Xa phu mà Lâm Tiểu Trúc biết trạm dịch thành đông ở đâu nên không cần hỏi đường, ra khỏi Thẩm viên liền thẳng tiền về phía đó. Xa mã này làm ăn cũng rất được, tác phong làm việc cũng rất chuyên nghiệp, có người chuyên tiếp khách, xe ngựa cũng căn cứ vào chất lượng mà chia làm mấy loại, giá cả khác nhau, phí thuê xe cũng tùy theo lộ trình.
Lâm Tiểu Trúc nhìn thấy, âm thầm vui sướng, quyết định mướn một chiếc xe ngựa trung đẳng, nói rõ nơi đến và giao tiền đặt cọc, hẹn xe sáng mai đến khách điếm đón nàng, sau đó mới quay về khách đếm.
Lúc này trời đã tối vì để tránh phiền toái, Lâm Tiểu Trúc không xuất môn chỉ ở trong khách điếm gọi đồ ăn, ăn xong thì lên giường luyện công. Mới đầu nàng còn lo khách điếm an ninh không tốt, mở to mắt nghe ngóng chung quanh nhưng nửa canh giờ trôi qua vẫn không thấy gì khác thường, mới yên tâm đi ngủ.
Viên Ngũ Nương vẫn đi theo nàng, lúc này mới quay về Viên phu báo cáo tình hình của Lâm Tiểu Trúc với Viên Thiên Dã. Viên Thiên Dã nghe nói Lâm Tiểu Trúc đầu tiên đi tìm thương đội, sau đó mới tới Thẩm viên chào từ biệt, sắc mặt tốt hơn nhiều nhưng sau khi nghe nói nàng muốn đi Nam Việt quốc, hắn khoát tay nói” ngươi chỉ đi theo, đừng để nàng gặp chuyện không may là được, chuyện khác không cần lo. Lại nói với Viên Lục Nương 'hai người các ngươi thay phiên nhau đi theo Lâm Tiểu Trúc, không được rời nàng một bước, nếu nàng thiếu một cộng tác sẽ tìm các ngươi hỏi tội”
“Dạ” Viên Ngũ Nương và Viên Lục Nương khom người đáp, thấy Viên Thiên Dã không còn phân phó nào khác liền xoay người đi đến khách điếm.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tiểu Trúc ăn sáng xong, mua một chút lương khô mang theo, thấy một chiếc xe ngựa chạy đến, đúng xa phu và số xe hôm qua đã mướn liền lên xe, đi về phía cửa thành.
“Lâm cô nương, ngươi lẻ loi một mình, đến nơi xa như vậy làm gì ?” Xa phu họ Tôn vừa đánh xe vừa bắt chuyện với Lâm Tiểu Trúc. Hắn khoảng chừng năm mươi tuổi, bộ dáng trung hậu thành thật vì vậy đã được Lâm Tiểu Trúc chọn trong các xa phu.
Dây là lần đầu tiên Lâm Tiểu Trúc một mình đi xa, ở nơi không quen thuộc, cẩn thận là nguyên tắc hàng đầu, càng không nên nói chuyện của mình cho người khác biết. Nhưng câu hỏi của lão Tôn lại rất bình thường, lại giống như nói đúng tình cảnh của nàng, hơn nữa hai người sẽ đi chung với nhau một khoảng thời gian dài, cũng nên nói chuyện phiếm với nhau, tăng thêm hiểu biết. Vì thế Lâm Tiểu Trúc liền nói ra kịch bản đã soạn sẵn” ta từ nhỏ không có mẫu thân, chỉ cùng phụ thân sống qua ngày, thời gian trước phụ thân bệnh nặng rồi qua đời, trước lúc lâm chung hắn bảo ta đến Nam Việt quốc tìm cô cô. Cô ta gả cho một người đi theo thương đội, hiện đang sống ở kinh thành Nam Việt quốc”
Lão Tôn hoàn toàn tin lời nàng, thở dài nói” haiz, quả thật đáng thương. Nhìn cô nương lịch sự xinh xắn như vậy, nói chuyện cũng rất lưu loát, có lẽ nhà ngươi cũng thuộc dòng dõi thư hương phải không ? ngươi tìm cô cô để nương tựa, nếu nàng là người tốt thì không nói gì, nếu gặp người không tốt, bị ngược đãi thì phải làm sao ?”
Lâm Tiểu Trúc trầm mặt một lát, cười nói” nếu không ổn thì lại quay về”
“Nói cũng phải, trời không tuyệt đường người, có điều cô nương tuổi không còn nhỏ, tìm một người tốt mà gả, có nhà của mình, không cần phải ăn nhờ ở đậu”
Lâm Tiểu Trúc cười cười, từ chối cho ý kiến” ta vì tiện cho hành tẩu khi xuất môn nên đã gả dạng nam hài nhi, tuy không quá giống như Tôn thúc vẫn nên gọi ta là A Trúc đi, dù một nam hài ẻo lả cũng không phải không có”
“Như thế lão Tôn đầu liền đi quá giới hạn .” Lão Tôn đầu cười hì hì, lại hỏi” cô nương, à không. . . A Trúc, ngươi có giấy thông hành đến Nam Việt quốc không ?”
“Giấy thông hành ?” Lâm Tiểu Trúc ngẩn người” giấy thông hành gì chứ ?”
Lão Tôn đầu sửng sốt, quay đầu nhìn” ngươi không tới quan phủ xin giấy thông hành sao ? vậy làm sao có thể qua biên giới ?”
“Xuất cảnh cũng cần giấy thông hành” Lâm Tiểu Trúc vỗ trán, thầm mắng mình vô ý. Hiện đại đi ra nước ngoài cần có hộ chiếu, visa, cổ đại cũng vậy thôi. Chẳng phải Đường Tam Tạng khi đi qua mỗi nước đều cần được ký giấy thông hành mới được đi qua sao ? Quan Vũ qua năm ải chém sáu tướng, lúc đầu không có giấy thông hành của Tào Tháo cấp nên đi đến đâu cũng bị ngăn cản, sau này Tào Tháo sai người đưa văn thư đến, đi đường mới thuận lợi. Có thể thấy được, việc xuất ngoại thời nào cũng như nhau, giấy thông hành chính là hộ chiếu, đến quan phủ xin ấn dấu chính là visa a.
Nàng không có giấy thông hành, làm sao bây giờ ? Lâm Tiểu Trúc nhăn mi
“A Trúc, ngươi xem thế này có được không ?” Lão Tôn đầu dừng xe ven đường” ngươi về nastrong xin giấy thông hành trước, sau đó mới đi tìm cô ngươi ?”
“Không được.” Lâm Tiểu Trúc nói” cứ đi đi, đến biên giới rồi tính sau. Đến đó ta xem có thể sai người mang thư đến chỗ cô ta, nhờ nàng đến biên giới. Nếu nàng thương ta, nguyện ý cho ta ở nhờ sẽ nghĩ ra cách để giúp ta, nếu không, ta quay về nhà cũng chưa muộn cũng không phiền đến giấy thông hành làm gì”
“Nhưng giấy thông hành phải đến chỗ quan phủ khai hộ tịch làm, ngươi đến biên cảnh, nếu cô ngươi chỉ là bá tánh bình dân cũng không dễ tìm cách cho ngươi. Ta khuyên ngươi nên suy nghĩ cẩn thận đi”
Lâm Tiểu Trúc lắc đầu.
Hôm qua nàng táng cho Viên Thiên Dã một bạt tai, trong lúc tức giận dùng đến mười thành công lực, làm cho mặt hắn in rõ dấu năm ngón tay. Viên Thiên Dã lớn đến chừng này, chắc chưa từng có ai đánh hắn, còn đánh vào mặt, không biết trong lòng hắn tức giận đến thế nào, sao có thể nhanh chóng sai người đi cởi bỏ nô tịch cho nàng. Nếu nàng vẫn còn nô tịch lại đến quan phủ xin giấy thông hành vậy chẳng phải mang tội bỏ trốn sao ? hơn nữa, một khi đến quan phủ, cho dù là Viên Thiên Dã hay Thái thượng hoàng sẽ biết được nàng đi đâu, biết nàng muốn rời khỏi đất nước này, chỉ cần bọn họ muốn nàng không an ổn thì chẳng phải là việc khó. Cho nên nàng đến biên cảnh Bắc Yến quốc rồi tính sau, nếu không thể xuất quan thì sống luôn ở đó cũng tốt, rời xa kinh thành, có lẽ sẽ an toàn hơn nhiều.
Tuy đã quyết ý nhưng không biết có qua khỏi cửa thành hay không, nàng nhớ thời Minh, muốn ra thành cũng cần có giấy, vội hỏi” không biết ra khỏi thành có cần văn thư gì không ?”
“Cái đó thì không cần, chỉ cần ngươi không phải là tội phạm truy nã thì ra hay vào thành đều không sao”
“Vậy là tốt rồi.” Lâm Tiểu Trúc yên lòng,” cứ làm theo ta nói đi! Đi thôi.”
Lâm Tiểu Trúc bỏ tiền mướn xe, lão Tôn đương nhiên nghe theo nàng. Nếu nàng nghe hắn khuyên, cho xe quay về thì hắn cũng sẽ bị trừ tiền. Hắn khuyên nàng một câu là do có lòng tốt, lúc này thấy Lâm Tiểu Trúc không nghe mà vẫn đi tiếp thì cũng không nhiều lời nữa, ra roi thúc người đi về phía cửa thành.
Đến trước cửa thành, Lâm Tiểu Trúc vén rèm cửa nhìn tường thành, phát hiện bên trên có dán ba, bốn tấm bố cáo nhưng cách xa nên không nhìn rõ lắm. Nghĩ lại tình cảnh của mình, nàng vẫn quyến định hỏi rõ” Tôn thúc, mấy bức họa kia là truy tìm đào phạm giết người phải không ?”
“Có người là tội phạm, có người là nô lệ bỏ trốn” nơi này nhiều người nên lão Tôn cẩn thận đánh xe, chậm rãi đi sau một chiếc xe ngựa hướng về phía cửa thành.
Nô lệ bỏ trốn ? Lâm Tiểu Trúc cả kinh. Nàng xoay mặt, thật hối hận đã không hóa trang trước khi ra cửa, có điều lúc này hối hận cũng đã muộn. Nàng tin Viên Thiên Dã trả khế ước bán thân cho nàng thì sẽ không xem nàng là nô tỳ bỏ trốn mà đuổi giết.
Binh lính giữ thành cho từng chiếc xe dừng lại để kiểm tra, khi đến trước xe của Lâm Tiểu Trúc, hắn xốc màn lên, nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc, thấy nàng không giống bức hình trên tường thành liền buông mà xuống, ra dấu cho lão Tôn đánh xe đi.
Lâm Tiểu Trúc thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Ra khỏi thành, gió lạnh phơ phất xuyên thấu qua màn xe, Lâm Tiểu Trúc đột nhiên cảm thấy tâm tình rất tốt. Nàng xốc màn xe, nói với Tôn lão đầu” Tôn thúc, ngươi thường xuyên đánh xe bên ngoài, chắc gặp được nhiều chuyện thú vị phải không ? có thể kể cho ta nghe được không ?
“Nếu ngươi không ngại ồn ào thì lão Tôn liền kể cho ngươi nghe” lão Tôn nghe vậy bắt đầu mở miệng như máy hát. Hàng năm hắn đều ra ngoài đánh xe, kiến thức rộng rãi, hiểu biết so với những gì Lâm Tiểu Trúc xem trong sách còn thú vị hơn, tỉ mỉ giới thiệu với nàng các danh lam thắng cảnh và đặc sản từng vùng miền.
Ngồi trên xe cả ngày cũng không thoải mái lắm nhưng Lâm Tiểu Trúc trẻ tuổi lại không phải được nuông chiều từ bé cho nên đêm đến ngủ một giấc, ngày hôm sau lại sinh long hoạt hổ. Lão Tôn đi lại hơn nửa đời người, rất quen thuộc mọi tình huống, buổi sáng xuất phát lúc nào, buổi trưa dừng chân ăn cơm ở đâu, buổi tối ngủ chỗ nào đều thu xếp rất ổn thỏa. Lâm Tiểu Trúc âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã mướn đúng người.
Đến giữa trưa ngày thứ ba, hai người dừng lại ở Ngô trấn để ăn cơm.
“A Trúc, Ngô trấn này là vùng sông nước nổi danh Bắc Yến, vịt ở đây vừa mềm vừa béo, rất nổi danh” lão Tôn nói.
Vốn chủ thuê không cần lo chuyện ăn ngủ của xa phu, đến giờ cơm, chủ thuê chỉ cần lo phần mình là được nhưng Lâm Tiểu Trúc thấy lão Tôn tốt bụng lại nhiệt tình nên dọc đường đi đều kêu lão ăn chung với mình. Mới đầu lão Tôn còn nhún nhường từ chối nhưng Lâm Tiểu Trúc thật lòng mời, về sau hắn cũng đồng ý. Cũng vì thế mà hắn càng thêm tận tâm với nàng, thấy Lâm Tiểu Trúc tiêu tiền khá hào phóng, chú ý nhất tới chuyện ăn uống vì thế đi đến đâu cũng giới thiệu đặc sản nơi đó.
“Con vịt?” Lâm Tiểu Trúc vừa nghe, nhãn tình sáng lên.
Vịt và gà đều là gia cầm nhưng công hiệu khác nhau xa. Gà thích hợp dùng để tẩm bổ trong mùa đông, dân gian có câu” cuối năm ăn một con gà, năm sau thân thể tốt” . Còn vịt thuộc thủy cầm, trong sách y cũng có viết 'thường xuyên ăn thịt vịt sẽ có ích với bệnh thể nhược âm hư, phù thực, đại tiện khố ráo. . .”
Thời điểm thích hợp nhất để ăn thịt vịt chính là cuối hạ đều thu, khi đó chất thịt mềm mại màu mỡ, dinh dưỡng phong phú. Hơn nữa thịt vịt tính hàn, có thể trừ thu táo, thích hợp nhất để giải nhiệt cuối màu hã. Vì vậy mùa thu thường dùng thịt vịt để nấu ăn nhiều hơn các loại thịt khác.