Mầm mống nghi ngờ mỗi ngày một thêm một ít, lại càng khiến người ta trong lòng thêm bất an.
Dương Cẩm Ngưng dựa vào thành giường, xem bản tin đang phát trên ti vi. Lúc người vợ bắt gặp chồng mình, phát hiện anh ta đang ngồi với tiểu tam ở trong xe, người vợ liền đi tới cãi nhau ầm ĩ. Người chồng đóng cửa xe lại, nổ máy chạy đi, khiến cho người vợ bị kéo đi hơn bốn mươi mét. Trên màn hình, người phụ nữ ấy vừa khóc vừa kể lại chuyện của vợ chồng họ, từ lúc quen biết, tới lúc kết hôn, cuộc sống khá giả lên, có xe có nhà rồi, thật không người ta lại lập tức thay đổi nhanh như vậy.Người đàn ông quát lớn một tiếng, còn đe dọa vợ mình ăn nói cẩn thận một chút, nếu còn nháo thì cái gì cũng đừng hòng nhận được, xe, nhà, quyền nuôi con, … cũng đừng mong có được.
Màn ảnh chuyển sang người dẫn chương trình rồi mà Dương Cẩm Ngưng vẫn chưa thoát ra khỏi những hình ảnh ban nãy. Cuộc sống vợ chồng nhiều năm như vậy mà còn có thể mỗi người một ngả, huống chi những người chỉ vừa mới kết hôn hai năm? Con người ta bây giờ ấy à, thậm chí có thể sáng kết hôn, chiều ly hôn, có gì là không thể chứ?
Bạn khổ cực vất vả kiếm tiền để cải tạo người đàn ông bên cạnh mình, bản thân thì nhịn ăn nhịn mặc, để rồi đến cuối cùng lại đem người đàn ông đã cải tạo thành công ấy tới bên cạnh người phụ nữ khác, thật là phí phạm tiền của rồi.
Có rất nhiều người, bản thân sinh ra trên thế giới này đã là một sự mỉa mai.
Thứ có thể thật sự nắm chắc trong tay cùng lắm cũng chỉ là bản thân mình mà thôi. Cô không còn là một đứa trẻ nữa rồi, sẽ không cho rằng nếu như người đàn ông yêu mình thì anh ta sẽ chấp nhận mọi thứ kể cả khuyết điểm của cô. Cái suy nghĩ ấy cho dù trước đây cô đã từng nghĩ, nhưng giờ thì thôi đi.
Đem tất cả mọi thứ mình để đánh đổi lấy một người đàn ông tốt, việc đó chính là sự thất bại lớn nhất.
Anh ta cũng biết mệt mỏi, yêu cầu quá nhiều, anh ta sẽ suy sụp.
Người mà mình có thể dựa dẫm vào cũng chỉ có chính bản thân mình mà thôi.
Dương Cẩm Ngưng từ lâu đã hiểu được, chỉ cần không suy nghĩ tới việc dựa dẫm vào người khác thì sẽ không bị tổn thương. Nếu chính mình không tự bảo vệ bản thân mình tốt thì lấy tư cách gì mà oán hận người khác vô dụng đây?
Dương Cẩm Ngưng thay quần áo rồi xuống nhà. Dì Trương liền kéo cô lại: “Hôm nay sắc mặt tốt hơn rồi.”
Cô cười cười, vốn dĩ tưởng răng bản thân mình giỏi che giấu, không ngờ trình độ của mình còn chưa đủ, cần tôi luyện thêm mới được.
“Chuẩn bị tới công thi của cậu chủ?” Dì Trương lấy cặp lồng cơm đã sắp sẵn mang ra cho Dương Cẩm Ngưng.
Cô vốn định từ chồi, cũng không muốn nhìn thấy Cố Thừa Đông lúc này. Nhưng cô lại nghĩ, ngay cả chút chuyện này mà mình không đối mặt được, vậy thì có thể làm lên chuyện lớn gì đây? Vì thế, cô nhận lấy hộp cơm, làm mặt quỷ: “Dì Trương thật sự quá bất công ấy.”
“Tôi cũng chỉ là mong muốn hai người sống tốt thôi. Hôm qua nhìn vẻ mặt cô như thế còn tưởng hai người cãi nhau.”
“Làm gì có chuyện đó ạ. Hôm qua cháu trong người hơi mệt. Dì suy nghĩ nhiều quá rồi. Người nhiều tuổi đừng suy nghĩ nhiều quá, bớt việc thêm vui.”
“Biết rồi biết rồi, phu nhân mau đi đi.”
Dương Cẩm Ngưng mang theo cặp lồng cơm tới Cố thị. Đúng vậy, cô có thể sắm vai một người vợ tốt, chí ít thì hiện tại cũng muốn làm vậy.
Vào công ty, thỉnh thoảng có người bắt chuyện với cô, nói Cố tổng thật hạnh phúc, có người vợ hiền lành. Dương Cẩm Ngưng cũng chỉ tươi cười đáp lại đối phương rằng là do Cố Thừa Đông kén ăn.
Xem đi, kỳ thực biểu hiện của hạnh phúc rất dễ bày ra, chỉ cần người ta tình nguyện làm. Trên thế giới này có nhiều người thành thực như thế mới có thể khiến người ta gây gổ đến mức một mất một còn. Chứ nếu ai cũng là người không thật lòng thì chẳng phải thế giới này sẽ trở thành đồng nhất một dạng sao?
Dương Cẩm Ngưng đi ra khỏi thang máy, cô thư ký kia thấy cô thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Dương Cẩm Ngưng đi tới gần, liếc nhìn cô ta, trong lòng thầm muốn nhờ cô ta để điểu chỉnh tâm trạng bản thân một chút: “Sao, lại muốn ngăn tôi?”
Cô thư ký bối rối, “Phu nhân thật biết nói đùa.”
“Lần này chuẩn bị lý do gì? Điều lệ chế độ gì của công ty?”
Cô thư ký càng thêm xấu hổ, “Hiện tại đang là giờ ăn trưa, phu nhân có thể trực tiếp đi vào. Giám đốc còn chưa có ăn cơm.”
Dương Cẩm Ngưng bĩu môi, thực sự là làm cho người ta thất vọng mà. Cô ta nên ngăn cản cô, để cô tỏ ra chút uy lực không cho người khác toại nguyện mới đúng, nưh thế cô mới dễ chịu hơn chút.
Cô đẩy cửa vào.
Đứng im mười giây đồng hồ, nhịn không được cô mới mở miệng, “Cũng không thèm ngẩng đầu nhìn một cái, không sợ là vị thiên kim tiểu thư nào tới thăm anh sao.?”
“Trừ em ra, thật đúng là không có ai như vậy.” Cố Thừa Đông lơ đểnh, ngẩng đầu liếc nhìn cô, “Hơn nữa, nếu thật sự là như thế thì quả đung là vinh hạnh.”
Dương Cẩm Ngưng cười một tiếng, đi tới gần, “Anh xem đi, dì Trương thương anh thế nào, bắt em làm tiểu nha hòa mang cơm tới cho anh.”
“Lần này không nói là chính em làm nữa à?” Cố Thừa Đông không buồn nghiêng đầu nhìn, giọng nói mang theo ý cười, rõ ràng là đang chế nhạo cô.
Hoá ra anh đã biết thừa lần trước là dì Trương làm, vậy thì, hôm ấy anh… Quả nhiên là diễn xuất tốt!
“Em làm chân chạy, cũng hao phí sức lực chứ.” Cô bày cơm ra bàn.
Cố Thừa Đông bỏ bút xuống, nhận lấy bát cơm cô đưa cho.
“Anh biết em tới nên không đi ăn đấy à?” Dương Cẩm Ngưng ngồi ở trước mặt Cố Thừa Đông, một tay chống cằm hỏi.
“Ý em là chúng ta tâm ý tương thông sao?”
“Ý em là nếu như anh ngày nào cũng vậy thì em quả đúng là đã không tốt rồi. Không phải anh đói bụng rồi sao?”
“Bã xã thông mình của anh hình như quên là bên ngoài cũng bán cơm thì phải.”
Cô lườm anh một cái, quan sát bộ dạng ưu nhã lúc ăn cơm của anh, không khỏi cảm thán. Cô lại tự coi mình là nhân vật trong tiểu thuyết, vì thế, tất cả những người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh đều sẽ là tiểu tam. Còn nếu Diệp Vãn Hi mới là nữ chính, liệu có phải cô sắm vai nữ phụ độc ác cướp đi người mà nữ chính yêu thương hay không?
Hơn nữa, nếu như khí chất hiện giờ của Cố Thừa Đông là do một người phụ nữ khác bồi đăp lên, hiện tại cho dù anh đang giả bộ hay thật lòng, thì tất cả cũng đều thuộc về cô rồi. Nghĩ vậy thật sự khiến lòng cô sảng khoái hơn lên, đợi người ta đóng gói sẵn, mình chỉ việc cầm lên!
Cố Thừa Đông ăn xong, cô chủ động thu dọn.
“Bây giờ còn nhiều việc không?”
Ngay cả bữa trưa cũng không đi ăn, chắc chắn là còn nhiều công việc cần xử lý. Cô đương nhiên không có tự mình đa tình mà thật sự nghĩ là anh ngồi đợi cô mang cơm đến.
“Tàm tạm. Thương xót anh sao?”
Anh cũng chỉ nói đùa mà thôi.
“Đúng vậy, thươgn xót anh. Nhưng anh có biết thương xót em đâu. Em cũng đói muốn chết rồi.” Nói xong, Dương Cẩm Ngưng mới phát hiện, giọng điệu này của mình rất giống làm nũng.
Cố Thừa Đông ngẩng đầu, không ngờ cô lại nói như vậy, vẻ mặt có chút kỳ lạ: “Vậy sao còn không về nhà?”
“Quả thật không biết thương xót. Chỉ muốn đuổi em đi cho nhanh. Biết rồi, không cần nhiều lời. Tái kiến, à nhầm, bất kiến (*).”
(*)再见tái kiến: Tạm biệt, hẹn gặp lại. 不见 bất kiến: cách chơi chữ, thay từ “tái” bằng từ “bất”; “không gặp nữa”Vừa ra khỏi cửa Dương Cẩm Ngưng lại nghe được tiếng cười có chút bất đắc dĩ của Cố Thừa Đông.
Cũng đúng, cô thật là có phần ấu trĩ. Lời này có vẻ như đánh giá vẻ ngoài và nội tâm không được đồng nhất cho lắm, nhưng mà dùng để hình dung con người cô thì đúng là thích hợp.
Dương Cẩm Ngưng cầm hộp cơm không, ấn nút đợi thang máy, đi vào trong. Thanh máy xuống tới nơi, cô nghe thấy có người gọi tên mình, cô quay sang nhìn chằm chằm đối phương, khó hiểu.
“Phu nhân.”
“Hmm.” Cô không biết người đó, chỉ đành cười, người ta cũng chỉ gọi cô mà thôi.
“Lần trước phu nhân tới hỏi công ty có ai tên Diệp Vãn Hi hay không, lúc đó phòng nhân sự vẫn chưa bổ sung đầy đủ, cho nên tôi không tra thấy. Mấy hôm sau đã chỉnh lý hồ sơ xong xuôi, đúng là có một người tên Diệp Vãn Hi, là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc.”
Dương Cẩm Ngưng khóe miệng khẽ nhếch lên, trợ lý đặc biệt, quả đúng là rất đặc biệt.
“Cảm ơn, tôi biết rồi.”
“Không cần không cần, nhân tiện vậy thôi.”
“Quả thật rất cảm ơn.”
Dương Cẩm Ngưng cười ôn hòa, che giấu nội tâm bất mãn của mình.
Nếu như chúng ta muốn lừa dối người khác, thực ra rất dễ dàng.
Lúc còn nhỏ, cô đứng ngoài cửa phòng mẹ, nhìn mẹ trang điểm. Cái màu đỏ tươi tô trên môi đầy vẻ diêm dúa lẳng lơ ấy cô cũng rất thích. Những lúc mẹ không có nhà, cô thường lén lút lấy son vẽ loạn lên môi mình. Màu đỏ sặc sỡ khiến mặt cô giống như bông hoa giữa rừng cây xanh, cô vô cùng thỏa mãn. Bị mẹ phát hiện, cô nhận một cái tát. Cô còn nhỏ tuổi mà, học hành không tốt, mà lại đam mê mấy thứ làm điệu này.
Kỳ thực cô từ nhỏ đã rất thích chưng diện, mấy thứ đồ làm đẹp này cô đều thích. Cô yêu cái đẹp, đồng thời cũng yêu thể diện. Cho dù có đau đớn thế nào đi chăng nữa nhưng trước mặt người khác cô cũng tuyệt đối không biểu hiện ra.
Dù sao cô cũng chẳng yêu Cố Thừa Đông, cho nên một chút đau khổ cũng không có.
Cô có thể làm nũng, có thể tươi cười trước mặt Cố Thừa Đông, bị anh coi như một đứa ngốc nghếch, thì cô cũng có thể trong lòng châm chọc anh, coi anh là kẻ ngốc.
Cô cùng lắm chỉ giả vờ ngu ngốc mà thôi.
Cô tuyệt đối không khổ sở, tuyệt không khó chịu.
Tuyệt đối không…
Ngồi trên xe quay về biệt thự Dạ Hoa, dọc đường cô khe khẽ ngâm nga một bài hát nào đó, đến nỗi ngay cả tài xế cũng phải tò mò hỏi cô có phải có chuyện vui hay không. Cô nhìn anh ta hỏi: “Nếu như tôi nói tôi vừa thất tình, anh có tin không?”
Tài xế không nói gì, cô liền tiếp tục nói, cô gặp một người đàn ông xấu xa, cho nên thất tình với cô là chuyện tốt, nó có nghĩa là cô vừa thoát khỏi một người đàn ông tồi.
Cô nói lung tung một hồi, cuối cùng cũng tới nhà.
Dì Trương lại hỏi chuyện, cô bực mình liền để dì Trương về nhà.
Cô vào bếp làm bánh ga-tô, làm hình dạng mà cô thích, cắt thành từng miếng nhỏ, cầm dĩa ăn từng chút. Cô ngồi trên giường, vừa ăn vừa xem Cừu vui vẻ và Sói xám.
Kỳ thực phim hoạt hình này bị người ta khai thác hơi quá đáng. Quá nhiều phần, mỗi phần có tới n tập. Chuyển một lượt các kênh, có tới mấy kênh đang chiếu phim này, nói không chừng người xem đang rất buồn nôn.
Dương Cẩm Ngưng xem tập một, sói xám đang thương tâm nói: tôi sẽ chủ động đi làm cơm, ăn cơm tối xong sẽ chủ động đi rửa chén, trước khi đi ngủ sẽ chuẩn bị nước nóng cho bà xã … chỉ cần bà xã về…
Nhiều phim hoạt hình như vậy, cô lại cảm thấy người duy nhất có nhân tính chính là sói xám.
Kỳ lạ là ở chỗ, cô lại thấy vô cùng cảm động.
Dù cho sói xám cũng không phải là nhân vật cô thích gì cho kham. Cô không thích đàn ông không có chính kiến, chỉ hoàn toàn nghe theo người phụ nữ của anh ta. Nhưng cô vẫn cảm động. Hóa ra cảm động và thích không thể có liên quan.