Lâm Tiểu Trúc cũng không trì hoãn, cầm lấy ly trà thứ ba, nếm xong, ngẩng đầu nói” ly trà này cũng giồng ly đầu tiên, dùng nước tuyết bình thường, còn phần khác. . .” suy nghĩ một lát lại nói” nước nấu hơi lâu, hình như là sôi rất lâu mới dùng để pha trà”
“Haha, Lâm Tiểu Trúc, ta thua ngươi rồi, nướ nấu lâu mà ngươi cũng có thể nếm ra được” Đường Viễn Ninh bộ dáng hưng phấn, người không biết còn tưởng hắn là người phẩm trà chứ không phải Lâm Tiểu Trúc.
Lâm Tiểu Trúc không nhiều lời, súc miệng rồi cầm lấy ly trà thứ tư. Tuy trong phòng ấm áp, trà cũng mới được rót ra nhưng qua một lát qua một lát cũng sẽ ảnh hưởng đến hương vị, nước lạnh, vị trà cũng sẽ thay đổi cho nên nàng phải tranh thủ thời gian
“Ly này. . . »chưa nếm xong, nàng nhìn màu sắc nước trà liền nói” vẫn là hoàng sơn mao phong” nói tới đây, nàng liếc nhìn Viên Thiên Dã một cái.
Không biết là ở chỗ hắn chỉ có một loại trà này, hay cho rằng nàng chỉ mới được uống một loại này, để cho công bằng mà chỉ pha đúng một loại hoàng sơn mao phong
Ba chén trước, Lâm Tiểu Trúc đều đoán ra cho nên chén này có thể đoán được là hoàng sơn mao phon cũng không có gì ngạc nhiên, mọi người cũng không có biểu tình gì, ngay cả Đường Viễn Ninh lúc này cũng bất động thanh sắc.
Tuy bột trà có màu sắc khác nhưng để chắc ăn, Lâm Tiểu Trúc vẫn uống một ngụm rồi nói” ly trà này là dùng nước giếng ở viện công tử mà ngâm, phẩm chất cũng không ngon như ba chén trước, lá trà có vẻ hơi già”
“Không phải đâu? Trà này ta đã uống qua, ngoại trừ nước khác với ba chén kia thì còn lại không có gì khác biệt” Đường Viễn Ninh nhíu mi nói. Sau đó sợ mình nhớ lầm, còn tự rót cho mình một chén uống thử, thấy rõ ràng đúng là loại mình đã uống, không khỏi hồ nghi nhìn Lâm Tiểu Trúc.
Lâm Tiểu Trúc mỉm cười, liếc nhìn Viên Thiên Dã một cái. Nếu nàng đoán không lầm thì trà này do Viên Thiên Dã tự tay pha. Có điều người này cũng coi như là quân tử, không như Đường Viễn Ninh mà nói ra hết, còn Đường Viễn Ninh lúc này đang nhìn nàng, như muốn nàng giải thích.
Nếu hắn đã muốn, nàng cũng chiều hắn một chút” nước không tốt, lá trà cũng không ngon nhưng người pha trà lại là cao thủ, dù là độ nóng của nước, lượng lá trà hay thời gian pha trà. . . đều rất vừa lúc, cho nên uống mới thấy ngon, ngoại trừ nước không có hương hoa mai, hương tùng hay thanh thuần như ba loại trà khác thì còn lại không khác biệt mấy. Có thể thấy được, tài pha trà cao siêu”
“Hay, thực sự rất hay” Đường Viễn Ninh tán thưởng, nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc đánh giá” Lâm Tiểu Trúc, nghe lời này của ngươi thì ý là ngươi cũng là cao thủ pha trà phải không ?”
Lâm Tiểu Trúc không chút kinh hoảng, mỉm cười đáp” nếu có người ở bên tai Đường công tử không ngừng nói về kiến thức pha trà, ngài dù không pha cũng có thể nói được như thế”
Viên Thiên Dã không lên tiếng, chỉ mỉm cười, lẳng lặng nhìn Lâm Tiểu Trúc.
Lâm Tiểu Trúc đã quen với việc hắn suy nghĩ sâu xa nên không để ý, cầm ly trà thứ năm lên, uống một ngụm, hơi nhìu mày, sau đó ngẩng đầu nói với Viên Thiên Dã” công tử, trà này để lâu lắm rồi phải không ? hình như là một năm rưỡi hay hai năm gì đó ? hơn nữa phòng của công tử vào mùa xuân có chút ẩm ướt cho nên làm cho trà này bị hư, màu nước đục ngầu, còn hơi có vị ẩm, không có thơm. Đáng tiếc, không có ngon như ba ly trà lúc trước”
“Nói đúng, đây là trà mùa xuân năm trước” Viên Thiên Dã gật đầu, trực tiếp thừa nhận
“Hắc hắc, ngươi vẫn nên nói mau đi” Đường Viễn Ninh lại chờ không được mà hối thúc
Xem ra, chén tiếp theo có vẻ khó đây, nếu không Đường Viễn Ninh sẽ không lộ ra biểu tình như vậy, Lâm Tiểu Trúc vừa nghĩ vừa cầm ly trà tiếp theo lên, nhẹ nhàng uống một ngụm.
Nàng nghĩ nghĩ một lát rồi nghiêng đầu, nhìn Đường Viễn Ninh
“Làm sao vậy?” Đường Ninh Viễn vội hỏi.
“Đây vốn là lá trà già, bỏ thêm mai tuyết, tùng tuyết mà ngâm” Lâm Tiểu Trúc, thoáng thấy ánh mắt thất vọng của Đường Viễn Ninh, nàng lại bổ sung” nhưng nếu chỉ có hai loại mai, tùng tuyết thì hương vị phải nhạt mới đúng, chén này, hẳn là còn bỏ thêm tuyết bình thường, tỉ lệ ba phần đều nhau”
Đường Ninh Viễn chỉ có thể thán phục:” Tất cả đều nói đúng.”
“Đây là nhờ biểu tình của Viễn Ninh đã đã nhắc nhở ngươi” thần sắc biến hóa của Lâm Tiểu Trúc không thoát khỏi ánh mắt của Viên Thiên Dã, lên tiếng nhắc nhở
Lâm Tiểu Trúc liếc hắn một cái, hơi bất mãn nói:” Nếu công tử cảm thấy lần này Tiểu Trúc nhờ có nhắc nhở vậy thì không tính là được rồi”
Viên Thiên Dã nhìn chằm nàng, ánh mắt có chút phiền muộn” bản công tử không phải người xấu, thế nào thì là thế đó, cho dùn ngươi có làm cho Viễn Ninh nói ra đáp án thì đó cũng là bản lĩnh của ngươi, bản công tử sao lại phủ nhân”
Lâm Tiểu Trúc đắc thắng, vừa lòng thu hồi ánh mắt:” Vậy là tốt rồi.”
Bỏ qua sắc mặt đen như đít nồi của Viên Thiên Dã, Lâm Tiểu Trúc bưng ly trà thứ bảy lên, ngửi qua rồi kinh ngạc nhìn Viên Thiên Dã” công tử, ngài sai người đến sân chúng ta lấy nước giếng đến pha trà khi nào vậy ?”
Đường Viễn Ninh vừa nghe liền chỉ vào Viên Thiên Dã nói” biểu ca, cái bình vừa rồi chính là nước giếng lấy ở sân của Lâm Tiểu Trúc sao ?” nói xong liền lấy hai cái ly, sang một ít trà từ chén thứ tư và chén thứ bảy, nếm thử rồi nghi hoặc nói với Lâm Tiểu Trúc” hai cái sân này, nếu không rẽ vào mà đi thẳng thì cách nhau cũng không xa, ngươi làm sao phân biệt được đâu là nước giếng trong sân của ngươi và nước giếng ở nơi khác ?”
“Tuy rằng cùng một chỗ nhưng trong viện của công tử có một dòng suối nhỏ, cây cối cũng nhiều nên nước hơi mát lạnh, không giống như giếng ở sân chúng ta ngày nào cũng bị mặt trời chiếu rọi nên chất nước không tốt bằng, sắc nước cũng đục hơn, để ý kỹ còn có mùi bùn”
Đường Viễn Ninh nghe nàng giải thích xong, lại nhìn nhìn hai ly trà rồi buông chén, chắp tay nói” cam bái hạ phong, bảy chén rồi, còn chén cuối cùng”
Ánh mắt mọi người đều tập trung về ly trà cuối cùng. Hẳn là ly khó nhất rồi, Lâm Tiểu Trúc cũng tò mò cầm ly trà lên.
Xem màu sắc nước trà, vẫn là hoàng sơn mao phong nhưng màu đậm hơn một chút, vừa nhìn đã thấy, màu sắc này tựa hồ như đậm hơn so với mao phong thiên hoàng loại một một chút nhưng nhìn kỹ lại thì lại cảm thấy như vừa rồi mình bị hoa mắt. Độ sáng không có đơn thuần như vừa thấy, rõ ràng cảm giác như là trong suốt nhưng lại giống như bị gì đó che phủ, không thể nhận ra, giống như là một tấm mạng che mặt mỏng manh như có như không, làm cho người ta không thể nào nhìn thấy rõ.
Đưa ly trà đến trước mũi ngửi, hương trà nồng đậm, thanh cao kéo dài, cũng không có vị gì khác, hẳn là mao phong loại một mới đúng. Nhưng Lâm Tiểu Trúc vẫn cảm giác có gì đó không thích hợp. Theo lý thuyết, màu trà này đậm hơn các loại trà kia, hẳn là do là do lá trà nên mới có mùi nồng như vậy nhưng độ thanh cao cùng thời gian kéo dài lại ít hơn so với mao phong loại một. Liên tưởng một chút, nhớ tới màu hoàng lục kia, trong lòng nàng liền có đáp án.
Hớp một ngụm, ngậm trong miệng, tinh tế nhấm nuốt, đầu tiên hương vị từ đầu lưỡi dần dần lan tỏa giống như một bức tranh thủy mặc, độ đậm nhạt của mực nước dần dần lan ra trên giấy, trong khoang miệng cũng trà ngập hương khí đặc hữu của hoàng mao phong loại một. Loại hương khí này giống như cây cỏ bắt đầu sinh sôi nảy nở trong mùa xuân, như giọt sương đọng trên phiến lá mỗi sớm mai, sau đó dưới ánh mặt trời, chậm rãi bốc hơi, biến thành sương mù, trong khoang miệng cũng cảm nhận được hơi thở sinh trưởng tươi mát của thực vật. Trong hơi thở này, có mùi hương tươi mát đặc hữu của trà, còn có mùi hoa mai, tuyết tùng, bao trùm lên trên tất cả là noãn tuyết, còn có. . . giọt sương bướng bỉnh đọng trên lá sen mùa hạ, có một chút hương sen, thêm một chút mùi bùn. . .
Khóe miệng Lâm Tiểu Trúc cũng dần cong lên.
Dù có được thưởng bạc hay không, thì việc phẩm trà hôm nay, nàng cũng đã thu hoạch được rất nhiều. Có được một cái lưỡi mẫn cảm, trên đời này còn có chuyện gì tốt hơn được nhấm nháp các loại tư vị tuyệt vời chứ ?
Trong phòng vắng lặng không tiếng động. Mọi người thấy Lâm Tiểu Trúc sau khi hớp một ngụm trà liền nhắm hai mắt, tất cả cũng tự giác ngừng thở như sợ quấy nhiễu nàng. Nhưng nhìn thấy nụ cười mỉm của nàng như bách hoa nở rộ trong ngày đầu xuân, kiều diễm, tươi đẹp, mọi người lại ngây dại.
Nữ tử xinh đẹp hơn Lâm Tiểu Trúc nhiều vô số kể, các nàng tươi cười còn kinh diễm, động lòng người hơn nàng gấp trăm ngàn lần nhưng Viên Thiên Dã lại cảm thấy không có nụ cười nào có thể đả động đến hắn, tiến thẳng vào lòng hắn như thế. Đây chính là nụ cười như của Đức Phật, ý thái an tường, một câu không nói hết được. Đại hội Linh Sơn, Phật tổ không thuyết pháp mà đưa ra một nhành hoa, mọi người đều không hiểu gì, ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có đại trưởng lão Ma Ha ca Diếp mỉm cười. Đức Phật liền tuyên bố” ta có chính pháp vô thượng trao cho Ma Ha Ca Diếp. Ca Diếp là chỗ nương tựa lớn cho các tỳ kheo cũng như Như Lai là chỗ nương tựa cho tất cả chúng sinh” . Đây chính là cảnh giới niêm hoa tiếu.
Phật tổ truyền lại là một tâm tình tuyệt vời, yên tĩnh, an nhàn lại quá sức tường hòa, loại tâm tình này tinh thuần vô nhiễm, lạnh nhạt rộng rãi, vô câu vô thúc, thản nhiên tự đắc, không làm bộ làm tịch, siêu thoát hết thảy, không dao động, cùng thể trường tồn, chỉ có thể cảm nhân mà không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt. Ma Ha Ca Diếp mỉm cười là vì lĩnh ngộ được điều này.
Mỉm cười hiện tại của Lâm Tiểu Trúc, Viên Thiên Dã cũng cảm thấy không thể diễn tả bằng lời, hắn chỉ cảm giác được nàng đang cảm nhận được hương vị tuyệt vời ; hắn chỉ cảm nhận được trái tim nàng đang chất chứa vô vàn cảm động. Bọn họ tâm ý tương thông, bọn họ không cần nhiều lời, bọn họ chỉ cần mỉm cười. Hắn cảm thấy trong trời đất lúc này không có gì khác, chỉ có nàng và hắn, vậy cũng đã đủ.