Biệt Chi Đầu

Chương 5

Edit: Mây – 云Ta và Hoài Vương quen biết trong một buổi yến hội.

Ta mặc một thân hồng y, vì thế mà bị một đám quý nữ xem thường.

Kẻ ăn hiếp ta tàn nhẫn nhất chính là kẻ có giao hảo với Vương Diên, cho dù không có thì cũng không khác gì.

Người trước cảm thấy ta bôi nhọ khuôn mặt này, kẻ sau lại đem cừu hận với Vương Diên phát tiết trên người ta.

Bất quá ta cũng không phải loại dễ bắt nạt, vì thế trước mặt mọi người, ta đã cho con gái của Long Ngự Sử một cái tát.

Việc này đả kích nàng ta, khiến nàng ta càng thêm tức giận mà lớn tiếng mắng chửi ta.

Mắng ta thô lỗ, vô lễ, mắng ta là đồ nhà quê không có học thức.

Nói thực, những lời nàng ta mắng, ta đã sớm nghe nhiều người mắng qua rồi, ta thật sự không thèm để ý.

Nhưng mà, ta không thèm để ý không có nghĩa là nàng ta có thể không kiêng nể gì mà nhục nhã ta.

Ta giơ lên cây roi trong tay, vào lúc roi kia sắp rơi xuống trên người nàng ta, cổ tay ta đột nhiên bị nắm lấy, chính là Hoài Vương, cũng là lần đầu tiên ta gặp huynh ấy.

Huynh ấy vận một thân y phục xanh, ngọc quan trên mũ dưới ánh mặt trời tỏa sáng rạng rỡ, không màng danh lợi, con ngươi thanh thuần mang theo vẻ dĩ hòa vi quý.

Ta dương mắt nhìn về phía huynh ấy, hỏi: “Sao lại ngăn cản ta? Ngươi là người phương nào?”

Không đợi người trả lời, bên kia đã cho ta đáp án, một nhóm người nhanh chóng quỳ xuống.

“Thỉnh an Hoài Vương.”

Huynh ấy khẽ cười một tiếng, ấn đường lộ ra một tầng ấm áp, buông lỏng cổ tay ta.

Ta vốn tưởng rằng sẽ bị răn dạy, không nghĩ tới huynh ấy chỉ nhẹ nhàng vỗ đầu ta, sau đó dời ánh mắt nhìn về phía nữ nhân kia.

Huynh ấy nói: “Xưa nay nghe nói Long Ngự Sử dạy ái nữ đều có cách thức riêng, hôm nay tận mắt thấy mới biết tin đồn là thật, Long tiểu thư quả nhiên phi thường có lễ, lời nói và hành động thật không hổ danh tiểu thư khuê các.”

Trong lúc nhất thời, Long tiểu thư sắc mặt hết đỏ lại xanh, xanh lại trắng. Những người còn lại không hề kiêng kị mà cười ra tiếng.

Lần đầu tiên ta được người khác bảo vệ như thế, trong mắt ta dáng vẻ của huynh ấy quả thật vô cùng uy nghiêm, hùng dũng.

Sau đó ta hỏi huynh ấy giúp ta vì mục đích gì, huynh ấy nói bộ dạng ta giương nanh múa vuốt như vậy cực kỳ giống một người.

Sau đó ta mới biết được, người kia là Vương Diên.

Sau khi huynh ấy giúp ta, ta liền vô tình hữu ý mà muốn tiếp cận huynh ấy hơn.

Huynh ấy đi tửu lâu ăn cơm, ta liền đem theo rượu đi phá cửa phòng riêng của huynh ấy, dưới ánh mắt kinh ngạc của huynh ấy, ta lần đầu tiên đỏ mặt.

“Hoài Vương Điện hạ, thật trùng hợp.”

Huynh ấy lại nở nụ cười với ta, nụ cười như gió xuân tháng ba lướt nhẹ qua mặt hồ, đẹp đến nỗi khiến ta say đắm.

“Đúng vậy, thật trùng hợp.”

Ta tiêu sái đến bên người huynh ấy ngồi xuống, mở rượu rót đầy, sau đó mặt dày nói: “Nếu Điện hạ cũng chưa dùng thiện, không biết ta có thể hay không cùng Điện hạ dùng bữa?”

Có lẽ bị sự chủ động của ta làm cho kinh sợ rồi, huynh ấy bày vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn ta hồi lâu.

Khi ta đang đỏ mặt không biết phải làm sao, huynh ấy mới mở miệng.

“Có thể cùng cô nương dùng bữa là vinh hạnh của bổn vương, nhưng cô nương ở bên ngoài không nên uống rượu.”

Hắn lấy trong ngực ra một bao đồ vật, mở ra đã thấy – là kẹo.

“Không biết bổn vương có thể dùng bao kẹo này đổi lấy bầu rượu kia của cô nương hay không?”

Ta sững sờ tiếp nhận bao kẹo kia trong tay huynh ấy, lấy một viên cho vào miệng, thật ngọt.

Ngày đó ta nói ta tên Giang Ánh Thi, khiến huyng ấy nhớ kỹ tên của ta.

Ta không biết mình bắt đầu thích Hoài Vương từ khi nào, ta chỉ biết mình sẽ nghĩ đủ mọi biện pháp để tiếp cận được huynh ấy.

Ta thích nhìn huynh ấy cười, thích nhìn bộ dáng nghiêm túc, càng thích nhìn huynh ấy cùng bằng hữu đàm luận về thơ ca, bộ dáng tràn đầy hăng hái.

Huynh ấy là văn nhân, không thích quân nhân, nhưng sẽ ở khu vực săn bắn tùy ý để ta làm càn, gắt gao đi theo sau bảo vệ ta, che chở ta.

Nếu ta bắt được con mồi, huynh ấy sẽ khen ta giỏi nhất.

Bất quá điều khiến ta cảm thấy tiếc nuối nhất chính là, ngữ khí của huynh ấy vĩnh viễn đều vô cùng xa cách.

Cho dù ta đã không ít lần yêu cầu huynh ấy hãy gọi ta A Ánh, huynh ấy cũng chỉ gọi ta Giang tiểu thư.

Hỏi đến nguyên nhân huynh ấy cũng chỉ nói nam nữ có khoảng cách, huynh ấy bận tâm đến thanh danh của ta. 

Hoài Vương là một người tốt, cho dù làm chuyện gì cũng đều suy nghĩ chu đáo.

Huynh ấy đặc biệt thích hoa đào, ở trong phủ có trồng một khoảng rộng, ngày xuân ta liền mượn cớ muốn ngắm hoa mà chạy sang phủ của huynh ấy mấy lần.

Khi huynh ấy không ở trong phủ, ta liền ngồi dưới gốc đào chờ người trở về.

Một ngày nọ, ta ở trong phủ huynh ấy thì nhìn thấy một vị nữ tử, là ở nơi rừng đào kia.

Hoa đào rơi đầy trong mưa, tỷ ấy một bộ xiêm y thanh nhã, hệt như một vị tiên nữ.

Tỷ ấy có mái tóc dài mềm mại, không hề đeo trang sức mà chỉ có một cây trâm trang nhã.

Hai mắt như chứa xuân thủy, mày mỏng như gió xuân. Cho dù chưa hề trang điểm thì trên mặt đã tao nhã cực điểm, nhẹ nhàng giống như cây liễu trước gió, mảnh mai không thôi.

Đang lúc ta không biết nên làm như thế nào, tỷ ấy lại tiến đến nói chuyện với ta.

“Muội là Giang gia Ánh Thi? Biểu ca thường xuyên nhắc đến muội với ta.”

Ta nhẹ nhàng gật đầu, quên cả trả lời, nữ tử trước mắt rất giống ta, chắc hẳn nàng chính là Vương Diên.

“Ta trước giờ vẫn luôn tò mò rốt cuộc là nữ nhân như thế nào mới làm cho biểu ca nhớ kỹ đến vậy, hiện giờ gặp được, ta quả thật cũng rất thích.”

“Ta tên Vương Diên, nếu muội không chê, cũng có thể gọi ta là…”

Lời còn chưa nói xong, bên kia đã truyền đến một đạo thanh âm ôn nhuận dị thường.

“Loan Loan.” – Chỉ chốc lát sau, Hoài Vương liền từ rừng đào đi ra, trong tay cầm một chiếc khăn tay, trong khăn tay là vài đóa hoa đào đã tàn.

Huynh ấy nhìn thấy ta thì rất kinh ngạc.

“Giang tiểu thư tới khi nào vậy?”

“Mới vừa rồi.” – Ta đáp, ánh mắt thủy chung nhìn vật trong tay huynh ấy.

“Chiêu đãi không chu toàn rồi.” – Huynh ấy nói xong, quay đầu giới thiệu ta với Vương Diên.

“Loan Loan, đây là người mà ta đã nhắc với muội, nữ tử của Giang gia.”

Huynh ấy nhìn về phía Vương Diên, trong mắt tràn ngập sủng nịch, trên mặt là nụ cười mà ta chưa từng thấy qua.

Huynh ấy ngày thường đều tao nhã cười với ta, thế nhưng nụ cười hôm nay đích thị là phát ra từ nội tâm.

Huynh ấy gọi nữ tử kia là Loan Loan, nghĩ đến bản thân là bản sao nhỏ của người đó, thì ra huynh ấy cũng sẽ gọi người khác thân mật như vậy, đáng tiếc là người này không phải ta.

“Bọn muội vừa nãy đã làm quen rồi.” – Vương Diên trả lời, ta cũng gật đầu phụ họa theo.
Bình Luận (0)
Comment