Lâm Tiểu Trúc cũng nghĩ ra được hai cách để ép khô rau dưa. Một là đem hành, rau xanh, cà rốt cắt nhỏ, cho vào nồi, vận dụng nguyên lý bếp lò mà quay ; hai là phơi khô dưới ánh mặt trời. Tuy nhiên thời gian thi đấu khá eo hẹp, không thể phơi nắng tự nhiên, nàng chỉ có thể áp dụng phương pháp thứ hai. Không ngờ làm xong, rau dưa từ xanh biếc chuyển sang màu lục rất đẹp mắt, lại trụng qua nước sôi, tuy không có hương vị ngon như kiếp trước nhưng cũng không tệ lắm, dù sao có còn hơn không, dùng giấy dầu bao thành bọc nhỏ, lại đặt chung vào bao mình, tương. . . coi như món mì khô của nàng đã hòa thành.
Làm món mì mất khá nhiều thời gian, nên khi Lâm Tiểu Trúc đưa lên thì thấy trên án đài đã có rất nhiều món khác. Nàng viết tên món mì cùng cách chế biến, sau đó đi xuống, tìm chỗ trống ngồi, chờ ban giám khảo thông báo kết quả.
Không lâu sau, đã có người lên tiếng” trước khi tuyên bố kết quả, ta muốn giải thích một chút, trận đấu lần vốn định loại ba mươi người, còn lại hai mươi người vào chung kết nhưng xét thấy đa phần mọi người đều làm đồ ăn không có gì mới mẻ, cho nên chỉ còn mười hai người vào vòng trong. Ta bắt đầu đọc tên đây : Lâm Tiểu Trúc, Triệu Cường, Lý Đại Trụ, Hạ Sơn. . .”
Danh sách vừa đọc xong, có người không nghe thấy tên mình liền bàn tán xôn xao” rõ ràng đã thông báo rồi mà, sao không chọn hai mươi người ? có phải có vấn đề gì không ?”
“Cái gì mà không có sáng ý ? sao mới gọi là mới chứ ? mười hai người kia cũng đâu có làm ra món gì mới đâu ?”
“Có phải vì ưu ái cho mười hai đầu bếp kia mà cố ý giảm bớt sự cạnh tranh không ? »một thanh âm ép đến cực thấp truyền đến tai Lâm Tiểu Trúc.
Đây là thanh âm của Ngô Bình Cường. Lâm Tiểu Trúc nhướng mày, quay đầu nhìn Ngô Bình Cường đang đứng đối diện, cách nàng ba bốn chỗ. Hắn cũng đang nhìn nàng.
Ngô Bình Cường thấy thanh âm của mình còn chưa dứt, Lâm Tiểu Trúc đã quay đầu nhìn hắn, tựa như nghe được những lời hắn nói, lập tức toàn thân toát mồ hôi lạnh, miễn cưỡng cười nói” chúc mừng ngươi, Lâm cô nương”
Lâm Tiểu Trúc thâm ý liếc hắn một cái, mặt không chút thay đổi, quay đầu lại. Ngô Bình Cường này vẫn luôn cố chấp, không chấp nhận nổi thua cuộc. Xe ra phải để Viên Thiên Dã để ý hắn mới được. Người ghét hiền ghen tài như thế rất bất lợi với sự phát triển của Quảng Phúc lâu. Có điều lá gan của hắn cũng chẳng lớn, nói bậy một câu đã bị nàng bắt được, chắc chắn sẽ không dám nói tiếp.
Xem ra Viên Thiên Dã không làm giám khảo là rất chính xác. Nếu không nàng đạt được kết quả như thế, Ngô Bình Cường chắc sẽ đi đồn đãi chung quanh, hoài nghi tính công bằng của trận đấu lần này.
Lúc này, một đầu bếp chừng năm mươi tuổi, chỉ tay vào mặt giám khảo nói” tiểu nhân muốn biết mười hai đầu bếp kia đã làm ra món mới gì, cũng để chúng ta được đại khai nhãn giới”
“Đúng, để cho chúng ta biết cũng được tâm phục khẩu phục” có người lớn tiếng phụ họa.
Người trên đài liền giải thích” mọi người đều biết, bình thường người xa nhà chỉ có thể mang theo ít điểm tâm, mà đa số các ngươi cũng chỉ biết làm điểm tâm, chẳng qua là làm ngon hơn thôi. Như vậy chính là không có sáng ý nhất, đương nhiên bị loại khỏi trận đấu” . Người nọ cầm bảng tên của Lâm Tiểu Trúc lên” nhìn đi, chỉ cần dùng nước sôi ngâm đã có thể làm ra một chén mỳ sợi thật ngon, đây mới là có ý tưởng nhất, phù hợp với yêu cầu trận đấu”
Sau đó hắn lại liệt kê vài món ăn khác cùng hiệu quả, đều là những món đầy sáng tạo, thích hợp mang theo lại dễ bảo quản, lại nói” làm một đầu bếp, phải động não suy nghĩ nhiều, có vậy mới càng có thể làm ra nhiều món ngon, tạo phúc cho dân chúng”
Các đầu bếp bị loại ngẫm lại thấy đúng là món mình làm không có mới lạ, thua xa mấy món được chọn, không có ý kiến gì nữa, ủ rũ rời đi.
Khi Lâm Tiểu Trúc về tới nhà, Viên Thiên Dã còn chưa trở về. Nàng tắm rửa xong, đang ngồi lau tóc, tính gọi một nha đầu mang nước đi thì nghe tiếng Vân San ở bên ngoài bẩm báo” cô nương, vương gia đã trở lại”
“Được, ta đã biết. Các ngươi mang nước ra ngoài đi” . Lâm Tiểu Trúc buông khăn, mở cửa đi ra ngoài, thấy Viên Thiên Dã đang ngồi ở gian cách vách.
“Có chuyện gì?” Lâm Tiểu Trúc có chút kinh ngạc hỏi. Tuy hai người cũng thường có hành động thân mật nhưng Viên Thiên Dã vẫn lo lắng mình không khống chế được, sẽ làm chuyện khác người trước hôn nhân, cho nên lúc nàng tắm rửa, hắn sẽ không đến. Bây giờ biết rõ nàng đang tắm rửa lại ngồi chờ ở chỗ kia, nhất định là đã xảy ra chuyện.
Ánh mắt Viên Thiên Dã nhìn Lâm Tiểu Trúc nóng đến mức phỏng người. Lúc này đang cuối xuân đầu hạ, Lâm Tiểu Trúc mặc váy dài màu đỏ, thể hiện rõ dáng người yểu điệu, mái tóc đen mềm bóng mượt xõa ngang lưng, hai má vì ngâm nước nóng mà hồng hồng, môi đỏ mọng ướt át, hai mắt đen bóng sáng như sao trên bầu trời đêm.
Nha đầu đã mang nước ấm ra ngoài, Vân San cũng thức thời lui ra, Viên Thiên Dã liền tiến lên, đưa tay vuốt tóc Lâm Tiểu Trúc, trách cứ” sao không lau khô tóc đi ?” nói xong kéo nàng vào phòng, cầm khăn, nhẹ nhàng mà có chút khẩn trương, lau tóc cho nàng.
Từ Đông Viên trở về, Viên Thiên Dã cũng hay lau tóc cho nàng. Hai người không ai lên tiếng, chỉ thông qua động tác này cũng làm cho gian phòng tràn ngập tình cảm ấm áp, làm cho Lâm Tiểu Trúc cảm giác hai người như phu thê lâu năm.
“Tiểu Trúc.”
Loading...
“Ân?”
“Ngày mai chính là trận đấu cuối cùng, sau khi kết thúc, chúng ta có thể thành thân”
“Ân.” Lâm Tiểu Trúc mỉm cười. Viên Thiên Dã đã nói như vậy không biết bao nhiêu lần. Hắn muốn cùng nàng một chỗ, hắn khát vọng nàng, nàng đều hiểu được.
Nàng cũng muốn thời thời khắc khắc ở cùng một chỗ với hắn. Nàng thở dài một tiếng, xoay người lại, lấy tay phác thảo gương mặt hắn, cái mũi cao thẳng của hắn, cuối cùng dừng ở môi hắn. Hắn rốt cuộc cũng không ức chế được khát vọng nội tâm, nhiệt tình hôn nàng.
Môi nàng mềm mại như vậy, ngọt như vậy. Trên người nàng có một mùi thơm tươi mát vừa mới tắm rửa xong pha lẫn hương thơm đặc trưng của thiếu nữ, làm cho hắn khó ức chế được xúc động như trước kia. Hắn rời khỏi môi nàng, hôn lên cổ, lên xương quai xanh của nàng. Hắn cảm thấy thân thể nóng cháy, muốn tìm chỗ phát tiến. Hắn rất muốn hòa hợp một thể với nàng.
“Đừng. . . không cần” Lâm Tiểu Trúc bị cuồng nhiệt của hắn khiến cho mê muội, nụ hôn của hắn khiến nàng run rẩy nhưng vẫn còn chút lý trí, vội đẩy tay hắn ra” Thiên Dã, đừng như vậy. . .”
Viên Thiên Dã cũng biết nếu cứ tiếp tục, hắn sẽ làm ra chuyện vượt rào nên ngừng hôn, tuy vậy vẫn luyến tiếc Lâm Tiểu Trúc rời xa, vẫn gắt gao ôm nàng vào ngực.
Lâm Tiểu Trúc cảm giác thân thể hắn cứng đờ, cũng không dám lộn xộn nữa, yên lặng ôm eo hắn, lắng nghe nhịp tim của hắn, đợi hắn bình phục cảm xúc.
“Tiểu Trúc, sắp đến ngày thành thân, ta càng cảm thấy gian nan” Viên Thiên Dã thấp giọng nỉ non.
Lâm Tiểu Trúc mỉm cười, đứng dậy, chuyển đề tài” vừa rồi ngươi tìm ta là có chuyện gì ?”
Lúc này Viên Thiên Dã mới nhớ tới” Thẩm Tử Dực đến, bảo ta đến gọi ngươi ra ngoài ăn cơm, hắn đang ở tửu lâu chờ chúng ta”
“Vậy mau đi đi” Lâm Tiểu Trúc đẩy hắn” ngươi đi ra ngoài trước đi, ta chải tóc xong sẽ ra” . Nàng còn nhìn cổ hay tay có dấu vết gì không, nếu có còn phải đi thay quần áo mới có thể ra ngoài.
“Được, ta cũng về thay quần áo” Viên Thiên Dã đáp, bỗng nhiên ánh mắt hắn dừng lại trên cổ Lâm Tiểu Trúc, bất động.
“Làm sao vậy?” Lâm Tiểu Trúc vội cúi đầu, sợ xiêm y của mình không chỉnh tề, không ngờ khối ngọc bài đã rơi ra ngoài áo nàng.
“Đây là. . .” Viên Thiên Dã tiến lên từng bước, cầm lấy ngọc bài, cẩn thận nhìn, sau đó ngẩng đầu lên” cái này lão gia tử đưa cho ngươi khi nào ?”
“Lúc ở sơn trang, lão gia tử đến trấn trên, gặp được ta, cảm thấy ta hợp ý với hắn nên tặng cho ta khối ngọc bài này”
“Lâu như vậy?” sắc mặt Viên Thiên Dã đen dần” hắn có nói với ngươi ngọc bài này có ý nghĩa gì không ?”
“Có nói sơ, sau đó Thẩm Tử Dực nhìn thấy ngọc bài, cũng nói cho ta biết” Lâm Tiểu Trúc thấy Viên Thiên Dã mất hứng, nhíu mi. Nàng thấy khi hắn phát hiện ra ngọc bài thì liền như vậy. Cũng phải thôi, là do nàng không tin hắn, là ai bị người mình yêu giấu diếm mình cũng mất hứng thôi.
“Thẩm Tử Dực? sao hắn có thể nhìn thấy ngọc bài” . Viên Thiên Dã càng thấy mất hứng. Nàng cất ngọc bài trong cổ ẩn mật như vậy, Thẩm Tử Dực lại biết mà hắn thì bị che giấu lâu như vậy. Nếu không phải hôm nay vô ý phát hiện ra, chắc nàng vẫn sẽ giấu hắn. Trong cảm nhận của nàng, hắn tính là gì ?
Lâm Tiểu Trúc hiển nhiên cảm giác được Viên Thiên Dã tức giận, nhưng nàng giấu hắn là có nguyên do, vì thế cũng không thấy chột dạ, nhìn thẳng hắn, nói” lúc ở Thẩm Viên, bị hạ nhân của quận chúa suýt chút nữa làm té xuống hồ, ngọc bài rớt ra nên hắn thấy được”
Viên Thiên Dã yên lặng nhìn Lâm Tiểu Trúc hồi lâu mới nói” lâu như vậy ngươi cũng không nói cho ta biết, ngay cả Thẩm Tử Dực cũng biết mà ta lại không. Lâm Tiểu Trúc, nếu hôm nay ta không phát hiện ra thì ngươi tính giấu ta tới lúc nào ?”