Biệt Đội Nhóm Nữ Khùng Điên Cùng Các Anh Chàng Thiên Tài

Chương 16.2

-Trời ơi ! Hai cái tên này đúng là quá đáng mà!!! – Phong vừa ôm bụng đói mà vừa ôm bụng tức chạy nhanh tới căn-tin lấy thức ăn . Mong làm ơn chưa hết đồ ăn nha chời!

Hội trưởng thể thao có khác, anh chạy nhanh như gió ập ngay tới căn-tin trong vòng 30 giây rất nhanh nhưng mất mấy giây phải thở tại… chạy mệt quá!!

-Hộc hộc ! Trời ! Nó cũng ít có mệt lắm luôn ấy!- Anh than vãn, mồ hôi chảy đầm đìa.

Tự nhiên có một mình bị trong tình trạng này, ước gì cũng có người chung cảnh ngộ thì vui biết mấy nhỉ. Bỗng nhiên Phong có một cảm giác cô đơn thoáng qua nhưng rồi anh liền lãng quên đi vào căn-tin.

“HẾT ĐỒ ĂN”

Ba chữ to đùng hiện ngay trước chỗ đưa thức ăn khiến tâm trisi của Phong suy sụp một cách kinh khủng. Anh đưa thân xác mệt mỏi ra khỏi nhà ăn. Đã chạy mệt thế này mà đổi lại chả được gì.Mệt thế này anh chả còn sức chạy lên lớp nữa. Mà cũng mất vài chục phút nữa mới hết giờ ra chơi, anh kiếm chỗ nào nghỉ ngơi tí rồi lên lớp. Dù sao thư giãn ngoài trời còn thích hơn là trong lớp học với bốn bức tường lẽ loi một mình. Gì chứ anh có Bách Hợp hả?? Nhưng mà… đó đã là quan hệ công việc với nhau rồi nên cô quan tâm anh một chút cũng phải thôi , anh là Boss của cô mà , với lại chơi với Bách Hợp.. chán ngắt !

Thường thường mà mệt , muốn giải stress thé này trên trường, anh hay tới một nơi bí ẩn này để nằm trải dài ra mà ngủ . Không xa lạ gì với học sinh nhưng ít ai bước chân tới lắm . Đó là một bãi cỏ xanh khá rộng đằng sau trường . Anh tình cờ phát hiện ra hồi lớp 7 khi mà đang tính trốn tiết nen ra sau trường và thấy (t/g: Ôi mẹ ơi trốn tiết kìa!).

Phong như mọi khi tới đây nằm lăn ra ngủ khò khò, gió vi vu thoảng qua mái tóc anh một cách nhẹ nhàng nhưng rất mát. Anh nhanh chóng say sưa vào giấc mơ của mình.

-Hoàng Anh!

-Sao Karuku?

Hoàng Anh và Karuku đi ra khỏi căn-tin trên tay vẫn còn nguyên snak của mỗi người. Cặp Karuku và cặp Nhật Dạ đi riêng tại hai cô cho rằng nếu như thê sẽ làm mọi người tin ràng là họ đang quen nhau nếu không di chung nhóm nữa mà dành thời gian riêng cho “bạn trai” mình dù thật sự là đang đóng kịch.

Vừa bước chân ra ngoài, Karuku vừa lóe ra một ý rất hay định rủ Hoàng Anh đi chung.

-Tôi có chỗ này tuyệt lắm! Tụi mình vừa ăn vừa hưởng thụ! Mà làm vậy chỉ có hai đứa sẻ rất lãng mạn càng đúng bạn trai bạn gái hơn!- Karuku nói câu đúng ngây thơ mà chả ý tứ được mình đang nói ý gì khiến Hoàng Anh muốn bó tay ngay lập tức.

-Thôi bà! Chút nữa hết giờ ra chơi bây giờ rồi trễ tiết!-Hoàng Anh phản bác lại. Không phải anh không muốn làm thế với Karuku hay là anh biết cái này là “đóng kịch” nên anh nghĩ không cần thân thiết đến thế mà vì anh biết là anh và cô đang giả quen nhau nhưng thật sự không miếng tình cảm trai gái nào, mà chỉ là bạn thân nên anh cảm thấy……

-Đi đi mà!-Karuku ra sức nhõng nhẽo khiến Hoàng Anh đỏ mặt. Anh cũng muốn nhưng vẫn kiên quyết từ chối.

-Thôi! Tôi lên còn làm bài nữa! Tha cho tôi đi!

-..Ờ…vậy thôi! Tôi đi một mình vậy!-Karuku hơi thất vọng mốt chút khi Hoàn Anh khoong chịu làm theeo kịch bản cô đưa ra nhưng đành chịu thôi, đâu ép anh được.

Hoàng Anh bỏ cô , quay mặt đi ngay lập tức, Karuku cũng tranh thủ đi tới chỗ mình muốn chứ ai thấy nói lại tới tai Phong là hắn biết cô và Hoàng Anh có vấn đề trong chuyện quen nhau ấy! (t/g: Karuku ngây thơ quá nhỉ =.=’!)

Cô đi thẳng tới sau trường. A!! Bãi cỏ xanh mướt thiên đường đây rồi. Chỗ này vừa xanh tốt vừa mát mẻ do có mấy ngọn gió thổi qua! Cô nhận ra chỗ này khi lớp 9 trong một lần cô và Nhật Dạ nổi ý đi thám hiểm trường và phát hiện ra. Karuku dạo qua bãi cỏ xanh đẹp này ngắm nhìn thiên nhiên tươi tắn.

-Oa!! Hôm nay chỗ này thật đẹp đẽ ! Haiz! Không biết ngoài mình và Nhật Dạ ra còn ai biết nữa không ta? Chắc không! Hihihi!-Karuku tự nói tự kỷ mình rồi tự cười.

Cô cầm thức ăn đi kiếm chỗ đẹp để vừa thư giãn vừa ăn ngon . Đi mà mắt cứ nhìn trên trời, trời hôm nay đúng là rất đẹp , không biết có chuyện gì mới xảy ra không nhưng cô thấy khá hồi hộp và vui vẻ nên cứ tung tăng ngắm trời đi dạo quanh cái sân vườn xanh tươi tốt cho tới khi…..

-Á!!!

-Ai Da!

Dậm phải một vật cứng, Karuku ngã một cái ngửa ra đằng sau vì cũng moojt phần bị mất cân bằng và bất ngờ. Vừa ngã ngay xuống, hai tiếng la đồng thanh hét lên ngay lập tức. Tiếc rằng Karuku không nhận ra vì cú ngã làm cô hơi choáng váng trong cơn nửa tỉnh nữa mộng, đầu óc cô bay bổng trên trời chả nhìn rõ được gì cho tới khi một tiếng la than vãn làm thức tỉnh tâm trí cô.

-Trời ơi Karuku ơi! Bà ăn cái gì bà nặng quá vậy?

-Ai?...Ai nói đó?-Ráng mở banh hai con mắt còn không thấy chủ nhân giọng nói nữa? Không lẽ nó phát dưới đất.

-Mưốn biết tôi là ai thì làm ơn ngồi dậy dùm tôi cái! Tôi ở dưới bà đây nè!-Ế! Ở dưới đất thiệt!

Nghe câu mẹnh lệnh xong , Karuku giật mình quay lại đằng sau, cô không ngồi dậy xem ai mà chỉ là quay người mình lại đối diện với cái kẻ đang ở dưới đất thôi nên có thể nói tư thế của cô và kẻ đó như đang ôm nhau mà nằm dưới đất ấy : kẻ ở dưới, cô ở trên.

Karuku quay lại mau chóng bắt gặp con mắt tinh anh toát sự nhanh nhẹn và khí chất mạnh mẽ như ngày nào. Con trai gì đâu mà long mi dài ghê ấy , còn hơn tụi con gái bọn cô nữa. Xấu hổ nhất là đôi mắt cô và đôi mắt hắn cứ nhìn nhau không ngừng nghỉ , như đúng khoảng khắc, mội thứ chợt tua chậm lại để nhiều thời gian cho hai người ngắm nhìn nhau lâu hơn trong cự ly rất ngắn.

Lòng ngực Karuku bỗng nhiên nóng phừng phực cả lên kèm theo là tiếng trái tim đạp nhanh hơn lạ kỳ . Khuôn mặt từ hồng hào trở nên đỏ rực như bị say nắng ấy. Cơ mà cái này không phải “say nắng” mà là “say trai” . Dù cái kẻ đang làm cô có cảm giác kì lạ này đáng ghét tới cỡ nào thì cô không thể phủ nhận rằng….hắn đẹp trai quá! (Tg: Má ơi! Mê zai!!)

-Nhìn tôi đủ chưa ? Hả? Đầu- Trâu!!

-Á!!-Karuku giật bắn mình nhảy cẫng ra phía sau lùi lại nhìn kẻ đối diện mình. Trời đát sao nhịp tim cô chưa ổn định thế này.

Không nhờ hắn lên tiếng không biết còn bao lâu nữa cô mới thôi nhìn hắn.

Thứ mà Karuku dẫm phải là chân của Phong, chân anh được luyện công nhiều rồi nên chả vấn đề gì nhưng khi Karuku té, theo phản xạ anh đưa tay đỡ lấy cô dù đang nằm. Thế là anh kéo cô vào long anh , thay vì cô nằm ngã trên cỏ thì cô lại ngã trên người anh nhưng mà… Karuku nặng thiệt nên vừa tiếp đất là Phong lãnh đủ (Tg: hahahaha! Định anh hung cứu mỹ nhân hử!!!)

-Ông…ông…ông tới đây làm gì?Hả Phong?-Karuku vênh mặt nói lấy lại phong đọ.

-Thư giãn!-Quất đứng 2 từ đơn giản!

-Sao..sao ông biết chỗ này?

-Câu đó tôi hỏi bà mới đúng ấy! Mấy đứa từ xưa hay phạm kỉ luật như tôi biết không vấn đề gì!Còn bà “con ngoan trò giỏi” sao biết cái chỗ “ẩn náu” của tôi!-Ẩn nấu?Karuku nghe mà tức cười muốn phá lên cười cho rồi ấy. Cái chỗ này là tài sản chung mà chứ có phải riêng gì mình hắn đâu mà hắn dám manh mồm nới là của mình chứ?

-Tôi với Nhật Dạ hay có sở thích đi tìm hiểu mấy chỗ kì lạ mà mình chưa bao giờ thấy nên vô tình … phát hiên nơi này thôi!

-…Bà thích chỗ này không?-Phong bỗng nhiên nghe xong nhìn Karuku không ngớt hỏi lạ lung.

-Thích! Chỗ này gần gũi thiên nhiên! Yên tĩnh và mát mẻ nữa!- Karuku nhìn bao quanh , bình luận. Cô rất thích chỗ này. Phong nhìn biểu cảm của Karuku mà cười nhẹ .

-Karuku!

-Hả ? Gì?

-Càng ngày tôi càng thấy bà với tôi cũng có nhiều điểm chung ấy! –Phong cười ranh mãnh với Karuku.

-Điểm chung? Còn lâu mới … À cũng đúng… cũng có nhiều thiệt!- Định phản bác lại nhưng hồi cô quên mất là hồi đó nói thật mấy món mà Phong thích cũng toàn là mấy món Karuku thích rồi mà phong cảnh cũng chung ý với cô.

Xem Phong vậy thôi chứ Phong thích khung cảnh bình yên và gần gũi với thiên nhiên lắm!

-Không đi với Hoàng Anh hả?

-Ac!-Chết cha! Bị trúng tâm can nãy giờ muốn giấu. Phong mà biết relationship của cô và Hoàng Anh là Fake là chết luôn.

-Ơ… thì… ổng không đói với lại phải lên sửa bài ngay nên … lên lớp òi!-Karuku thuật lại. Mong tên này tin dùm cái nha chứ không phải thật sự là Hoàng Anh không hứng thú mấy chuyện này.

-….Ư!-May quá Phong tin ! Karuku muốn rớt hồn ra ngoài luôn ấy.

-Ông không ăn hả?

-Tôi xuống trễ ! Hết thức ăn rồi.

-Đói không?

-Cũng không đói lắm!

Ọc ọc ọc

Cái bụng phản chủ lên tiếng không đúng lúc làm Phong quê một cục với Karuku mới được ấy. Karuku đưa con mắt “kinh ngạc” hết nhìn cái bụng của Phong rồi tới khuôn mặt của anh để xem biểu cảm sao. Quê quá còn biểu cảm gì chứ?

-Thiệt không?-Karuku mặc cười , cười méo mặt khúc khích. Hỏi lại lần.

-Ờ ! Tôi đói được chưa! Hồi trưa có ăn đâu!- Phong quê , nạt Karuku trận còn làm cô tức cười hơn nữa. Nhưng tới khúc mà anh thú tội trưa không ăn khiến Karuku có đôi phần ngạc nhiên.

-Sao vậy?

-Bàn công việc với hai tên kia?

-Vậy… Thiên Vương và Anh Vũ cũng không ăn luôn?

-Ừ!

-Vậy sao không rủ nhau đi ăn xế đi!

-Có rủ mà có đứa nào them đi đâu? Với lại bà nghĩ đi… tụi này đâu phải bạn thân?-Phong nhớ lại mà ôm bụng tức. Cái bụng vừa đói vừa tức khiến anh nhăn mặt bực mình cực kì, để lộ nét biểu cảm tiêu cực khiến Karuku nhìn quài không ngớt.

Có thể do một phần mặt anh đi nhưng phần còn lại làm Karuku ngớ ra…À quên! Phong.. đâu có ai là bạn thân, bạn tốt với nhau đâu nhỉ?

-Ăn chung không?

-Gì? – Lời đề nghị của Karuku khiến Phong nghi ngờ. Sao tự nhiên tốt dữ vậy? Âm mưu gì chắc?

-Ăn chung không? Không ăn mình tôi ăn!

-Ấy ấy! Tôi từ chối hồi nào? Cho ăn chung với! – Kệ đi! Đầu tiên anh phải xử lý cái bụng đói của anh cái đã rồi cái gì tính tiếp rồi tính.

Phông ngồi xích lại gần Karuku , cú chạm ngay vai vô tình khiến mặt Karuku đỏ bừng lên nhưng phải nén lại .Và cái cách Phong nhìn chầm và cự ly rất gần với cô thật không biết sao tả nổi là tim cô nó muốn nhảy nhót tới cỡ nào ấy! Sao tim đập mạnh dữ vậy nhỉ? Nó giống như hồi nãy khi cô té vào người Phong… Có phải là do lần đầu cô gần con trai quá không?

Tay Karuku bẻ đôi phần ăn nhanh gọn rồi đưa qua cho Phong . Anh thản nhiên cầm rồi miệng nhanh chóng nhai nhoằm nhoằm nhưng mà tốc độ anh lại ăn chậm hơn mọi khi vì để theo song hành với nhịp ăn của Karuku chứ anh một loáng cái xong , chả qua cô nàng này ăn chậm lắm. Karuku không dám nhìn mặt Phong mà quay qua chỗ khác ăn hay chăm chú vô ăn một cách nghiêm túc không ngó ngàng gì.

-Bà ăn xong chưa?- Dù rang chậm lại thì Phong cũng ăn xong trước Karuku . Anh kiên nhẫn đợi cô.

-Chưa… tôi ăn xong ngay đây!

-Nhanh nha sắp tới giờ rồi!

-Á! Ông làm gì vậy?- Phong vừa nói xong , vừa ngả đầu lên đùi Karuku nằm liền .

Đương nhiên khiến cô bất ngờ chứ nên Karuku liền la lên nhưng Phong vẫn tự nhiên như chuyện đó là phải rồi cần gì phải làm ầm lên chứ.

-Cho tôi nằm chút thôi!

-Nè! Tôi có bạn trai rồi!

-Rồi sao? Bạn trai hay chồng gì tôi không quan tâm! Tôi thich được như thế này!-Ec! Tên này có ý gì đây?

Karuku đang ăn phần ăn mình mà nghe anh nói cái muốn phun nguyên miếng bánh trong miệng luôn ấy. Tên này ăn nói linh tinh linh ta mà toàn làm cho cô phải suy nghĩ nhiều mới bực chứ? Cái gì không quan tâm nhưng anh thích thế chứ? Bộ anh thích nằm lên đùi cô sao? Nghĩ tới đây , Karuku xấu hổ , lồng ngực lại như muốn nổ tung với anh . Cái cảm giác kỳ lạ này là sao chứ?

-Nè Karuku!

-….Sao?-Karuku ngại ngùng phản hồi.

-Bà thấy ấy! Tôi cô đơn lắm đúng không?

-… Ừ!

-Mà Karuku với tôi nhiều điểm chung đúng không?

-Ừ!

-….Tôi làm bạn thân Karuku được không?

-Sax! Ông đang nói cái quỷ gì vậy? – Karuku điếng hình tập 2.

Cái gì bạn thân chứ? Cô và Phong à là bạn thân ư? Có tình bạn giũa nguwoif thường và quái nhân sao? Ôi chỉ có trong chuyện cổ tích thôi. Karuku định từ chối vì cô có Nahajt Dạ và Hải Ly rồi kia mà nhưng vừa ngước xuosng nói với Phong thì bớt chợt gặp phải lần nữa ánh mắt buồn bã của anh . Hình như lần này tuy không nói thành lời nhưng lại truyền bằng con mắt rằng “cô đồng ý đi” . Ánh mắt van xin của anh rất đẹp và huyền ảo khiến Karuku mê muội mà cứng họng, không nỡ từ chối. Bởi vì thật sự… anh cô đơn thật mà , anh chỉ có một mình … anh tội nghiệp lắm mà!

Cô cảm nhận thấy một điều rằng…. hình như thế giới của Phong , ngoài gia đình và anh thì cô là người tiếp theo hiểu khá rõ về anh , cô tin chắc như thế mà.

-Ừ được rồi! Dù sao tôi cũng muốn có bạn thân là con trai lắm!-Thật ra cô cũng có Hoàng Anh rồi nhưng mà Hoàng Anh thì … hơi hiền, cô muốn thử chơi thân với lại đám con trai quậy xem sao. Dù sao cô thấ cô và Phong ăn nói, cười đùa cũng hợp nhau mà.

-YEAH! Cảm ơn nha Karuku!-Phong mặt như em bé , cười tươi lên khi được đồng ý.

Bỗng nhiên anh nằm xoa vô trong Karuku rồi ôm eo cô một cái làm Karuku giật bắn mình lên vì cái hành động ngoài sưc tưởng tượng khi người làm là anh.

-Nè! Sao lại ôm tôi?

-Tại tôi thấy bạn thân con trai con gái hay làm vậy mà?- Phong vô tư trả lời! Ôi trời không lẽ Phong ngây thơ tới vậy? Có caasi đôi bạn thân nào mà ôm nhau như người tềnh vậy không? Cô còn không biết tên này cố ý hay vô ý đây nữa ?

-Nè! Đâu ra có cái vụ…..

-Ăn dính mép nè má!-Chưa nói hết câu tự nhiên Phong đưa tay quẹt miếng bánh ngay mép miệng cô rồi đưa qua miệng cô. Karuku không hiểu sao ngoan ngoãn mở miệng ra để miengs bánh đó rơi vào miệng cô mà ăn tiếp.

Phong quét xong, mỉm cười hồn nhiên với cô trông đáng yêu làm sao khiến Karuku long dạ ngây ngất không tả nổi là, muốn nói rằng máu hám zai của cô bị xịt lên gần đến max rồi vì bình thường Phong vốn đẹp trai rồi cơ mà!

-Sao? Bà muốn nói gì?

-Không… không có gì!-Hành động của anh khiến cô hết hứng nói rồi! Đôi khi để tên này quan tâm cũng.. tốt tốt và … thích thích ấy chứ!

Dù tên này đúng là kẻ thù không truyền kiếp của cô!

-Không lên trước đi Phong?

-Thôi! Chờ bà lên luôn! Đi chung cho vui!-Thôi cô quyết định im lặng cho rồi chứ nói nữa tên này toàn nói lại với mấy câu bay bổng khiến cô chả biết phải điều chỉnh và chịu nổi cảm xúc của mình tới đâu nữa!

Cuối cùng thì Karuku cũng phải xog phần ăn, cả hai người đứng dậy. Trên dọc đường , Karuku và Phong nói chuyện cười đùa thản nhiên vì thật vốn dĩ hai người ăn nói cũng hợp ý . Đang trò chuyện giữa chừng, Phong khoác tay qua bên vai Karuku thân tình, còn kề sát mặt cô mỉm cười vui vẻ .

-Tôi thường thấy bạn thân làm vậy với nhau ấy!-Tên này đúng là từ trước đến nay chỉ chơi có một mình nên giờ có bạn thân là anh cứ làm xong mấy cái hành động kì quặc rồi nói là “ thấy người ta làm vậy với nên bắt chước”.

Karuku đỏ mặt , im lặng không dám nói gì vì chắc do một phần thương hại cái sự “thiếu tình bạn” mà thay vào đó là anh lần lượt thay bạn gái như thay đồ nên mái cái hành động này… nói chung hắn chỉ biết chiều gái rất giỏi! Nhưng không phải ý cô là cô thích thế chỉ là…

-Đừng kề sát nhau như thế chứ! Tôi là hoa đã có chủ rồi nha! – Mặt Phong cứ dán sát gần lấy cô sao cô chịu nổi. Thì khoác tay qua đồng nghĩa với việc thế nào cái đầu của Phong cứ kề lên vai Karuku một cách tự nhiên nhưng cũng vì nó tự nhiên quá mà khiến cô ngại kinh.

-Thì sao? Tôi giờ là bạn thân bà mà! Tôi có quyền!-Đúng là lý sự , Phong thật là hết thuốc chữa!

Dù đúng là hắn bạn thân cô nhưng mới kết thân cách đây 1 phút sao mà có thể tự nhiên được như thế chứ??

-Haiz! Tôi kệ ông!

-Kệ tôi hả?

-Ừ!

-Này thì kệ nè!

-A! Hahahaha!-Phong nhăn mặt vì cô dám lơ anh. Anh bực mình bày trò bằng cách chọc cù lét Karuku khiến cô nàng phá lên cười. Anh thấy vậy hí hửng làm tiếp.

-Kệ tôi nữa không?

-Hahahaha! Buông…buông tôi ra! Hahaha!-Karuku thân yếu tay mềm đâu có làm lại tên vua thể thao như Phong được. Mà van chắc gì cái tên ranh mãnh này cho qua .

-Cấm kệ nữa nha!

-Ừ! Không kệ nữa!

-Vậy mới tốt chứ!- Karuku ôm bụng tức vì thua hứa lèo cho qua, Phong không biết nên nghe vậy mừng .

Anh bỗng nhiên thò tay ra nhéo ghẹo mũi Karuku . Khen cô như một đứa con nít , Karuku lại lần nữa bực mình, tức phồng má nhìn anh . Khoảng khắc ấy , hai người nhìn nhau đắm đuối trông dễ thương vô cùng . Karuku là thế bị động nên cứ ngơ ra như thế nhìn anh còn Phong thì không biết tại sao hay do cái động tác phồng má trẻ con của cô khiến anh khựng lại. Cái cách giận dỗi này của cô tự nhiên làm tim anh đạp thịch lên một cái , đầu óc mù mịt không còn suy nghĩ được gì và các cơ tay , cơ chân không thể hoạt đọng nữa.

Bình Luận (0)
Comment