Hắn vừa nói xong, một phụ nhân đi ra sau tấm bình phong, mặt tràn đầy kinh ngạc, phân phó hạ nhân” A Trung, ngươi mau đi mua gừng đi, nhiều một chút, phải nhanh nữa” rồi đưa mắt nhìn qua” vị này là linh y? sao lại biết việc nhà của ta? Bệnh của lão gia có liên quan tới gà tre và gừng sao?”
Lâm Tiểu Trúc thấy phụ nhân này hơn năm mươi tuổi, mình mặc tơ lụa, đầu đầy châu ngọc, có lẽ là thê tử của vị đại lão gia đang bị bệnh. Trong gia đình nhà giàu mà nàng có thể biết được bữa trưa trượng phu ăn món gì, lại không e dè việc trúng độc, có thể thấy tình cảm vợ chồng rất tốt.
“Phu nhân có điều không biết, gà tre vốn là gia cầm,không có độc nhưng chúng lại ăn bán hạ thảo có độc, lâu dần chất độc tích tụ trong cơ thể con gà, vì vậy người ăn gà tre nhiều cũng dễ bị trúng độc. Mà gừng có thể giải độc của bán hạ, khi nấu gà bỏ nhiều gừng thì sẽ tiêu trừ độc của bán hạ. Đối với bệnh trạng của đại lão gia thì có lẽ do ăn nhiều gà tre mà hôm nay món gà lại không bỏ gừng, không biết có đúng hay không?” Viên Thiên Dã lên tiếng.
“Thì ra là vậy” đại phu nhân và nhị lão gia bừng tỉnh đại ngộ. Thật ra, vừa rồi nghe nói trúng độc, bọn họ rất lo lắng. Tuy Lý gia phụ từ tử hiếu, huynh đệ hòa thuận nhưng gia nghiệp lớn, nói không chừng sẽ có người sinh dị tâm, hạ độc đại lão gia. Nếu thật là vậy, thì danh tiếng nhân nghĩa hiếu để của Lý gia sẽ bị hủy hoại, lại không ngờ chỉ vì ăn gà tre mà gây nên chuyện
“Tiểu đại phu y thuật cao minh, nói ra cứ như đã tận mắt chứng kiến. Lão gia nhà ta rất thích ăn gà tre, thường xuyên sai người làm món năm, một năm ăn đến cả trăm con. Hai ngày nay ta giao việc phòng bếp cho con dâu lớn quản lý, nàng mới chưởng quản, không tránh khỏi luống cuống tay chân, nên đã mua thiếu gừng. Vì thế hôm nay món gà tre không cho gừng vào mà gây nên đại họa” đại phu nhân vừa dùng khăn tay lau nước mắt, vừa ân cần cầu xin Viên Thiên Dã” tiểu đại phu, trước khi hạ nhân mua gừng về, có cách nào cứu chữa không? Nếu kéo dài lâu, có nguy hiểm gì tới tính mạng của lão gia ta không?”
Vốn gặp phải tình huống này, Viên Thiên Dã có thể thi châm cứu trị nhưng hắn lúc này chỉ có mỗi cái chuông đồng trong tay, đành chỉ an ủi” phu nhân đừng quá sốt ruột, trấn này không lớn lắm, chốc lát sẽ mua gừng về thôi, lúc đó lão gia nhà ngươi sẽ không ngại nữa”
Chu đại phu vừa khiển trách Viên Thiên Dã tung tin đồn nhảm gạt tiền, còn muốn gia chủ đuổi hắn đi, không ngờ Viên Thiên Dã chỉ hỏi một câu về gà tre đã làm cho đại phu nhân đi ra khỏi bình phòng, còn rất tin lời Viên Thiên Dã. Hắn vừa tức vừa giận, hành y cả đời, đây là lần đầu tiên hắn bị bẽ mặt như thế nhưng lại không thể nói gì, liền lấy lui làm tiến, bỏ phương thuốc mới viết được một nửa xuống” nhị lão gia, không biết đương gia của Lý gia là nhị lão gia hay là đại phu nhân? nếu là đại phu nhân, vậy lão phu xin cáo từ” . Nói xong nhấc chân bước đi. Hắn còn định nói sau này Lý gia có ai bị bệnh thì mời cao nhân khác đi nhưng Lý gia là nhà giàu có tiếng trong trấn, hơn nửa doanh thu hàng năm của hắn là dựa vào Lý gia nên đành nuốt mấy lời này vào.
Hắn nói vậy, chẳng qua chỉ muốn kích nhị lão gia, làm cho hắn mời mình chữa bệnh mà không để cho phụ nhân chi phối. Nào ngờ đại phu nhân và nhị lão gia vừa nghe vậy đều thay đối sắc mặt. Từ sau khi Lý lão thái gia già đi, mọi việc đều do đại lão gia làm chủ, bây giờ hắn vữa ngã bệnh, Chu đại phu đã nói như vậy chẳng phải là muốn châm ngòi ly gián bọn họ? giống như nhị lão gia ước gì đại ca chết sớm một chút để mình lên làm đương gia. Lời này nếu lan truyền ra ngoài, nhị lão gia không bị nước miếng người đời dìm chết mới là lạ. Nhị lão gia mất mặt là chuyện nhỏ, Lý lão thái gia tức giận mới là chuyện lớn.
Nhị lão gia cực kỳ tức giận, ánh mắt âm u nhìn Chu đại phu khiến người ta sợ hãi” Chu đại phu nói vậy là có ý gì? Nếu hôm nay người không nói rõ thì đừng hòng rời khỏi Lý gia ta”
Chu đại phu bị ánh mắt của nhị lão gia làm hoảng sợ, vẫn chưa ý thức mình đã nói sai, còn hỏi lại” nói cái gì? Lão phu đã nói rõ rồi mà, lão phu chẳng qua muốn hỏi xem bệnh cho đại lão gia là do nhị lão gia hay đại phu nhân quyết định? Nếu đại phu nhân quyết định, dùng dược của tiểu đại phu kia thì lão phu đương nhiên cáo từ”
“Những lời của ngươi phải giải thích với đương gia thế nào?”
“Đương gia. .” lúc này Chu đại phu mới phát hiện ra lời của mình đã phạm vào đại kị của nhà này, đành cười nói” xin lỗi, xin lỗi, ta nói sai rồi, nhị lão gia đừng trách. Người già cũng hồ đồ hơn, nói cái gì cũng không biết”
Cũng may lúc này A Trung từ ngoài đi vào, tay cầm một cái chén” Đại phu nhân, nước gừng có rồi”
Đại phu nhân mừng rỡ” Mau, mau cho Đại lão gia uống đi”
Nhị lão gia không còn tâm trí để ý đến Chu đại phu nữa, vội chạy tới bên giường, cùng đại phu nhân cho đại lão gia uống nước gừng. Uống xong, ba người gắt gao nhìn chằm chằm đại lão gia nhưng đợi nửa ngày vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Đại phu nhân quay đầu, có chút tức giận nhìn Viên Thiên Dã” sao lại như vậy? không phải nói nước gừng có thể giải độc bán hạ sao?”
Viên Thiên Dã không chút hoang mang” không có nhanh như vậy, phải chờ khoảng hai nén nhang. Các ngươi lại hầm một chén canh đậu xanh, đợi khi Đại lão gia tỉnh lại thì cho hắn ăn” rồi quay sang cái bàn vừa rồi Chu đại phu ngồi viết phương thuốc” ta viết một phương thuốc, uống vào sẽ không sao”
Loading...
Đại phu nhân quay sang nhìn Nhị lão gia” nhị đệ, ngươi xem. .” từ đầu nàng thấy Viên Thiên Dã nói đâu trúng đó nên tin tưởng hắn y thuật cao minh, có thể cứu mạng lão gia nhưng bây giờ đã cho uống nước gừng mà người còn chưa tỉnh lại, làm nàng có chút dao động.
Nhị lão gia cũng không có chủ ý gì, không biết nên nghe theo Viên Thiên Dã chờ thêm chốc lát hay để Chu đại phu ra tay cứu trị. Nếu nghe lời Viên Thiên Dã, vạn nhất không đúng thì phải làm sao? Mà để cho Chu đại phu chữa trị, nếu có gì sai sót thì phải thế nào? Kiểu gì thì bọn họ cũng không thể thua được.
Nhị lão gia không lên tiếng, Chu đại phu cũng không dám tự tiện rời đi, thấy tình hình như vậy, cảm giác đã tới lúc trở mình, vui vẻ không thôi,âm thầm thấy may mắn vì mình không lập tức rời đi, đắc ý nói” đại phu nhân, có cần lão phu ra tay không?”
Đại phu nhân do dự một lát rồi nói” về chuyện này, phiền Chu đại phu viết một phương thuốc đi”
Lâm Tiểu Trúc nghe vậy liền lên tiếng” Đại phu nhân, cổ nhân có câu dùng thì không nghi, nghi thì không dùng. Ngươi đã nhờ công tử nhà ta thì nên tin lời hắn. Hơn nữa, ngươi cũng biết, dù là thức ăn gì cũng cần có thời gian tiêu hóa. Bây giờ lão gia nhà ngươi chẳng qua tỉnh chậm trễ một chút, ngươi đã đổi đại phu. Như vậy, ta muốn hỏi, Đại lão gia uống nước gừng đã sắp tỉnh, sau đó uống thuốc của Chu đại phu tỉnh lại, như vậy, bệnh này rốt cuộc là ai chữa khỏi? nói thật, có tiền hay không, chúng ta không cần, ngươi nhìn xiêm y trên người công tử nhà ta thì biết, gấm thái vân không phải người nào cũng có tiển mua nổi. Ta chỉ là không thể chịu được việc giúp các ngươi chữa bệnh còn bị mắng là lang băm”
Đại phu nhân thở dài, đứng lên vén áo thi lễ” có lẽ hai vị đại phu đều tin tưởng y thuật của mình nhưng ta lại chỉ có thể tin một người nhưng lại không biết phải tin ai, thực sự là chúng ta không thể thau. Cho nên xin hai vị đại phu thông cảm cho tâm tình của chúng ta, bây giờ chúng ta chỉ có thể để cho hai vị cùng chuẩn bị. Việc bốc thuốc, nấu thuốc cũng cần một khoảng thời gian. Nếu tiểu đại phu chẩn đoán chính xác, lão gia tỉnh lại vậy đến lúc đó sẽ dùng thuốc do tiểu đại phu kê; nếu không tỉnh, vậy thỉnh Chu đại phu ra tay”
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn thấy Viên Thiên Dã trong lúc nàng nói chuyện đã viết xong phương thuốc đưa cho A Trung, còn Chu đại phu nghe nàng nói vậy mới bắt đầu cầm bút viết phương thuốc. Trong hai người, ai lo nghĩ cho bệnh nhân hơn, vừa nhìn đã hiểu.
Lâm Tiểu Trúc nghe đại phu nhân nói xong, hết nhìn Viên Thiên Dã lại nhìn Chu đại phu, vẻ mặt thẹn thùng
“Ngươi làm cũng đúng vậy. Chúng ta tin tưởng y thuật của Viên huynh, đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn bệnh nhân nhầm đường lạc lối” Thẩm Tử Dực thấy vậy, nhẹ giọng an ủi nàng.
Lâm Tiểu Trúc nhìn hắn cảm kích cười, trong lòng cảm khái: Thẩm Tử Dực biết rõ Viên Thiên Dã là tình địch của mình lại vẫn bảo vệ, đúng là một chính nhân quân tử.
Phương thuốc của Viên Thiên Dã rất đơn giản, chỉ có cam thảm cùng mấy vị thuốc thông khí, còn Chu đại phu lại viết ra một đống lớn, nghĩ nghĩ lại viết viết, thêm thêm, giảm giảm một hồi mới cho ra phương thuốc, đưa cho A Trung. A Trung cầm hai phương thuốc, nhanh chóng đi ra ngoài.
Viên Thiên Dã tiến tới gần bệnh nhân, thấy hắn lúc này đã không chảy nước dãi nữa, miệng cũng không còn cứng như trước, tay cũng không run, sờ sờ mạch tượng thì mạc tượng đã có lực lại theo quy luận, cũng yên lòng hơn.
Đại phu nhân và nhị lão gia thấy vậy, trong lòng tràn đầy hi vọng” như thế nào rồi”
Viên Thiên Dã gật đầu” thân thể của Đại lão gia rất tốt, khôi phục rất nhanh, có lẽ hai khắc nữa sẽ tỉnh lại”
Chu đại phu lập tức sầm mặt.
Lâm Tiểu Trúc thở dài. Vị Chu đại phu này, có lẽ trước kia không quan tâm tới bệnh nhân mà chỉ chú ý thanh danh của mình. Ở vị trí cao một thời gian liền có cảm giác mình có quyền uy, không muốn nghe ý kiến người khác, nhất là ý kiến của những người trẻ tuổi. Hình như đây là bệnh chung của những người lớn tuổi.