Biến Yêu Thành Cưới

Chương 18

“Cũ không đi, mới không đến”. Dương Cẩm Ngưng luôn tuân theo điều này, quá khứ không thể phục hồi thì đương nhiên chỉ có thể tiến nhanh về phía trước.

Hôm nay cô lại gặp một cơn ác mộng kỳ quái nữa, bản thân cô không còn xuất hiện trong mộng nữa nhưng cô lại nhìn thấy một đôi vợ chồng.

Hai người bọn họ đang cãi nhau đòi ly hôn. Nguyên do là vì người chồng đi làm kiếm tiền nhưng lại chẳng chịu giao cho vợ, trong khi sinh hoạt phí gia đình đều do một tay người vợ gánh vác. Cuối cùng dẫn đến chuyện hai người cãi nhau. Lúc ấy người vợ đã mang thai bảy tháng, nhưng lại không muốn sinh đứa con này ra nữa.

Dương Cẩm Ngưng rốt cục cũng thấy được hình ảnh của chính mình.

Cô là bạn của cô gái kia. Cô đưa cô ấy tới bệnh viện để bỏ đứa bé trong bụng. Tại bệnh viện, cô ấy vẫn bám chặt lấy tay Dương Cẩm Ngưng, chặt đến nỗi cô có thể nhìn thấy mạnh máu nổi lên rõ rệt.

Cô nhìn thấy thai nhi vừa bị xóa bỏ kia, có lẽ sau này sẽ là một bé gái xinh đẹp, nhưng giờ đây nó chỉ còn là một thi thể. Hai vợ chồng bọn họ sau đó lại không hề chia tay, lại tiếp tục chung sống, rồi lại sinh một đứa con trai, nhưng cuối cùng vẫn biệt ly. Người chồng đã đồng ý giao tiền ra, nhưng cô gái kia đã tâm tàn ý lạnh. Cô ấy quay về quê cũ, nhờ có người giới thiệu, sau đó nhanh chóng tái hôn, sinh được một đứa con gái.

Chồng cũ của cô ấy post rất nhiều ảnh con trai của hai người lên QQ. Cô ấy nhìn thấy vậy thì bật khóc, sau đó nói: “Không thể trở về được nữa.”

Dương Cẩm Ngưng tỉnh lại, không khỏi hoài nghi sự chân thực của giấc mộng này. Vẫn may, cô chỉ là diễn phiên phụ trong giấc mộng ấy. Người đàn ông trong giấc mơ nói cả đời này hắn cũng sẽ không kết hôn nữa, còn cô gái kia thì sống rất tốt. Chỉ cần bản thân có thể quyết tâm từ bỏ chồng, con trai, thì vẫn có thể sống tốt như những người khác. Trong lòng tự cho mình là một người ngoan cường, cái gì cũng không sợ, cho dù bị vứt bỏ cũng có thể sống tốt hơn cả đối phương, thậm chí trong lúc đối phương còn chưa kịp ra tay vứt bỏ mình đã nhanh tay rời bỏ hắn ta trước. Người không tim không phổi không những có thể sống vui vẻ mà còn có thể sống lâu dài.

Dương Cẩm Ngưng lại miên man suy nghĩ, phát hiện giấc ngủ trưa của mình hoàn toàn bị giấc mơ ngớ ngẩn này phá hủy.

Cô ngồi bật dậy trên giường, không khỏi nghi ngờ chính bản thân mình. Cơn ác mộng này có phải đang nhắc nhở cô rằng giấc ngủ của cô vẫn không tốt cho lắm?

“Một đêm vô mộng” – bốn chữ này xem ra còn cách cô rất xa.

Có một chuyện còn kỳ lạ hơn cả nằm mơ, đó là Cố Thừa Đông về nhà sớm. Dương Cẩm Ngưng thầm nghĩ, đúng là mùa xuân tới tồi, vạn vật đổi thay, cái gì cũng trở nên kỳ quái.

“Quên đồ gì ở nhà à?” Cô chậm rãi mặc quần áo trước mặt anh, không hề cảm thấy thẹn thùng. Thảo nào mà người ta nói kết hôn càng lâu thì càng không biết câu nệ.

“Về bắt em.” Cố Thừa Đông nghiêm túc nói.

Cô lấy tay cào cào tóc: “Cái gì?” giọng nói buồn bực, “Không phải có ai đó nghi ngờ nên muốn quay về kiểm tra xem em có lén lút với ai không à?”

“Đúng vậy, em thật thông minh.” Cố Thừa Đông đi tới ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn cô chải đầu.

“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Cô nhìn anh qua tấm gương, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã như đi chơi, không giống như về nhà lấy đồ.

“Nói rồi mà, tới bắt em.”

“Nói thật đi.” Dương Cẩm Ngưng buông chiếc lược.

“Anh nói thật.” Nói rồi, Cố Thừa Đông cầm hai mảnh giấy nhét vào tay cô.

Dương Cẩm Ngưng liếc nhìn, bỗng như bừng tỉnh đại ngộ, “Thật hiếm có nha. Có phải biết bản thân đối xử không tốt với em nên giờ muốn chuộc lỗi không? Khoan đã, chỉ có hai vé thôi ư?”

“Em còn muốn đưa ai đi cùng nữa?”

“Ai em cũng không muốn đưa đi cùng, ừm, bao gồm cả anh.”

*

* *

Xuống máy bay, Dương Cẩm Ngưng nhìn lên bầu trời xanh thẳm, thực sự là hoài niệm đẹp nhất.

Cô kéo tay Cố Thừa Đông: “Cái này là để bồi thường tuần trăng mật cho em?”

“Anh có nợ em à?” Cố Thừa Đông liếc mắt.

Quên đi, không thèm tính toán cùng người đàn ông này, ít nhất là trong lúc lương tâm anh thức tỉnh mà đối xử tốt với cô như vậy.

Nghe Cố Thừa Đông và người khác nói chuyện bằng tiếng Anh, Dương Cẩm Ngưng bỗng nhiên cảm thấy thật xấu hổ, cô nỗ lực lắm cũng chỉ có thể nghe được vài từ đơn lẻ trong mớ câu chữ dài ngoẳng họ đang nói.

“Anh có năng khiếu ngoại ngữ à?”

“So với người khác mà nói, ừm, có thể coi là vậy.”

Đây là một đất nước bị coi là lạc hậu hơn so với những quốc gia khác. Giá cả không đắt đỏ, thuốc lá rượu bia cũng không được phép quảng cáo, nếu không sẽ bị buộc là vi phạm pháp luật. Trên vỏ bao thuốc lá phải có hình minh họa hai lá phổi của người hút thuốc lâu dài.

Dương Cẩm Ngưng không khỏi hoài nghi, cái này là để thu hút người ta mua thuốc hay là cảnh báo người ta tránh xa thuốc lá?

Ở đây đường cái sạch sẽ như mới, cây cối xanh tốt, không khí vô cùng trong lành.

Ban ngày, Dương Cẩm Ngưng sẽ mặc áo cộc quần sooc, đi dạo trên bãi biển, cọ cọ bàn chân trần trên cát. Cố Thừa Đông sẽ yên vị ngồi dưới tán ô lớn mà ngắm nhìn cô chơi đùa như một cô bé con.

Anh nhớ trước đây lúc ở hôn lễ, chỉ có duy nhất cậu em Cố Kế Đông kéo anh ra mà trịnh trọng nói: “Cưới được cô vợ như vậy, cuộc đời này của anh xem ra đủ vui vẻ rồi.”

Khi đó, anh chỉ cảm thấy buồn cười, lẽ nào chính vì khuôn mặt xinh như hoa kia mà cô nổi bật hơn những cô gái bình thường khác?

Tốt hay không tốt, thực ra cũng không phải phụ thuộc vào những gì cô đã làm trong quá khứ, mà chính là cái cảm giác nhìn dáng vẻ này của cô…

Trước đây, anh ghét nhất là hai chữ “cảm giác”.

Quá khứ không thể bù đắp lại. Có thể ông nội nói đúng, con người ta không hể bù đắp cho quá khứ, nhưng chí ít cũng có thể biết quý trọng hiện tại.

Dương Cẩm Ngưng chạy đến trước mặt anh: “Cùng đi chơi đi.”

Cô vốn dĩ không có ý định gọi anh, nhưng đứa bé ở đằng kia cứ cười nhạo cô chỉ chơi một mình, lại còn hưng phấn đến thế.

“Ừ.” Cố Thừa Đông đứng lên, kéo tay cô, “Đi thôi.”

“Ơ… ừm”

Cô đuổi theo anh, vô thức bám lấy anh, bước đi trên cát, cảm nhận từng hạt cát chà xát dưới lòng bàn chân.

Kỳ thực, cô muốn một cuộc hôn nhân như vậy. Không cần ai đó yêu cô như sinh mạng, chỉ cần đơn giản thế này thôi! (như vậy là đơn giản sao bà chị????)

Mấy ngày này, bọn họ đi thăm khắp vùng thôn quê, rất khác lạ, nhưng không quá xa xỉ.

Dương Cẩm Ngưng còn lôi kéo một đôi chị em tới chụp ảnh cùng, để Cố Thừa Đông đảm đương vai trò nhiếp ảnh gia.

“Vừa rồi ngại không dám hỏi, anh có biết bọn họ đeo vòng gì trên cổ không?”

“Không biết.” .

“Anh cũng có chuyện không biết à?” Dương Cẩm Ngưng bỗng nhiên tỏ ra vui sướng hả hê, “Không phải vừa rồi anh nhìn hai cô gái đó rất chăm chú sao? Quả thực rất đẹp, nhưng cũng đâu cần phải nhìn đến thế!”

“Anh cũng giống em thôi, nhìn cái vòng cổ của bọn họ. Nghe nói bọn họ phải đeo từ nhỏ, không được phép tháo ra.”

“Không được bỏ ra? Vậy thì khó chịu chết!”

“Đó là tập quán của người ta, với bọn họ thì cái đó đại diện cho vẻ đẹp, dù sao đó cũng là truyền thống. Em quan tâm nhiều như vậy làm gì chứ.”

“Cố Thừa Đông, em phát hiện anh nói chuyện dùng rất nhiều câu dài dòng.”

“Ơ… Sống cùng với người nhiều lời nên bị nhiễm rồi… Á, sao lại cấu anh?” .

Buổi tối ánh sáng chiếu yếu ớt mờ nhòa, phòng trọ cũng dường như ấm áp hơn. Dương Cẩm Ngưng nằm trên giường, “Nếu như em thể mang thai, có phải rất có lỗi với anh không?”

Lý do cô sầu muộn tất cả đều xuất phát từ chuyện này, nếu như cô còn không chịu nói ra, có lẽ sẽ tự bức chết bản thân mất.

“Em cho rằng anh sắp xếp mọi kế hoạch là đều có ý đồ sao?”

“Anh dám nói không phải vì muốn có con không?”

“Đột nhiên muốn ra ngoài chơi một chút thôi. Em có ngủ không thì bảo?”

“Ồ. Anh có bản lĩnh thì đừng động vào em.” Cô kéo chăn, nhìn anh bằng ánh mắt khiêu khích.

“Dù sao anh cũng không vội.” .

Nói cứ như là người vội là cô không bằng…

Cố Thừa Đông nằm bên người cô, ngoan ngoãn ngủ. Anh vẫn như mọi khi, ngủ rất yên tĩnh. Không giống như cô, chỉ cần cảm thấy hơi nóng một chút là đạp tung chăn xuống đất. Nếu như ngủ một mình thì kiểu gì cũng nửa chăn trên giường nửa chăn dưới đất, thậm chí có những sáng thức dậy còn thấy mình nằm lộn đầu đuôi.

Rất lâu rất lâu, người nọ đúng là không có động tĩnh gì thật. Hình như chính xác thì cô mới là người nóng vội.

Cô giật nhẹ tay anh. Vẫn không có phản ứng.

“Ừm…”

“Nói…”

“Trước đây, có một người bạn học nam của em có nói qua. Chỉ cần người đàn ông ngủ bên cạnh một cô gái mà anh ta không ghét thì đều có thể hạ thủ. Anh có như vậy không?”

“. . .”

“Nói đi.”

“Từ chối trả lời câu thiếu chất xám này.”

Được rồi, vậy thì tiếp tục ngủ.

Một lát sau, cánh tay anh lại bị ai đó đẩy: “Bạn em còn nói, người đàn ông ngủ bên cạnh một cô gái, nếu động thủ thì đúng là cầm thú.”

Cố Thừa Đông mở mắt, khóe miệng nhếch lên cười, thở dài một hơi rồi nghiêng người đè cô dưới thân: “Có thể im miệng được rồi.”

Trọng tâm câu chuyện ở nửa sau cô còn chưa kịp nói ra, đó là, nếu không không chạm, thì gọi là… không bằng cầm thú. (sặc. Cái lý lẽ gì vậy trời ^^)

Là như cầm thú hay không bằng cầm thú?

* * * * * *

Dương Cẩm Ngưng nghe nói mọi người ở đây đều tin phật, chùa chiền vô cùng đồ sộ. Khách tham quan mỗi ngày tăng không ngừng, phần lớn là khách nước ngoài, chỉ có điều rất ít người theo đạo phật, họ chỉ đến để vui chơi.

Dương Cẩm Ngưng bắt Cố Thừa Đông đi hỏi thăm, hàng ngày ở trong chùa thời điểm nào nhiều khách nhất, thời điểm nào ít khách nhất.

Biết rõ thời gian rồi, cô mới kéo anh xuất phát.

“Sao lại lựa chọn giờ này?”

Lúc cô bảo anh đi dò hỏi, anh còn tưởng cô muốn lựa lúc đông người đi chơi góp vui, ai ngờ kết quả hoàn toàn tương phản.

“Anh nghĩ mà xem. Nhiều người cùng lúc ở đây cầu khấn, phật tổ chắc chắn bị rối tung lên, không nghe rõ ai cầu cái gì đâu. Ít người thế này phật tổ mới nghe rõ nguyện vọng của em được.”

Cố Thừa Đông trầm tư nửa ngày, “Em không sợ giờ này phật tổ đang ngủ à?”

“. . .” .

“Lúc có nhiều người ngài ấy mới làm việc, ít người thế này… chắc không làm việc đâu!”

Dương Cẩm Ngưng ngây người hồi lâu, “Đúng rồi a! Sao em không nghĩ tới chứ!”

Nhìn vẻ thẫn thờ của cô, anh nhịn không được cốc nhẹ lên trán cô: “Thôi nào, đi vào, nguyện vọng chủ yếu là nói cho chính mình nghe, Phật tổ mở một mắt nhắm một mắt cũng được rồi.”

“Anh không được vô lễ, Phật tổ nhất định sẽ tức giận, sẽ không nghe cầu khấn của anh đâu.”

“Anh chưa bao giờ cầu nguyện.”

“Vì sao? Biết Phật tổ ghét anh nên sẽ không thèm nghe anh phải không?”

“Em càng ngày càng thông minh, cứ như vậy thì tốt quá.”

Dương Cẩm Ngưng rốt cục nhịn không được nữa mà cười rộ lên. Ông nội nói, anh không biết nói đùa, nhưng sao cô lại cảm thấy anh chỉ là không muốn nói mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment