Bốn ngày sau, đội ngũ đưa dâu đến ngoài thành Yên kinh, dừng lại trước một tòa nhà gần thập lý đình mà Viên Thiên Dã đã ở trước kia. Người săn sóc dâu và đám người Vân San hầu hạ Lâm Tiểu Trúc tắm rửa, mặc lại giá y phượng hoàng giương cánh, trang điểm, phủ khăn voan rồi đoàn xe lại tiếp tục đi vào trong thành.
Hôn lễ tổ chức ở Dật vương phủ, xe ngựa vừa đến trước đại môn, tiếng pháo đã vang lên giòn giã. Lâm Tiểu Trúc được người săn sóc dâu đỡ vượt qua chậu than vào cửa, lên kiệu đến đại sảnh, đã có rất nhiều quan khách ở đó. Vì hôn lễ này không phải bình thường nên các quốc gia đều phái người đến chúc mừng. Lâm Tiểu Trúc được một bàn tay to vững vàng đỡ ra khỏi kiệu, một sợi hồng trù được nhét vào trong tay, sau đó được dắt đi vào đại sảnh.
Đến đại sảnh, lễ quan liền hô to” tân lang, tân nương vào chỗ”
“Tân lang, tân nương dâng hương”
“Quỳ, dập đầu, lại dập đầu, dập đầu lần ba. . .”
Lâm Tiểu Trúc liền làm theo mệnh lệnh và sự hướng dẫn của người săn sóc dâu.
“Lễ hoàn, đưa vào động phòng” Lâm Tiểu Trúc lại được đưa vào tân phòng.
Rốt cục hoàn thành .
Được người săn sóc dâu dìu đến ngồi trên giường, Lâm Tiểu Trúc thở phào nhẹ nhõm, trước mắt độg nhiên sáng ngời, hỉ khăn được xốc lên, khuôn mặt anh tuấn của Viên Thiên Dã hiện trước mắt nàng. Trước giờ Lâm Tiểu Trúc đều để mặt mộc, hiếm khi trang điểm kỹ lưỡng, dù bốn ngày trước ở ngoài Hiên Viên thành đã từng thấy nàng trang điểm như vậy một lần nhưng bây giờ nhìn gương mặt quyến rũ động lòng người của nàng, Viên Thiên Dã vẫn ngẩn người, chăm chú nhìn nàng, luyến tiếc dời mắt.
Nhớ tới hôm nay là ngày vui, hai người đã thành phu thê, tối nay còn phải động phòng, Lâm Tiểu Trúc bị ánh mắt nóng bỏng của Viên Thiên Dã làm đỏ mặt. Nàng rũ mâu, quay mặt đi, tránh ánh mắt hắn.
Thấy nàng thẹn thùng, đáy lòng Viên Thiên Dã như bị mèo cào, rất muốn ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, hôn lên đôi môi anh đào no đủ của nàng nhưng lúc này người săn sóc dâu còn ở trong phòng, bên ngoài còn có tân khách, hắn đành kiềm chế rung động trong lòng, ôn nhu cười nói với nàng” ngươi ở trong này nghỉ ngơi đi, ta đi kính rượu rồi trở lại”
“Uh, đi thôi.” Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu liếc hắn một cái, trong lòng cảm giác ngọt ngào và ấm áp.
Lâm Tiểu Trúc vốn tự nhiên, hào phóng lại bị hành động ái muội của hắn mà đỏ mặt, cho đến khi nghe tiếng bước chân hắn đi ra cửa mới ngẩng đầu lên trừng hắn một cái, cũng không dám nhìn người săn sóc dâu và nha hoàn trong phòng.
“Vị cô nương này, Vương gia đã dặn khi nào vương phi vào tân phòng thì đưa rượu và thức ăn lên, phiền ngươi hỏi giùm lúc này vương phi có muốn dùng cơm hay không để lão nô bảo bọn họ mang thức ăn lên” ngoài cửa vang lên thanh âm quen thuộc.
Lâm Tiểu Trúc cũng nhận ra đó là tiếng của Ngô ma ma vẫn hầu hạ Viên Thiên Dã. Nàng quay đầu, nhìn ra cửa, thấy Tử Tô đi vào hỏi nàng có muốn dùng cơm bây giờ không.
“Ta hiện tại không đói bụng, đợi vương gia trở lại rồi ăn đi” Lâm Tiểu Trúc đáp. Sợ nàng bị đói, ở Thập lý đình, Viên Thiên Dã đã cho người mang điểm tâm cho nàng, giờ chỉ mới nửa ngày, nàng không đói. Còn hắn đang phải kính rượu, chắc là uống không ít nhưng sẽ không ăn gì, bụng trống không, chờ hắn về rồi cùng ăn thôi.
“Dạ” Tử Tô đi ra ngoài, chuyển lời cho Ngô ma ma, tiếp theo là tiếng bước chân đi xa.
Lâm Tiểu Trúc chớp chớp mi.
Khi tình cảm của Viên Thiên Dã và mẫu thân hắn còn tốt, nể tình mẫu thân, nếu Thính Vũ không quá mức, hắn cũng sẽ không đối với nàng như hạ nhân. Hiện tại tình cảm mẹ con đã phai nhạt, Ngô ma ma vẫn không bị đuổi đi, cho thấy nàng bình thường làm việc cẩn thận, chu đáo. Nàng là lão nhân ở Dật vương phủ, chủ quản hậu viện, chuyện vừa rồi chỉ cần phái một nha hoàn biết quy củ tới hỏi là được, đâu cần tự mình đi. Nàng làm như vậy tỏ vẻ là lấy lòng, muốn thần phục Lâm Tiểu Trúc thôi.
Nghĩ tới đây, Lâm Tiểu Trúc thản nhiên cười một cái.
Cha mẹ chồng thiên vị con trai lớn, muốn đoạt quyền của tiểu nhi tử, náo loạn như vậy càng đẩy Viên Thiên Dã ra xa, tình cảm bọn họ phai nhạt càng có lợi cho nàng. Nếu trước kia, nàng dù có thân phận Hiên Viên công chúa gả đến thì cũng phải nhìn sắc mặt thái hậu mà sống, cũng phải nghe theo quy củ của thái hậu. Thái hậu tặng tỳ thiếp hay hạ nhân tâm phúc đến, nàng phải chịu, nếu không sẽ bị chụp tội danh bất hiếu, Viên Thiên Dã cũng không bênh được. Hơn nữa, Viên Thiên Dã vốn yêu thương cha mẹ sâu sắc, nếu là vậy thì chắc chắn tình cảm của bọn họ sẽ bị ảnh hưởng. Bây giờ thì hay rồi, thái hậu, thái thượng hoàng phải nhìn săc mặt Viên Thiên Dã mà làm việc, đương nhiên cũng sẽ không dám khiến nàng ngột ngạt. Sau này nàng ở Bắc Yến sẽ có thể thoải mái, tự tại.
Ngô ma ma cũng đã nhận ra điều này nên mới tới để thể hiện sự trung tâm.
Lâm Tiểu Trúc dứt bỏ ý nghĩ trong đầu, nói với Tử Tô” bảo các nàng mang nước ấm đến, ta muốn tắm rửa” mũ phượng trên đầu nặng tới mức cổ nàng sắp gãy rồi.
“Dạ” Tử Tô đi ra ngoài phân phó hạ nhân khác, ngoài cửa có bốn nha hoàn của Dật vương phủ chờ sẵn, nàng không cần tự làm, còn Vân San thì đi vào hầu hạ Lâm Tiểu Trúc tháo trang sức
“Vương phi, lát nữa còn có nghi thức phải làm” người săn sóc dâu thấy thế liền nhắc nhở
“Ta biết, không sao” Lâm Tiểu Trúc đáp. Nàng biết lát nữa Viên Thiên Dã trở về, hai người còn uống rượu hợp cẩn. Nếu nàng gả cho nam nhân xa lạ, đương nhiên phải ngồi ngay ngắn bên giường chờ hắn về làm lễ này xong, hầu hạ hắn tắm rửa rồi mình mới được rửa mặt tháo trang sức. Nhưng nàng gả cho Viên Thiên Dã luôn yêu thương nàng, đương nhiên không cần chú ý tới cấp bậc lễ nghĩa nhiều quá. Nếu hắn trở về thấy nàng còn mang mũ phượng thật nặng cùng đại lễ phục tới mười tầng, không chừng sẽ tức giận nha.
Nàng đứng dậy, ngồi trước bàn trang điểm để Vân San lấy mũ phượng xuống, các nha hoàn cũng đã rất nhanh mang nước ấm vào, nàng liền đứng dậy đi đến tịnh phòng, hảo hảo tắm gội, cảm giác thật thoải mái.
Khi Viên Thiên Dã đi vào phòng, phát hiện Lâm Tiểu Trúc đã thay váy bằng gấm như ý đỏ thẫm thêu song ti lăng loan, trên tay cầm một cuốn sách, thư thư phục phục dựa người lên tháp xem. Vân San thì đứng sau lưng nàng, dùng vải bông cẩn thận lau mái tóc đen bóng như tơ của nàng. Dưới ánh hỉ chúc, ngũ quan của nàng càng thêm diễm lệ, đôi lông mi dài rợp như cánh bướm. Trong phòng an tĩnh mà thanh thản, ấm áp. Người âu yếm yên lặng chờ hắn về. Viên Thiên Dã bỗng cảm thấy hốc mắt hơi nóng. Rất nhiều năm, hắn khát vọng có một gia đình như vậy, mỗi ngày về nhà đều nhìn thấy cảnh tượng ấm áp như vậy. Hôm nay, rốt cuộc hắn cũng đã đạt được.
“Vương gia.” Người săn sóc dâu nhìn bóng dáng cao lớn đứng yên ở cửa, vội vàng đứng lên, hành lễ với Viên Thiên Dã
Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu, nhìn thấy Viên Thiên Dã, buông sách đi đến trước mặt hắn, nhẹ giọng nói” ngươi đã trở lại ?”
Một câu hỏi bình thường lại khiến Viên Thiên Dã cảm như có gì đó nghẹn trong cổ họng, hắn vươn tay, ôm chặt nàng vào lòng.
Người săn sóc dâu và nha hoàn liếc nhìn nhau đầy xấu hổ, không biết có nên đi ra ngoài không thì lại thấy đôi vợ chồng mới cưới đang đứng trước, ngăn cản đường đi. Các nàng đành cúi đầu, cố gắng khiến mình trở nên vô hình.
Loading...
Lâm Tiểu Trúc lẳng lặng dựa vào ngực Viên Thiên Dã, nghe nhịp tim hữu lực của hắn. Nàng có thể cảm nhận được cảm xúc của hắn. Nàng vươn tay, ôm chặt thắt lưng hắn.
Hồi lâu, Viên Thiên Dã mới buông Lâm Tiểu Trúc ra, thấp giọng ôn nhu hỏi” đã ăn gì chưa ?”
“Không có.” Lâm Tiểu Trúc nhẹ nhàng lắc đầu, cười tươi như hoa” ta muốn chờ ngươi cùng ăn”
Viên Thiên Dã thấy nàng tươi cười, nhịn không được hôn lên trán nàng một cái rồi mới xoay người phân phó” bảo phòng bếp mang thức ăn lên”
“Dạ” Tử Tô vẫn đứng bên cửa gần bọn họ, vội vàng đỏ mặt đi ra ngoài, bảo hạ nhân mang thức ăn lên.
Ngô ma ma quyết tâm thể hiện sự trung tâm và lấy lòng tân vương phi vừa vào cửa. Nàng hiểu rõ thế cục Bắc Yến hiện tại. Viên Thiên Dã trên danh nghĩa là vương gia nhưng ở Bắc Yến lời nói lại là cửu đỉnh, hoàn thượng, thái thượng hoàng và thái hậu đều phải nghe hắn. Mà hắn đối với Lâm Tiểu Trúc lại tình thâm ý thiết, nàng nói cái gì, hắn sẽ không cự tuyệt. Nói cách khác, hiện tại lời nói của Lâm Tiểu Trúc có thể xem là có giá trị nhất Bắc Yến quốc. Nếu có ai dám không nghe, kết cục thêm thảm khỏi phải nói, so với đắc tội Dật vương gia còn nghiêm trọng hơn.
Vì vậy, hôm nay nàng xem việc chuẩn bị thức ăn cho vương phi là việc trọng đại nhất trong đời. Viên Thiên Dã vừa ban lệnh, nàng đã bảo phòng bếp nhỏ nhanh chóng làm việc. Chỉ chốc lát sau, từng món ăn thơm ngon đã được nha hoàn đưa đến tân phòng.
“Long Phượng Nhu tình.”
“Như Ý ô Long.”
“Nhất phẩm quan yến.”
“Cá vàng chân vịt”
. . .
Thức ăn rất tinh xảo, tên cũng cát tường, Viên Thiên Dã rất vừa lòng, gắp một miếng hải sâm từ món ăn có tên như ý ô long bỏ vào chén Lâm Tiểu Trúc” nếm thử xem có ngon không”
“Vương gia, Vương phi, mời uống rượu hợp cẩn” người săn sóc sâu thấy hai vợ chồng chỉ lo gắp thức ăn cho nhau, quên luôn nghi thức trọng yếu kia, vội rót rượu, ấn vào tay hai người.
Nếu không nhắc, Viên Thiên Dã đúng thật là đã quên. Hắn mỉm cười, liếc mắt nhìn Lâm Tiể Trúc, cong cánh tay lên để nàng quàng vào tay hắn rồi cùng nhau uống cạn ly rượu.
Rốt cuộc cũng hoàn thành mọi trình tự, người săn sóc dâu thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám quấy rầy đôi vợ chồng son nữa, cầm kéo cắt một ít tóc của Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc cho vào hà bao tinh xảo, miệng nói những lời cát tường, đặt ở đầu giường rồi thi lễ lui ra ngoài.
Các nha hoàn khác cũng rất có nhãn lực, thấy người săn sóc dâu đã hoàn thành nghi thức tân hôn cũng lui ra ngoài, có điều không dám đi xa, đều đứng ngoài cửa chờ phân phó.
Một lát sau, bên trong truyền đến thanh âm” dọn bàn đi” . Các nàng vội đi vào, thu dọn sạch sẽ. Không đợi phân phó, Vân San dẫn hai nha hoàn đi vào, đem nước ấm đến tịnh phòng, lại múc một chậu nước khác cho Lâm Tiểu Trúc rửa tay rửa mặt.
“Ta đi tắm trước” Viên Thiên Dã nhéo tay Lâm Tiểu Trúc một cái, đi vào tịnh phòng.
Lâm Tiểu Trúc không hiểu sao đêm nay mình rất dễ đỏ mặt. Nàng lau khô tay, thấy trong phòng đã thu dọn xong, chăn đệm cũng đã trải sẵn trên giường, liền nói” các ngươi đều lui ra đi”
“Dạ” mọi người đều lui ra, Vân San còn thức thời đóng cửa lại.
Lâm Tiểu Trúc nhìn tân phòng tràn ngập màu sắc vui mừng, trở lại tháp ngồi đọc sách liền nghe Lâm Tiểu Trúc ở trong tịnh phòng kêu lên” Tiểu Trúc, quần áo ta đâu?”
Lâm Tiểu Trúc sửng sốt một chút mới đáp” ta lấy cho ngươi” . Tên kia bình thường đều biết tự lo cho mình, sao giờ đi tắm lại không mang theo quần áo?
Nàng đi đến trước tủ quần áo, mở tủ nhìn thấy bên trong có rất nhiều xiêm y của nàng và Viên Thiên Dã. Nàng vẫn chưa quen với xiêm y của nam nhân, chọn hồi lâu mới lấy đủ, đi đến ngoài tịnh phòng nói” ta đặt trên cửa cho ngươi”
“Ngươi đi vào giúp ta lấy bông tắm, xa quá, ta lấy không được” Viên Thiên Dã nói.
Lâm Tiểu Trúc do dự một chút, cắn cắn môi” Vậy được rồi.” Đẩy cửa đi vào, liền thấy trong phòng mịt mờ hơi nước, Viên Thiên Dã đang ngồi trong mộc dũng, bông tắm đặt trên mộc dũng, không biết bị ai đem để trên giá để quần áo.
“Nha, cho ngươi.” Lâm Tiểu Trúc đi qua, đặt quần áo xuồng rồi lấy bông tắm cho hắn.
Không ngờ Viên Thiên Dã vươn tay không nhận lấy cái hộp mà lại nắm lấy cổ tay nàng dùng sức một cái, thân mình Lâm Tiểu Trúc liền bay lên một cái rồi rơi vào mộc dũng.
“Viên Thiên Dã, ngươi hỗn đản này.” Lâm Tiểu Trúc dựa vào lồng ngực rắn chắc để trần của hắn, cảm giác được thân thể hắn nóng bỏng. Nàng luống cuống tay chân muốn đứng lên nhưng khó khăn lắm mới đứng lên được lại bị Viên Thiên Dã lôi kéo, ngã sấp xuống người hắn, ngay sau đó miệng bị hắn dùng môi ngăn chặn, trên người cũng bị hai ma trảo tập kích.
“Quần áo chết tiệt” người nào đó đang muốn giở trò, cảm thấy quần áo thật vướng bận, làm cho hắn tiến vào khó khăn, vì thế dùng sức một chút, xiêm y của Lâm Tiểu Trúc liền hi sinh anh dũng.