Tại một ngôi nhà
trong kinh thành, một người già nua đang mặc cả với một người khác, lát
sau hắn nhận lấy hai thỏi bạc rồi lấy từ trong lòng ra một xâu chìa khóa đưa cho người kia, sau đó cười tủm tỉm, chậm rãi đi tới tửu quán ở ngã
tư đường.
Dọc đường có người chào hỏi” Chương lão đầu nhi, chủ
nhà ngươi lại ra ngoài sao? Chắc là được thưởng không ít tiền phải
không, sao không mời ta uống một chén?”
‘Làm gì có tiền, chỉ là thân thích ở nhờ mấy ngày mà thôi” Chương lão đầu nhi cam đoan thề
thốt” nhà không có người ở cũng không nên, ta cũng là muốn tốt cho gia
chủ mà thôi. Lão đầu nhi ta mỗi tháng nhận có mấy chục văn tiền, không
đủ để ăn cơm lấy đâu ra mà uống rượu” miệng nói, chân lại nhắm hướng tửu quán thẳng tiến
“Hừ, lão đầu nhi keo kiệt” người nọ cũng chỉ nói giỡn mà thôi, phất tay áo bỏ đi
Chương lão đầu nhi vừa đi vào tửu quá không lâu, trên đường xuất hiện
một chiếc xe ngựa bình thường, đến trước cửa nhà thì dừng lại. Một phụ
nhân từ trên xe nhảy xuống rồi đưa tay đỡ một người tứ chi vô lực, nửa
ôm nửa dìu đưa vào nhà
Trung niên nam tử vừa nhận chìa khóa từ
chỗ Chương lão đầu liền chuyển rất nhiều vật dụng từ trên xe xuống, cùng phụ nhân kia mang vào nhà.
Hai người vừa chuyển đồ xong, lại
có một chiếc ngựa khác dừng trước cửa, một nữ tử nhảy xuống xe, bế theo
một nữ tử khác, nói với trung niên nam tử vài câu rồi đi vào nhà. Phụ
nhân xoay người đóng cửa, cùng nhau vào trong.
Tòa nhà có hai
sân, cũng không rộng lắm lại nằm ở một góc hẻo lánh trong knh thành. Ở
sân thứ nhất có núi giả, có một dòng suối nhỏ chảy ngang, hậu viện còn
có một gốc cây đại thụ, khung cảnh thanh lương u tĩnh.
Sân thứ
hai chia làm hai sân đông tây. Trong gian phòng ở phía đông viện, một nữ nhân đang nằm ngủ say trên giường khắc hoa. Gió thổi qua cửa sổ lật giở những trang sách trên bàn, thanh âm này đã làm nữ tử giật mình,” ưm”
một tiếng rồi mở mắt. Đầu tiên nàng mờ mịt nhìn màn lụa màu xanh, kinh
ngạc ngơ ngác hồi lâu, sau đó nhìn khắp phòng đánh giá một lượt rồi mới
ngồi dậy, rời giường.
“Tiểu Trúc cô nương, tỉnh rồi sao?’ phụ nhân nghe động tĩnh liền đẩy cửa đi vào
“Ân.” Lâm Tiểu Trúc nhìn phụ nhân cười hỏi” ta nên gọi ngươi thế nào?”
Phụ nhân ngẩn người. Nàng từng chấp hành vô số nhiệm vụ, các cô nương
khi thi hành nhiệm vụ, tuy biết công việc của mình nhưng lần đầu tiên ở
nơi xa lạ, đối diện với người xa lạ sẽ có kinh ngạc, còn đề phòng mình.
Mà cô nương trước mắt, dù lần đầu hấp hành nhiệm vụ lại trấn tĩnh như
thể nàng vẫn sống ở đây, cũng coi mình như người trong nhà. Nàng không
khỏi tò mò đánh giá Lâm Tiểu Trúc” ngươi gọi ta là Viên Tam Nương là
được”
Lâm Tiểu Trúc gật gật đầu, đưa mắt nhìn cuốn sách đang bị gió thổi tung, đây là cuốn Đông du ký nàng mượn của Viên Thiên Dã mấy
ngày trước, viết về phong thổ của Đông Việt quốc
Rất dễ hiểu là được mang từ Viên phủ tới, điều này làm nàng rất hài lòng.
Viên Tam Nương thấy Lâm Tiểu Trúc không hỏi gì nữa thì đi ra ngoài, lát sau bưng một chậu nước vào đặt trước mặt Lâm Tiểu Trúc” cô nương rửa
mặt đi”. Lâm Tiểu trúc có chút bất ngờ, xem ra làm nhiệm vụ cũng có cái
hay, ít nhất có thể làm một thiên kim tiểu thư, thử cảm giác được người
khác hầu hạ
“Cảm ơn, đặt trên ghế đi” nàng cũng không thể để Viên Tam Nương hầu hạ, cùng là người làm như nhau, không ai cao quý hơn ai
Viên Tam Nương cũng không khách khí, đặt nước lên cái đôn cạnh gường.
Lâm Tiểu Trúc khom người, đang tính đưa tay lấy khăn lau mặt nhưng khom lưng được một nửa, nàng liền ngây ngẩn cả người. Phản chiếu trong chậu
nước là một gương mặt xa lạ, mắt hạnh mũi huyền, mày như liễu, hoàn toàn không phải là khuôn mặt của nàng. Theo bản năng, nàng đưa tay vuốt mặt, hình ảnh trong chậu nước cũng lặp lại y chang.
Viên Tam Nương
thấy vậy liền giải thích” Tam Nương đã hóa trang cho cô nương. Dù sao cô nương cũng là người đi theo bên cạnh công tử, càng ít người thấy dung
mạo thật càng tốt. Lát nữa Chu Nhu cô nương đến học trà nghệ cũng xin cô nương nói năng thận trọng, không nên nói gì về bản thân mình. Ngươi
cũng nên chọn cho mình một cái tên để giới thiệu với Chu Nhu cô nương” e là Chu Nhu cũng là cái tên giả nha.
Lâm Tiểu Trúc nghĩ vậy, cũng hài lòng với sự an bài như vậy
Viên Thiên Dã càng làm việc cẩn trọng, sự an toàn của nàng càng cao,
nàng cũng không muốn ngay lần đầu làm nhiệm vụ đã bị bại lộ thân phận,
sau này bị chú ý.
Lâm Tiểu Trúc trầm ngâm một lát rồi nói” vậy gọi là Diệp Thanh đi”
“Tên rất hay, diệp nhi thanh thanh, đó không phải là trà sao? Vậy Diệp
Thanh cô nương rửa mặt đi, khuôn mặt của ngươi có rửa cũng không ảnh
hưởng gì” Viên Tam Nương đưa tay vào chậu nước, vò khăn rồi đưa cho Lâm
Tiểu Trúc
Lâm Tiểu Trúc nhướng mi, có chút buồn cười liếc Viên
Tam Nương một cái. Nàng vốn muốn xem kỹ dung mạo lúc này một chút, mà
Viên Tam Nương cứ muốn nàng rửa mặt như muốn nàng tự kiểm chứng chất
lượng dịch dung không bằng.
Lâm Tiểu Trúc nhận khăn, tinh tế
lau mặt, hơi nước mát lạnh đem lại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái làm
cho nàng chút choáng váng do ảnh hưởng của thuốc còn sót lại cũng biến
mất.
Thả khăn vào bồn nước, đứng lên đi đến bên bàn trang điểm, nhìn vào gương đồng thấy đúng như lời Viên Tam Nương nói, trải qua tẩy
rửa, khuôn mặt của nàng vẫn không có vấn đề gì.
“Thứ tốt.” Lâm
Tiểu Trúc vươn tay, xoa mặt mình, chỉ cảm thấy xúc cảm tinh tế, như là
sờ vào mặt mình, tò mò hỏi” dùng cái gì làm vậy?da người sao? là do Viên Tam Nương làm sao?’
Dù nàng đã dịch dung, dung mạo thanh lệ
trở nên quyến rũ nhưng đôi mắt to trong suốt tràn ngập tò mò và hồn
nhiên vẫn không thể che lấp được. Ánh mắt của nàng làm Viên Tam Nương
mềm lòng, cười đáp” sao có thể là da người được, chỉ là dùng một ít vật
liệu mà thôi,cũng không phải ta làm, ta không có bản lãnh đó. Còn vì sao mà làm thì ta khuyên cô nương nếu muốn sống lâu thì nên biết ít thôi.
Chúng ta chỉ cần để ý việc mình làm, không nên hỏi nhiều”
“Đa
tạ Tam Nương dạy.” Lâm Tiểu Trúc đứng lên, chỉnh đốn trang phục hành lễ. Dù là lần đầu gặp mặt Viên Tam Nương nhưng nàng nói vậy cũng vì muốn
tốt cho mình, tình này không thể không nhớ.
Viên Tam Nương thở
dài nói” đầu năn nay người biết tốt xấu không nhiều lắm, cũng may ngươi
là một trong số đó” nói xong bưng chậu nước đi ra ngoài.
Lâm
Tiểu Trúc đứng dậy đi ra cửa, mới phát hiện nơi này là một phòng
xép.Gian bên ngoài có đủ giường chiếu, còn có cả màn che, xem ra là nơi ở của Viên Tam Nương.
Bên ngoài sân, cổ thụ rợp bóng làm cho ánh mặt trời cũng dịu lại, xen lẫn tiếng nước chảy róc rách và hoa cỏ xum
xuê cùng làn gió phất phơ làm cho người ta có cảm giác vui thích.
Lâm Tiểu Trúc đột nhiên hoảng hốt, khi nàng đi vào thư phòng Viên Thiên Dã là buổi trưa, mặt trời đã lên cao, mà lúc này mặt trời chỉ chếch về
phía tây có một chút, có thể thấy được nàng ngủ mê không quá một canh
giờ. Điều này cũng có nghĩa nàng vẫn còn ở kinh thành.
Viên Tam Nương vừa tạt chậu nước vào chậu hoa, đang tính về phòng cất thì nghe ngoài viện có tiếng gõ cửa
“Đến đây.” Nàng tiện tay buông chậu xuống rồi đi mở cửa
“Viên Tam nương, Chu Nhu cô nương đến đây, muốn thỉnh giáo trà nghệ.
Không biết cô nương nhà ngươi có rảnh không?’ thanh âm thanh thúy vang
lên
“Diệp Thanh cô nương, người xem?” Viên Tam Nương quay đầu hỏi Lâm Tiểu Trúc
“Cho mời Chu Nhu cô nương.” Theo lời Viên Thiên Dã, nàng biết nhiệm vụ
lần này rất cấp bách, hơn nữa nàng cũng không muốn ở không, luôn muốn có việc gì đó để làm, Chu Nhu này đến rất đúng lúc”
“Chu Nhu cô nương thỉnh.” Viên Tam Nương lên tiếng.
Một nữ tử tầm mười tám, mười chín tuổi, khuôn mặt xinh đẹp được một nha hoàn dìu vào trong. Nàng đưa mắt nhìn quanh sân một ca, sau đó dừng lại trên người Lâm Tiểu Trúc, đánh giá một chút rồi nghiêng người thi lễ”
sau này còn phải làm phiền Diệp Thanh cô nương”
“Không cần đa
lễ.” Lâm Tiểu Trúc cười đáp lễ, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc. Tuy
khuôn mặt nàng kia rất xa lạ, nhưng hình dáng cùng cử chỉ nói chuyện lại rất quen thuộc, chẳng lẽ là vị cô nương nào đó trong tam ban ở sơn
trang?
Điểm qua những nhân vật nổi bậc ở tam ban, trong đầu nàng đã có đáp án. Chu Nhu này chắc là Chu Nhị Ny rồi
Nghĩ tới đây, nàng cũng hiểu ra. Viên Tam Nương dịch dung cho nàng có
lẽ sợ khi mỗi quân cờ gặp chuyện không may sẽ làm ảnh hưởng tới những
người khác, làm cho địch nhân có thể thông qua một người mà tóm gọn cả
nhóm. Chu Nhị Ny được dạy dỗ tỉ mỉ như vậy chắc là sẽ đưa đi làm sủng cơ cho vị quan to nào đó, nàng muốn được an toàn, tốt nhất là không nên để Chu Nhị Ny nhận ra mình
“Hai vị cô nương, mời sang bên này” Viên Tam Nương thấy hai người chào hỏi xong liền lên tiến dẫn đường đi về phía tây viện.