Biên Thành Phiến Mã

Chương 6

Thanh âm rất êm tai, tin rằng đại đa số những người nghe thấy đều có chung cảm giác này. Vài phần hài hước, vài phần lười biếng, pha lẫn chút dương dương tự đắc, còn hơi khàn, tất cả tổng hợp thành một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời. Nói cũng lạ, thanh âm này rõ ràng không lớn, nhưng người có mặt đều nghe rõ từng chữ. Không ít người xem ngoảnh lại nhìn thử.

“Đao ca?”

Đao ca! Mọi người đồng loạt xoay đầu.

“Các ngươi chen chúc ở đây làm gì, không muốn cho ai vào sao?” Giọng điệu hơi bất đắc dĩ. Mấy gã canh cửa giật thót, chẳng biết từ khi nào Đao ca vốn đang đứng ngoài vòng náo nhiệt đột nhiên lại xuất hiện bên cạnh bọn họ.

“Đao ca.”

Đám đánh thuê ngừng tay, rời khỏi trận hỗn chiến, thấp giọng chào hỏi.

Một người ngừng, mọi người ngừng.

Ngoài hai người Thủ Căn Hồ ca vẫn quấn lấy nhau lăn lộn dưới đất, cả Đại Đầu cũng đứng ra vòng ngoài, dùng ánh mắt lo lắng nhìn về phía Thủ Căn, nhưng lại không dám tiếp tục ra tay. Khóe miệng nhếch lên thành nụ cười uể oải, Tam Đao vốn định bước vào đổ trường nay bỗng dừng chân. Hắn liếc mắt nhìn hai bóng dáng đang đánh đấm túi bụi, cất bước đến gần, khoanh tay nhìn xuống.

“Hồ Tử! Còn không ngừng tay! Đao ca đến rồi!” Một kẻ trong đám đánh thuê lên tiếng nhắc nhở Hồ ca.

Gã côn đồ họ Hồ đã nghe họ gọi Đao ca từ lâu, hắn cũng muốn ngừng tay, ngặc nỗi hắn không thể thoát ra.

Tên khốn nạn này, con mẹ nó, đúng là ngoan cố thật! Biết rõ nếu đánh không lại bọn họ, cuối cùng chỉ no đòn, thế mà vẫn xông vào. Người khác đánh y mười quyền, y nhất định phải trả lại được một quyền. Thân thể gã bỗng dưng chấn động, rồi không hiểu sao lại nằm bẹp một bên. Gã côn đồ họ Hồ bị hất bay nên choáng váng đầu óc, dù đã rời khỏi người Thủ Căn nhưng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hồng hộc, hồng hộc. Thủ Căn dùng tay chống đất gượng dậy, dùng tay áo lau máu mũi đang chảy thành dòng, hung hăng gườm tên họ Hồ nằm cách đó không xa, chẳng hề phát giác bộ dạng hiện tại của mình thê thảm đến nhường nào. Tóc tai rối bù, áo ngoài bị kéo tuộc ra, áo trong bị xé rách bươm. Hai chiếc hài chỉ còn một nằm lại trên chân,  mặt mũi chỗ xanh chỗ tím, khóe miệng cũng rách một bên. Nhìn chung, từ đầu đến chân Thủ Căn có thể cạnh tranh với tấm giẻ rách không hề thua kém.

“Đây là chuyện gì?”

Dường như bây giờ Thủ Căn mới chú ý đến người bên cạnh, theo hướng phát ra tiếng nói mà ngẩng đầu. Thật cao to, thật đô con. Nguời này không khác mấy so với ấn tượng của y về hắn hai năm truớc, chỉ là hình như có khí phách hơn một chút. Lưu manh của y… Thật sự đã trở về. Trong lòng y chợt nổi lên oán khí. Ôm một bụng lửa giận, Thủ Căn vờ như không thấy hắn, dùng tay áo lau máu mũi, từ duới đất bò dậy. Vì đứng lên vội vã nên Thủ Căn cả nguời loạng choạng, suýt chút ngã xuống, nhưng may mắn đuợc Đại Đầu đỡ kịp.

“Cảm ơn, huynh đệ… Xin lỗi ngươi.” Thủ Căn nhận lại hài, áy náy tạ lỗi với Đại Đầu. Ban nãy y chỉ một lòng nghĩ đến đệ đệ rất có thể đang ở bên trong bài bạc, vừa lo lắng vừa sốt ruột, lại bị gã côn đồ mắng một câu thằng thọt, hai câu thằng thọt, hoàn toàn quên mất lập truờng của Đại Đầu. Chỉ sợ chuyện hôm nay sẽ đập vỡ chén cơm của Đại Đầu. Thủ Căn càng nghĩ càng cảm thấy hối hận.

“Không sao, biểu ca ta ở đây vẫn còn có tiếng nói.” Thấy Thủ căn hổ thẹn, Đại Đầu thì thầm vào tai y.

Thủ Căn nghe xong mới hơi yên tâm. Y cảm kích nhìn Đại Đầu, chợt thấy vết máu trên mặt gã bèn vội vã dùng tay áo lau giúp.

Đại Đầu cũng không khách sáo, cầm lấy tay áo Thủ Căn mà lau chùi sạch sẽ tàn tích cuộc chiến.

Tuy Đao ca bị ai kia lơ đi nhưng biểu tình tự tiếu phi tiếu ban đầu vẫn không đổi, chỉ có ánh mắt… Ánh mắt bắn ra lửa! Những tên tay chân không may đứng nhìn vụ ẩu đả bỗng thấy lạnh nguời, liều mạng suy nghĩ xem có phải mình đã phạm vào uý kỵ gì của Đao ca hay không.

“Đao ca, ca đến chơi à?” Một tên đánh thuê có máu mặt vội vàng buớc lên, ân cần thăm hỏi.

Đao ca không thèm để ý đến gã, nhíu mày nhìn Thủ Căn lồm cồm bò dậy, lại liếc qua ba tên đánh thuê, giễu cợt: “Ba đánh một? Còn là một bình dân bá tánh? Thật nở mặt cho Hồng ca của các ngươi.”

“Đao ca, ca không biết chứ, tiểu tử này…” Hồ ca im miệng, sắc mặt trở nên kinh hãi hơn bao giờ hết.

Đao ca thu hồi ánh mắt đầy ẩn ý, lười không muốn nhìn đám hỗn tạp thêm chút nào nữa bèn đi thẳng vào trong Hồng Lung Đăng.

Những kẻ còn lại ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, bọn tay chân càng hoảng sợ, không biết bản thân đã làm sai chuyện gì. Bọn đánh thuê kiếm chén cơm đều mẫn cảm với sát khí ở một mức độ nhất định, ban nãy bọn họ thật sự cảm nhận được sát khí mạnh mẽ toát ra từ trên mình con người cao lớn khôi ngô kia. Nhưng tại sao chứ? Kẻ xem náo nhiệt thấy không còn náo nhiệt cũng tự động tản đi dần dần. Thủ Căn khép lại vạt áo, cắm đầu lê bước vào trong đổ trường. Lần này không còn ai ngăn cản y. Tam Đao Thủ Căn, một trước một sau. Người đi trước cao to khôi vĩ, bước chân thong dong, khi bước đi còn có loại cuồng vọng ngạo đời không để ai vào mắt, nhưng gương mặt lại hàm chứa khí sắc  tàn nhẫn. Tất cả đều nói lên một điều: Hắn là một lưu manh, đại lưu manh. Người đi sau rất bình thường, tại Phiến Mã rảo vài vòng cũng có thể vơ được cả nắm. Chiều cao tầm tầm, mặt mày sáng sủa, so với nam nhân trước mặt thì nhu hòa hơn nhiều. Nước da y đen hơn người thường, tông màu rám nắng. Đây là thành quả tất yếu của ánh nắng đặc biệt gay gắt tại Phiến Mã. Tại đây, con cái nhà nghèo lúc nhỏ không mặc y phục, còn đám bé trai vừa vào hè đã cởi áo chạy lung tung, hơn nữa Thủ Căn không chỉ chạy loạn trong thành mà còn leo lên núi ngoài thành nhặt củi, thi thoảng còn dẫn theo hai nhóc tỳ ở nhà cùng lên núi, đã chơi là chơi cả ngày, muốn không đen cũng khó. Bất quá may thay da dẻ y không tệ, ngăm thì có ngăm nhưng nhìn thoáng qua cũng không phải loại quá đen đủi. Nhìn chung, bộ dạng Thủ Căn là điển hình của một người đứng đắn, gia thế đàng hoàng, dù cho y vừa đánh nhau xong. Hai con người này vốn không nên có chút giao thiệp nào, tựa như khoảng cách hiện tại giữa bọn họ. Một trước một sau, cách nhau mười thước, không thể thu hẹp.

Nam nhân phía trước thả chậm cước bộ. Khoảng cách giữa hai người dần dần rút ngắn.

“Ca chạy tới đây làm gì?” Hắn đè thấp thanh âm, tận lực kiềm chế lửa giận trong giọng nói.

Thủ Căn không thèm để ý.

“Ta hỏi ca, ca chạy tới đây…” Lời còn chưa dứt đã thấy đám đầu não trong đổ trường dẫn người ra nghênh đón.

“Buổi tối ca đến tìm ta.”

Kẻ đứng đầu Hồng Lung Đăng Vương Hồng Tường đi đến, còn cách Tam Đao ba bước thì dừng lại, ôm quyền hành lễ, kính cẩn chào: “Đao ca.”

Nam nhân cũng dừng bước, vênh váo “Ừm.” một tiếng.

“Nghe nói Thư gia đang tìm ta?”

Vương Hồng Tường cùng đám người bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, lời nói càng thêm thận trọng: “Đao ca, chúng đệ dự định đi báo với ca, người của Thư gia đang tìm ca khắp toàn thành. Chúng đệ muốn hỏi thử xem ca có gì cần chúng đệ cống hiến sức lực hay không.”

Đao ca vuốt đám râu lưa thưa dưới cằm, cười nói: “Bọn chúng lại muốn sao? Ta vừa về không lâu đã tìm tới cửa?”

Vương Hồng Tường vừa chuẩn bị hồi đáp nhưng lại thấy gần đó có người bèn trừng mắt nhìn người nọ, thấy y tránh đi mới nhỏ giọng nói: “Không biết Đao ca có nghe nói chưa, nhị chưởng quỹ Thư gia tối qua đã bị người ta treo trên tường ngoài thành đông.”

Thủ Căn vô cớ bị trừng mắt một phát liền sinh lòng tức tối. Y thầm nghĩ, các ngươi nói chuyện được lớn tiếng bao nhiêu chứ, từ nội sảnh ra đại môn cách cả con đường, nếu thật sự không muốn bị nghe thấy thì vào phòng mà nói.

Bất quá Thủ Căn chỉ nghĩ thầm trong đầu, kẻ nào có thể chọc kẻ nào không thể chọc y vẫn phân rất rõ ràng. Đám lâu la canh cửa thì khác, còn bọn người trước mắt không phải bá tánh bình thường như y có thể dây vào.

Nhưng… Tam Đao chẳng phải đi đánh thuê sao? Hà cớ chi cả lão bản đổ trường thấy y cũng phải cung kính đến thế?

Chắc là vì công phu Tam Đao cao hơn đám côn đồ, bọn chúng chỉ khi có việc khó mới đến tìm hắn, hơn nữa lúc Tam Đao giúp chúng giải quyết vấn đề đã nắm được không ít nhược điểm, cho nên thái độ của chúng đối với hắn tự nhiên cũng cung kính hơn nhiều so với đám lưu manh bình thường.

Hẳn là như vậy. Thủ Căn tự suy diễn rồi tự cảm thấy thoải mái. Lúc nãy Tam Đao bảo y buổi tối đến tìm hắn, vừa khéo y có chuyện muốn hỏi, không biết có phải cả hai đều muốn nói về cùng một chuyện hay không? Xem ra chỉ đành chờ đến đêm nay mới biết, tuy rằng y có phần không muốn đến chỗ trọ của hắn. Đợi đám người kia khuất bóng bên trong, Thủ Căn mới tiếp tục tiến vào. Bước lên thềm đá, vượt qua bức tượng phật Di Lặc cao to, gian đại sảnh rộng lớn hiện ra trước mắt. Một mùi vị cổ quái ập vào mặt y. Mùi củi lửa nồng nặc, mùi mồ hôi chua lè, mùi kẽ răng hôi thối, mùi phấn son gắt mũi hòa lẫn vào không biết bao nhiêu loại mùi của thức ăn, nước uống, rượu chè. Tiếng la hét vang lên từ bốn phía, đổ trường có khoảng hơn mười bàn đánh bạc, mỗi bàn đều như sinh tử đại chiến, hút hồn tất cả các con bạc. Quần áo có bần có phú, tiền cược có nhiều có ít, duy chỉ chấp niệm của họ đối với bài bạc là hệt như nhau. Y rảo tìm một vòng vẫn không thấy bóng dáng tam đệ nhà mình. Người tại trường thi thoảng có kẻ nhìn y chằm chằm, có kẻ lướt qua lướt lại bên người y. Tìm không thấy Diệu Tổ, tâm trạng Thủ Căn mới được thả lỏng, cũng nhịn không được thầm rủa bản thân.

Sao y lại dễ dàng xung động như vậy? Vừa nghe Diệu Tổ đi bài bạc liền chạy tới ngăn cản mà chẳng chịu suy nghĩ Diệu Tổ lấy đâu ra tiền để ngày ngày đi đánh bạc? Kết quả? Không những đánh nhau một trận với người ta, còn để tiểu tử nọ nhìn thấy bộ dạng thê thảm của mình. Ôi! Từ đổ trường bước ra, y chưa hề nhìn thấy Đại Đầu, tên côn đồ họ Hồ nhìn y đầy ác ý. Thủ Căn cũng không vừa, trừng mắt nhìn lại. Bị y trừng, họ Hồ ra vẻ khinh thường, không thèm để ý đến y nữa. Thủ Căn trong lòng cười lạnh, muốn đối phó với mấy gã lưu manh thì phải hung dữ hơn chúng, bằng không sẽ bị đối phương trèo đầu cưỡi cổ. Trải qua chuyện vừa rồi, họ Hồ tuy rất gai mắt y nhưng cũng không dám tùy tiện kiếm chuyện với y. Cùng lúc, Đại Đầu đang ở cửa sau, tay lôi kéo một người, miệng liến thoắng không ngừng. Người kia dường như phi thường bất an, mắt liên tục đảo chung quanh. Về sau dường như người kia bị Đại Đầu nói đến phiền bèn đẩy gã ra rồi bỏ chạy.

Thủ Căn chọn đường nhỏ để về nhà, lén chuồn từ cửa sau vào phòng, dùng chút nước còn lại buổi sáng tẩy rửa sơ mặt mũi, sau đó cởi áo ra khâu lại, mang dụng cụ theo đường cũ mà trở về tiệm Bảo Sinh. Nhìn thấy mặt mày Thủ Căn, Bảo Sinh hoảng sợ kêu lên một tiếng, vội vàng truy hỏi chuyện gì xảy ra. Thủ Căn ậm ờ, chỉ bảo trên đường gặp phải côn đồ, vì một chuyện nhỏ mà xảy ra ẩu đả. Bảo Sinh lắc đầu, theo hiểu biết của gã về y, gã biết y thật sự đã bị chọc cho xù lông. Tiểu huynh đệ gã quen chỗ nào cũng tốt, chỉ khi kích động hoặc sốt ruột mới chẳng thèm quản trời trăng mây gió gì nữa. Lúc làm việc thời gian luôn luôn trôi qua rất nhanh. Chưa được bao lâu, mặt trời đã khuất sau dãy núi. Lưu Vĩ Bồ luyến tiếc tiền đốt đèn bèn thúc giục công nhân mau chóng về nhà, dặn bọn họ ngày mai đến sớm. Sau khi Thủ Căn về nhà, y nói với mọi người buổi tối cần đi tìm Tam Đao có chút chuyện, tất cả nghe vậy cũng không hỏi nhiều. Đối với gã Thư Tam Đao này, Hà gia vừa cảm kích vừa bài xích. Hà phụ tự cho mình xuất thân thư hương môn đệ, cho nên đối với việc phải nhận ân huệ của lưu manh cảm thấy rất mất mặt. Bởi lẽ, khi người khác hỏi họ làm sao khôi phục lại nhà cửa, bọn họ chỉ nói nhờ Đao ca giúp đỡ. Hết lần này đến lần khác Đao ca luôn bảo chỉ cần giao ngân lượng cho hắn, hắn sẽ giúp mọi người thu về nhà cửa, cuối cùng không ai cảm thấy Hà gia cùng hắn có quan hệ gì đặc biệt. Hơn nữa Thủ Căn cũng không muốn người nhà biết về nợ nần của mình và Tam Đao, chỉ nói vì hắn muốn báo đáp ân tình y dùng đức báo oán, mặc kệ chuyện hắn đánh y mà mang hắn về nhà, cho hắn ăn no, nên đã giúp họ thu về đất đai. Dù sao y cảm thấy mình không hề nói quá sự thật, hai năm nay, một đồng y cũng chẳng trả cho Tam Đao. Nhị nương hỏi về vết thương trên mặt y, Thủ Căn dùng lý do y hệt như y đã giải thích với Bảo Sinh để che giấu.

Khi ra cửa, Thủ Căn thuận miệng hỏi: Diệu Tổ đâu?

Hà cha trả lời: Về lâm trường rồi.

Thủ Căn trong bụng tuy thấy hơi bất an, nhưng y không nói gì mà chỉ rời nhà.

Chỗ trọ của Tam Đao tọa tại thành bắc, hướng về phía nam, hai cửa trước, hai cửa sau, nhà chính gồm hai sương, nghe nói vốn là của vị quan viên nào đó, sau bị triệu về kinh, căn nhà từ đó không có người ở. Hai bên trái phải là nơi của quan viên lớn nhất Phiến Mã và quan tri huyện. Thủ Căn không biết nghề nghiệp của Tam Đao hiện tại có thể kiếm bao nhiêu, nhưng hắn có thể mua được loại nhà như vậy, còn ngày ngày chạy loanh quanh đến mấy nơi ăn chơi đàng điếm, hiển nhiên tiền kiếm về so với tên thợ mộc như y nhiều hơn gấp bao nhiêu lần.

Thủ Căn giơ tay lên gõ cửa, cộp cộp cộp.

Cửa mở ra, đứng sau cánh cửa là một lão đầu cao gầy, khô đét. Lão đầu nhìn y, không nói lời nào, nghiêng người tránh đường cho y vào. Gật đầu với lão, Thủ Căn định chào hỏi một tiếng, nhưng đối mặt với Lão Triệu hầu hạ tên nọ kiêm luôn việc trông coi căn viện, y thấy không quá thoải mái. Kỳ thật lai lịch của ông lão không hề nhỏ, nghe nói thời trẻ đã từng đảm nhiệm chức tướng lĩnh của binh lính thành Phiến Mã, sau đó không hiểu vì nguyên nhân gì đột nhiên bị phế, biến mất một khoảng thời gian, lúc xuất hiện lại trong thành đã là chủ nhân của vài căn nhà, còn mở một tiệm tạp hóa ở thành tây. Hai năm trước, từ khi Tam Đao quay về Phiến Mã, lão đầu trở thành người hầu của hắn, tất cả nhà cửa lão đứng tên đều biến thành hang ổ của Tam Đao. Rất ít người biết về chuyện này.

“Gia vẫn chưa về, trong bếp có cơm, ăn xong ngươi vào phòng nghỉ trước đi.” Theo sau y, Lão Triệu chậm rãi nói. Thủ Căn gật đầu, ra chiều đã biết. Y từng đến đây vài lần, Lão Triệu đều không nói nhiều với y, nhìn thấy y là dẫn vào nhà. Nếu như Tam Đao chưa về, lão sẽ chuẩn bị cơm cho y dùng trước. Dùng cơm xong xuôi, y chợt nghe tiếng lão đầu gõ cửa, sau đó tiến vào, mang cho y một lọ nhỏ, nói dùng để trị thương. Thủ Căn cảm kích cười với lão. Lão Triệu nhìn y, trong mắt hiện lên thần sắc kỳ quái, tiếp tục xoay người ra khỏi phòng. Thủ Căn đợi một hồi, thầm nghĩ không biết tên nọ lại chạy đi đâu, nếu đã về sao vân chưa thấy mặt mũi? Đợi hoài đợi mãi, tai nghe thấy tiếng mõ canh hai vang lên, Thủ Căn mệt nhọc cả ngày cuối cùng cũng không thể ngồi vững trên giường, đầu y dần dần ngả xuống, yên vị trên gối mà ngủ. Đêm đã về khuya, ngoài phòng gió lạnh thổi tới từng cơn. Tiếng gió gào rít nghe thật thê lương. Có vài vật bị gió thổi tung, bay qua bay lại trong vườn, thỉnh thoảng phát ra âm thanh va đập vào nhau.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt của người trên giường. Vết bầm nơi khóe mắt, vết máu do móng tay cào, vết tét ngay khóe miệng. Nửa bên mặt trái sưng phù cả lên. Mặt mũi thế này, ai dám bảo là dễ xem cho được? Thế nhưng hắn lại không thấy khó coi chút nào, hơn nữa không chỉ không thấy khó coi, hắn còn cảm nhận được ở Thủ Căn lúc này một loại yếu đuối cùng hấp dẫn hiếm gặp thường ngày. Nhưng nếu nói y quá mềm yếu cũng không đúng. Vậy tại duyên cớ gì lại bảo y hấp dẫn? Bởi Thủ Căn bình thường lao động cực nhọc, tuy vóc người không cao to nhưng những nơi cần thiết đều được trang bị đầy đủ cơ bắp rắn chắc. Hiện giờ, vì trời lạnh mà thân thể đen gầy trước mắt đang nằm cuộn lại trên giường, chân rúc vào ngực, tay đặt bên khuôn mặt đầy vết thương. Dáng ngủ của y như có chút gì bất an, lại hơi co ro. Dáng ngủ ấy làm y trẻ lại vài tuổi, cũng lộ ra vẻ dễ bắt nạt. Khóe miệng nam nhân cong lên thành nét cười mang ý lăng nhục. Thủ Căn của hắn trông thật… Thật dễ khiến hắn muốn chọc y tỉnh rồi ăn hiếp y. Đúng, chọc y tỉnh, hung hăng thả dê y! Nam nhân trong nháy mắt đã cương cứng!

Thủ Căn lạnh run, trong cơn mơ màng vươn tay tìm chăn, mò tới mò lui vẫn không mò thấy, nhưng lại mò được một thân thể nóng như lửa ngay bên cạnh.

Ai kia không động đậy. Lạnh hết chịu nổi, Thủ Căn kiên quyết kéo thân thể qua ôm. Ưm… Ấm áp quá. Thủ Căn cảm thấy mỹ mãn, dùng mặt cọ cọ, hai chân khép thành một vòng, ôm chặt noãn lô của mình mà tiến vào mộng đẹp. Tam Đao sắp khóc đến nơi!

Không đúng, hắn muốn phát điên, hắn muốn cắn người, hắn muốn… Chuyện hắn muốn thì nhiều lắm, có điều không dám thực hiện trên người đang đè lên thân thể mình mà thôi. Nhịn cả nửa ngày,  rốt cuộc đối diện với nguy cơ bị uất ức đến chết, hắn quyết định hành động! Một giây sau khi Tam Đao nhào qua, cả người Thủ Căn nằm gọn trong lòng hắn. Hay lắm, ta không có gan cưỡng gian ca, ta chỉ ôm ca ngủ được chưa? Trời lạnh, mình sưởi ấm cho nhau nha… Cuối cùng, giật phăng tấm chăn bao phủ hai người, Tam Đao không biết vì đau khổ hay do hưởng thụ mà nhắm mắt lại, “Ca, đã quá… Ưm ưm… Ca…”

Thủ Căn nhìn chằm chằm gương mặt trước mắt, nếu chẳng phải vì tay y đang bị kẹp chặt trong ngực hắn, y thề y nhất định sẽ hung hăng đấm hắn một quyền, đấm tan vẻ dâm đãng kia! Tên lưu manh mặt dày! Hắn ngang nhiên… Ngang nhiên…

“THƯ, TAM, ĐAO.”

Tam Đao mắt vẫn nhắm chặt, hạ thân rung động, bảo bối cương ngạnh liều mạng đâm vào nơi mềm mại giữa đũng quần Thủ Căn, trong miệng còn phát ra tiếng rên rỉ tiêu hồn.

“Thư Tam Đao!”

“Ôi… Ca… Ôi… Ca đã quá… Ưm!”

Tam Đao đột nhiên rống lên, đầu ngửa mạnh về sau rồi bắn ra.

Thủ Căn sắc mặt trắng bệch. Tên chết giẫm không chỉ ôm y nằm dâm mộng, đùa giỡn lưu manh, giữa chừng còn đào đâu ra lá gan làm tới, sau cùng đã dám bắn dơ y phục của y! Y phải giết hắn! Nhân giây phút hắn đang trong trạng thái cao trào và thả lỏng vòng ôm, Thủ Căn rút phắt tay ra, nhắm chuẩn mặt hắn giáng cho một quyền! Tam Đao bưng mắt ngồi thụp xuống giường mà khóc hu hu.

“Khóc gì mà khóc! Tự làm tự chịu. Đứng dậy, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Tam Đao không thèm để ý đến y, lưng dựa vào giường, tiếp tục thút tha thút thít.

“Thư Tam Đao!” Thủ Căn ngồi trên giường giận dữ dùng chân đá hắn.

“Ta hỏi ngươi, cái chết của nhị chưởng quỹ có liên quan đến ngươi hay không?”

“…Không biết…”

“Cái gì?” Thanh âm rất nhỏ lại pha lẫn giọng mũi, Thủ Căn nghe không rõ.

“Hà Thủ Căn!” Tam Đao đột nhiên đứng bật dậy, hung hăng xoay người nhìn kẻ đang ngồi trên giường.

“Gì?” Đáng tiếc trong mắt hắn vẫn ngân ngấn nước, vành mắt lại thâm đen thành một vòng tròn, cho nên sự uy hiếp đã giảm mất chín phần.

“Ta,  rốt cuộc ta có điểm nào không tốt, tại sao ca lại không vừa mắt ta?”

“Hả?”

“Lão tử mặc kệ! Tối nay, tối nay ca phải trả tiền cho ta!”

Vừa nghe hai chữ “trả tiền”, âm lượng của Thủ Căn liền nhỏ đi vài phần, “Chuyện đó… Ngươi cũng biết hai năm nay nhà chúng ta…”

“Không có tiền trả đúng không? Vậy được, đem người đến trả đi!” Tam Đao dứt khoát trưng ra bản mặt ác bá.

Thủ Căn lập tức xuống giường mang giày.

“Ca định trốn đi đâu!”

Thủ Căn sắc mặt đỏ bừng, khí bốc lên đỉnh đầu, cầm hài ngẩng nhìn tên nam nhân hung thần ác sát quần áo xộc xệch trước mặt.

Y vẫy vẫy tay, vỗ vỗ vào bên giường, “Qua đây.”

Nam nhân do dự trong một giây, đến giây thứ hai lập tức bước qua.

Thủ Căn thở dài, “Ngươi còn nhỏ nhắn gì nữa đâu, mau chóng tìm một người vợ để kiềm chế tính phóng đãng đi.” Thủ Căn vỗ đùi hắn, cúi đầu nói.

Tam Đao nắm lấy tay y, không cho y rút về, “Ta muốn có ca.”

“Ngươi muốn để toàn bộ người trong thành chê cười ngươi sao?”

“Ai dám chê cười ta? Thằng nào, đứng ra đây ta xem!”

Thủ Căn nghẹn lời, tư duy của lưu manh quả nhiên không thể so sánh với người bình thường.

“Ngươi không sợ người ta cười, ta sợ. Hôn sự lần trước nhị nương sắp đặt cho ta có phải ngươi thầm giở trò phá hỏng không?”

“Nhị nương ca cầu thân cho ca?! Hồi nào? Sao ta không biết?” Tam Đao giận tím mặt.

“Đừng đóng kịch.” Thủ Căn khịt mũi, “Nói chuyện đàng hoàng nào, việc nhị chưởng quỹ cửa tiệm Thư gia bị treo xác ngoài thành đông thật sự không liên quan đến ngươi?”

“Ca hỏi làm gì? Ca quen hắn sao?” Tam Đao sợ Thủ Căn bị lạnh bèn kéo tấm chăn phía sau ra phủ lên người y. Thủ Căn run rẩy cầm chăn phủ kín luôn tên to xác bên cạnh. Sắc mặt Tam Đao đang phủ hơi lạnh mùa đông tháng mười tức khắc chuyển thành hơi ấm mùa xuân tháng ba, vui vẻ duỗi tay ôm lấy thắt lưng Căn Tử ca nhà hắn, bị Thủ Căn một khuỷu tay vô tình thụi ra. Hắn không ngừng cố gắng, lần này bất kể Thủ Căn dùng khuỷu tay dộng hắn không biết bao nhiêu lần, hắn vẫn quyết không tha. Thủ Căn kiên trì chống đối. Tam Đao ngửi thấy vị đạo trên người y đang hòa lẫn vào mùi tinh dịch của mình, không biết bị thứ gì kích thích, bộ phận giữa đùi lại không yên phận, rục rịch quấy phá khiến tay hắn tự dưng không chịu nghe lời.

“Thật không liên quan tới ngươi thì tốt. Ta sợ Thư gia sẽ không để yên chuyện này. Đến lúc bọn họ tra ra…” Thủ Căn nén giận đẩy cánh tay gấu kia ra.

Tay gấu tiếp tục khều móc.

“Ca, ta biết ca đối xử với ta tốt nhất.” Tam Đao thở dốc, bộ dạng như sắp đạt được điều gì, ôm chầm lấy Thủ Căn đè xuống giường.

“Ngươi đang làm gì?”

“Ca, tối nay lạnh như vậy, ca ngủ lại đây đi.”

“Ngươi cởi y phục ta làm chi?”

“Căn Tử, ta muốn có được ca đã bao nhiêu năm trời, tối nay ca theo ta luôn nhé…” Hô hâp của nam nhân trở nên nặng nề, động tác cũng bắt đầu nôn nóng, không nặng không nhẹ. Thủ Căn thở gấp. Thằng nhóc hôm nay bị gì thế? Sao lại cứ quấn lấy y, thà chết không buông?

“Cút! Thả ta ra! Ngươi nghe chưa?”

“Ca, cho ta, cho ta nhé…”

Soạt soạt! Y phục ngoài của Thủ Căn bị tước thành xơ mướp.

“Tam Đao, đừng như vậy. Ngươi cần thì đi tìm nữ nhân, đừng dùng ta thay thế.”

“Dùng ca thay thế?” Biểu tình Tam Đao đột nhiên dữ tợn vô cùng, vận hết công suất phổi mà rống lên: “Hà Thủ Căn, con mẹ nó, ca không có lương tâm, cư nhiên dám nói lời này! Được! Lão tử đêm nay dùng ca thay thế vậy!”

Nói xong liền phóng lên mình y, vươn vuốt tiếp tục xé quần áo Thủ Căn.

“Tam Đao! Càn rỡ!” Thủ Căn sợ đến vã mồ hôi lạnh. Lưu manh muốn làm thật!

“Buông cái đầu ca đấy! Lão tử đêm nay không đè được ca, lão tử sẽ đổi sang họ ca!” Ngón tay hắn mò mẫm vào hai điểm mềm mại trước ngực ai kia, vô thức dùng đầu ngón tay miết miết không thôi.

“Thư Tam Đao!”

“Hắc hắc, ca, ta giúp ca hút ra.” Cái đầu to bự cúi xuống, đầu lưỡi vươn ra, bắt đầu liếm láp.

Thân thể Thủ Căn chấn động, “Tam Đao ngươi đừng đùa kiểu đó! Chúng ta có gì từ từ nói.”

“Ca thấy ta giống đang đùa giỡn hay sao?” Nếu như không mộng xuân còn đỡ, đằng này hắn ngày ngày nằm mơ, mà hiện tại người trong mơ lại đang nằm gọn trong lòng mình. Tình trạng cách một lớp vải cọ qua cọ lại bao lâu nay bức hắn gần như phát điên!

Dùng lưỡi còn chưa đủ, hắn mở miệng ngậm luôn toàn bộ vào mồm!

Hắn ra sức mút.

Thủ Căn phát ra tiếng rên quái dị. Tam Đao hưng phấn đến toàn thân run rẩy. Vòng tay siết lấy Thủ Căn càng lúc càng chặt. Đầu lưỡi quấn lấy viên thịt đang dần dần cương lên, càn quấy hết bên này rồi tới bên kia.

“Thư Tam Đao! Ta cảnh cáo ngươi! Nếu như ngươi dám làm càn thì cẩn thận cả bằng hữu chúng ta cũng khó mà duy trì!”

Nam nhân ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, “Không duy trì thì không duy trì! Ca cho rằng lão tử muốn làm bằng hữu với sao lắm sao? Lão tử chỉ muốn dùng XXX cưỡng ca!” Miệng được nghỉ ngơi, tay bắt đầu hoạt động.

“THƯ TAM ĐAO…!”

Gió rét ngoài phòng vẫn lạnh thấu xương, bầu trời tối đen một cách kỳ dị.

Mùa đông của Phiến Mã đã đến thật rồi.
Bình Luận (0)
Comment