Nhạc Quang Y quay đầu lại liền thấy một thân áo trắng đang hướng phía cậu đi đến . Mái tóc đen dài bay bay trong không trung, đôi mắt vàng thâm thúy tràn ngập mệt mỏi cùng tiều tụy. Hắn…… đến đây thật sao ! Đáy lòng cậu thế nhưng có điểm mừng thầm. Sau lần ấy , cậu đã cố gắng không động tâm nữa …… nhưng khoảnh khắc người đó xuất hiện…… tâm cậu lại rối loạn…… Hắn còn yêu cậu sao? Cậu không biết…… Cũng không dám nghĩ đến …… Nhìn người trước mặt mang bộ dáng thương tâm , cậu chủ động tiến lại , xoa xoa khuôn mặt gầy yếu của Lôi Ân, nhẹ nhàng phun ra,“Đồ ngốc!”
-“Tôi sẽ không buông tay ! Mặc kệ, cậu có chạy trốn tới nơi nào đi chăng nữa !” Vẻ mặt hắn mỏi mệt, nhưng ánh mắt lại kiên định dị thường .
-“Vậy không cần buông tay .” Đem Lôi Ân kéo về phía mình, cậu ôm chặt lấy thân thể đang khẽ run kia .
-“Cậu……” Trước mặt chính là người như gần mà cũng như xa , Lôi Ân thật cẩn thận, muốn hỏi lại không dám hỏi.
-“Ở lại bên cạnh tôi đi!” Nhạc Quang Y vuốt vuốt mái tóc dài của Lôi Ân, có cảm giác muốn bật cười trong lòng.
Đứng trước tình huống này, Lôi Ân cảm thấy cơ thể như bị cứng đờ lại , hắn không dám cử động dù chỉ một chút, hắn rất sợ tất cả chỉ là ảo ảnh, khẽ động đậy là mọi thứ sẽ tan thành mây khói.
-“Cậu…… nói thật sao ?” Thật lâu sau, Lôi Ân rốt cục đánh vỡ trầm mặc, giọng nói hơi run run.Tình yêu của hắn rốt cục có hồi báo sao ?
-“Ừm.”
-“Cậu không hề gạt tôi ?” Hắn vẫn là không quá tin tưởng.
-“Không .”
-“Không hối hận?”
Nhạc Quang Y không kiên nhẫn đẩy hắn ra , cậu không đáng tín nhiệm như vậy sao ? Có điểm tức giận nói:“Anh mà còn cứ hỏi lại nữa thì tôi sẽ ……..”
Giờ thì Lôi Ân biết rồi, hắn tin rồi , hắn tin đây không phải là giấc mộng, là sự thật, sự thật a .Hắn cũng sẽ không làm cho cậu có cơ hội đổi ý nha ! Hung hăng hôn lên đôi môi ngày đêm tưởng niệm, đẩy hàm răng ra ,cái lưỡi linh hoạt không cho đối phương có cơ hội lùi bước, chỉ có thể triền miên theo.
Lăng Tước từ xa nhìn thấy hết một màn yêu đương không coi ai khác ra gì của cặp đôi kia. Hắn không thể tưởng được Quang Y sẽ coi trọng cái gã quý tộc tóc dài ngã sấp ngã ngửa kia! Nhưng hắn cũng bất đắc dĩ thừa nhận sự thất bại đầu tiên trong đời này ! Hắn cho tới bây giờ chưa từng luôn lo nghĩ cho một người như thế . Hắn chưa từng nghĩ mình đã yêu , đã bị chìm đắm trong dòng suối tình yêu , để rồi cứ mất phương hướng, cứ chìm đắm, phải chịu lấy đau đớn cùng thống khổ. Thật sự là Lăng Tước hắn đã không thể chiếm được trái tim lẫn thể xác của Quang Y, giờ đây hắn mất cậu thật rồi …. Ai….
—-
-“Buông! Cút mẹ chúng mày đi ! Chúng mày … lũ chết tiệt … ‘’ Âm thanh mắng chửi từ xa truyền đến gần. Thanh âm thế nhưng thật thanh thúy, dễ nghe.
-“Chuyện gì?” Lăng Tước nhíu mày, hơi nghiêng đầu hỏi trợ thủ đắc lực đứng ở phía sau hắn. Bạn đang �
-“Tước gia! Tiểu tử này có hành vi lén lút theo dõi, lại còn muốn giết Nhạc thiếu gia!” Trợ thủ của hắn nhanh chóng đáp lời, vừa nói vừa chỉ vào một người thiếu niên đang bị hai vệ sĩ to con áp giải.
Lăng Tước nhìn người thiếu niên cả người bẩn thỉu , tóc đen mắt đen, dáng người lại mảnh khảnh.Lăng Tước thầm suy đoán cũng là người phương Đông đi, là cùng Quang Y đến từ cùng một nơi chăng?
-“Mẹ nó! Đại gia ta muốn nhìn ai hay giết ai thì liên quan khỉ gì đến các người hả !” Thiếu niên không ngừng kêu to , liên tục giãy dụa muốn thoát ra khỏi hai cánh tay sắt như gọng kìm .
-“Hừ! Cậu muốn theo dõi ai đúng là không phải chuyện liên quan đến chúng tôi , nhưng nếu cậu muốn hại Nhạc Quang Y thì lại là chuyện khác !” Lăng Tước ánh mắt lạnh như băng bắn về phía thiếu niên. Muốn hại Quang Y thì không thể nào tha thứ được !