Biên Thành Phiến Mã

Chương 11

Phố nam, hướng bắc.

Gần chính ngọ, người qua lại trên đường không nhiều, vài kẻ một nhóm châu đầu ghé tai thì thầm với nhau, những xóm giềng trực tiếp hơn, mở toang cửa chính thò đầu bàn luận. Những người này vừa thấy nhân vật chính trong cuộc sánh vai bước khỏi cửa nhà họ Hà đã đồng loạt lén lút ngẩng nhìn hai người.

“Thư Tam Đao.”

“Căn Tử, ca nghe ta giải thích…”

“Cảm ơn ngươi.”

“À… Ừm… Không, không cần đâu.” Da mặt dày hơn tường thành của Tam Đao cư nhiên đỏ lên.

“Thế nhưng…” Ánh mắt Thủ Căn không tự chủ mà trở nên dịu dàng hơn.

Thế nhưng cái gì? Tim Tam Đao đánh thót một cái.

“Ngươi lớn tiếng công khai quan hệ giữa ngươi và Hà gia có lợi gì cho ngươi?”

“Lợi ư? Nào có. Lúc đó ta cũng không nghĩ nhiều đến thế, chỉ mong sau này nhà ca ít gặp phiền phức một chút nên buột miệng nói ra. Sao? Có vấn đề à?” Lợi ích đương nhiên có, trước khi để mọi người biết ca là người của ta cũng nên để họ thích ứng tí xíu.

Thủ Căn đột nhiên dừng bước, y đi không nổi nữa. Xương chân phải đau nhức từng cơn, không phải những cơn buốt như kim châm lúc trước, mà như có sâu bọ bò lung tung trong xương, khó chịu đến mức không nhấc nổi chân.

Thời gian Thủ Căn dừng lại nhìn Tam Đao quá lâu, nhìn tới nỗi đại lưu manh Thư Tam Đao dù tự nhận mặt dày cũng bắt đầu cảm thấy không thoải mái, không kìm nổi bèn gãi cổ, thầm kiểm điểm xem có phải mình thật sự đê tiện lắm không?

“Bỏ đi. Ta mặc kệ ngươi có mục đích gì, chỉ cần đừng quá đáng là được.”

Tam Đao đương nhiên hiểu rõ ý tứ Thủ Căn, hề hà cười cho qua chuyện.

“À phải, sao ngươi chạy đến đúng lúc thế?” Thủ Căn mò mẫm vết thương nơi chân mày, bây giờ mới biết sợ. Ban nãy lỡ như không phải Tam Đao cản giúp, y đã…

Tam Đao nhìn động tác của y, trong tim bỗng dưng nảy sinh đồng cảm, kìm lòng không đặng mà giơ tay sờ mặt y. Ban nãy lỡ như mình chậm một bước…

“Gì vậy? Lạnh hả?” Thủ Căn thấy Tam Đao rùng mình, tưởng hắn lạnh bèn lập tức cởi áo bông khoác lên cho hắn.

“Dặn ngươi bình thường mặc nhiều một chút, ngươi cứ mặc không đủ ấm, nhỡ cảm lạnh thì thế nào?”

“Ca, ta không lạnh.” Tam Đao ngây ngô cười, vội vã mang áo choàng lại cho Thủ Căn.

Đưa qua đẩy lại Thủ Căn cũng không từ chối.

Đằng nào ngày mai cả thành sẽ biết chuyện mình quen biết Đao ca, bây giờ tránh né làm con bà gì nữa.

“Không phải ta vừa khéo chạy tới, là ta tìm người theo dõi Cao Lực… Quả phụ của Cao lão nhị tìm ta, nhờ ta chủ trì công đạo, tìm chân tướng về cái chết trượng phu của họ.” Tam Đao tự thấy điểm này mình không tính như nói dối, đám quả phụ nhà Cao lão nhị thật sự đã tìm hắn, dùng hai ngàn lượng bạc ròng làm hậu tạ, thế nhưng hắn không đồng ý.

“Hả? Ý ngươi là Cao Bác Bì không phải do Diệu Tổ giết đúng không?” Thủ Căn kích động, hai mắt sáng lên.

“Hiện tại vẫn chưa biết, bất quá Cao Lực cứ cắn chặt em trai ca nhất định là có nguyên nhân, vì vậy ta mới phái người quan sát hành tung của hắn. Kết quả vừa nghe tin bọn chúng tìm ca gây sự, ta lập tức hối hả chạy tới. May mà…” Tam Đao cố gắng ôm lấy Thủ Căn.

Thủ Căn vẫn chưa đạt được cảnh giới không biết xấu hổ, theo thói quen đẩy hắn ra.

Tam Đao bị hắt hủi đã quen, mặt dày tiếp tục bám dính bên hông y.

Hai người cứ tự nhiên lôi lôi kéo kéo trên đường, thỉnh thoảng đưa chuyện dăm câu.

Tam Đao thỉnh thoảng ngắm nhìn nam nhân đi cùng, trong mắt tràn đầy kính yêu pha lẫn vài phần khát khao nồng cháy, e rằng chính hắn cũng không tự chủ được lòng nuông chiều của mình.

“Nè, có thể giúp ta nghĩ cách tìm ra tam đệ, sau đó cho ta vay ít tiền để nhị đệ lên kinh dự thi.” Lời thỉnh cầu Thủ Căn giữ trong bụng đã nhiều ngày cuối cùng cũng nói ra miệng, có làm mới biết không hề khó xử như mình tưởng tượng.

“Được, không thành vấn đề, vừa đúng lúc ta mới nhận được chút tin tức về tam đệ ca.” Tam Đao chẳng những dứt khoát đồng ý mà ánh mắt còn híp lại vì cười. Hắn thích cảm giác Căn Tử ca của hắn ỷ lại vào hắn, điều này khiến hắn cảm thấy mình rất giống kẻ làm chồng.

“Thật sao? Bây giờ nó ở đâu? Còn sống hay đã…” Thủ Căn không dám mừng rỡ, vồn vã hỏi dồn. Đã lâu không nghe được tin tức lão tam, là huynh đệ ruột thịt, y làm sao có thể yên tâm.

“Hẳn là đang sống rất tốt.” Tam Đao không giấu giếm, “Ta nghe nói hắn ở lâm trường, hai ngày trước có người nhìn thấy hắn. Như vậy nhé, ta tìm vài người đáng tin cậy vào lâm trường tìm hắn.”

“Không cần.” Thủ Căn lắc đầu.

“Hả?”

“Ngươi nói ta biết nó đang ở đâu, ta tự đi tìm.”

“Ca muốn vào lâm trường?” Tam Đao không hài lòng. Có lẽ vì tai nạn trước đây, hắn luôn cảm thấy Căn Tử ca của hắn vào lâm trường không được may mắn.

“Ừ, không nhìn thấy nó ta không yên tâm. Nhị nương ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lo lắng muốn chết. Ta vào lâm trường có thể giúp nhị nương an tâm.”

Tam Đao nửa ngày vẫn không trả lời, dường như đang suy tư gì đó.

“Ca, một mình ca đi lâm trường ta không yên tâm. Ta quyết định rồi, ta cùng ca đi tìm em ca.”

Hả?! Thủ Căn im lặng. Theo kinh nghiệm cho thấy, một khi lưu manh nọ quyết định chuyện gì thì khẳng định thiệt thòi sẽ nghiêng về phần y.

Đến ngày thứ ba, nhận được tin tức của Tam Đao, xác định Cao gia tạm thời không tìm nhà mình gây chuyện, Thủ Căn nhân lúc dùng bữa tuyên bố việc y phải đi lâm trường tìm Diệu Tổ. Nói xong, y giao mười hai lượng bạc ròng cho lão nhị Trung Nguyên.

Tiểu Nguyên muốn nhận lại không dám, đưa mắt liếc cha.

Hà phụ nhìn hai thỏi bạc, tâm tình trở nên phức tạp. Lúc này con trai có thể mang về số tiền lớn như vậy, không hỏi ông cũng lờ mờ đoán ra.

“Cầm đi, bạc là Tam Đao đưa cho ca. Cha, con đã lập giấy nợ, đợi Trung Nguyên thi đậu sẽ trả lại.”  Thủ Căn dứt khoát nói huỵch toẹt mọi chuyện, thuận tay đặt bạc lên bàn, sau đó đứng dậy về phòng.

“Đại ca.”

Nghe thấy tiếng gọi của tiểu muội sau lưng, Thủ Căn đau đầu xoa trán. Nơi vết thương bị dao rạch trúng đã khép miệng, bây giờ hơi ngứa.

“Có việc gì à?”

“Mẹ bảo muội tới giúp ca thu xếp hành lý.”

“Cảm ơn, phiền muội nhé.” Thủ Căn vuốt ve cái đần nho nhỏ của cô bé.

“Đại ca, muội có chuyện muốn nói với ca…” Tiểu nha đầu cúi gằm mặt, gò má hồng lên.

“Chuyện gì?” Thủ Căn dừng bước, nhẹ giọng hỏi.

“Đại ca, ca có thể nói với Tam Đao ca… Ừm, bảo ca ấy đến nhà chúng ta…”

Hai chữ cuối âm lượng quá nhỏ, Thủ Căn dường như không nghe thấy, nhưng nhìn vẻ mặt của tiểu muội, y cũng đoán được cô bé muốn gì.

Lần này đầu Thủ Căn thật sự đau nhức.

“Thanh Vận, trước đây ca đã bảo muội rằng Tam Đao không hợp với muội. Hắn không phải người sống cuộc đời bình thường, cũng không phải người cả đời chung tình với một đàn bà. Nếu muội sống với hắn, sau này sẽ khóc đến cạn hết nước mắt đấy, hiểu chưa?”

Đầu cô nhóc vẫn chưa ngẩng lên, không hề hé răng. Thủ Căn quá hiểu tính cách cô bé, tiểu nha đầu nhất định đang thầm phản bác.

“Dù Tam Đao thật sự đến xin cưới, cha mẹ cũng không đồng ý gả muội cho hắn.” Thủ Căn quyết tâm chặt đứt ý niệm trong đầu tiểu muội.

“Ai nói chứ, ca ấy ba lần bốn lượt giúp đỡ nhà chúng ta, nếu quả thật ca ấy tới… Chỉ cần muội đồng ý, cha mẹ chắc sẽ không phản đối. Hơn nữa, tại sao ca ấy hết giúp chúng ta thu về nhà tổ lại thay mặt ca đối phó lũ người Cao Bác Bì, ca từng nghĩ thử chưa? Nếu ca ấy không hề để ý, để ý đến muội… Thì sao, thì sao…”

Nhìn khuôn mặt đỏ lựng của tiểu muội, Thủ Căn cạn lời. Ngươi thấy y phải nói với tiểu muội như thế nào? Nói người Tam Đao chấm trúng không phải tiểu nha đầu non nớt như muội, hắn xum xoe nhà ta đều vì muốn đè lên tấm thân đen đủi của đại ca muội đây?

“Với lại…”

Còn có “với lại”?!

“Với lại hồi muội còn bé ca ấy thường mua kẹo cho muội ăn, nói đợi muội lớn sẽ…”

“Hắn nói đợi muội lớn thì thế nào?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Vận càng đỏ, không nhìn sắc mặt của đại ca, vừa vân vê ngón tay vừa nói, “Ca ấy nói… Đợi muội lớn lên sẽ lấy muội làm vợ…”

“Tên chết tiệt!” Thủ Căn tức giận.

Thủ Căn lưng đeo hành lý rời khỏi nhà.

Y quẹo phải, đi thẳng về hướng đông, Thư Tam Đao bây giờ hẳn đang đợi y ngoài cửa thành đông.

Đến ngoài thành, chẳng thấy bóng lưng quen thuộc, Thủ Căn không thèm để tâm, một mình lên núi.

Càng đến gần núi rừng, nhà dân càng thưa, thi thoảng chạm mặt vài người vác củi hấp tấp qua lại.

Thời tiết hôm nay không tệ, chút ánh mặt trời yếu ớt cũng đủ để sưởi ấm người trên đường. Bước chân Thủ Căn không khỏi chậm lại.

Một bóng đen thình lình nhảy xuống từ trên gốc cây to lớn bên đường.

“Ê! Núi này do ta phá, cây này do ta trồng, nếu muốn qua đường…”

“Thì một cước giẫm chết tai họa nhà ngươi! Rảnh quá hử?”

Nam nhân cười đùa cợt nhả, tung tăng nhào tới thả dê.

“Ta thấy ca ra khỏi cửa thành nên muốn trêu ca chút thôi. Ôi chao, sao mặt mũi cau có thế kia? Ai dám chọc ghẹo Căn Tử của ta?”

“…Ngươi nói xem?” Thủ Căn lạnh lùng nói.

“Ây da, Căn tử ca, ta lại làm chuyện tày trời gì chọc ca giận dữ đến vậy?” Lưu manh họ Thư còn chưa biết sống chết, cả gan dùng giọng điệu cười nhạo.

“Ngươi nói gì với em gái ta?”

“Em gái ca?”

“Đừng vờ vĩnh! Ngươi bảo tiểu muội đợi nó lớn lên sẽ lấy nó làm vợ, đúng không?” Thủ Căn tức giận đến giọng cũng run rẩy.

“Hả? Ta nói qua lúc nào? Sao ta không nhớ nhỉ.” Tam Đao ù ù cạc cạc, bộ dạng không thể nhớ ra.

“Ngươi!”

“Van ca đấy, dù ta thật sự từng nhắc tới cũng là chuyện bao nhiêu năm trước rồi? Xui sao con nhóc còn nhớ, chứ ta đã quên từ tám đời trước.” Tam Đao gãi đầu, cố gắng suy nghĩ.

Thủ Căn khinh bỉ nhìn hắn.

“A! Ta đã nhớ ra, lần ấy ta đến tìm ca, ca không có nhà, ta chán quá nên chọc ghẹo muội ca chút xíu. Ta bảo nó… Ừm, bảo tương lai sẽ lấy đại ca nó làm vợ, sau đó nó hỏi ta: Vậy còn muội? Ta đáp bừa: Muội làm vợ nhỏ của ta là xong.’ Nè! Căn Tử! Căn Tử ca, đợi ta với! Đừng giận nha, ta chỉ thuận miệng nói chơi, nha đầu bấy giờ mới năm, sáu tuổi, làm sao ta ngờ nó nhớ nổi. Ta thề ta tuyệt đối không có ý cắm sừng ca… Ối!”

Lưu manh dính một cước vào bụng, đau đớn kêu khóc.

“Ca, đừng giận mà. Thế nào, cha ca có nói gì không?” Nam nhân làm bộ đáng thương, ôm bụng lảo đảo tiếp cận y.

“Ông dặn ta tránh xa ngươi một chút.”

“Hức…” Vẻ mặt lưu manh càng ủ rũ.

Thủ Căn lôi vật gì đó trong lòng ra, “Cho ngươi.”

“Gì thế?” Nam nhân hớn hở nhận lấy, “Đây là cái gì?”

“Giấy nợ. Lạ thật, ta nhớ ngươi biết chữ mà.”

“Hà Thủ Căn!” Nam nhân tức giận.

“Gọi ta Căn Tử ca, tiểu quỷ.” Thủ Căn lén chuồn mất, nhưng vẫn không quên phán thêm một câu.

“Phụt!” Tam Đao không giận, ngược lại còn bật cười.

“Trời ơi, Căn Tử ca, áo bông của ca đổi đi là vừa.” Dứt lời, hắn vươn ma trảo ôm lấy người thấp hơn mình cả cái đầu.

Thủ Căn không chút khách khí, tung chưởng đẩy ai kia ra. Người nào đó lại sấn tới, lần này đẩy cũng không đi, trở thành âm hồn bất tán.

Người qua đường bắt gặp hai người, kẻ quen biết Thủ Căn đều mở to mắt nhìn cả hai kề vai sóng bước.

Thủ Căn không chú ý mình và Tam Đao hiện tại đang thân mật cỡ nào.

Khó trách những hương thân nọ kinh ngạc hoảng hốt, một người dáng vẻ lưu manh ôm chặt một Thủ Căn nổi tiếng thành thật, hai người còn vừa nói vừa cười, ai thấy mà không sợ?

“Giấy nợ ta đã lấy từ chỗ họ Cao. Sau này bảo đệ ca trả ta.”

“Đừng hòng động vào em trai ta.”

“Em trai ca? Cởi sạch quăng sẵn lên giường ta còn không thèm. Nhưng nếu là ca thì…” Bàn tay gấu khoác lên vai người nào đó bắt đầu lần mò xuống dưới.

“Cút!” Thủ Căn thầm than, “Ôi, rốt cục lưu manh chấm trúng mình chỗ nào chứ?”

“Có thể vì ca đủ đen chăng.”

Thủ Căn lườm trắng cả mắt, lỗ tai lưu manh tốt thật, nói nhỏ vậy vẫn nghe thấy.

“Căn Tử, ca nói xem, tại sao ta không rời xa ca được?” Thư Tam Đao chân thành cảm khái, nói xong liền nâng cằm người bên cạnh lên, ra vẻ lưu manh, nói: “Bộ dạng thế này mà dám vào chợ bán thân. Ngoài gia đây đại phát từ bi còn ai vừa mắt ca cho nổi?”

Thủ Căn không thèm giận hắn. Tên nọ dường như vẫn canh cánh trong lòng vì chuyện đó, không biết đã lải nhải bao nhiêu lần.

“Ca, chân mày của ca…” Ánh mắt Tam Đao dán chặt lên mặt Thủ Căn. Vết thương trên trán đã lành, nhưng hình thành một vết sẹo cắt ngang qua chân mày.

“Đừng phá…” Thủ Căn đánh vào tay hắn, “Ngươi biết rõ ta đến chợ bán sức lao động chứ nào phải bán… Bán cái đầu tiểu quỷ nhà ngươi! Ta hỏi ngươi, ngươi còn quen đường trong lâm trường không?”

Tam Đao rụt tay về, cười cười, “Ca nói xem.”
Bình Luận (0)
Comment