Tần quản sự có chút mất hứng nhìn hắn một cái, vốn định khiển trách hắn vượt quá giới hạn nhưng Tần quản sự cũng là một đầu bếp, biết chuyện ăn uống rất quan trọng, không chấp nhận dù chỉ nửa điểm qua loa. Ngô Bình
Cường tuy hỏi như vậy là không biết phân nặng nhẹ nhưng cũng là tận lực
suy nghĩ cho khách nhân, dụng tâm cũng không phải xấu.
Hắn trầm ngâm một lát, nói:” Như vậy đi, ta đi xin chỉ thị của công tử rồi nói
với các ngươi sau” nói xong vội vàng rời đi. Lúc này Viên Thiên Dã mang
theo Đường Viễn Ninh, Du giáo tập, Mã giáo tập đứng ở cái sân lớn nhất
của sơn trang, nhìn một trung niên nam tử mập mạp nằm trên giường, vẻ
mặt hết sức lo âu
“Không cần lo lắng. Chỉ không thoải mái chút
thôi, nằm một lát là được nồi” nam tử mập mạp nằm trên giường nhìn Viên
Thiên Dã, từ ái nói.
“Cha.” Viên Thiên Dã lúc này không còn bộ
dàng vân đạm khinh phong như trước nữa, nhìn phụ thân nằm trên giường,
cảm động hóa thành một câu trách cứ” người biết thân thể mình không tốt
lại cứ tới nơi núi non này. Chẳng phải hai tháng trước ta đã về nhà sao, có chuyện gì, người sai Viên Toàn truyền lời là được rồi, cần gì trời
nóng nực lại lặn lội đường xá xa xôi như vậy ?”
Viên Tri Bách
bị con trai oán trách, chẳng những không giận còn tươi cười vui sướng.
Nhi tử luôn trầm ổn, nội liễm, không phải quá mức cảm động sẽ không thể
hiện ra ngoài. Hắn tươi cười vỗ vỗ tay Viên Thiên Dã” là vì nương ngươi
nhớ ngươi, cứ bắt ta phải đến xem ngươi thế nào, nếu không đi, nàng sẽ
không cho ta vào phòng. Ta còn cách nào nữa đâu ? hơn nữa, ngươi đi thăm ta đâu có thuận tiện bằng ta đi thăm ngươi”
Câu nói nghe có
vẻ đùa giỡn nhưng Viên Thiên Dã lại cảm giác như cái gì đó đang nghẹn
trong cổ họng làm hắn không thể nói nên lời.
Từ lúc hắn năm
tuổi bị người ta hạ độc, vì tránh họa mà phải trốn đi, mẫu thân hắn liền đau buồn thành bệnh, cả ngày bệnh tật quấn thân, phụ thân có bệnh tim
bẩm sinh, mấy năm qua thân thể lại càng kém. Hắn là con lại không thể ở
bên cạnh phụng dưỡng, ngược lại còn để phụ thân lặn lội đường xa đến
thăm hắn. Mà tất cả nguyên nhân cũng vì ca ca của phụ thân cũng chính là bá phụ của hắn, vì ngôi vị hoàng tử đã hạ độc hại hắn, nắm quyền trong
triều đình nhiều năm qua. Hắn tính kế nhiều năm vẫn chưa thể đoạt lại
quyền lực, làm cho tên đầu sỏ kia biến mất trên đời này.
“Thân
thể nương ngươi rất tốt, bảo ngươi đừng lo cho nàng, thuốc lần trước
ngươi đưa, nàng uống rất hiệu quả” Viên Tri Bách nhìn còn, cười nói
“Cha thì sao ? ta đã cho người thuốc, người có uống đúng hạn không ?'
Viên Thiên Dã có chút trách cứ nhìn phụ thân. Phụ thân vì bệnh tim lại
ít hoạt động, thích ăn thịt cho nên thân thể ngày càng mập, cũng vì thế
mà phát sinh nhiều chứng bệnh khác. Tuy nhiên nói thì hắn không nghe,
không cho hắn ăn thịt là hắn liền giận dỗi, ai khuyên cũng không được.
Viên Thiên Dã chỉ đành chế chút thuốc viên đốc thúc phụ thân ăn đúng
hạn, tốt xấu gì cũng giảm được bệnh tình chút ít.
“Ăn rồi, ăn
rồi »Viên Tri Bách liên tục nói rồi quay đầu hàn huyên với Đường Viễn
Ninh vài câu. Mã giáo tập và Du giáo tập dập đầu thỉnh an với chủ tử.
Mọi người hầu hạ hắn uống thuốc rồi để cho hắn nghỉ ngơi, khi đó mới
cùng nhau lui ra.
Thu xếp cho phụ thân xong, Viên Thiên Dã gọi tùy tùng của phụ thân là Viên Toàn đến hỏi thăm tình hình.
Viên Toàn biết tuy trước công tử còn có một vị thế tử nhưng sự vụ trong vương phủ hiện giờ đều do vị công tử mới tròn mười tám tuổi này làm
chủ, cho nên đã biết thì sẽ nói mà nói thì nói hết” từ lúc công tử cho
Hoàn thượng uống thuốc, Hoàng thượng đã đỡ hơn, Đoan vương đợi nhiều năm như thế, đã sớm không kiềm chế được nữa. Nhưng Hoàng thượng dù sao cũng là cha ruột hắn, cho dù tham lam ngôi vị kia thì Hoàng thượng chưa
chết, hắn cũng không thể làm gì. Cho nên tính tình hiện tại rất nóng
nảy, mấy hôm trước còn phát tác lên người Vương công công, nói hắn không hầu hạ tốt cho Hoàng thượng, muốn trách phạt Vương công công, may nhờ
Chung tướng quân khuyên can mới chịu bỏ qua. Có điều lại quay sang bắt
lỗi Chung tướng quân, phát tác một hồi. Lần này không ai dám can khuyên
nữa, để mặc hắn chửi bới Chung tướng quân. Chung tướng quân cũng là một
kẻ trung thành, Đoan vương làm hắn mất hết mặt mũi như thế, Lý An tìm
cách lung lạc hắn nhưng hắn lại không nói xấu Đoan vương lấy nửa lời.
Xem ra vẫn cần phải tốn chút tâm tư”
Viên Thiên Dã cau mày. Đa phần viên quan trong triều đình đều đã đứng về phía hắn nhưng Chung
tướng quân tay cầm binh quyền lại vẫn trung thành và tận tâm với Đoan
vương, làm cách nào cũng không lung lay được hắn. Nếu không giành được
binh quyền, cho dù có độc chết Đoan vương thì con hắn vẫn còn đó, trong
nước chắc chắn sẽ xảy ra nội chiến. Đến lúc đó, Hiên Viên Thánh Thượng
sẽ đưa quân đến trấn áp, như vậy dù là Kính vương phủ của hắn hay Đoan
vương phủ cũng chỉ có kết cục chết.
Thấy sắc mặt công tử không
tốt, Viên Toàn liền khuyên nhủ” công tử cũng đừng nóng lòng, Đoan vương
uống dược kia nhiều năm như vậy, một khi phát tác thực sự là sống không
bằng chết. Theo thuộc hạ thấy, có khi hắn còn đi sớm hơn Hoàng thượng.
Chung tướng quân đi theo Đoan vương nhiều năm, cùng hắn vào sinh ra tử
đương nhiên là hết sức tận tâm và trung thành. Chỉ cần Đoan vương chết
đi, Đoan vương thế tử không thu phục được tâm của hắn, đến lúc đó sẽ là
cơ hội của chúng ta”
Viên Thiên Dã lắc đầu cười khổ 'ta có thể chờ nhưng ta lo phụ mẫu ta không chờ được”
Viên Toàn sửng sốt, biết Viên Thiên Dã có ý gì, không khỏi nở nụ cười”
công tử đúng là tâm tư tinh tế, liệu sự như thần. Vương phi và Vương gia đúng là không thể chờ được nữa. Công tử năm nay cũng đã mười tám tuổi,
Vương phi sao có thể không gấp. Mấy ngày nay, nhìn mấy vị khuê tú, cuối
cùng rất thích chất nữ nhi của An Khánh vương phi, vẫn muốn định hôn cho ngài nhưng do thân phận của ngài chưa được khôi phục, việc hôn nhân
cũng sẽ danh bất chính ngôn bất thuận. Vương phi đối với chuyện nay buồn rầu vô cùng, cả ngày than dài thở ngắn. Vương gia cũng vì chuyện này mà mất ngủ, bị Vương phi lải nhải mãi lại thêm nhớ ngài cho nên tới đây,
khuyên cũng không khuyên được”
Viên Thiên Dã bất đắc dĩ nhíu
mày” ta đã nói nhiều lần rồi, việc hôn nhân của ta không cần bọn họ quan tâm nhưng bọn họ không nghe, lúc nào cũng sốt ruột”
Chuyện
của Vương gia, lẽ ra Vương toàn không dám lắm lời nhưng thân là tâm phúc của Viên Tri Bách lại đi theo nhiều năm, được Viên Tri Bách rất tín
nhiệm, lần này đến cũng mang trọng trách vương phi giao phó vì thế không thể không nói thêm vài lời” đáng thương nhất trong thiên hạ là tấm lòng cha mẹ. Thế tử chẳng qua lớn hơn công tử ba tuổi nhưng đã có ba đứa
nhỏ, đứa lớn nhất cũng đã lên bốn. Vương phi thấy thế tử thê thiếp, con
cái đầy nhà mà ngài lại một mình đơn độc nơi thâm sơn cùng cốc, trong
lòng càng thêm khổ sở. Nếu có thể thu xếp xong việc của ngài, trong lòng nàng mới thấy dễ chịu hơn”
Viên Thiên Dã im lặng, không lên tiếng.
Viên Toàn lại khuyên nhủ” chất nữ nhi của An Khánh vương phi, khuê danh là Nhất Thanh, là nhị nữ nhi con vợ cả của Trấn quốc hầu gia, năm nay
mười lăm tuổi, bộ dáng xinh đẹp, tính cách trinh tĩnh hiền thục, tài hòa xuất chúng, làm thơ đến ngay cả Lý lão gia trong Hàn lâm viện cũng phải khen, nói xong lấy trong lòng ra một tờ giấy” đây là Vương phi chép
lại, công tử nhìn xem”
Viên Thiên Dã thản nhiên liếc mắt nhìn
tờ giấy một cái nhưng không nhận lấy 'ngươi về nói lại với Vương phi, ta vẫn câu đó, việc hôn nhân của ta, tự quyết định, không cần bọn họ quan
tâm. Thân phận của ta chưa khôi phục, có muốn quan tâm chuyện đó cũng
không được cũng không nên đem chuyện ta còn sống nói ra. Bọn họ chỉ cần
giữ sức khỏe thật tốt, chậm thì nửa năm, lâu thì hai năm, ta sẽ nhận tổ
quy tông. Đến lúc đó, việc hôn nhân ta sẽ tự mình nói với mẫu thân. Bảo
nàng đừng nghĩ nhiều”
Viên Toàn còn chưa nói xong đã nghe Viên Thiên Dã nói vậy, vội vàng nói” những lời này, Vương phi bảo thuộc hạ
chuyển lời mà không để Vương gia nói với ngài, sợ ngài không nghe, cãi
lại Vương gia làm tổn hại tình cha con. Công tử, thuộc hạ là người ngoài những cũng nhìn công tử lớn lên từ nhỏ, dù là Vương phi, Vương gia hay
công tử thì thuộc hạ cũng là người ngoài cuộc tỉnh táo mà người trong
cuộc u mê, có rất nhiều lời, xin công tử nghe thuộc hạ nói vài câu”
Viên Thiên Dã thở dài một hơi, chỉ xuống ghế dựa” ngồi xuống rồi nói”
“Thuộc hạ đứng cũng được rồi” Viên Toàn không dám thất lễ, thấy Viên
Thiên Dã chịu nghe hắn nói liền thở dài một hơi nhẹ nhõm” Vương gia và
Vương phi thân thể không được tốt, nếu đoạt được ngôi vị hoàng đế thì
hoặc là thế tử hoặc lại ngài sẽ kế thừa. Vương gia và Vương phi chẳng
chỉ tôn vinh chút thôi. Điều bọn họ quan tâm nhất vẫn là công tử ngài.
Mấy năm nay, bọn họ cảm thấy thiệt thòi cho ngài nhiều nên hận không thể đem những gì tốt nhất dành cho ngài. Mà hiện giờ, ngoại trừ chuyện đại
sự kia, chuyện bọn họ quan tâm nhất chính là hôn nhân của ngài. Người
bọn họ chọn cho ngài, dù là gia thế, tính cách hay dung mạo đều là tốt
nhất. Ngài nói chậm thì nửa năm, lâu thì hai năm có thể nhận tổ quy
tông, vậy thì giờ để Vương phi thu xếp chuyện hôn sự cho ngài có gì mà
không được ? Làm cho Vương phi cao hứng cũng là công tử người tận hiếu
mà. Vương phi nói, chỉ cần ngài đồng ý, vấn đề thân phận cứ để nàng lo,
cùng lắm thì để ngài đến kinh thành trước, trước tìm hiểu rồi định việc
hôn nhân, thời gian thành thân thì từ từ rồi tính”
Viên Thiên
Dã bỗng nhiên cảm thấy ly trà trong tay rất vướng bận liền đặt nó xuống
bàn, mất hứng nói” mẫu thân ta cảm thấy món ăn đó là ngon nhưng chưa
chắc ta đã thấy như vậy. Mẫu thân muốn tốt cho ta thì nên tùy ý ta mới
đúng, sao lại bắt buộc ta lấy nữ tử mình không thích ?”
Viên Toàn sửng sốt, rất nhanh đã có phản ứng” công tử, ý ngài là ngài đã có cô nương mà mình thích ?”
Viên Thiên Dã không lên tiếng, xem như là đồng ý.