Chúng ta thường khoan dung với người khác, nhưng lại luôn khắt khe với người mình yêu.
Nhiều năm sau…
Dương Cẩm Ngưng rón rén đi đến cửa nhà, nhanh chóng xỏ tất, đi giầy, còn chưa kịp vui mừng, chân đã bị ai đó ôm chặt. Cô liếc mắt nhìn Dương Nghệ Tuyền, vẻ mặt không kiên nhẫn như viết rõ câu hỏi, “Con lại muốn làm gì?”
Dương Nghệ Tuyền ra sức ôm chặt chân mẹ, “Mẹ định đi đâu?” Mẹ mà không nói bé sẽ không buông tay.
Dương Cẩm Ngưng ngồi xuống, tách bàn tay nhỏ bé ra, nhưng vừa nới lỏng một chút, bé gái kia lại ôm chặt hơn. Cô bất đắc dĩ nói, “Đi siêu thị.”
“Con cũng muốn đi.” Cô bé quyết định buông tay, sau đó tự giác đi giày, xong xuôi mới nắm tay Dương Cẩm Ngưng, “Mẹ con ta cùng đi.”
Dương Cẩm Ngưng không muốn dẫn bé đi cùng, rõ ràng ban nãy thấy bé ngủ mới chuẩn bị đi ra ngoài, không hiểu sao lần nào cũng bị phát hiện. Cô nghiêm mặt nói, “Không được mua kẹo.”
Bé gái nghiêm túc gật đầu.
Sau đó…
Tới siêu thị, Dương Cẩm Ngưng đẩy xe, bé gái kia thấy đồ ăn ở đâu đều kéo mẹ tới đó. Dương Cẩm Ngưng bị nhóc con này lừa không biết bao nhiêu lần, thế mà lần này vẫn tin tưởng được, thật không biết nói sao với chính mình.
“Con lấy cái gì, tự trả tiền cái đấy.” Dương Cẩm Ngưng liếc mắt nhìn những túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt, “Con muốn sâu hết răng sao?”
Dương Nghệ Tuyền lập tức ôm miệng, sau đó miễn cưỡng nhặt đồ ăn vặt ra khỏi xe, “Mẹ thật keo kiệt!”
Dương Cẩm Ngưng trừng mắt nhìn bé. Nhóc con mấp máy môi nói tiếp, “Đợi sau này con có tiền, con sẽ mua cả siêu thị về nhà, rồi từ từ ăn.” Nói xong còn liếc mắt nhìn mẹ, “Con sẽ không cấm mẹ ăn.” Bé cảm thấy mình hào phóng hơn mẹ rất nhiều.
“Nói nhiều.” Dương Cẩm Ngưng không thèm để ý tới bé.
Dương Nghệ Tuyền thấy mẹ không nhìn, lập tức lại nhặt đồ ăn vặt vào xe, sợ bị phát hiện, nên không dám lấy nhiều, còn lấy thứ khác đậy lên, xong xuôi còn tự cảm thấy mình càng ngày càng thông minh. Dương Cẩm Ngưng cười thầm, thôi kệ đi, không nên đả kích chút khôn vặt này của bé.
Hai mẹ con không mua nhiều đồ lắm, vừa ra quầy thu ngân, nhóc con vô cùng tích cực, lấy đồ ăn vặt của mình ra trước tiên, để nhân viên tính tiền, như vậy có thể cam đoan thứ này nhất định về tay bé. Dương Cẩm Ngưng nhìn bộ dạng cuống quýt như sợ không có đồ ăn vặt của bé, nhất thời cảm thấy bực mình.
Ra khỏi siêu thị, nhóc con nhanh nhảu, “Mẹ, con xách giúp cho!”
Bé chỉ chăm chú với mấy túi đồ ăn vặt của mình.
“Con xem, con sướng như vậy, động một tí là mua bao nhiêu đồ ăn vặt. Khi mẹ bằng tuổi con, chỉ hai xu kem đã rất hạnh phúc rồi.” Dương Cẩm Ngưng nói dối không chớp mắt. Thật ra, khi ấy cô cũng không thiếu thốn lắm, năm mươi đồng tiêu vặt một tuần cho một học sinh tiểu học là nhiều rồi.
“Đó là vì mẹ không có người mẹ tốt, nhưng mà con thì có nha!” Dương Nghệ Tuyền nhanh chóng trả lời.
Dương Cẩm Ngưng bực mình mà không biết trút vào đâu, không ngờ con gái mình còn biết vừa đấm vừa xoa.
“Đi nhanh lên!”
“Không phải mẹ không biết chân con ngắn chứ?”
Dương Cẩm Ngưng hoàn toàn cứng họng, không nhịn được nhìn chằm chằm bé gái trước mặt. Đây là con gái cô sao? Hay bé chỉ đến để chọc tức cô?
Đi được một đoạn, bạn nhỏ Dương Nghệ Tuyền lại chăm chú nhìn một cô gái mua nước, “Chị kia thật xinh đẹp!”
Dương Cẩm Ngưng khó chịu quay lại nhìn con gái mình, “Con đi đường không thể chỉ tập trung đi được sao?”
“Thế mắt không nhìn được ạ?” Nhóc con cau mày, nhắm chặt mắt lại, “Mẹ, như này sẽ ngã mất!”
Một lần nữa Dương Cẩm Ngưng cứng họng.
“Chị kia xinh thật!” Bé gái ăn vừa ăn thạch vừa tiếp tục xuýt xoa.
Lần này, Dương Cẩm Ngưng nhịn không được quay lại nhìn cô gái kia, cũng xinh. Cô ấy đang đứng ở một quán nhỏ, hai tay xách hai chai nước, chủ quán thì đang tìm tiền lẻ trả lại.
“Đẹp bằng mẹ không?” Dương Cẩm Ngưng nhíu mày, hỏi.
Nhóc con liếc mắt nhịn chị gái xinh đẹp một cái, sau đó quay sang nhìn mẹ, “Ai cũng đẹp. Nhưng ngày nào con cũng được nhìn mẹ, còn chị kia không phải ngày nào cũng thấy.” Ý là bé nhìn Dương Cẩm Ngưng nhiều rồi thành nhàm chán.
“Lần sau nhớ đừng gọi là chị. Cô ấy tương đương dì con đấy!” Dương Cẩm Ngưng nhất định không chịu nhận là mình đang ghen.
Nhóc con chu miệng, “Không phải mẹ nói đừng dễ dàng gọi người khác là dì sao? Sao bây giờ lại quên rồi?”
“Con mà nhiều lời nữa, hôm nay không cho xem phim hoạt hình.”
“Cậy lớn bắt nạt bé.”
“Mẹ cậy lớn bắt nạt bé đấy! Nhân dịp con còn nhỏ mà bắt nạt, tránh đến khi lớn rồi không bắt nạt được.” Đấu khẩu với một đứa trẻ như vậy, Dương Cẩm Ngưng cũng tự thấy mình thật nhỏ mọn, nhưng mà không nhịn được a!
Lúc này, nhóc con vẫn nhìn chằm chằm chị gái xinh đẹp kia, mãi đến khi chị gái lên xe mới không nhịn được thở dài, “Chú kia cũng đẹp trai quá!”
“Sao con không gọi là anh?” Dương Cẩm Ngưng nói xong cũng nhìn về phía cô gái ấy, khi nhìn sang gương mặt đàn ông bên cạnh, vẻ mặt lập tức đóng băng. Hay tay cô lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ, vẫn muốn xông lên nhìn cho rõ, gương mặt ấy, hung hăng đánh vào nơi mềm mại nhất trong trái tim cô. Mãi đến khi thấy cô gái bên cạnh đưa một chai nước cho anh, anh dịu dàng nở nụ cười, cô mới cảm thấy như có thứ gì đó nghẹn ứ nơi cổ họng, chỉ biết nhìn chằm chằm cảnh thân thiết ấy.
Khi cô còn chưa kịp phản ứng, chiếc xe kia đã nổ máy, chuẩn bị rời đi. Dương Cẩm Ngưng giật mình, vội vàng đuổi theo xe…
“Mẹ, mẹ…”
Cô dừng chân, quay đầu lại đã thấy Dương Nghệ Tuyền ngã trên mặt đất. Nhóc con đáng thương ngã sóng xoài, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô. Cô lập tức quay người, vội vã chạy đến, đỡ con dậy, “Đau không con?”
Dương Nghệ Tuyền chỉ chỉ đầu gối, “Mẹ, đau ở đây.” Nói xong, bé gái còn kéo quần lên, để mẹ nhìn thấy vết thương của mình.
Đáy mắt Dương Cẩm Ngưng bỗng nhiên dâng đầy chua xót, cô muốn nói, giờ phút này, không hiểu sao trái tim cô cũng đau lắm.
Dương Nghệ Tuyền nhìn mẹ, “Mẹ đừng buồn. Mẹ thổi cho con, con sẽ hết đau.”
Dương Cẩm Ngưng ngồi xổm xuống, cẩn thận thổi đầu gối con. Nhóc con lập tức ra vẻ không đau, vui vẻ nắm tay mẹ.
Dương Cẩm Ngưng một tay xách đồ, một tay dắt con, “Tuyền Tuyền, con có nhớ ba không?”
“Sao con phải nhớ ba?” Nhóc con vênh mặt nói, sao đó lại nhìn mẹ, “Hơn nữa con cũng không biết ba.”
Trái tim Dương Cẩm Ngưng đột nhiên như bị ai bóp nghẹt.
Đúng vậy, còn chưa gặp bao giờ, thì nhóc con làm sao có ấn tượng nào được?
“Nếu có ba, sẽ có nhiều hơn một người yêu thương con.”
Nhóc con ăn thạch xong, tự giác vứt vỏ vào thùng rác. Mẹ từng nói, không được tùy tiện vứt rác ra đường, cho dù nhìn thấy người khác làm vậy bé cũng không được học. Xong xuôi, nhóc con xòe bàn tay, từ từ đếm, “Con có ông ngoại yêu, bà ngoại yêu, còn có cậu và chị Quyên Quyên nữa…” Gương mặt nhỏ nhắn ra vẻ suy nghĩ một lát, lại nói tiếp, “Con không cần thêm nữa.”
Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm nhóc con, bé giống cô như đúc, nhưng nhìn mãi vẫn không thấy nét nào của anh.
(Sah: xót xa… vừa buồn cười vừa thương…)Bé con đi trước, được một đoạn, rất không kiên nhẫn dừng lại, “Chân dài như vậy còn đi chậm.” Lại không cam tâm nói tiếp, “Còn để trẻ con phải chờ.”
“Mẹ đến đây, đến đây.”
Ngày thường, Dương Nghệ Tuyền đều đi nhà trẻ, mỗi dịp cuối tuần, Dương Cẩm Ngưng mới dẫn nhóc con về Dương gia, sum họp với cả nhà. Càng ngày Dương Cẩm Ngưng càng quý trọng gia đình, mỗi khi về nhà Dương Lập Hải, không những có thể vui vẻ tán gẫu với mọi người, còn có thể ăn đồ ăn Tả Tần Phương nấu, khoảng trống trong lòng nhờ đó cũng được bù lại.
Dương Nghệ Tuyền đeo cặp sách trên lưng, kéo tay Dương Cẩm Ngưng phía sau, “Đi nào! Đi nào! Chúng ta về nhà ông.”
“Mẹ cảnh cáo con, không được phép bướng bỉnh!”
“Ông bà ngoại đều nói con rất ngoan.”
“Đó là vì con giống mẹ.”
Nhóc con nghe vậy liền bĩu môi.
Dương Cẩm Ngưng là một người rất tùy hứng, cô không học lái xe, vì thế bây giờ cũng không có bằng lái xe. Cô cũng chưa từng nghĩ sẽ đi học, vì tự thấy không hợp. Thế nên thường ngày, hoặc cô đi taxi, hoặc đi xe bus, cũng may bây giờ nhóc con không giống ngày xưa, cứ động đến việc này là giận dỗi.
Vừa về đến Dương gia, Dương Lập Hải lập tức chạy đến ôm lấy cháu ngoại đáng yêu của mình. Nhóc con bình thường đã rất xinh xắn, Dương Cẩm Ngưng lại chọn quần áo cho bé vừa tinh tế vừa dễ thương, những lúc cô bé im lặng không nói, nhìn rất giống một con búp bê đáng yêu.
“Nói cho ông ngoại biết, có nhớ ông ngoại không nào?” Dương Lập Hải ôm Dương Nghệ Tuyền vào lòng, còn nhịn không được nhéo nhéo gương mặt bầu bĩnh của bé.
‘Nhớ! Lúc nào cũng nhớ ạ!”
“A! Vậy ông thưởng con một túi QQ đường (kẹo dẻo) !”
Nhóc con nghe vậy, lập tức hôn “chụt” vào má ông ngoại, “Cám ơn ông ạ!”. Cả nhà đều biết bạn nhỏ Dương Nghệ Tuyền thích ăn QQ đường nhất, vì thế trong nhà lúc nào cũng có rất nhiều.
Tả Tần Phương đứng cạnh, nhìn bé con vừa vui vừa buồn. Ban đầu, bà từng khuyên Dương Cẩm Ngưng tốt nhất không nên sinh đứa nhỏ này. Nếu khi ấy tình cảm vợ chồng Dương Cẩm Ngưng còn tốt đẹp, bà nhất định không khuyên con như thế, nhưng một khi hai vợ chồng đã ly hôn, đứa nhỏ đúng là gánh nặng với người làm mẹ. Nhưng Dương Cẩm Ngưng nhất quyết không nghe, bà càng khuyên cô càng quyết tâm. Bây giờ đứa nhỏ đã lớn, mà Cố Thừa Đông… Haizzz, nghĩ đến lại nhịn không được thở dài.
Dương Cẩm Ngưng cũng hiểu nỗi lo của Tả Tần Phương. Cô không còn trẻ, lại một mình nuôi con, nếu muốn đi bước nữa, nhất định không dễ dàng gì.
Hôm nay Tả Tần Phương không nấu cơm, mà là Phùng Quyên. Phùng Quyên là một y tá, sau khi Dương Nhất Sâm nhập viện, Phùng Quyên ra sức giúp anh phục hồi sức khỏe, hai người nảy sinh tình cảm từ đấy.
Được rồi! Đó chỉ là Dương Cẩm Ngưng nghĩ vậy, nhưng quả thật Phùng Quyên đã rất nhiệt tình chăm sóc Dương Nhất Sâm.
Phùng Quyên khá xinh, lại thuộc kiểu phụ nữ của gia đình, thế nên mỗi khi ở bên cô ấy, đều sẽ cảm thấy rất yên ổn. Dương Cẩm Ngưng nghĩ, có lẽ Dương Nhất Sâm rất muốn kết hôn với Phùng Quyên. Sự xuất hiện của cô ấy khiến Dương Lập Hải và Tả Tần Phương nhẹ nhõm rất nhiều, cũng không quan tâm đến xuất thân, chỉ cần Dương Nhất Sâm yêu cô, thì nhất định không phản đối.
Phùng Quyên là một cô gái tốt, vừa đến đã chạy vào phòng bếp, nấu cơm cho cả nhà.
Chân Dương Nhất Sâm đã hoàn toàn bình phục, lúc này anh đang chơi đùa với Dương Nghệ Tuyền.
“Cậu, con ăn hết QQ đường rồi.” Nhóc con chớp chớp mắt nhìn Dương Nhất Sâm.
Dương Cẩm Ngưng đứng gần đó, nghe vậy liền lên tiếng nhắc nhở, “Dương Nghệ Tuyền.”
Dương Nghệ Tuyền bĩu môi, làm một mặt quỷ thật xấu với Dương Cẩm Ngưng, “Keo kiệt.” khiến mọi người ai cũng phải bật cười. Từ khi có thêm nhóc con, không khí gia đình lúc nào cũng vui vẻ như thế. Thậm chí nếu một tuần Dương Cẩm Ngưng không dẫn con bé về, ông bà còn chủ động gọi điện hỏi vì sao, cũng rất có thể sẽ đến tận nhà thăm cháu ngoại. Chỉ có điều, Dương Cẩm Ngưng nhìn mãi không ra, nhóc con của mình hấp dẫn ở điểm nào.
Ăn cơm xong, Dương Nghệ Tuyền lại nhảy vào lòng Dương Nhất Sâm, mà anh cũng rất chiều chuộng đứa nhỏ này.
“Cậu, cậu yêu con không?”
“Nha đầu ngốc, cậu đương nhiên yêu con rồi!”
Nhóc con suy nghĩ một chút, “Cậu yêu con nhất sao?”
Dương Nhất Sâm hơi xấu hổ nhìn Phùng Quyên đối diện, “Yêu chia làm rất nhiều loại. Cậu đương nhiên yêu con, nhưng cũng yêu vợ cậu, con cậu…”
“Vậy ai yêu con nhất?”
“Ba mẹ con đương nhiên…” Dương Nhất Sâm ho khan một tiếng, nói tiếp, “Mẹ con đương nhiên yêu con nhất.”
Nhóc con trầm mặc một chút, “Có phải đứa bé nào cũng có ba không ạ?”
Dương Nhất Sâm nhìn chằm chằm mắt bé, lại không biết phải trả lời thế nào.
Dương Cẩm Ngưng đứng ở cầu thang, đang chuẩn bị bế Dương Nghệ Tuyền đi tắm, nghe vậy, cả người cứng đờ liền cứng đờ dựa vào tường.
Thật ra cô biết, ngày đó mình không nhìn lầm, người trên chiếc xe ấy đúng là Cố Thừa Đông. Một cảm giác quen thuộc đột nhiên ùa đến, khiến cô dựng tóc gáy. Cảm giác này, lâu lắm rồi chưa từng gặp lại.
Cô từng nghĩ, nếu một ngày gặp lại Cố Thừa Đông, nhất định sẽ đứng trước mặt anh mà nói: Cố Thừa Đông, em đã sinh cho anh một cô con gái.
Nhưng một khắc ấy, khi nhìn thấy anh nhận chai nước từ tay cô gái kia, cô lại bắt đầu chần chừ. Cô có thể chờ đợi, nhưng liệu anh có thể tha thứ? Hay anh đã sớm buông tay cô, tìm một người con gái khác, bắt đầu một cuộc sống mới?