Nhanh chân đi về phía trước nhưng cậu vẫn không tự chủ quay đầu liếc một cái. Màn đêm dần dần buông xuống , Nhạc Quang Y một mình cưỡi ngựa đi đến chốn tiên cảnh nhân gian mà Lôi Ân đã từng dẫn cậu tới . Nhìn mặt hồ phản chiếu mờ mờ cảnh vật, cậu cảm thấy bình tĩnh dị thường . Vốn tưởng rằng cái gì cũng không để ý, không thèm để ý đến cha mẹ – những người đã bỏ rơi cậu, không thèm để ý đến sự cô độc của chính mình. Nhưng khi nghe Lôi Ân nói tới chuyện của mẹ, cậu mới biết cậu sai lầm rồi, cậu để ý, rất để ý là khác ! Vậy mà cậu lại luôn ép chính mình không được để ý đến.. Thật buồn cười! Hóa ra cậu ngay cả chính mình cũng có thể lừa!
Giống như từ khi đến đây ,cái gì nên , cái gì không thích hợp đây ? Cậu đã cư xử một chút cũng không giống cậu. Là vì Lôi Ân sao? Cậu không biết, nhưng cậu biết thời điểm nên rời đi đã đến rồi. Trực giác nếu không rời đi sẽ có chuyện phát sinh .
Bởi vì yêu cậu thì đều không có kết cục tốt! Được rồi , đi thôi! Xoay người, liền kinh ngạc thấy Lôi Ân đang hướng về phía cậu đi tới.
-“Sao anh lại tới đây?” Cậu nhìn người đàn ông tuấn tú đang chậm rãi đi tới, tóc dài ở sau lưng tung bay. Không thể không cảm thán vô luận đàn ông hay đàn bà sẽ đều bị hắn chinh phục đi.
Lôi Ân cười cười đi đến trước mặt cậu, mở miệng nói rõ ràng là tiếng Trung “Tôi từng vì trăng mà đến, chỉ vì ánh trăng phản chiếu xuống mặt nước nhưng không chạm được, gió núi phất phát, tôi cứ đi tìm, mà ánh trăng lại càng khiến tôi điêu đứng.”
Nhạc Quang Y sửng sốt một chút, khóe miệng bất chợt mỉm cười.
Nụ cười này khiến Lôi Ân xem đến ngây người! Vẫn biết Nhạc Quang Y bộ dạng rất đẹp, không phải kiểu đẹp diễm lệ, mà là trong trẻo nhưng lạnh lùng tuấn mỹ. Bởi vì cho tới bây giờ cũng không cười, cho nên làm cho người ta có cảm giác lãnh khốc. Chính mình thường thường ảo tưởng cậu ấy cười rộ lên sẽ là bộ dáng gì, nhưng hiện tại vừa thấy liền hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của chính mình. Thật sự là gợi cảm đến chết người a ! Thế mới biết được tại sao người Trung Quốc hay nói cái gì mà “Câu hồn đoạt phách”.
-“Cậu chưa từng mỉm cười với ai phải không ?” Thật vất vả tìm về thanh âm của chính mình, Lôi Ân vội hỏi.
-“…… Không có.” Suy nghĩ một hồi, cậu nói ra đáp án mà làm cho Lôi Ân vô cùng vừa lòng .
-“Vậy cậu trăm ngàn lần đừng cười ở trước mặt người khác, đáp ứng với tôi đi , được không ? ” Lôi Ân cực kì đứng đắn , nghiêm giọng nói.
-“Được !” Đến bây giờ còn không có người nào có thể khiến cho cậu cười , trừ bỏ Lôi Ân.
-“Vậy cậu cười với tôi , có phải hay không bởi vì tôi đối với cậu có ý nghĩa đặc biệt ?” Lần này không dám hỏi trực tiếp,hắn sợ mình sẽ chuốc lấy thương tổn cùng thất bại .
Nhưng Nhạc Quang Y chỉ cười mà không đáp.
-“Tôi cảm thấy đêm nay cậu là lạ . Là vì chuyện tôi nói về mẹ cậu sao?”
-“Không phải, chính là tự nhiên thấy thoải mái thôi .” Bởi vì hắn mà cậu mới biết được cậu đã tự lừa mình bao năm thật hoàn hảo.“Đúng rồi, cái kia là ai dạy cho anh ?”
-“Cậu quá xem thường tôi rồi !Là do tôi tự học đấy .” Đó là hắn không ngừng tự tra từ điển, hết tra lại ghép vần mà được .“Có một chút cảm động hay không a?”
-“Trở về đi!” Vòng qua Lôi Ân, cậu đi về phía con ngựa mình cưỡi đến.
-“Như thế nào mỗi lần đều như vậy……” Lôi Ân nhỏ giọng nói thầm . Nhưng vẫn là gắt gao bám đuôi lẵng nhẵng phía sau.
Trở lại căn biệt thự, Lôi Ân theo thói quen đưa Nhạc Quang Y đến tận cửa phòng.
-“Được rồi, ngủ ngon!” Đang chuẩn bị hướng phòng mình đi đến, lại bị Nhạc Quang Y giữ chặt.
-“Sao thế……” Vừa định hỏi đã bị một lực đạo kéo vào phòng. Đóng cửa lại, còn không có lấy lại tinh thần, một vật thể lạ ấm áp ướt át liền chạm lên môi hắn .
Xuất phát từ bản năng, Lôi Ân hai tay ôm lấy thắt lưng của Nhạc Quang Y kéo gần khoảng cách lẫn nhau để càng hôn cậu sâu hơn. Nhạc Quang Y một bàn tay chậm rãi cởi bỏ nút thắt áo sơ mi đen của Lôi Ân, trượt đi vào. Tay kia thì cởi bỏ quần áo của chính mình , lại bị Lôi Ân đè lại.
-“Quang……Cậu định đùa với lửa sao?” Thanh âm dị thường khàn khàn. Mắt vàng lóe ra ham muốn rõ ràng . Hắn biết rõ đối mặt với cậu , chính mình không có chút tự chủ.
-“Tôi biết chính mình đang làm cái gì……”Tiếp tục cởi quần áo của mình, lộ ra dáng người cao gầy rắn chắc,“Ôm tôi đi .” Đối với Lôi Ân cười một cái , nụ cười bình thản nhưng lại chứa muôn vàn quyến rũ.
—
Lôi Ân đêm nay đã muốn bị kích thích nhiều lắm rồi, bảo hắn làm thế nào mà chống lại dụ hoặc như vậy đây ? Một phen đem Nhạc Quang Y đặt lên giường, ném bay đống quần áo đã được cởi sạch, đè ép đi lên.“Cậu bây giờ có hối hận thì cũng không còn kịp rồi.”
Hắn bá đạo hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người ,đầu lưỡi ẩm ướt dính nóng bừa bãi nhấm nháp mỹ vị, chậm rãi liếm mỗi một tấc non mềm ngọt lành. Nụ hôn khẽ như muốn che chở, như chuồn chuồn lướt nước qua đôi mắt, chóp mũi, vành tai của Nhạc Quang Y , nhưng ở trên đôi môi thì thoáng dừng lại lâu hơn một chút , rồi lại chăm sóc tỉ mẩn đến cái cổ trắng dài nhỏ, lưu lại ấn kí của riêng hắn . Theo sau lại lưu luyến ở sắc phấn hồng nổi lên, không ngừng khẽ cắn, rồi lại liếm đùa cợt.
-“Ưm ……” Nhạc Quang Y phát ra tiếng thở dốc.
Lôi Ân một đường hôn xuống dưới, hai tay cũng không ngừng mềm nhẹ vuốt ve, giống như ngứa lại như không phải, làm cho Nhạc Quang Y không kiên nhẫn vặn vẹo thân thể. Một tiếng thét kinh hãi vang lên từ miệng Quang Y, Lôi Ân chính là đang hàm trụ phân thân của Nhạc Quang Y.
-“A……” Thình lình xảy ra kích thích, khiến cho Nhạc Quang Y rên rỉ ra tiếng.
Miệng ấm áp bao vây, đầu lưỡi không ngừng cắn nhẹ, liếm quấn quanh. Cái loại khoái cảm này thật khiến Nhạc Quang Y cả người khô nóng, thân thể không ngừng vặn vẹo, không ngừng kêu gào yêu cầu phóng thích.“A……Ưm…… Không……” Thế nhưng Lôi Ân càng ngày càng liếm sâu hơn .Bị thật nhiều khoái cảm đánh úp, Nhạc Quang Y càng cứng hơn, run rẩy phóng ra.
-“Còn không có chấm dứt đâu.” Lôi Ân thân thủ từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ bôi trơn.
-“Như thế nào…… lại có……” Còn chưa có khôi phục dư vị vừa rồi , Nhạc Quang Y lơ mơ nhìn thấy một thứ gì đó trong trong tay Lôi Ân.
-“Từng phòng đều có a , vì để ngừa có được cơ hội này ” Hắn nhưng là lúc chuẩn bị từng đấu tranh tư tưởng dữ lắm,nhưng hôm nay không phải là dùng tới sao. Nói xong nhanh chóng sử dụng ở nơi tượng trưng nam tính đã sớm sưng đỏ.
-“Biến thái…… A” Lôi Ân đã tiến nhập trong cơ thể của cậu , nhưng nghe đến cậu kêu to khiến cho hắn không dám động.
-“Có…… Đau không?” Lôi Ân thống khổ hỏi.
-“Ngu ngốc…… Còn dám nói!”
-“Tôi…… nhịn không được .” Trước chậm rãi rút ra lại tiến vào, cuối cùng biến thành càng lúc càng nhanh tiến lên. Tóc dài không ngừng mà ở không trung bay lên câu thành từng đạo đường cong xinh đẹp .
Chậm rãi thống khổ kêu to dần biến thành tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc ồ ồ . Toàn bộ căn phòng tràn ngập phong cảnh kích tình kiều diễm.
Nhạc Quang Y nhìn Lôi Ân ngủ say , nhẹ tay khẽ vuốt vuốt mái tóc dài bên gối . Nguyên bản con ngươi đen luôn lạnh lùng che giấu tình cảm, lúc này hiển lộ rõ không thể nghi ngờ. Cậu nhịn đau đớn chậm rãi mặc quần áo vào rồi xuống giường. Cầm lấy bút viết xuống mấy chữ , đặt ở trên mặt tủ đầu giường. Cậu cầm hộ chiếu nhẹ nhàng mở cửa,trước khi đóng cửa còn quay lại nhìn thật kĩ khuôn mặt tuấn tú trên giường, trong mắt cậu là tràn ngập thống khổ cùng bất đắc dĩ. Sau đó là đóng cửa lại không chút nào lưu luyến, nhanh chóng đi ra ngoài.
Những ánh sáng đầu tiên của buổi bình minh dần hé , ngày đêm luôn luân phiên nhau , những dòng chữ mà Quang Y để lại được ánh nắng chiếu vào có thể dễ dàng thấy được :
Ngày nghỉ của tôi được làm bạn với anh thật vui. Tôi sẽ trân trọng!
Nhạc Quang Y
—-
Máy bay ở không trung bay lượn vẽ ra một dấu vết màu trắng…….Cậu nhắm mắt hạ quyết tâm không hề lưu luyến nữa .
……Yêu cầu điều gì đây ? …..
…….Để rồi cái gì cũng không mang đi
…..Chỉ để lại cô độc
….Cứ coi như ta khoản đãi chính mình…………..Một ly rượu ngon cuối cùng đi.