Biên Thành Phiến Mã

Chương 2

Cuối tháng tám, Thủ Căn mang ít đồ dùng cá nhân và quần áo theo đại sư phụ vào lâm trường.

“Phi!” Nhổ một ngụm nước bọt lên tay, chà chà vài cái, Tam Đao mạnh tay nhấc rìu lên, từng nhát chém vào gốc đại thụ to chừng miệng bát.

Thủ Căn kinh ngạc. Thợ đốn củi chung quanh đều không khỏi phát ra tiếng thán phục.

Quay đầu nhìn Thủ Căn, Tam Đao đắc ý cười.

Chỉ vào tên tiểu tử mình trần, Thủ Căn hỏi đốc công: “Hắn, hắn cũng làm việc ở đây?”

“Phải.” Đốc công tò mò liếc y, “Đó là Tam Đao, từ nhỏ lớn lên trong rừng, nếu nói người quen thuộc khu rừng này thì không ai bằng  hắn. Hắn nói cánh rừng nào không thể chặt là không thể chặt. Hắn nói cánh rừng nào không thể vào là không thể vào. Trước giờ hắn đều ru rú trong rừng sâu, hai ngày trước đột nhiên chạy đến chỗ ta nói muốn giúp một tay, ta đương nhiên cầu còn không được.”

Thủ Căn trầm mặc. Cái gì gọi là người không thể nhìn bề ngoài là đây. Mấy hôm trước thường thấy lạ sao không thấy bóng dáng tiểu tử, hóa ra đã chạy đến làm công ở lâm trường. Ai không biết vào lâm trường là khổ? Xem ra tiểu lưu manh nọ không phải là không có điểm đáng khen.

“Sao? Ngươi quen hắn à?”

“Gặp qua.”

“Ra vậy.” Đốc công gật đầu, đột nhiên ngẩng đầu gọi lớn: “Tam Đao, có người mới, giao cho ngươi nhé. Phiền ngươi hướng dẫn hắn, buổi tối mời ngươi uống rượu.”

“Quá tốt!” Tam Đao ngoảnh lại, dứt khoát đồng ý, cười tươi đến thiếu chút nữa làm lóa mắt đốc công.

“Thôi thôi, đi làm việc hết cho ta! Làm việc một ngày tính tiền công một ngày, phát hiện lười biếng thì trừ hết tiền công hôm ấy!”

Đốc công vừa hét xong thì tất cả đều lục đục đi làm việc, cả Thủ Căn cũng đi về phía Tam Đao.

Ban đầu Thủ Căn còn lo lắng, sợ tiểu lưu manh chỉ lo phá phách y, không để y yên ổn làm việc.

Nhưng y đã lo nghĩ nhiều. Thật là, không biết thì thôi, lỡ biết sẽ đứng cả tim. Tam Đao tuy ngoài miệng chiếm y không ít tiện nghi nhưng lúc dạy y đốn gỗ, xếp gỗ hay vận chuyển thì hắn thực hiện đâu ra đấy, hơn nữa còn rất kỹ lưỡng. Điều khiến Thủ Căn đau khổ nhất là Tam Đao tuyệt không nổi giận với y, dù y có làm sai bao nhiêu lần hắn vẫn không giống sư phụ cũ của y, vung tay là đánh, mở miệng là chửi.

Ngược lại, Tam Đao phi thường chiếu cố y. Cứ nhìn cách Tam Đao đối xử với y, rồi lại nhìn công nhân của những sư phụ khác là thấy ngay sự khác biệt.

Chỉ là tiểu tử này lần nào cũng tìm đủ mọi lý do trên trời dưới đất đòi chui vào chăn ngủ cùng y, khiến đầu y nhức vô cùng. May mắn thay những công nhân khác thấy Tam Đao làm vậy cũng không thấy lạ. Đêm ở rừng rất lạnh, buổi tối hai nam nhân chen chúc trong một cái chăn cũng là chuyện thường.

Lâu ngày Thủ Căn quen dần, có đôi khi Tam Đao không về ngủ cùng, y cảm thấy chăn mình lạnh đến đáng sợ.

Những ngày tháng vui vẻ trôi qua rất nhanh. Thấm thoát thành Phiến Mã đã vào cuối thu.

Phiến Mã cuối thu bầu trời thường quang đãng, nhưng thời gian này lại khá kỳ quái, liên tục đổ mưa, mưa đến mức dập tắt hết thảy nhiệt tình của con người nơi đây.

“Chúng ta nghỉ một chút rồi ra đi, hai ngày nay vẫn mưa tầm tã, đốc công đã sốt ruột gần chết.” Thủ Căn dùng lửa nhỏ nướng màn thầu, dần dần màn thầu phát ra mùi hương mê người. “Cho nè.”

Tam Đao nhận lấy màn thầu, không hề sợ bỏng mà hung hăng cắn phập một miếng rồi nhai ngấu nghiến.

“Không sao, tốc độ của chúng ta nhanh hơn người khác nhiều, ca đừng lo. Mẹ nó, không biết đương gia của Thư gia nghĩ gì mà cứ không quan tâm không đếm xỉa liều mạng chặt chặt chặt, cánh rừng này sớm muộn cũng bị chúng lãng phí hết!”

Thủ Căn lắc đầu, “Biết sao được. Thư gia là vua cõi này, bọn họ nói cái gì thì là cái đó, huống hồ không có họ cũng không có Phiến Mã. Ngươi có biết bên trên sao lại vội vã muốn nhiều cổ thụ trăm năm như vậy không?”

Tam Đao nuốt màn thầu, phun một ngụm nước bọt, chùi miệng nói: “Nghe nói lão Hoàng đế già muốn tu sửa cung điện, lại vừa mắt gỗ sam trăm năm của Phiến Mã.”

“Thì ra là vậy, khó trách lại gấp như thế.” Thủ Căn gật gù, lại nướng thêm một chiếc màn thầu.

“Tam Đao, vết thương trên mình ngươi…”

“Ca, cho ta cái nữa.”

“Đừng đánh trống lảng. Ta hỏi ngươi, ngươi lần này về Phiến Mã để làm gì? Ngươi gạt ta thử coi.”

Tam Đao gãi đầu, cười ngượng: “Chuyện này…”

Thủ Căn đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn.

“Ta trốn về dưỡng thương.”

Thủ Căn xoay người.

Dường như cảm thấy mắc cỡ, Tam Đao chỉ hàm hồ đáp: “Thì đó, lần trước ta bị thương nặng, sau khi thắng Miên Lý Tàng Châm thương thế vẫn chưa khỏi hẳn mà đã chơi đùa khiến cho thương càng thêm thương. Muốn tìm một chỗ dưỡng thương cho khỏe, lại thấy nhớ ca nên mới trở về.”

Thủ Căn gượng cười, “Ngươi chạy xa như thế không sợ làm vết thương nặng thêm rồi chết dọc đường à?” Nói xong mới thấy xúi quẩy, Thủ Căn phun phì phì liên tục mấy cái.

Tam Đao vui vẻ, “Ta đâu có ngốc vậy, ta một đường đều ngồi thuyền về. Không sai, trên đường có vài tên chán sống đến tìm ta, hoặc thấy ta chướng mắt định dạy dỗ ta, còn có tên muốn lợi dụng ta để nhanh chóng nổi danh, nhưng chúng không ngờ ta lại đi đường thủy, càng không ngờ ta sẽ về nơi biên thành xa xôi. Cho nên trốn ở đây vừa có thể an tâm dưỡng thương vừa có thể nhìn thấy ca, vẹn cả đôi đường.”

“Vẹn cái đầu ngươi! Ngươi lang thang riết cũng có ngày bị người ta chém chết bên ngoài. Ta thấy đến lúc đó người nhặt xác ngươi cũng đừng hòng có. Làm người phải bớt phóng túng, phải bớt phóng túng có hiểu chưa?” Tội nghiệp Thủ Căn vẫn tận tình khuyên bảo.

Đáng tiếc thiếu niên ôm mộng giang hồ vĩ đại không nghe vào tai, trái lại thu lại nụ cười, chán nản nói: “Căn Tử ca, ca có cảm thấy ta hèn nhát lắm không? Bị người ta đánh thì chạy về nhà.”

“Cái gì hèn nhát hay không hèn nhát, chó bị đánh còn biết đường chạy về nhà. Ngươi phong quang cũng tốt, thảm hại cũng được, đây vẫn là nhà của ngươi.”

“Vậy ca sẽ vĩnh viễn đợi ta chăng?” Thư Tam Đao miệng nói, mắt chăm chú nhìn Thủ Căn.

“…Đẹp quá nhỉ!”

Một cái tát đập tan giấc mộng hồ điệp.

“Hà Thủ Căn! Ta nguyền ca mãi mãi không cưới nổi vợ!” Tam Đao giận dỗi chụp lấy màn thầu, há to miệng nhét nguyên cái vào.

“Ngươi không sợ nghẹn chết hả?” Thủ Căn bị bộ dạng ngốc nghếch của hắn chọc cười đến sốc hông, nhanh chóng lấy cho hắn một chén nước, hết giúp hắn vỗ lưng lại giúp hắn vuốt ngực.

“Ngươi đó, nói ngươi thông minh ngươi lại giả ngốc. Ta đi đâu được chứ? Ta sinh ra ở đây, tương lai sẽ chết ở đây, chỉ cần ngươi quay về là có thấy ta. Đi nào, tiểu tử khờ, phải làm việc thôi, bằng không lát nữa đốc công lại đến thúc giục.”

Giỏi cho Hà Thủ Căn ca, ca cứ đày đọa ta đi. Xem như Thư Tam Đao ta xui xẻo, lại đi coi trọng thằng ngốc nhà ca!

Tam Đao vất vả nuốt xuống chiếc màn thầu suýt nghẹn chết hắn, nhìn cơn mưa bên ngoài mà nhíu mày.

“Đợi đã, khí trời có vấn đề, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.”

“Đồ miệng quạ, sẽ có chuyện gì chứ?” Còn chưa hiểu rõ tình hình trong rừng, Thủ Căn chỉ cảm thấy lạnh, ngoài ra không cảm thấy trời mưa có gì bất thường.

“Ca không biết đó thôi,” Tam Đao ngừng cười đùa, sắc mặt nghiêm trọng, “cánh rừng chúng ta phải chặt sinh trưởng nơi sườn núi, mà trên núi vì trước đây bị chặt phá kịch liệt nên đã không còn cây to. Hôm nay mưa nhiều như vậy chỉ sợ đất sẽ bị thấm ướt. Phía trên còn có một con suối…”

“Là ý gì?” Thủ Căn nghe không hiểu.

“Ta lên đỉnh núi xem thử. Trước khi ta quay lại, chiều nay ca đừng đi làm biết chưa?” Tam Đao lần đầu tiên dùng giọng điệu thận trọng nói chuyện với Thủ Căn.

“Được. Ngươi phải cẩn thận.” Bị sự cẩn thận của Tam Đao làm lay chuyển, Thủ Căn bỗng cảm thấy không yên.

“Làm việc thôi! Làm việc thôi!”

Tam Đao rời khỏi chưa lâu thì đốc công đã đến từng trại thôi thúc mọi người.

Chúng công nhân đều không tình nguyện chui ra khỏi nhà trú mưa dưới sự thúc giục của đốc công.

“Trên núi đã bắt đầu nửa ngày rồi, các ngươi còn muốn ở đây nghỉ ngơi đến chừng nào! Tất cả lên sườn núi cho ta!”

“Đầu nhi, trận mưa này to quá, tay trơn chân cũng trơn, ông thấy có nên đợi hết mưa mới bắt đầu được không?”

“Đợi hết mưa? Đợi hết mưa thì các ngươi đừng trông mong có lương nhé! Bên trên đang hối thúc bảo còn thiếu ba mươi cây, vô luận ra sao cũng phải chuyển đến trong ba ngày!”

“Đầu nhi…”

“Đi hay không? Không đi ta đổi người!”

“Đầu nhi, Tam Đao vừa bảo lên đỉnh núi xem thử, hắn thấy mưa nhiều ngày liên tục nên sợ xảy ra chuyện, ông chờ hắn về mới tính được không?” Thủ Căn ra khỏi trại, mở miệng hỏi.

“Tam Đao đã đi? Đi bao lâu?”

“Được một lúc.”

Đốc công do dự.

“Tam Đao đó là ai? Tại sao hắn đi thì phải đợi hắn về?” Sau lưng đốc công xuất hiện một người.

Người này tuổi hơn bốn mươi, râu dê, mặt thon dài, trên người mặc đúng là cẩm bào.

Thủ Căn cảm thấy đây tám phần mười là người có thân phận.

“Bẩm báo nhị chưởng quỹ, Tam Đao nọ là tay lão luyện trong rừng, tình hình trong rừng hắn còn rõ ràng hơn cả đại sư phụ. Hắn nói lên núi xem thì chắc là đã nhận thấy…”

“Nhận thấy cái gì? Làm lỡ kỳ hạn công trình của Hoàng gia ngươi gánh nổi không?” Nhị chưởng quỹ cười lạnh.

Đốc công đành cắn răng phất tay, “Làm việc! Đi mau!”

Công nhân đưa mắt nhìn nhau, không hề động đậy.

“Xem ra các ngươi cả lương cũng không cần. Bản chưởng quỹ dám nói cho các ngươi hay, hôm nay nếu các ngươi không lên núi thì sau này không cần sống tại Phiến Mã nữa.”

Cuối cùng, đám công nhân đành di chuyển.

Nhị chưởng quỹ nhìn đám công nhân đi làm việc, trong lòng thầm mắng: Một lũ quỷ nghèo! Hết ăn lại nằm, mượn cớ trời mưa để khỏi làm việc. Đương gia ta còn trị không nổi chúng bây sao!

Xác định tất cả công nhân đều đã lên sườn núi, nhị chưởng quỹ dặn dò đốc công thêm vài câu rồi sang nơi khác. Gã vừa đi vừa mắng, trời mưa chết tiệt, lũ quỷ chết tiệt, trễ nãi hết cả hạn kỳ, hại bản chưởng quỹ không thể không lên núi đốc thúc các ngươi.

Thủ Căn nhìn đoàn người tốp năm tốp ba lên sườn núi, thầm nghĩ một mình mình ở lại thì không hay nên chỉ đành cùng đi với họ.

Chuyện xảy ra rất đột ngột.

Chính vào lúc Tam Đao phát hiện tình thế nguy hiểm, vội vã chạy về ngăn cản thì trên đường đã nghe tiếng chặt cây nặng nề vang lên. Kinh hãi tột độ, hắn bất chấp có bại lộ hay không, trực tiếp thi triển khinh công phóng lên sườn núi.

Cùng lúc ấy, Thủ Căn thình lình nghe thấy một tiếng động kỳ lạ.

Cả ngọn núi tựa như đang rung chuyển.

“Căn Tử! Chạy mau!”

Tam Đao? Thủ Căn ngẩng đầu, xa xa đã thấy Tam Đao đang lướt nhanh trên những ngọn cây. Còn vừa bay vừa vẫy vẫy y la lối. Xảy ra chuyện gì? Vài công nhân có kinh nghiệm nhận thấy không ổn cũng ngẩng đầu lên nhìn bốn phía.

Thủ Căn đã thấy!

Núi, lở! Cây cối bật rễ lẫn trong đất đá ầm ầm đổ xuống!

“Tam Đao! CẨN THẬN!!!”

“Căn Tử, núi sụp, chạy mau!”

Thanh âm hỗn loạn của hai người thức tỉnh đám công nhân đang chặt gỗ.

“Chạy mau! Núi đang sạt lở! Kinh khủng quá, sơn thần nổi giận rồi!”

Tất cả công nhân cùng quăng bỏ công cụ, liều mạng chạy xuống núi. Một số nhỏ công nhân trên sườn núi mắt vừa thấy đã bị bùn đá chôn vùi.

Đốc công bị dọa ngây người, nhìn bùn đất cây cối ầm ầm đổ xuống, không biết làm sao.

“Đầu nhi, chạy mau!” Thủ Căn chạy đến bên cạnh đốc công, lôi lão cùng xuống núi.

“Chạy! Chạy mau! Mọi người chạy trốn mau!” Đốc công kịp thời phản ứng, miệng gào thét, chân lảo đảo bỏ chạy. Cũng không biết do quá nóng ruột hay vì nguyên nhân gì đó mà lão bị sảy chân, bò cách nào cũng không dậy nổi.

“Thủ Căn, cứu ta! Cứu ta!”

Thủ Căn xoay đầu đã thấy đốc công ngã sóng soài dưới đất bèn chạy ngược lại.

“Căn Tử! Đừng quay lại! Đừng quay lại mà! Chạy đi! Chạy mau!” Tam Đao liều mạng gào lên, nóng vội đến nổi khóe mắt căng sắp rách ra, một mặt lo lắng cho an nguy của Thủ Căn, một mặt phải tránh núi đá cây cối đổ xuống sau lưng.

Lại thêm vài công nhân bị dìm chết không kịp kêu tiếng nào.

Thủ Căn kéo đốc công dậy, “Đi mau!”

“Đi! Đi!” Đốc công bò dậy, lão bị Thủ Căn kéo về phía trước. Thì ra lão chỉ chỉ bị hù đến hai chân mềm nhũn.

Phía sau đất trên núi trộn lẫn cùng bùn nhão và cây cối ào ào đổ xuống, thế đi không gì ngăn nổi.

Nguy! Mưa lớn liên tiếp mấy ngày, suối trên núi mở rộng, mặt đất sụp đổ, hơn nữa nơi này là sườn núi, thế đi càng nhanh, hình thành dòng đất đá đáng sợ nhất!

“Căn Tử! Căn Tử! Leo lên cây! Nhanh chóng leo lên cây nào cao nhất to nhất ấy! Lên ngọn cây!” Tam Đao ở phía sau gấp gáp hô lớn.

Thủ Căn nghe thấy tiếng kêu của Tam Đao, đã lo cho an toàn của hắn lại không thể bỏ lại đốc công trong tay, y đành làm theo lời Tam Đao, xoay người chạy về phía cái cây cao nhất gần đó, vừa chạy vừa la: “Mọi người mau lên cây! Mau!”

Những công nhân nghe thấy liền hướng về cây to bên cạnh mà cắm đầu chạy, còn có vài công nhân dù đã nghe thấy nhưng vẫn không dám ngừng chân, chỉ sợ chậm một bước liền bị đất đá đuổi đến.

Thủ Căn vừa leo lên một cây to đã nghe phía dưới có người la lối: “Các ngươi làm gì! Giết người! Giết người!”

Thủ Căn cúi đầu xem thử. Y nhìn thấy hai gã công nhân cùng nhau giẫm lên đốc công, lão đốc công vừa leo được nửa chừng đã bị đạp ngã khỏi cây.

“Kéo ta lên! Nhanh kéo ta lên!”

Một công nhân chìa tay ra, Thủ Căn nắm tay hắn kéo lên. Công nhân nọ lập tức bất chấp tất cả mà trèo lên cao giữ mạng.

Thủ Căn được hắn trả ơn bằng cách giẫm y hai cước. Y nhìn xuống đốc công đang gào khóc phía dưới, lại nhìn bùn đất đang tiến tới chớp nhoáng. Gần quá, càng ngày càng gần.

“Căn Tử! Nhanh leo lên đi!” Tam Đao liều mạng rống to.

Đốc công cũng đã thấy, lão cơ hồ tuyệt vọng, ngẩng đầu nhìn Thủ Căn, khóc lóc cầu xin: “Thủ Căn, cứu ta với, cứu ta, đừng bỏ lại ta!”

Một công nhân khác đã bò lên được. Thủ Căn nhích qua, uỵch một tiếng đáp xuống đất.

“Căn Tử ca! Ca điên sao! Kệ hắn! Mau lên cây đi!” Tam Đao đứng trên một gốc cây to, nóng ruột đến muốn giết người, gào xé họng.

“Tôi đỡ ông, ông mau leo lên!”

Đất đá ùng ùng trôi đến.

Mắt thấy không cách nào đẩy đốc công lên cây, Thủ Căn vội vàng tháo đai lưng thoăn thoắt thắt một cái nút vào thân cây, sau đó y liền leo lại lên cây.

“Đừng! Đừng bỏ ta! Ta không muốn chết! Ta không muốn chết!” Đốc công cho rằng Thủ Căn định bỏ lại lão mà chạy một mình, dốc sức kéo y phục Thủ Căn.

“Đừng kéo tôi! Ông đạp lên nút thắt mà leo, tôi leo xong sẽ kéo ông lên!”

Thủ Căn bò lên ngồi trên một cành cây, vươn người ra kéo lấy đốc công, “Đưa tay cho tôi! Tôi kéo ông lên!”

Đốc công vội vã đạp lên nút thắt, chìa tay bấu lấy tay Thủ Căn.

“Căn Tử, CẨN THẬN!…”

Đất đá ùn đến, một khúc cây thô to quật mạnh vào đùi Thủ Căn!

“Á!” Thủ Căn đau đớn thảm thiết kêu, thân thể xiêu vẹo rơi vào đất bùn.

Nói thì dài nhưng từ lúc núi đá bắt đầu sạt lở đến khi Thủ Căn bị chôn vùi trong bùn nhão tất cả chỉ trong khoảnh khắc!

“CĂN TỬ!…”

Giỏi cho Tam Đao lâm nguy không loạn. Một chiêu như đại bàng tung cánh lao xuống độ cao mười thước đến vị trí của Thủ Căn, vừa khéo đón được Thủ Căn sắp bị bùn đá nuốt chửng.

Để bảo vệ tính mạng hai người, Tam Đao xuất hết công lực toàn thân vật lộn với dòng đất cuồn cuộn, giãy dụa cố đưa Thủ Căn lên một cây sam trồi lên trong đám bùn.

Những công nhân trên sườn núi lúc nãy đều không thấy đâu. Tam Đao không biết bao nhiên người có thể thoát được kiếp nạn, nói thật thì hắn cũng chẳng quan tâm. Hắn chỉ hy vọng Thủ Căn vượt qua được tai nạn lần này là tốt rồi.

“Căn Tử, Căn Tử, ca nghe được thanh âm của ta không? Trả lời ta, trả lời ta đi mà.” Tam Đao cúi đầu, không ngừng lay gọi Thủ Căn đang hôn mê bất tỉnh trong lòng mình.

Sợ bùn nhão chặn mất hô hấp của Thủ Căn, hai tay lại không nhấc lên nổi, hắn liền dùng miệng ăn hết bùn đất trên mặt y, dùng miệng hút ra đất cát trong miệng y.

“Phèo! Phèo! Căn Tử, Căn Tử tỉnh lại đi!”

Có vật gì trong đống bùn đất đụng vào đùi phải Thủ Căn, một cơn đau đớn kịch liệt truyền lên não thức tỉnh y đang trong cơn mê.

“Ối… Đau!”

“Căn Tử? Căn Tử ca tỉnh à? Ca, ca, ca mở mắt ra nhìn ta đi!”

“…Ta còn chưa chết, kêu gì mà kêu… Phụt! Phì phì!” Thủ Căn vừa mở miệng đã ăn ngay một ngụm bùn.

“Ngươi không sao chứ?” Thủ Căn mở mắt đã thấy ngay nam nhân bên cạnh.

“Không sao, còn ca?” Khuôn mặt lấm lem bùn đất của Tam Đao cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.

“…Vẫn ổn.”

“Ổn cái đầu ca! Không phải ta đã dặn ca ở dưới núi chờ ta về mới nói sao. Tại sao không nghe lời ta? Điếc không sợ súng hả!” Tam Đao gầm rú. Quả thật hắn đã sắp phát điên.

Thời khắc nhìn thấy Tam Đao bị bùn đá nuốt chửng, loại tuyệt vọng ấy… Tam Đao mãnh liệt muốn một phát cắn chết con người vẻ mặt vô tội trước mặt mình.

“Ta có nói qua với đốc công à nha. Nhìn đốc công cũng có vẻ có ý định đợi ngươi về mới tính nhưng nào ngờ lại lòi ra một vị nhị chưởng quỹ, cái vị nhị chưởng quỹ nọ… Tam Đao!”

Tam Đao một chân quấn lấy thân cây, một chưởng tung ra đánh gãy khúc cây đang lao đến, sau đó lập tức ôm lấy thân cây.

Nhị chưởng quỹ phải không? Hừ! Ngươi nhớ rõ cho lão tử!

Thủ Căn lúc này mới phát hiện Tam Đao cư nhiên vẫn luôn dùng cánh tay trái gắt gao ôm lấy y. Trọng lượng cả cơ thể y đều đè trên tay hắn.

“Tam Đao, buông ta ra, ta sẽ tự bám.” Thủ Căn gấp gáp la lối.

“Được, ca cẩn thận. Ta ở sau lưng ca.”

Tam Đao nhìn Thủ Căn ôm chặt lấy đại thụ mới chịu buông tay, còn hắn vươn tay ôm trọn lấy thân cây, vây chặt Thủ Căn trong vòng tay. Phía dưới, hai chân của hắn cũng chặt chẽ siết lấy thân cây.

Hai chân Tam Đao vòng qua chân Thủ Căn. Thủ Căn đau đến toát mồ hôi lạnh song y vẫn không rên tiếng nào.

“Ngươi có thấy bọn người đốc công không?”

Tam Đao nhìn chung quanh một lượt, “Không biết. Ta không thấy bọn họ đâu cả.”

Thủ Căn trầm mặc.

“Căn Tử ca, biết đâu… chúng ta sẽ chết ở đây.”

Tam Đao không phải đang nói đùa, trên trời vẫn đang mưa xối xả, dưới chân đất đá vẫn đang sạt lở ùn ùn, lẫn trong bùn nhão còn có vô số cây gẫy, tất cả đều sẽ trở thành hung khí lấy mạng bọn họ. Mà chiếc phao cứu mạng hai người chỉ là một gốc sam già trăm tuổi cao chừng bảy tám trượng (1 trượng tương đương 10 thước). Nếu rễ cây không may không chịu nổi sức cuốn của bùn hoặc bị chắn gẫy thì khả năng sống sót của bọn họ là cực kỳ mỏng manh.

Trong lúc này, năng lực của con người dưới sự trừng phạt của tự nhiên bỗng thật nhỏ bé, mặc cho ngươi có võ công cái thế đến đâu cũng chỉ có thể khư khư ôm lấy một gốc cây duy trì sinh mạng. Thế nhưng còn chống đỡ được bao lâu chứ?

Hà huống hắn thương thế chưa lành lại mang theo một Thủ Căn hoàn toàn không biết võ công. Nếu từ đầu hắn không để ý Thủ Căn, với công lực của hắn chắc chắn thừa sức tìm được đường sống. Nhưng sao hắn có thể bỏ lại Thủ Căn? Hắn biết rõ hắn không nỡ.

“Thế nào đột nhiên lại nói mấy lời không may?”

“Ta không biết gốc cây này còn trụ được bao lâu.”

“…Ngươi không nên đến cứu ta.” Thủ Căn khổ tâm nói.

“Ha ha,” Tam Đao ở sau lưng cười run người, “Căn Tử ca của ta, ca nói lời ngốc nghếch gì vậy? Ta bỏ ai cũng không bỏ ca. Có thể chết cùng ca đã là lão thiên gia đãi ngộ ta.”

“Có thể gượng nổi, nhất định nổi.” Thủ Căn gắng sức nhịn xuống, cố gắng không để tiếng nói của mình có gì khác lạ.

Tam Đao cọ cọ y từ phía sau, “Ca, ca biết ta bội phục ca nhất điểm nào không?”

“Hả? Ngươi bội phục ta?” Thủ Căn cười, tìm vui trong khổ.

“Ta bội phục ca nhất chính là lập trường trời không tuyệt đường người của ca. Ca biết không, công phu ta luyện có tên ‘Trí chi tử địa nhi hậu sinh (chết trước, sống sau)‘, cũng có người gọi là ‘Cửu tử thần công’, ý là ta phải chết chín lần mới đạt được cảnh giới cao nhất.”

Thủ Căn cảm thấy hình như đây là lần đầu tiên y nghe Tam Đao nói chuyện của mình.

Có lẽ Tam Đao đang tìm cách phân tán chú ý của Thủ Căn để y không suy nghĩ linh tinh, hắn chậm rãi hồi tưởng:

“Lần ca trong rừng sâu gió tuyết ôm ta về nhà ca là ải thứ nhất ta mới phá – Ngạ tử chi cảnh (cảnh giới chết đói), kỳ thật chính là cái mà họ gọi là ích cốc (một loại tập tục nhịn ăn lương thực trong Đạo giáo). Ta còn nhỏ, không cách nào khống chế sự thèm ăn, đành tự nhốt mình lại.”

“Đợi ta phá quan xong ra ngoài thì lân cận chẳng có gì ăn, thấy ca từ trên núi xuống nên ta thầm nghĩ ca khẳng định có mang theo thức ăn, cho nên… Hì hì. Về sau nhiều lần ta thiếu chút chịu không nổi, rất thống khổ. Có lần trước mặt ca ta đau đến ngất đi, ca còn nhớ không?”

Thủ Căn gật đầu, hồi ấy y còn tưởng tiểu tử nọ bị người ta chém nội thương, sắp chết đến nơi, mời lang trung cũng bảo hết thuốc chữa.

“Khi đó ca ôm ta khóc thật thương tâm.” Tam Đao như đang hồi tưởng lại kỷ niệm đẹp nhất, mơ màng đã đời mới nói tiếp:

“Ca vừa khóc vừa nói với ta: ‘Ngươi phải sống! Ngươi nhất định phải sống! Ngươi nhất định có thể chống chọi, ngươi là ai, ngươi là Thư Tam Đao! Chẳng phải ngươi nói muốn phá ta cả đời ư, chẳng phải ngươi nói muốn theo dõi ta, không cho ta lấy vợ ư, sao ngươi dám nói không giữ lời? Tiểu lưu manh nhà ngươi, hư hỏng, xấu xa, cứ thích giày vò ta, không lý nào lão thiên gia lại thu phục ngươi, không phải thường bảo tai họa lưu ngàn năm sao, ngươi nhất định không chết!’ Hí hí…”

Thủ Căn xanh mặt, “Ta khóc thật thương tâm hồi nào? Ngươi nói linh tinh!”

Tam Đao không để ý đến y, tiếp tục đắm chìm trong hồi ức tốt đẹp, “Khi đó ca nắm tay ta, thâm tình vạn phần nói với ta: ‘Cho dù người ta chết hết ta tin rằng ngươi cũng chắc chắn không chết. Ngươi phải sống để ở bên ta, ngươi phải sống để đồng hành cùng ta.’ Ca nhớ không?”

“Ta không có nói như vậy!” Thủ Căn tức dến mức quên cả đau đớn.

“Ta rõ ràng nói: ‘Tiểu tử ngươi là tai họa, dù người khác chết hết ta vẫn không tin tiểu tử ngươi sẽ toi theo. Bất quá nếu ngươi thật sự muốn chết thì ta cũng không còn cách nào, vừa khéo không còn ai đến phá ta nữa.’”

Tam Đao kiên định lắc đầu, “Ta khẳng định mình nghe đúng.”

Thủ Căn tức suýt ngất.

Đột nhiên một khối đá nhỏ từ trong dòng bùn đất đang cuồn cuộn chảy lao thẳng về phía hai người.

Tam Đao vận khí lên tay, dồn sức đánh vào khối đá. Khối đá lệch hướng, lướt sát qua người cả hai.

“Sau này những lần ta không chịu đựng nổi đều nghe thấy tiếng ca vang lên bên tai, bảo ta đừng buông tay, bảo ta nhất định phải nỗ lực chống chọi, nói ca sẽ ở bên ta mãi mãi mãi mãi… Ối!”

“Tam Đao? Tao Đao ngươi sao rồi?” Thủ Căn không thể quay đầu lại nên không thấy máu tươi đang rỉ ra khóe miệng Tam Đao, nhưng y nghe được tiếng thở của Tam Đao bỗng dưng trở nên gấp gáp, đứt quãng.

“Tam Đao?” Thủ Căn nghiêm túc gọi.

“Ta… không sao…”

“Không sao cái rắm! Nói, có phải nội thương của ngươi nặng thêm không?” Lần này đến phiên Thủ Căn nóng ruột.

Tam Đao nhẹ nhàng gác đầu lên lưng Thủ Căn, không nói chuyện. Hắn đang nỗ lực điều tức.

“Tam Đao, ngươi đừng sợ, đất đá trôi rất nhanh sẽ dừng thôi. Chúng ta nhất định không sao, ngươi nhất định phải gắng gượng.” Thủ Căn càng nói không ngừng, cứ như nếu dừng lại thì Tam Đao cũng sẽ buông xuôi.

“Ca… Ta rất thích ca. Thật sự rất thích ca…”

Sống mũi Thủ Căn cay cay.

“Đến giờ ta đã biết nam nhân thích nam nhân là sai, nam nhân không thể lấy nam nhân. Ca, sao ca không phải là một nữ nhân? …Vì sao chứ?”

Thủ Căn muốn mắng hắn sao ngươi không đi làm nữ nhân đi, nhưng lại mắng không nên lời.

“Ta thừa nhận, ca. Đời này ta chỉ muốn ở bên ca, kiếm thật nhiều bạc để ca sống được thoải mái… Ta không muốn ca cứ mặc y phục rách nát, cũng không muốn ca mỗi mùa đông lại than ngắn thở dài, càng không muốn ca dù bụng đói meo vẫn nhịn ăn cho đệ muội, ta muốn ca ăn ngon mặc ấm để ca không cần đến lâm trường làm việc…”

Nước mắt làm nhòa cả mắt Thủ Căn. Y biết tiểu tử kia quan tâm y, nhưng trước giờ y không hề biết sự quan tâm ấy  rốt cuộc sâu nặng bao nhiêu.

“Ca… Ca đừng cưới vợ nhé? Xin ca đấy…”

Thủ Căn áp mặt vào cây, không nói nên lời.

“Ca, ca vẫn không muốn sao…? Ôi, ta thật khờ, ca làm sao đồng ý với ta được…”

Thủ Căn đợi một hồi nhưng không nghe Tam Đao nói thêm chữ nào.

Chờ mãi, chờ mãi, “Tam Đao?”

“TAM ĐAO!…”

Tay Tam Đao đang bám lấy cây từ từ buông thõng, chân đang quấn lấy Thủ Căn cũng đã lỏng dần.

“KHÔNG!…”

Thủ Căn dồn sức ngoảnh đầu lại, xoay người ôm lấy Tam Đao.

Đã muộn!

Chỉ thiếu một chút thôi. Thân thể Tam Đao trượt khỏi đầu ngón tay Thủ Căn.

“Bịch.”

Một ít bùn nhão văng lên, thân thể Tam Đao chìm trong đất bùn, trong chớp mắt chỉ còn nửa người chưa bị chôn vùi.

Thủ Căn nhảy xuống theo!

Y liều mạng bơi về phía Tam Đao. Lúc này y hoàn toàn không còn cảm nhận được đau đớn trên đùi.

Nhưng bùn khác với nước, đừng nói không cách nào đến gần mà ngay cả bản thân y cũng dần chìm xuống.

Mắt thấy Tam Đao bị bùn cuốn đi cách y càng lúc càng xa.

“Tam Đao! TAM ĐAO!…” Bốn bề chỉ còn vang vọng tiếng kêu khóc thảm thiết của Thủ Căn.
Bình Luận (0)
Comment