Thật ra món chay có rất nhiều loại, dựa theo phương pháp chế biến mà
chia thành ba loại cơ bản. Thứ nhất là cuốn, tức là dùng một lớp bên
ngoài cuốn lại rồi lăn qua bột sau đó chế biến như tố gà, tố tương thịt, tố giò, tố chân giò hun khói. . . Loại thứ hai là hầm, dùng chủ yếu là
bột mì, nấm hương chế biến mà thành như tố thập cẩm, nấm hương bọc bột,
phiến đẳng chua ngọt. Ba là đồ chiên, dùng dầu chiên mà thành như tôm
chiên giòn, cây hương thung ngư, tiểu tùng thịt, tạc hộp đẳng. . . Lâm
Tiểu Trúc tính sơ sơ cũng có hơn mười loại nhưng muốn làm ra hương vị
ngon hơn cả thịt thật thì không phải dễ. Nấu một bàn chay hình thức tinh xảo, hương vị thơm ngon không thành vấn đề nhưng nàng vẫn cảm thấy, nếu không lấy giả thành thật sẽ không thắng được trận này.
Ở suốt
trong phòng bếp cũng không nghĩ ra được, Lâm Tiểu Trúc tiễn Chu Ngọc
Xuân xong liền khóa cửa, chậm rãi tản bộ đến sườn núi. Từ lúc giấu đi
cuốn sách nấu ăn của lão gia tử, gặp vấn đề gì khó, nàng liền đi tới nơi này, cảm giác như gần với cuốn sách hơn cũng có thể giải quyết được vấn đề.
“Lý đại ca, ngươi làm gì ở đây?” lơ đãng đi tới nhà bếp đã thấy Lý Duy Trụ mang gì đó ra ngoài, dường như đang muốn phơi nắng, mà
bên trên còn bốc khói
“Làm tương đậu.” Lý Duy Trụ tính cách có
phần giống Hạ Sơn, bình thường trầm mặc ít lời, nếu không cần để ý tới
ai thì sẽ không nói tới, nhưng thái độ của hắn đối với Lâm Tiểu Trúc
cũng không tệ lắm
Lúc này Lâm Tiểu Trúc mới nhớ ra tương trong
sơn trang đều do ba vị giáo tập cùng Lý Duy Trụ và Triệu Hổ làm ra, bản
thân nàng cũng từng giúp vài lần. Thấy Lý Duy Trụ không muốn nói chuyện, nàng cũng không hỏi thêm mà chỉ giúp Lý Duy Trụ đem đậu đã nấu chín đổ
ra ngoài để phơi nắng.
“Lâm Tiểu Trúc, không phải ngươi chuẩn
bị thi đấu sao? Sao lại tới đây hỗ trợ?” Triệu Hổ từ trong phòng bếp đi
ra, thấy Lâm Tiểu Trúc liền vui vẻ hỏi. Hắn tính tình hào sảng, luôn đối xử đốt với nàng.
“Hai ngày sau mới phải thi đấu” Lâm Tiểu Trúc đáp” ta nấu cơm riết mà phiền nên ra ngoài giải sầu, vừa lúc thấy Lý
đại ca phơi đậu nên đến giúp một tay”
Triệu Hổ thấy nàng không
vui, muốn hỏi tình hình nhưng nghĩ tới nàng phải thi đấu, nếu mình giúp
nàng sẽ bị người khác hiểu lầm, ngược lại không tốt liền chuyển đề
tài,xắn tay áo nói” đến đây, giúp ta một tay, đem mấy cái này ra ngoài
phơi nắng đi”
Lâm Tiểu Trúc tiếp nhận mộc dũng từ tay hắn, nhìn nhìn, thấy tất cả đều là chai chai lọ lọ, tòm mò hỏi” đây là cái gì?”
“Các loại đồ gia vị. Có mấy thứ để lâu, ta sợ bị khô, hôm nay nắng tốt nên đem ra phơi”
Lâm Tiểu Trúc tiện tay mở một cái bình nhìn thử, phát hiện đó là hồ
tiêu, mở một gói to khác thì là tinh bột. Lúc này không có gió, mặt trời lại lên cao, thích hợp để phơi nắng. Lập tức đem mấy cái chai lọ đó để
lên đài rồi mở nắp ra.
“Ah, thứ hồng hồng này là cái gì?” Lâm
Tiểu Trúc nhìn thấy ít bột màu hồng, lại có mùi hơi chua, lấy tay đụng
vào liền tách làm hai đoạn, không khỏi ngạc nhiên hỏi.
Triệu Hổ vươn đầu, nhìn cái bình, lắc đầu” không rõ nữa, đây là gạo lần trước
Tần quản sự mua về, mua về rồi để đó cũng không nói dùng để làm gì. Ta
định đem nấu cơm thử sao nhưng đụng tới liền như vậy, không biết nấu
được không nên không dám đụng tới”
Nói xong còn chỉ vào Lý Duy Trụ cách đó không xa” hay là ngươi hỏi Lý đại ca thử xem, biết đâu hắn biết”
Quan hệ của Lý Duy Trụ và Tần quản sự luôn có chút kỳ quái. Có lần Lâm
Tiểu Trúc nhịn không được tò mò liền hỏi Triệu Hổ, mới biết được Lý Duy
Trụ là con của Tần quản sự, sau thê tử tái giá nên mang họ Lý. Còn vì
sao thê tử Tần quản sự tái giá, vì sao Lý Duy Trụ không nhận tổ quy
tông, đổi sang họ Tần, vì sao Lý Duy Trụ đối với Tần quản sự rất hờ
hững. . . đều là chuyện riêng tư của người khác, nàng cũng không tiện
hỏi mà Triệu Hổ cũng không rõ lắm.
Lâm Tiểu Trúc luôn muốn tìm
hiểu kỹ càng các loại nguyên liệu nấu ăn, vì vậy nàng bất chấp trời nắng nóng, bưng cái bình đựng mớ gạo màu hồng đến bên cạnh Lý Duy Trụ hỏi”
Lý đại ca, đây là gạo gì vậy? sao lại có màu đỏ?”
Lý Duy Trụ
vừa nhìn thấy, sắc mặt cứng đờ, quay đầu nói” cái này gọi là hồng khúc
mễ, ở quê chúng ta hay dùng làm bánh bao trong hỉ yến”
“Hồng
khúc mễ” Lâm Tiểu Trúc nhíu mi, cảm giác như mình từng nghe qua tên này
nhưng nghĩ mãi không ra, lại hỏi” dùng nó làm bánh bao thế nào? Không
dùng men sao?”
Lý Duy Trụ lắc đầu” không cần dùng men, chỉ cần nhuộm màu là được”
“Nga.” Lâm Tiểu Trúc có chút thất vọng, đặt bình lại chỗ cũ rồi thu dọn những cái khác.
“Được rồi, ngươi mau trở lại đi, phơi nắng một hồi coi chừng bị cảm
nắng, không thể thi đấu, Du giáo tập lại mắng ta” Triệu Hổ thấy nàng
trán đầy mồ hôi liền nói.
Lâm Tiểu Trúc liền cáo từ ra về. Vừa
về đến phòng bếp thì gặp Hạ Sơn từ trong phòng bếp nhỏ của hắn đi ra,
thấy nàng mặt đầy mồ hôi liền hỏi” ngươi vừa đi đâu vậy?”
“Giúp Lý đại ca và Triệu đại ca phơi mấy thứ đồ” Lâm Tiểu Trúc mỉm cười đáp, tính đi vào phòng bếp nhỏ của mình.
“Đợi chút, Tiểu Trúc.” Hạ Sơn gọi nàng lại” ta thấy ngươi từ tối qua
tới giờ vẫn cau mày, có phải gặp khó khăn cho trận đấu sắp tới?”
Lâm Tiểu Trúc trước giờ vẫn lạc quan, tự tin, hắn chưa từng thấy nàng có bộ dáng như vậy.
“Uh, không nghĩ ra nên làm món gì” Lâm Tiểu Trúc thản nhiên nói.
Hạ Sơn trầm mặc, hồi lâu mới lên tiếng” ngày đó ta đi vào, không có vòng vo liền hỏi thẳng quý nhân thích ăn gì, hắn nói. . .”
“Hạ Sơn ca”, Lâm Tiểu Trúc vội cắt lời hắn” ngươi không cần nói cho ta
nghe. Đừng quên chúng ta là đối thủ của nhau, hơn nữa dù ta thắng, ta
cũng không đưa ra yêu cầu ở cùng một chỗ với ngươi. Bởi vì trước kia ta
đã đưa ra một yêu cầu khác, lần này nếu đạt được đệ nhất danh, ta sẽ
nhắc lại yêu cầu đó lần nữa, cho nên ta không thể đưa ra yêu cầu nào
khác”
Những lời này, nàng vốn định để sau trận đấu mới nói với
Hạ Sơn, để tránh ảnh hưởng tinh thần thi đấu của hắn nhưng từ ngày đó
nhìn thấy Tô Tiểu Thư hai mắt đỏ hồng trở lại phòng ngủ, nàng liền quyết định tìm cơ hội nói rõ ràng với hắn.
Hạ Sơ sợ nàng hiểu lầm vội vàng giải thích” Tiểu Trúc, ta đã nói rõ với Tô Tiểu Thư”
“Ta biết.” Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn” ta
nghĩ, ta cũng đã nói rõ ý của mình với ngươi. Ta chỉ xem ngươi như ca
ca, nếu sau này có một người ca ca như ngươi ở bên cạnh làm việc, ta rất vui còn những chuyện khác thì không nghĩ tới”
Hạ Sơn buồn bã, ủ rủ nói” ta biết”, nhìn nàng, giọng điệu kiên quyết” mặc kệ thế nào, chỉ cần ta đạt danh hiệu đệ nhất, ta sẽ đưa ra yêu cầu kia” . Nói xong liền xoay người sang chỗ khác” vị quý nhân kia nói hắn thích ăn thịt, hơn
nữa còn là thịt nướng” rồi không đợi Lâm Tiểu Trúc lên tiếng đã bỏ đi.
Lâm Tiểu Trúc ngây ngốc nhìn theo bóng dáng của Hạ Sơn một lát mới đi
vào phòng bếp của mình, ngồi xuống bên bàn, chống cằm tự hỏi kế tiếp nên làm gì. Hoàn toàn không nhìn thấy một bóng dáng mặc váy dài màu xanh từ góc tường đi ra, ngơ ngác nhìn vào phòng bếp của Hạ Sơn hồi lâu mới yên lặng rời đi. Chỗ nàng vừa đứng rơi vào giọt nước, dưới ánh mặt trời
chói chang lập tức bốc hơi, nhanh chóng biến mất.
Lâm Tiểu Trúc không phát hiện ra. Nàng vẫn đang nhíu mày, tự hỏi mình làm vậy có đúng hay không. Nàng không thích thiếu nhân tình của người khác, mà tình cảm của Hạ Sơn dường như không cần nàng hồi đáp, càng làm nàng thấy khó
nghĩ. Nếu sau này ở cùng một chỗ với hắn, mang nặng tâm lý như vậy, nếu
xử lý không tốt thì cả hai đều không vui, trong lòng nàng liền cảm thấy
khó chịu.
Vẫn nên tách ra, thời gian rồi sẽ làm phôi phai tất cả.
Nghĩ đến đây, nàng đứng lên, đi tới cửa lại dừng bước, nói ra chắc chắn sẽ làm tổn thương người. Hơn nữa, lần này thi đấu, chưa chắc Hạ Sơ đã
đứng đầu, mà cho dù hắn có đưa ra yêu cầu kia, Viên Thiên Dã cũng không
nhất định đáp ứng hắn. Nếu nàng cứ vậy mà chạy tới tổn thương Hạ Sơn,
tàn nhẫn quá đi.
Quên đi.
Nàng quay lại, cầm mấy miếng đậu hủ lên, bắt đầu nghiên cứu món ăn.
“Lâm Tiểu Trúc, công tử gọi ngươi” ngoài cửa vang lên thanh âm của Viên Thập.
'Không phải công tử phải đãi khách quý sao? Có chuyện gì mà tìm ta” Lâm Tiểu Trúc làm đồ ăn không như ý, đang phiền muộn lại bị gọi đi, nhất
thời cảm thấy mất hứng.
“Không biết. Ta chỉ biết là công tử dường như mất hứng, ngươi cẩn thận một chút” Viên Thập hảo tâm nhắc nhở.
“Hắn mất hứng? Ta cũng đang mất hứng đây nè” Lâm Tiểu Trúc âm thầm than thở, mặt mày buồn thiu đi theo Viên Thập đến chỗ Viên Thiên Dã.
Xuyên qua rừng trúc, đi vào phòng ở của Viên Thiên Dã.
Vừa vào trong, Lâm Tiểu Trúc cảm giác rất mát mẻ, đưa mắt nhìn quanh
thì thấy bốn góc phòng đều có đặt bồn băng. Trong lòng càng thêm buồn
bực, mấy hôm trước, nàng muốn món bánh đúc đậu được lạnh, phải tốn biết
bao công sức múc nước giếng mà ngâm, không ngờ chủ tử có hầm băng thế mà không cho nàng dùng một chút. Thật tức chết nàng mà.
Viên
Thiên Dã ngồi trên ghế ở giữa đại sảnh, khuôn mặt tuấn tú đen sì sì, hai mắt chằm chằm nhìn Lâm Tiểu Trúc dường như muốn phun lửa.
Lâm
Tiểu Trúc cảm thấy khó hiểu. Ngoại trừ phụng mệnh đến hỏi vị quý nhân
kia ba câu, rồi giúp Lý Duy Trụ và Triệu Hổ phơi đồ, hai ngày qua nàng
vẫn thành thành thật thật ở yên một chỗ,cần cù làm việc nha. Là cái gì
trêu chọc Viên Thiên Dã làm cho hắn bỏ đi bộ dáng giả vờ giả vịt thường
ngày mà giận dữ như thế ?