Triệu phủ, Thính Vũ Hiên.
Tô Anh Lạc ghé vào trên lan can, chán đến chết mà nhìn con cá chơi đùa trong hồ. Triệu Ly Chi cũng không ở nhà, nàng đang chờ hắn trở về.
Lúc này bỗng nhiên có người từ phía sau ôm lấy nàng, nàng vội vàng quay đầu lại, sau đó thấy được khuôn mặt tuấn mỹ lại phóng đãng không kềm chế
được.
Tô Anh Lạc liền cười nói: “Cuối cùng cũng chờ được ngươi trở về.”
Triệu Ly Chi đem thân thể của nàng xoay lại, nâng mặt của nàng, không nói một lời liền hướng về đôi môi mềm mại đỏ bừng hôn xuống.
Lưỡi nàng thơm tho mê người như vạy, cuốn lấy hắn, trở mình khuấy, truy đuổi, mút vào, đùa...
Tô Anh Lạc có chút thất thần, nụ hôn này quá mức triền miên, vừa mang theo nóng bỏng khát vọng, vừa tựa như bao hàm rất nhiều tưởng niệm. Trong
lòng nàng mềm nhũn, kìm lòng không đặng ôm lấy cổ của hắn, nhắm hai mắt, hưởng thụ hắn cướp đoạt.
Không biết qua bao lâu, Triệu Ly Chi rốt cục buông nàng ra, khẽ cười nói: “Để Tiểu Anh Lạc đợi lâu.”
“Mới từ Như Yên ôn nhu trở về sao?” Tô Anh Lạc cũng cười, chỉ là đột nhiên trong lòng cảm giác được có điểm chua.
Triệu Ly Chi ẩn tình đưa tình nhìn nàng nói: “Chỉ có ngươi mới là ôn nhu của ta.”
Tô Anh Lạc sẵng giọng: “Miệng lưỡi trơn tru, chết không thay đổi.”
“Tiểu Anh Lạc, ngươi thật vô tình, ta đối với ngươi ngày đêm mong nhớ, đêm
không thể chợp mắt, thức ăn chẳng biết vị, tới hôm nay ngươi mới tới tìm ta.” Triệu Ly Chi nói, một tay vói vào xiêm y của nàng.
Tô Anh Lạc vội vàng đè lại tay hắn, mắt nhìn chung quanh, nói: “Đừng, sẽ có người thấy.”
Triệu Ly Chi nhướng mày nói: “Ở nhà ta, sợ cái gì?”
Tô Anh Lạc cắn cắn môi dưới, “Kỳ thực... Ta hôm nay tới tìm ngươi, là có chuyện muốn ngươi giúp một tay.”
“Còn tưởng rằng ngươi nhớ ta, nguyên lai là ta tự mình đa tình.” Trong con ngươi Triệu Ly Chi hiện lên thất vong khó có thể phát giác, hắn cười giễu, “Bất quá
chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, muốn ta làm cái gì, nói đi.”
Tô Anh Lạc thần tình có chút ngượng ngùng, “Ta thích một người, thế nhưng
hắn đối với ta không có một chút cảm giác... Ta muốn hắn, Ly Chi, ngươi giúp ta một chút?”
Triệu Ly Chi như nghe được một chuyện cười, cười nói: “Để ta giúp ngươi cho nam
nhân khác làm? Tiểu Anh Lạc, ngươi xác định ngươi là nghiêm túc?”
“Đương nhiên là nghiêm túc.” Tô Anh Lạc nhìn hắn, “Ta muốn hắn, chỉ có ngươi mới có thể giúp ta.”
Triệu Ly Chi buông nàng ra, không vui cự tuyệt nói: “Không làm.”
“Vì sao?!” Tô Anh Lạc hơi nhô lên môi anh đào.
“Còn muốn hỏi vì sao?” Triệu Ly Chi nhìn nàng, đáy mắt nổi lên lãnh ý, “Ngươi tới cùng muốn cho Trần Phạm mang bao nhiêu mũ xanh?”
“Ngươi tức giận như vậy để làm chi?” Tô Anh Lạc lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của hắn.
Triệu Ly Chi trên mặt có chút giận tái đi, nói: “Ngươi thật đúng là dâm phụ,
khắp nơi đi quyến rũ nam nhân, có vị hôn thê không biết xấu hổ như
ngươi, ta thật vì Trần Phạm cảm thấy sỉ nhục!”
“Hiện tại mới lên
diễn tiết mục huynh đệ tình thâm?” Tô Anh Lạc cười nhạt, “Ngươi đừng
quên, người thứ nhất đem hai chân ta mở ra, là Triệu Ly Chi ngươi!”
“Ngươi...” Triệu Ly Chi há miệng, lại không có lời chống đỡ.
Tô Anh Lạc thấy thế không khỏi bật cười, ôm lấy cổ của hắn, nghịch ngợm nháy nháy mắt nói: “Triệu Ly Chi, ngươi không phải là thích ta chứ? Cho nên mới không muốn ta cùng với nam nhân khác cấu kết, đúng hay không?”
Triệu Ly Chi nghe vậy sững sờ, nhưng trong nháy mắt hắn liền khôi phục bản sắc,
một tay nắm ở eo nhỏ nhắn, một tay vỗ vỗ cái mông của nàng, tà mị cười
nói: “Ta đương nhiên yêu ngươi, bằng dáng dấp dâm lãng này, chỉ cần
người đàn ông đều yêu chết đi sống lại.”
“Thật không?” Tô Anh Lạc khóe môi mỉm cười, nhìn chằm chằm tình ý lưu động trong cặp mắt đào hoa kia, dường như muốn nhìn vào đáy lòng của hắn, đang muốn nói cái gì,
lại bị hạ nhân Triệu gia cắt đứt.
“Thiếu gia, Trần gia nhị công tử tới.”
“Dẫn hắn đến thư phòng ta.” Triệu Ly Chi phất tay đuổi hạ nhân, tự tiếu phi tiếu nhìn Tô Anh Lạc, ánh mắt chớp động không rõ hưng phấn.
Tô Anh Lạc trong lòng khẳng định không phải chuyện tốt gì, cau mày nói: “Đang đánh chủ ý xấu gì?”
“Ngươi đã muốn làm dâm phụ, ta đây có thể giúp ngươi giải quyết chuyện đó, nhưng điều kiện là...” Triệu Ly Chi cười khẽ, đem môi dán lên bên tai nàng, nói ra hết sức loạn, “Ngươi phải 'làm' vị hôn phu Trần Phạm ở đây.” “Ngươi điên ư?” Tô Anh Lạc trợn to đôi mắt đẹp, cả kinh kêu lên.
Triệu Ly Chi lấy tay vuốt ve gò má trắng nõn của nàng, tà nịnh cười, “Càng điên
cuồng mới càng kích thích, tiểu dâm phụ, ngươi nhất định sẽ thích.”