Biệt Chi Đầu

Chương 17

“Đào hoa mảnh mai không thể chịu lạnh, cũng không chịu được ngày hè oi bức còn hồng mai cứng cỏi, thời tiết lạnh mới chịu nở, cô đơn kiêu ngạo.”

Hoàng đế trầm ngâm, trên mặt trào phúng, nỉ non nói: “Hoa đào chính là hoa đào, hồng mai chính là hồng mai, nghịch thời tiết mà sinh trưởng, sao có thể được?”

“Hoàng thượng là thiên tử, thiên hạ đều là của người, lại không thể khiến cho mai vàng và hoa đào vì người mà đồng thời ra hoa sao?”

Hắn không trả lời câu hỏi của ta, chỉ chăm chú nhìn về Nguyên Phương viên ở phía xa xa, đó không phải là vườn đào sao?

Tới giờ phút này, ta ngày càng không thể hiểu rõ tâm tư của Hoàng đế đối Vương Diên.

Ta không biết hắn có còn yêu tỷ ấy hay không, thế nhưng những điều nhỏ nhặt khi ở cùng ta lại làm cho ta cảm nhận được trong lòng hắn có ta.

Hôn lễ ngày đó, ta thậm chí đã nghĩ rằng hắn thật sự yêu ta, sợ rằng đó chỉ là một chút. Bởi vì nhiều năm được Hoàng đế ân sủng, cho nên ta muốn có được tình yêu của hắn, có lẽ mọi người ai ai cũng đều có lòng tham đi.

Sau đêm hôm đó, Hoàng đế không đến chỗ ta nữa, có lẽ hắn sợ ta lại nhắc đến Vương Diên, xem ra không nhìn ra tâm tư của hắn không chỉ có một mình ta.

Vương Thái sư cùng những kẻ liên can khác trong ngục tù, chờ đến năm sau xử trảm.

Những chuyện đã được định từ trước, theo lý thuyết Hoàng đế đã có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng hắn vẫn cứ bộn bề như vậy.

Trong cung còn rất nhiều nữ nhân gào khóc đòi ăn, Hoàng đế đều cho bọn họ ăn no từng người một.

Mà người sủng ái nhất chính là Sùng An, việc này cũng không có gì kỳ quái, Sùng An có dung mạo đẹp, tài hoa, lại là thượng thừa, hơn nữa người ta còn có thân phận công chúa hòa thân, được sủng ái không phải điều đương nhiên sao.

Mà Vương Diên có lẽ đã thật sự thất vọng về Hoàng đế, Thái hậu nhân dịp năm mới sắp tới đã xuất cung đi chùa lễ Phật rồi.

Đi cùng bà còn có Vương mỹ nhân – người lúc trước bị ta rạch mặt.

Theo lý thuyết, Thái hậu không phải nên dẫn Vương Diên đi cùng sao? Ấy vậy mà bà cố tình giữ người lại.

Năm nay tuy biến hóa bất ngờ, nhưng tốt xấu gì cũng đã đến cuối năm, trong cung nhất thời đều bận rộn, trên mặt mỗi người đều là vui sướng.

Hiền phi đi theo Hoàng hậu lo liệu cung yến, thả lỏng việc quản chế Đại hoàng tử, thằng bé có thời gian rảnh rỗi liền kiếm ta vài lần.

Đứa nhỏ này mới đầu còn có chút câu nệ, nhưng sau khi đã quen thuộc liền trở nên nghịch ngợm hơn, nghe người ta nói tuyết địa có thể bắt được chim liền lôi kéo ta làm cái lồng sắt đặt tại Ngự hoa viên.

Thứ này đừng nói trong cung, cho dù là bên ngoài cũng khó nhìn thấy, vì thế ta nhân lúc dỗ nó ăn điểm tâm, kêu A Dạng bỏ vào đó một con vẹt hoàng yến.

Nó trở lại nhìn thấy phương pháp này thật sự dùng được liền cùng ta ước định, lần sau có rảnh sẽ dẫn Phụ hoàng hắn cùng nhau đến xem.

Loại tạp kỹ này của ta tuy nói có thể lừa gạt tiểu hài tử, nhưng ở trước mặt Hoàng đế không phải là đang làm trò hề cho hắn sao? Đại hoàng tử vui vẻ, ta cũng không thể làm nó mất hứng được.



Hôm ba mươi của năm mới, Hoàng đế cùng Hoàng hậu còn chưa đến, ta ngồi ở phía bên phải vị trí đầu tiên, Hiền phi dẫn theo Đại hoàng tử ngồi phía sau ta.

Ở trước mặt Hiền phi, Đại hoàng tử luôn sợ hãi rụt rè, thiếu đi sự lanh lợi thông minh khi ở cùng ta, lại càng không dám cùng ta thân cận.

Đối diện ta là người có cùng ngôi vị Quý phi Sùng An, mà bên cạnh là Vương Diên đang trầm mặc.

Mỹ nhân lẳng lặng nhìn xuống tách trà bên dưới, giống như hết thảy ồn ào náo động kia đều không có quan hệ gì với mình.

Yến hội vẫn chưa bắt đầu, Hoàng đế cùng Hoàng hậu đều chưa đến, có lẽ đang ở lễ cúng bái, đây là quy củ độc đáo của Đại Cảnh.

Trước khi bắt đầu đêm ba mươi cung yến, Hoàng đế cùng Hoàng hậu sẽ tế điện một chút ngũ cốc chi thần, nghe nói là vì bảo đảm năm sau sẽ được mưa thuận gió hoà.

Sùng An cùng phi tử khác nói nói cười cười, thường xuyên bàn tán về ta, xỏ xiên ta đôi câu.

Ta một bên trả đũa nhìn bọn họ á khẩu không nói nên lời, một bên trộm quan sát Vương Diên, tỷ ấy đã trang điểm, cả người khí sắc tốt lên không ít.

Liên tiếp bị ta chọc đến đỏ cả tai, Sùng An ra đại chiêu.

“Giang tỷ tỷ.” – Ta thình lình bị câu tỷ tỷ này của nàng ta dọa sợ, không có chuyện gì lại ra vẻ nịnh bợ, gian trá bất chính! Sùng An thái độ khác thường, khẳng định có quỷ.

“Muội nghe nói Giang tỷ tỷ tài nghệ đứng đầu, không bằng hôm nay có cơ hội, hy vọng tỷ tỷ ra tay chỉ giáo.”

Nghe xong lời này, trên mặt những người khác đều là vui sướng khi người gặp họa, nữ nhân khắp kinh thành ai ai cũng đều biết, Giang quý phi hiện tại là người ít học.

Không đợi ta trả lời, nàng ta lại nói: “Muội muội khi còn ở Hi Quốc từng nghe nói nữ nhân Đại Cảnh tài hoa không thua kém gì nam tử, cho nên lúc trước có một tâm nguyện, muốn thụ giáo một phen, hiện tại tỷ tỷ có thể hoàn thành toàn tâm nguyện này của muội muội hay không? Cùng muội muội tỷ thí một phen?”

Ta đưa mắt nhìn về phía nàng ta, ngón tay một chút lại một chút gõ mặt bàn, trên mặt chậm rãi lộ ra nét cười, ra vẻ ta cùng nàng ta cũng không có quen thuộc, vì cái gì phải giúp nàng ta hoàn thành tâm nguyện?

Ta hiện tại còn chưa dùng bữa đâu, tự nhiên ăn no rững mỡ không có việc gì làm lại cùng nàng ta diễn trò à.

“Giang quý phi từ trước đến nay không thích phân bì cùng người khác, Thần thiếp may mắn được Giang quý phi chỉ dạy, nếu Chu quý phi thật sự muốn hoàn thành tâm nguyện này, Thần thiếp bất tài, muốn cùng người thỉnh giáo một phen.”

Người vừa nói chuyện là Vương Diên, giờ phút này tỷ ấy nghiêng đầu đầy ý cười nhìn Sùng An, ánh mắt dịu dàng kia thật giống như có thể dìm chết người.

Có lẽ không ai nghĩ tới người luôn vô hình như Vương Diên sẽ lên tiếng, mọi người ai nấy đều kinh ngạc.

“Thần phi, Chu quý phi cùng Giang quý phi thỉnh giáo, có nơi cho ngươi xen vào sao?”

Hiền phi vừa nói xong, mọi người mới nhớ tới, hiện giờ Vương Diên bất quá chỉ là một kẻ không quyền không thế, là một phi tử không được sủng.

“Thì ra thảo luận thơ ca cũng so thân phận, nếu thế Thần thiếp đã mạo phạm rồi, mong Chu quý phi thứ tội.”

Vương Diên ngoài miệng tuy đã biết sai nhận lỗi, nhưng trên mặt lại không có một chút thật tâm nào.

“Văn chương vốn không nên phân cấp bậc, là có người bị nàng ta vấy bẩn.” – Ta liếc xéo về phía Hiền phi – “Hiền phi chắc không phải cũng muốn cùng Chu quý phi Nương nương thỉnh giáo một chút về thơ ca của Hi Quốc chứ?”

Hiền phi nghe ta nói xong nhất thời đơ người, nàng ta có thể trêu vào Vương Diên nhưng không thể trêu vào ta.

Chưa cần nói tới cha ta hiện giờ đã là người có vị trí cao trong triều, chỉ đơn giản với ngôi vị Quý phi này của ta nàng ta đã không thể trêu vào nổi.

“Sao thế, nếu Thần phi muội muội đã có lòng, vậy vất vả cho ngươi rồi.”

Sùng An xem kịch đủ rồi, cũng chậm rì rì giải vây cho Hiền phi, rõ ràng người khởi xướng là nàng ta, nhưng cuối cùng lại làm như không liên quan gì tới mình.

Không thể không nói, dáng vẻ thích xem kịch hay của nàng ta cùng Chu Ngôn quả thực rất giống nhau.

Cung nhân đem đến bút mực, nàng ta cùng Vương Diên mỗi người một bàn, lấy mai làm chủ đề, Quân Chiêu Nghi làm trọng tài, cứ như vậy bắt đầu sáng tác.

Vương Diên chắp bút, trên mặt yên tĩnh điềm đạm, trên người mang theo một cỗ phong độ của người trí thức làm cho người ta nhìn đến bần thần.

Sau thời gian một chén trà, hai người dừng bút, ta nhìn lướt qua tờ giấy của Vương Diên, nét chữ trên đó vừa duyên dáng vừa thanh nhã.

Quý phi chức vị cao, cho nên Quân Chiêu Nghi đọc bài thơ của nàng ta trước.

“Thán đông.”

“Hốt như bạch trú ngọc toa vũ, tẩy tẫn trần nê hồng mai diễm

Dạ sắc tịch tịch thùy nhân thưởng? Môn tiền táo tham phương hoa

Cân quắc thán nhan thế gian độc, tu mi cảm tư trần gian tuyệt

Phương hoa tuy hảo nạn thường tồn, thu khứ đông lai nhất lãn dung”

Thanh âm Quân Chiêu Nghi trong trẻo nhưng lạnh lùng, đọc lên có vài phần ý vị. Mọi người vội tâng bốc Sùng An.

Nhưng nàng ta cũng không để ý, chỉ khiêu khích nhìn về phía Vương Diên.

Vương Diên nhoẻn miệng cười, coi như người ngoài cuộc.

Bởi vì thường xuyên qua lại với nhau, mọi người nhịn không được muốn chế nhạo Vương Diên, âm dương quái khí muốn Quân Chiêu Nghi nhanh đọc bài thơ của Vương Diên.

“Biệt chi đầu”

Tao nhân đề bút lẫm đông chí, tửu trản kinh noãn chiếu nguyệt hành

Phát tòng sương sắc hưng vị tẫn, khẩu đề kinh quan minh tịch yêu

Hàn phong tranh tranh ngạo cốt hưởng, tố tuyết khiếu khiếu ám hương tập

Chi tàn hoa lạc hà nhiên liên, kham tố tịnh bình khốn chiết liễu”

“Thơ hay! Chỉ cần vài câu vô mai đã làm cho người ta cảm nhận được ý cảnh của hoa mai, rất tốt!” 

Quân Chiêu Nghi vừa mới nói xong, giọng nói của Hoàng đế liền theo ngoài cửa truyền vào.

Sau đó là một giọng nói bén nhọn vang lên – “Hoàng thượng, Hoàng hậu Nương nương giá lâm!”

Mọi người vội hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Hoàng hậu Nương nương.”

“Miễn lễ.” – Hoàng đế cùng Hoàng hậu ngồi ở trên đài cao, ánh mắt thú vị nhìn mọi người, sau đó dừng ở trên người Vương Diên.

“Tài văn chương của Thần phi vẫn giống năm đó, làm cho người ta thật là hoài niệm.”

“Hoàng thượng quá khen.” – Vương Diên nâng mắt hào phóng nhìn về phía Hoàng đế.

“Hoàng thượng, chẳng lẽ thơ của Thần thiếp không hay sao?” – Sùng An luôn muốn tranh sủng, cho nên lúc này cũng không quan tâm đến những thứ khác.

“Đều hay.” – Hoàng đế hiển nhiên trong lòng luôn có tính toán.

“Nhưng Thần thiếp lại cảm thấy của Thần phi hay hơn, câu từ của Chu quý phi đều để làm nổi bật hoa mai, có chút không xứng với mỹ danh luôn trong veo yên tĩnh của nó.”

Sùng An bị ta làm nghẹn đến nói không ra lời, dáng vẻ kiêu ngạo trước đây khi nhìn ta đã biến mất không thấy dấu vết.

“Lời này của Giang Quý phi là cảm thấy Chu quý phi kém hơn Thần phi sao? Nếu như vậy, không ngại để cho các vị đang ngồi kia bình phẩm, thế nào?”

“Được.” – Ta quay đầu lại nhìn về phía Hiền phi, một chữ một nói – “Nếu Hiền phi đã nói thế, vậy nếu không ngại thì để Hiền phi bình trước, thế nào?”

“Này…” – Hiền phi kích động nhìn về phía Hoàng đế, Hoàng đế cùng Hoàng hậu ngồi ở phía trước, ngay cả muốn bình phẩm cũng không nên do nàng ta bắt đầu.

“Không sao, các ngươi trước đi.” – Hoàng đế cùng Hoàng hậu liếc nhau – “Trẫm cùng Hoàng hậu sẽ ở lượt tiếp theo.”

Nghe được lời này, Hiền phi như có thêm sức mạnh, vênh váo kiêu ngạo nhìn thoáng qua Vương Diên.

“Bổn cung cảm thấy Chu quý phi viết tốt hơn, từng câu chữ làm nổi bật ra vẻ đặc thù của hoa mai, dáng vẻ mai của Thần phi lại có suy nghĩ làm cho người khác không chạm vào được.”

Sùng An đại khái không nghĩ tới Hiền phi sẽ ngu xuẩn thành bộ dáng này, nhìn nàng lắc lắc đầu, một bộ trẻ con không thể dạy nổi.

Hiền phi bên này nói xong, Quân Chiêu Nghi đứng lên khen Thần phi cùng Sùng An một lượt, cảm thấy hai người đều tốt, nàng ta từ trước đến nay luôn cẩn thận, điều này có thể hiểu được.

Những lời kế tiếp của Lý Bảo lâm không thể nghi ngờ gì đẩy Sùng An lên đỉnh cao, nàng ngay cả nói vài câu cũng là Sùng An văn hoa nổi bật, lời này sợ là ngay cả chính Sùng An cũng không tin nổi.

“Nghe được lời của chư vị, bổn cung thật sự cảm khái…” – Ta đứng lên, bưng một chén rượu nhìn về phía Hiền phi – “Bổn cung kính Hiền phi một ly, kính một kẻ mù chữ cũng có thể xuất khẩu thành chương.”

Ta một hơi cạn sạch, Hiền phi tức giận đến sắc mặt trắng bệch, ta quay đầu nhìn về phía Lý Bảo lâm – “Một ly này, bổn cung kính Lý Bảo lâm, kính ngươi có mắt không tròng lại nói lời chính nghĩa.”

“Giang quý phi!” – Có lẽ không nghĩ tới ta sẽ làm càn như vậy, Hoàng hậu gọi ta một tiếng, sắc mặt cũng không tốt.

Ta quay đầu lại, không nhìn nàng ta, chỉ nhìn Hoàng đế – “Hoàng thượng, Thần thiếp vẫn cảm thấy Thần phi làm tốt hơn, có vài người muốn làm nổi bật ra vẻ đặc thù của hoa mai, không biết là đã đi ngược hoàn toàn sao?”

“Giang quý phi lời này chỉ kém chưa nói ra tên của ta ra thôi.”

Sùng An đứng lên, trên mặt tràn đầy tươi cười, ta không đáp lời, cứ như vậy mà ngồi xuống.

Nàng ta cũng không cảm thấy khó coi, chỉ hướng Hoàng đế hành lễ, sau đó hỏi: “Hoàng thượng, Thần thiếp có tư cách bỏ phiếu không?”

“Được.” – Hoàng đế gật đầu, trên mặt nhìn không ra tâm trạng gì.

“Vậy Thần thiếp tự bầu cho chính mình một phiếu, dù sao Hiền phi muội muội cùng Bảo lâm muội muội đã ra sức ủng hộ Thần thiếp như vậy, Thần thiếp cũng không thể thua được.”

Ta trong lòng thầm nhổ một ngụm nước bọt, người này cũng thật không biết xấu hổ, trong lòng chính mình cái dạng gì cũng không biết lượng sức, hiện giờ còn dám nói Vương Diên vốn không bằng nàng ta.

Ta buồn bực nhìn về phía Vương Diên, trong lòng hận không thể đem Sùng An băm thành trăm mảnh, nhưng tỷ ấy lại nhìn ta ảm đạm cười.

“Hoàng hậu Nương nương, Thần thiếp cả gan hỏi, người thích ai hơn?” – Mắt thấy Sùng An sẽ thắng, Hiền phi trên mặt tràn đầy đắc ý.

Sùng An trước đây viện vào cớ hai nước trao đổi văn hóa qua lại, Hiền phi giúp đỡ nàng như vậy, chắc chắn là đã được Sùng An cho thứ gì đó có lợi khiến nàng ta quên rằng bản thân đang ở đâu, ta thật muốn đem đầu nàng ta vùi vào thùng phân, làm cho nàng ta nhớ lại nguyên quán của mình.

“Bổn cung giống Quân Chiêu Nghi, cảm thấy cả hai đều tốt, cho nên bổn cung sẽ không bầu cho ai cả.” – Hoàng hậu nhợt nhạt cười, quay đầu nhìn về phía Hoàng đế.

“Hoàng thượng cảm thấy sao ạ?”

“Chu quý phi mặc dù đã làm cho người ta thấy được vẻ đẹp tuyệt sắc nhân gian của hoa mai, nhưng cùng Thần phi so sánh lại thiếu đi một phần ý cảnh, Trẫm bầu cho Thần phi một phiếu.”

Đợi Hoàng đế nói xong, Quân Chiêu Nghi đứng lên, liếc nhìn mọi người chung quanh một cái, sau đó tuyên bố.

“Hiện tại Chu quý phi Nương nương ba phiếu, Thần phi Nương nương hai phiếu, Thần phi Nương nương trong tay có một phiếu….”

“Phụ hoàng!” – Một giọng nói non nớt đánh gãy lời Quân Chiêu Nghi, Đại hoàng tử đứng lên, quy củ hành lễ.

Nó đang muốn mở miệng thì Hiền phi đã lên tiếng – “Đại hoàng tử có phải hay không cũng thấy thơ của Chu mẫu phi hay hơn?”

Lời này của nàng ta trực tiếp đem Đại hoàng tử chỉnh đến không biết phải làm sao, mím môi nhìn về phía mặt đất.

“Điện hạ, con đã nói thì phải nói cho rõ, có phải cảm thấy Chu quý phi hay hơn”

Lời của Hiền phi làm cho ta rất không thoải mái, cũng làm cho những người khác đang ngồi nhíu mi, chính nàng ta diễn kịch làm màu không đủ, còn muốn để cho Đại hoàng tử trở thành trò cười sao.

“Điện hạ, nói cho Giang mẫu phi, con thích thơ của vị Nương nương nào?”

Ta mở miệng đánh gãy lời Hiền phi, Đại hoàng tử nâng mắt cùng ta đối diện thật lâu, sau đó liếc nhìn Hiền phi một cái, cũng có dũng khí hơn nói.

“Giang mẫu phi, Nhi thần thích của Thần phi Nương nương.”

Đại hoàng tử cúi đầu, nghẹn đỏ mặt, ấp úng nói – “Nhi, Nhi thần cảm thấy Thần phi Nương nương viết tốt, giống như những gì tiên sinh đã nói, rất có hồn.”

“Hoàng thượng, Đại hoàng tử còn nhỏ, nó…” – Hiền phi hiển nhiên không nghĩ tới sẽ bị hài tử nhà mình làm cho bẽ mặt.

“Đủ rồi.” – Hoàng đế trầm giọng đánh gãy lời nàng ta, sau đó nhìn về phía Đại hoàng tử – “Ích Lâm nói đúng, con ngoan, mau ngồi xuống đi.”

“Dạ” – Được sự khích lệ, Đại hoàng tử cao hứng quay đầu tặng cho ta  một nụ cười mỉm ngọt ngào.

Mắt thấy trò khôi hài cũng nên dừng lại, Vương Diên nói: “Chu quý phi văn chương nổi trội, Thần thiếp bội phục, Thần thiếp bầu một phiếu.”

“Như vậy, Chu quý phi Nương nương thắng.” – Quân Chiêu Nghi tuyên bố.

Một câu thắng cuộc không thể nghi ngờ gì đã đánh vào mặt Sùng An, vừa rồi nếu Vương Diên bầu chính mình, như vậy tỷ ấy sẽ thắng.

Nhưng Vương Diên như vậy chính là muốn nói cho Sùng An biết, vị trí thứ nhất vốn là của Vương Diên, chỉ là tỷ ấy không cần.

Nếu người bên cạnh ngươi không thể để ngươi đường đường chính chính cùng ta tỷ thí, thế ta đây nhường ngươi thì thế nào? Đến cuối cùng thứ ngươi nhận được có thể yên tâm thoải mái nuốt trôi sao?

Lại nói tiếp Hiền phi cùng Lý Bảo lâm cũng thật ngu xuẩn, ngay cả tiểu hài tử đều có thể nhìn ra, bọn họ sao có thể không rõ cơ chứ.

Thơ của Vương Diên cùng Sùng An ai tốt ai dở, trong lòng mọi người đều đã có bình phẩm, không cần nói thêm nữa.

Nói đến cung yến, kỳ thật cũng không phải nơi đến để ăn, mà là nơi để ca hát nhảy múa.

Lúc này nhạc sư trong cung đều đã biểu diễn xong, Lý Bảo lâm đang ở trên đài hiến vũ, thực lòng mà nói, nàng ta múa cũng chẳng ra làm sao, ít nhất thì ta cũng không thích.

Miệng ta đang ngậm một khối bánh hoa phù dung, nghiêng mắt nhìn về phía hạ thủ, Đại hoàng tử bên người Hiền phi con ngươi trong suốt nhìn ta.

Ta gật đầu như thường lệ, nhìn thằng bé dịu dàng cười, nó liền cười đến mắt cũng không thấy đâu nữa, tâm tư tiểu hài tử chính là đơn thuần như vậy.

Ta vừa rồi còn khiến cho mẫu phi của nó nghẹn đến nói không ra lời nhưng nó hiện tại cứ như vậy vui vẻ với ta, nếu là đứa nhỏ nhà ta, ta nhất định sẽ cho nó gào khóc oa oa mới thôi.

Mắt thấy Lý Bảo lâm nhảy múa xong rồi, ta đứng lên hoạt động gân cốt một chút, sau đó nhìn về phía Hoàng đế.

“Hoàng thượng, Thần thiếp muốn múa cho người một điệu.”

“Cho phép.”

Được đáp ứng, ta đứng lên đi đến bên người Vương Diên, từ trên cao nhìn xuống tỷ ấy.

“Thần phi có nguyện đệm nhạc cho bổn cung một khúc.”

Tỷ ấy mỉm cười nhìn ta, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, thật lâu sau mới đáp ứng: “Được.”

Thật lâu sau ta đứng ở trên đài, y phục áo choàng trắng nguyệt sắc, mũ quạ còn chưa kéo, trên mặt treo mạng che mặt, bộ dáng bất đồng với dáng vẻ đáng yêu trước đó, chỉ mang theo vài phần lạnh lùng.

Đầu ngón tay Vương Diên khinh động, một khúc cao sơn lưu thủy khuynh tiết, ta theo tiếng đàn nhẹ nhàng nhảy múa, vốn dĩ bọn ta rất giống nhau, hôm nay lại trang điểm như thế, càng làm cho người ta phân biệt không rõ đâu là tỷ ấy đâu là ta.

Một khúc nhạc đã kết thúc, mọi người còn đang đắm chìm trong đoạn vũ đạo vừa rồi, ta cùng Vương Diên nhìn nhau cười như có sự ăn ý nhiều năm.

Sau khi cung yến kết thúc, Hoàng đế vốn nên đi đến cung Hoàng hậu nhưng lại đi đến cung Thần phi.

Ngày hôm sau đi đến cung Hoàng hậu dùng bữa, tối đến lại tá túc tại Uyển Vân cung, vì thế có không ít người hận đến nghiến lợi, tỷ như Hoàng hậu.

Những người khác có lẽ không biết chuyện xưa của Hoàng đế cùng Vương Diên, nhưng Hoàng hậu thì biết, thế cho nên khi Lý Dung Nhi xuất hiện, nàng ta vô cùng bối rối.

Nhưng sau khi thấy Hoàng đế không quan tâm đến Lý Dung Nhi lắm, nàng ta cũng không muốn quản vào nữa, hiện tại tình huống này đều đã vượt qua những gì nàng ta nghĩ đến.

Hoàng đế rất sủng ái Vương Diên, có khi hạ triều rồi, Hoàng hậu còn chưa kịp đi qua, hắn đã tự mình tới đón Vương Diên quay về.

Người này thật kỳ quái, khi lôi kéo người khác luôn thích mười ngón tay đan vào nhau, cho nên mỗi khi trên đường quay về cung ta luôn bắt gặp hắn và Vương Diên, hắn luôn gắt gao lôi kéo tỷ ấy.

Trước kia phần ân sủng này không phải vốn là của ta sao? Như thế nào hiện tại biến thành thế này rồi.

Mười lăm tháng giêng, Hoàng đế giảm tội cho Thái sư một bậc, trực tiếp đem đứa con cả phạm tội của Vương thái sư tử hình, người khác đều bị kết án lưu đày.

Vì để trấn an lòng dân, người nhà của hắn cũng sẽ như thế, tin tức này vừa truyền ra, bao nhiêu người mang ơn Thần phi.

Lúc đầu mọi người đối với việc Vương Diên đột nhiên được sủng có chút không thèm để ý, bởi vì trong mắt bọn họ, Vương Diên ở trong cung nhiều năm như vậy cũng không được hoan nghênh.

Hiện giờ trở mình chắc cũng không gây ra sóng gió gì.

Nhưng sau đó Hoàng đế một tháng liên tiếp đều chỉ đến cung tỷ ấy, phi tử bên dưới đã bắt đầu có lời oán hận, ngày ngày đi thỉnh an đều nói về chuyện này, mà Vương Diên từ khi được Hoàng đế ghé qua vài lần cũng không có đến thỉnh an nữa, cho nên thời điểm trong cung thỉnh an lại biến thành ngày hội công khai lên án tỷ ấy.

Ta là người nôn nóng nhất, bởi vì mỗi lúc như thế này, ta đều muốn tranh cãi đạo lý, lại nói vị trí của tỷ ấy không so được với ta thì đã dễ nói rồi.

Nhưng Sùng An rất khó giải quyết, có khi ta đi hơi trễ một chút, nàng ta liền đem ta và Vương Diên ra châm chọc khiêu khích.

Sau đó trời còn chưa sáng, ta đã dứt khoát  đi đến cung Hoàng hậu, toàn bộ người trong cung đều tán thưởng ta kính trọng Hoàng hậu Nương nương.

Nhưng kỳ thật, ta chỉ vì muốn khi Sùng An tới, sẽ trào phúng mà nói một câu – “Chu quý phi tới thật sớm, không giống bổn cung, trời còn chưa sáng đã đến đợi rồi.”

Vì thế hôm sau nàng ta còn tới sớm hơn ta, hai người bọn ta cứ như vậy ngươi tới ta đi, đem việc này làm niềm vui.

Có đôi khi ta nghĩ, nếu ta cùng Sùng An biết nhau sớm hơn, có lẽ bọn ta sẽ trở thành bạn tốt.

Nữ nhân hậu cung đối với chuyện độc sủng này của Hoàng đế ngày càng bất mãn, Hoàng hậu mạo hiểm khuyên Hoàng đế vài lần.

Có thể Hoàng đế cũng tự hiểu được, độc sủng sẽ khiến cho Vương Diên gây thù chuốc oán với mọi người, vì thế mà thong thả đi đến cung của những người khác.

Chỉ là mỗi tháng khi tính toán một chút, đi đến cung Vương Diên vẫn là nhiều nhất.



Cuối tháng ba, hoa đào trong Nguyên Phương viên đã bắt đầu ra hoa, Hoàng đế cực kỳ cao hứng, cơ hồ mỗi lần đến cung của ta đều phải lôi kéo ta đi xem một lần.

Nhìn thấy những nụ hoa chậm rãi biến thành đóa hồng nhạt trong vườn, ta lại có một loại cảm giác nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình lớn lên.

Lại nói về đứa nhỏ, sau khi qua năm mới, Hoàng Thượng đã đem Đại hoàng tử đưa đến  Hoàng tử sở, Hiền phi tuy rằng sống c.h.ế.t không đồng ý, nhưng cũng không có cách nào.

Giữa tháng tư, hoa trong Nguyên Phương viên đã nở đầy, Hoàng đế cao hứng cả đêm không ngủ, vì có thể đưa Vương Diên đi ngắm hoa.

Cố ý cho người ở trong cung trang trí đèn lồng, buổi tối cũng thật chói lọi, so với ban ngày còn muốn sáng hơn.

Vương Diên sinh vào mùa xuân, sinh thần vào hai mươi mốt tháng tư, Hoàng đế sai người tổ chức cái yến hội nhỏ, mọi người vây quanh cùng nhau líu ríu.

Vương Diên có trang điểm, sắc mặt nhìn rất tốt, nhưng trong mắt gkấu không được nét mỏi mệt, cả gian phòng không ngừng phát ra những tiếng ho khan khiến cho ta cùng Hoàng đế nghe được, lòng không khỏi lo lắng. 

Hôm sau sinh nhật của Vương Diên, Quốc sư cầu kiến Hoàng đế, bô bô nói một đống, cuối cùng nói cho Hoàng đế.

“Văn Khúc Tinh đã có biến động, là phú quý chi tương, Hoàng gia nên có thêm một hài tử, đứa trẻ này thập phần tôn quý, tương lai sẽ vô cùng rộng mở”

Hậu cung hiện tại không có phi tử nào mang thai, nghe xong lời này mọi người đều thật cao hứng, liều mạng muốn sinh hạ đứa nhỏ này, vì thế làm mọi cách để tranh thủ tình cảm.

Tháng năm Hiền phi có thai, Thái y nói đã được hơn hai tháng. Có lời nói lúc trước của Quốc sư, Hoàng đế đối với cái thai này rất là coi trọng, cơ hồ mỗi ngày đều phải tới nhìn mới chịu.

Cứ như vậy, hậu cung mọi người đều bắt đầu phát sầu, vốn đã có một Vương Diên, ân sủng vốn đã không nhiều, hiện giờ lại đến Hiền phi.

Cơ hội những người khác gặp được Hoàng đế liền ít đi một chút.



“Thần thiếp thèm ăn” – Hiền phi nhâm nhi một ngụm trà, trên mặt mang theo mấy phần tiếc nuối – “Vốn đã quen uống Đại Hồng Bào trong cung của mình, hiện giờ lại uống Thiết Quan Âm trong cung Nương Nương, có chút không thích ứng được.”

Hiền phi nói xong cố ý ưỡn người đi về phía trước, muốn cho người khác nhìn thấy cái bụng vốn chưa có gì nhô ra của nàng ta.

Đại Hồng Bào trong miệng nàng ta là tiến cống tới, thu hoạch không tốt nên chẳng có nhiều, Hoàng đế chỉ cho một mình nàng ta.

Hiện giờ nàng ta ở trước mặt mọi người nói những lời này há chẳng phải muốn vênh mặt lên sao.

“Hiền phi được chiều chuộng, tự nhiên sẽ không thích ứng được.”

Hoàng hậu trước đây đã vì chuyện này mà không vui, hiện giờ nàng ta nói vậy không phải là  đang đánh vào mặt người ta sao, cho nên Hoàng hậu không cho nàng ta sắc mặt dễ coi.

Hơn nữa mấy ngày qua, bởi vì đứa nhỏ trong bụng Hiền phi, trong lòng Hoàng hậu cũng chịu dày vò.

Bất thình lình đứa nhỏ có thân phận thập phần tôn quý, trực tiếp uy hiếp tới địa vị Tứ hoàng tử của nàng ta. 

Trên phố thậm chí còn có tin đồn, đứa nhỏ trong bụng Hiền phi là đứa con ông trời tuyển chọn.

Lại nói những người này cũng thật sự buồn cười, hiện giờ đứa nhỏ còn chưa ra đời đâu, làm sao có thể biết là nam hay nữ.

“Thân phận của Thần thiếp làm sao có thể dám nhận hai từ chiều chuộng chứ” – Hiền phi tay phải vuốt ve bụng, trên mặt tràn đầy từ ái: “Bất quá đứa nhỏ này được Hoàng thượng coi trọng mà thôi.”

“Trong bụng Hiền phi muội muội nếu là nam hài, vậy tương lai chẳng phải là tôn quý vô cùng sao, bổn cung vô phúc, muội muội đến lúc đó chớ quên ơn giúp đỡ của bổn cung là được.”

Hiền phi lớn hơn Sùng An vài tuổi, một tiếng muội muội này nàng ta kêu cũng thật thuận miệng.

“Lời này của tỷ tỷ thật xa cách, tỷ đã đối xử tốt với muội, muội tự nhiên cũng sẽ báo đáp.”

Hai người đem người khác biến thành không khí, tỷ muội tình thâm hàn huyên hồi lâu. Hoàng hậu sắc mặt u ám nhìn về phía bụng của Hiền phi.
Bình Luận (0)
Comment