Biến Yêu Thành Cưới

Chương 7

Dương Cẩm Ngưng trở về biệt thự Dạ Hoa, tiếp tục sống không trời không đất của mình, ăn rồi lại ngủ, mãi mãi là một đạo lý sinh tồn của cô. Đôi khi trong cái cuộc sống an nhàn này cô cũng cảm thấy buồn vô cớ. Cô rơi vào trạng thái không có việc gì để làm. Trong mắt người khác, cô như vậy là đang lãng phí thời gian, lãng phí cuộc sống, thậm chí có những người như cô trên đời này còn khiến xã hội chậm phát triển. Làm người chân chính thì phải như thế nào? Cô miên man suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng đi đến kết luận, con người ta sống trong xã hội này, khuyết điểm lớn nhất là không biết làm sao để biểu hiện sự tôn trọng của mình với người khác. Cho dù người ta lựa chọn cuộc sống thế nào, lý tưởng ra sao, chúng ta cũng đều thích lôi ra phán xét bình phẩm. Suy nghĩ triệt để đến mức thanh tỉnh, cô lại cảm thấy buồn chán, tự nhiên đi nghĩ mấy chuyện không đâu.

Cô chậm rãi xuống lầu. Dì Trương vừa làm cơm nước xong xuôi đứng ở phòng khách, nói với cô người mà tam thiếu gia phái tới đang đợi cô bên ngoài.

Dương Cẩm Ngưng quét mắt nhìn dì Trương, xem ra người người đều cảm thấy mối quan hệ giữa hai vợ chồng cô như nước với lửa, cho nên những người có liên quan tới Cố Thừa Đông cô đều không muốn gặp. Ăn được mấy miếng, cô đứng dậy đi gặp người kia, nhưng nhìn lại quần áo đang mặc liền qua về phòng thay đồ.

Từ lần đó sau khi từ biệt, cô và Cố Thừa Đông lại khôi phục cuộc sống như cũ.

Cô biết Cố Thừa Đông có nơi khác để ở, anh dùng danh nghĩa cá nhân để mua đấu giá được một mảnh đất rồi xây nhà ở đó. Chuyện này không nhiều người biết, cô cũng là nghe mấy người bạn thân của anh cố ý nói ra ở hôn lễ, ngụ ý nhắc nhở cô đừng hao phí sức lực can thiệp vào cuộc sống của Cố Thừa Đông, ngay cả tư cách đến nơi ở của anh cô cũng không có.

Có thể là, trong tòa nhà ấy còn có một nữ chủ nhân…

Dương Cẩm Ngưng nghĩ tới khả năng đó thì mơ hồ cảm thấy hứng thú. Nếu như có một ngày may mắn nào đó cô gặp được người con gái kia, không biết sẽ là ở trong tình huống nào. Cô có thể hoàn toàn vênh váo mà nhìn đối phương được không? Nếu như mỹ nhân kia là một cô gái õng ẹo thì nội tâm người đàn ông cũng chỉ ở mức ti tiện mà thôi. Những cô nàng nũng nịu ẻo lả có thể khiến cho chủ nghĩa đàn ông của bọn họ thỏa mãn mà thăng hoa.

Cô nghĩ luẩn quẩn một hôì mới đi tới bên người do Cố Thừa Đông phái tới.

Anh ta là một thanh niên mặt mày thanh tú, nhìn rất hấp dẫn.

“Tam thiếu phu nhân.” Người kia cung kính nhìn cô, nhưng không hề có một chút gì gọi là sợ hãi, “Tam thiếu gia giao cho toi tới đưa cho phu nhân vật này.”

Là một vò rượu, trên đó có viết chữ: “Cẩm thành” Hai chữ này là ghép từ tên cô và một chữ đồng âm với chữ Thừa trong tên của anh. Ý nói vò rượu này là làm cho vợ chồng họ. Cô thật không ngờ Cố Thừa Đông lại sai người đêm cái này đến. Cô nhớ lại lúc trước sau khi từ nhà cô về, anh có nói với cô nhạc phụ đại nhân có đưa cho anh một thứ, xem ra chính là bình rượu này rồi. Cô nhớ tới vẻ mặt rạng rỡ của Dương Lập Hải khi nói đến đám cưới vàng của vợ chồng cô, bất chợt cảm thấy vò rượu này thật giống một trò trào phúng…

Người đàn ông giao bình rượu vẫn đứng chờ một bên.

Dương Cẩm Ngưng nhìn anh ta, nói: “Lẽ nào Cố Thừa Đông có dặn dò anh sau khi đưa cho tôi thì đợi tôi trả anh thù lao?”

Anh ta sửng sốt mới mở miệng: “Phu nhân thật hài hước!”

“Cho nên anh định tiếp tục đứng đây xem tôi hài hước nữa?”

“Nếu như phu nhân không có việc gì giao phí, vậy tôi xin cáo từ, không quấy rầy phu nhân nữa.”

“Nói với Cố Thừa Đông, thứ đồ quý giá thế này mà anh ta không tận tay mang đến cho tôi, thật không có lễ nghi.”

Người đàn ông kia cũng không nói gì nữa. Dương Cẩm Ngưng bưng vò rượu đi vào trong biệt thự, cô vốn định mở ra uống thử xem mùi vị thế nào nhưng lại trầm tư hồi lâu. Cô cảm thấy vò rượu này tốt nhất nên đợi đến lúc cô và Cố Thừa Đông mỗi người một ngả rồi bỏ ra uống, ít ra còn có cái cớ. Những người phụ nữ thất hôn vẫn thường mượn cớ uống rượu giải sầu.

Dương Cẩm Ngưng vẫn tiếp tục những ngày như thế, không có việc gì lại đi dạo phố, mua quần áo, mặc đồ đẹo tự mình ngắm. Cũng may là cô cháu gái thứ hai của Cố gia là Cố Y Hạm cũng có sở thích này, cho nên hai người bọn họ thường xuyên ra ngoài cùng nhau.

Hai người mua một đống đồ, túi lớn túi nhỏ chật tay. Sau đó vào một quán mì Ý nghỉ ngơi.

“Lần nào gặp cũng thấy em tâm trạng rất tốt, sắc mặt rất tươi.” Cố Y Hạm cười khẽ nhìn Dương Cẩm Ngưng, “Thừa Đông và anh cả mấy ngày nay như nước với lửa, nhưng bực tức thế thì đám lửa ấy cũng không ảnh hưởng đến em.”

Dương Cẩm Ngưng vốn có cảm tình khá tốt với bà chị chồng này. Cố Y Hạm năm nay mới hai tám tuổi, bằng tuổi Cố Thừa Đông, nhưng chẳng có lấy một chút lo lắng nào cho hôn sự của mình, hơn nữa, cứ nói đến kết hôn là lại dùng giọng điệu châm chọc mà nói vì sao phụ nữ cứ phải dùng hôn nhân làm khổ mình. Cố Y Hạm ngang ngược như vậy nhưng điều khiến cho người ta nghĩ không ra là bố mẹ cô cũng không ép bức cô.

“Em cũng chỉ là cọng rơm không quan trọng, đương nhiên đám lửa ấy không thèm cháy tới chỗ em.” Dương Cẩm Ngưng cầm dĩa xúc mì lên, chậm rãi ăn, “Em cả ngày chỉ biết dạo phố shopping, còn có tác dụng gì nữa đâu. Bọn họ đều là người làm đại sự, quản gì mấy người như em.”

“Em trước đây học ca kịch đấy à?”

“Kịch nói.” Dương Cẩm Ngưng cười cười.

Chuyện của Cố Thừa Đông quả thật là cô không hiểu nhiều lắm. Có điều trong khoảng thời gian này, tiêu điểm của truyền thông truyền thông chính là hai anh em nhà họ. đôi huynh đệ. Lần trước, sự kiện Cố Hoài Đông đoạt quyền đã khiến Cỗ lão gia bất mãn. Cho nên Cố Thừa Đông hiện nay vui vẻ mà phất lên.

Phàm là đàn ông thì đều thích dùng giang sơn hoặc sự nghiệp để chứng minh năng lực bản thân. Hai chữ đại nghĩa trong miệng họ, đối với rất nhiều phụ nữ mà nói, đều không có liên quan.

Ăn cơm xong, Dương Cẩm Ngưng và Cố Ý Hạm cũng đã thu hoạch được rất nhiều, mỗi người tự mang đồ của mình.

“Anh cả dù sao cũng là anh. Em ba nếu như làm thái quá, khó tránh khỏi sẽ tự nhóm lửa thiêu mình.” Huống hồ, ông nội lần này tuy rằng có chút bất mãn với anh cả, nhưng không hề quên anh cả cũng mang họ Cố. Chỉ cần điều đó không thay đổi, Cố lão gia cũng sẽ không hề để anh ta phải chịu thiệt thòi.

“Chị hai hình như đã xem trọng em quá rồi.”Dương Cẩm Ngưng vừa nói vừa cười tự giễu: “Chưa nói đến chuyện ngay cả mặt mũi Cố Thừa Đông em còn khó thấy, cho dù em có gặp được, chị nghĩ anh ấy sẽ nghe em nói sao?”

“Có một số việc đều là do con người ta. Nếu như hai người đều cho rằng không quan trọng, thì đương nhiên càng đi càng xa.”

“Chị hai, chị còn kiêm thêm cả chức bà mối nữa đấy à? Hi.”

“Bỏ đi, xem như chị chưa nói gì, dù sao em nghe cũng không vào.”

Dương Cẩm Ngưng nhún vai.

Đừng nói cô căn bản không có tiếng nói ở Cố gia, cho dù có thì sao chứ, Cố gia vốn là một hồ nước đục, cô ngay cả bùn còn chẳng muốn chạm vào, dại gì mà tự bước chân vào hồ nước ấy.

Dương Cẩm Ngưng cũng không ngờ lại nhanh chóng gặp được người mà cô không muốn gặp.

Cô đang tưới nước trong vườn hoa thì Cố Thừa Đông thình lình xuất hiện phía sau. Đương nhiên cô cũng không cho rằng người này có thời gian nhàn hạ mà đến thăm mình.

Nước trong bình đã hết, cô xoay người đưa bình cho người phía sau: “Phiền anh lấy nước giúp em.”

Cố Thừa Đông không tiếp nhận. Cô cũng không ngại anh cự tuyệt trong im lặng, nói tiếp: “Chưa từng nghe người khác nói, lúc nhờ vả người khác phải hạ thấp bản thân mình một chút sao?”

Cố Thừa Đông sẽ không vô duyên cớ vô cớ tìm cô, chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó. Có thể là anh đang cần tới tam phu nhân này đi ra ngoài gặp khách, nếu đã như vậy, cho phép cô kiêu ngạo một chút đi!

“Hoá ra em miễn cưỡng như thế.” Hàng lông mày của Cố Thừa Đông khẽ nhúc nhích, không hể có một chút tức giận với thái độ của cô, “Anh đương nhiên sẽ không ép buộc, càng không gây khó dễ cho bà xã của mình.”

Dương Cẩm Ngưng chỉ im lặng quan sát Cố Thừa Đông, suy nghĩ xem có phải người này đang cố ý lùi một bước để tiến hai bước hay không, hay thực sự là không thèm bận tâm tới cô.

Hai người im lặng giằng co. Cô di chuyển ánh mắt, đặt bình nước bên cạnh bồn hoa: “Chuyện gì?”

“Anh trai của em hôm nay tiếp nhận Thịnh Niên, em là con gái Dương gia, chẳng lẽ không đến chúc mừng một chút?”

Việc này xác thực đã khiến Dương Cẩm Ngưng không kịp thời phản ứng. Người đàn ông một lòng một dạ chỉ thích chơi dương cầm kia lại có một ngày đồng ý bước chân vào thương trường ư? Người thanh niên áo trắng đã quay mặt mỉm cười với cô, thuần trắng như tuyết…

Đâu có ai quy định con người ta sẽ không thay đổi, sẽ mãi mãi bất biến?

Cô lui về phía sau một chút, sắc mặt chắc chắn là không tốt: “Em đi thay quần áo.”

Cố Thừa Đông lạnh lùng nhìn bóng lưng của cô. Người phụ nữ này ở bên anh lúc nào cũng dửng dưng vậy mà khi đối mặt với chuyện của một người đàn ông khác sao lại không thể giả vờ được nữa, sao lại kiềm chế một chút cũng không được?

Chuyện đáng cười là, ông nội biết rõ đoạn quá khứ ấy của cô, nhưng vẫn ép buộc anh phải cưới cô con gái nuôi nhà họ Dương, vốn dĩ đã có một bóng hình khác trong tim.
Bình Luận (0)
Comment