Dương Vũ là loại
người nào, nhìn biểu hiện hai ngày qua của hắn liền biết. Một lưu manh
chân chính nha, tự tách mình ra khỏi tập thể, không chăm chỉ học tập,
không nói chuyện hay đùa giỡn với ai nhưng thành tích không quá nổi bật
cũng không phải đứng chót, làm cho người ta không tìm ra ưu điểm cũng
không thấy hắn có sai lầm gì.
Đối với người như vậy, Lâm
Tiểu Trúc nghĩ vẫn có cách. Người có ngạo khí thì không thể cưỡng bức,
cách của Chu Ngọc Xuân chẳng những không dùng được còn tạo nên mâu thuẫn gay gắt. Biện pháp duy nhất chính là lợi dụ. Dương Vũ không vào ban nào mà vào trù nghệ ban, hơn nữa còn nói với Mã giáo tập, hắn “có thể ăn”,
thân thể của hắn mập ù như vậy, cũng biết là người thích ăn. Vậy thì tốt rồi. Treo một củ cà rốt trước mắt hắn, hắn không thể không chạy nha.
“Hừ.” Bị Chu Ngọc Xuân chỉ trích như vậy, Dương Vũ quả nhiên rất khó chịu
nhưng hắn cũng không muốn cãi nhau với nữ nhân, đang tính xoay người rời đi thì nghê Lâm Tiểu Trúc lên tiếng khiển trách lại bị Hạ Sơn kéo lại
nên hắn mới dừng chân.
Lâm Tiểu Trúc cười tủm tỉm nói: “Dương Vũ, không biết lần trước Mã gió tập làm món trứng kia, ngươi có ăn không?”
Trong đám người ở đây, chỉ có Lâm Tiểu Trúc làm Dương Vũ thấy thuận mắt. Nàng ngoại trừ có khả năng nấu nướng còn có tài lãnh đạo. Tuy hắn lười đến
tận xương tủy nhưng vẫn trả lời nàng “có ăn”
“Ta nói cho ngươi biết ngày đó ta và Ngô Bình Cường đã được ăn những món gì ở chỗ công tử nha” Lâm Tiểu Trúc mỉm cười nói
Quả nhiên nghe nói vậy, hai mắt Dương Vũ liền sáng như đèn lồng nhưng rất
nhanh liền tắt, thản nhiên nói “nghe thì có ích gì, dù sao ta cũng không được ăn”
“Chưa chắc nha. Ngươi có nhớ khi nói chuyện, công
tử đã nói, được ăn chung với hắn không chỉ có thành tích tốt mà quan
trọng nhất là tiến bộ. Ta nhìn ra được ngươi là người thông minh, tuyệt
đối không dưới Ngô Bình Cường. Nhưng do trước kia ngươi làm biếng, làm
gì cũng không dụng tâm nên người khác mới vượt qua ngươi. Nếu ngươi để
tâm một chút, chịu khó một chút, ta nghĩ ngươi sẽ làm mọi người phải
nhìn ngươi với cặp mắt khác. Lần tới có thể sẽ được ăn chung với công tử không chừng. Ngươi đừng nghi ngờ ta. Ngươi nhìn xem, trong trù nghệ ban chúng ta còn có những nam hài khác, người nào chẳng đang cố gắng thể
hiện khả năng của mình chứ. Thể hiện ra hết thì sẽ không còn gì nữa.
Nhưng ngươi lại khác, chỉ cần cố gắng một chút, biểu hiện thật tốt, đến
lúc đó người có tiến bộ nhất chính là ngươi, sẽ có cơ hội được ăn những
món ngon ở chỗ công tử. Ta nói, những món ăn đó. . .”
Nàng không quản Dương Vũ có nghe hay không, lần lượt miêu tả những món đã được ăn một cách cực kỳ sinh động.
Dương Vũ mới đầu vẫn lường biếng dựa vào ánh tường, mắt híp lại, không biết
đang nghe hay là đang ngủ. Khi Lâm Tiểu Trúc kể xong món thứ nhất, hắn
liền như một người khác, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc, tựa hồ như nàng chính là mỹ vị ngon miệng, muốn ngay lập tức một ngụm nuốt
chửng nàng.
Thấy hắn biểu hiện như vậy, Lâm Tiểu Trúc mừng thầm trong lòng, biết mình đã điểm trúng tử huyệt của hắn
“Ngươi xem, chỉ cần cố gắng một chút, sau này chúng ta không chỉ ăn món do
giáo tập thưởng cho mà ngươi còn có khả năng ăn cùng công tử, thưởng
thức các món ngon. Thực ra cũng không khó khăn gì, chỉ cần cố một chút
là được”
Dương Vũ suy nghĩ một hồi rồi gật đầu “dường như cũng có chút đạo lý”
Chu Ngọc Xuân thấy Lâm Tiểu Trúc nói nhiều đạo lý với Dương Vũ như vậy mà
hắn chỉ thản nhiên nói một câu rất miễn cưỡng, khí giận lại bộc phát,
đang muốn lên tiếng thì Tô Tiểu Thư đã ngăn lại, lắc đầu ý bảo nàng
không nên lên tiếng.
“Có đạo lý hay không, ngươi thử thì sẽ
biết. Du giáo tập đã nói bắt đầu từ ngày mai, sẽ mượn hai ngày dạy
nguyên liệu nấu ăn mà kiểm tra chúng ta. Chúng ta cùng nhau cố gắng, học thật tốt các nội dung của hai ngày này. Dương Vũ, ngươi cùng với Hạ Sơn ôn tập, cố gắng đạt vị trí đứng đầu, làm cho tổ chúng ta được thưởng
lần thứ hai”
Dương Vũ không lên tiếng như ánh mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc lại lóe lên như tỏa ra hào quang.
“Cố lên!” Lâm Tiểu Trúc vung nắm đấm, tươi cười cổ vũ hắn, nháy mắt với Hạ
Sơn “Hạ Sơn ca, ngươi cũng cố gắng nha” dứt lời mới cùng Tô Tiểu Thư và
Chu Ngọc Xuân rời khỏi trù nghệ viện.
Nhìn Chu Ngọc Xuân vào phòng bếp, Tô Tiểu Thư hỏi Lâm Tiểu Trúc: “Ngươi muốn lên núi sao?”
“Ta sẽ trở về sớm” Lâm Tiểu Trúc nhìn lại nàng. Nàng biết Tô Tiểu Thư hiểu rõ mọi chuyện nhưng vẫn tránh không nói tới.
“Ngươi không cần lượm củi, để ta lượm giúp cho. Ngươi trở về sớm một chút rồi
chúng ta cùng đến phòng bếp luyện tập. Nếu không có ngươi, Dương Vũ chắc sẽ không chịu chăm chỉ luyện tập, ta và Hạ Sơn cũng không chuyên tâm
được”
“Được, ta sẽ về sớm mà” Lâm Tiểu Trúc vừa đáp vừa bước nhanh lên núi. Tuy nàng có cảm giác mọi hành tung của mình đều bị Viên
Thiên Dã và Tô Tiểu Thư nắm giữ, nhưng giống như khi nàng quyết định đến Thanh Khê trấn, nàng đã nghĩ chỉ cần làm chuyện mình nên làm thì không
có gì phải tiếc nuối. Cho nên đường lên núi cũng mỗi ngày khác nhau làm
tiêu tốn không ít thời gian của nàng.
Lão gia tử trước khi
đi đã dặn dò nhiều lần, bảo Trương Đông phải nấu thuốc đúng hạn, còn cho hắn hai tháng tiền công chỉ để mỗi ngày làm mỗi việc này. Cho nên
Trương Đông rất cảm kích, nấu thuốc đúng giờ theo lời dặn của lão gia
tử.
Vì vậy khi Lâm Tiểu Trúc đến Thanh Khê trấn, Trương Đông đã ở trong sân chờ nàng, bên cạnh là thuốc đã nấu xong. Đưa chén thuốc
còn nóng cho Lâm Tiểu Trúc, đợi nàng uống xong lại đưa thêm một ly nước
lạnh để nàng súc miệng, tiếp theo là mứt hoa quả, hầu hạ tận tâm, làm
hết phận sự,không làm mất nhiều thời gian của Lâm Tiểu Trúc.
Bởi vậy khi trở lại sơn động, Lâm Tiểu Trúc mới có thời gian để đọc thực
đơn mà lão gia tử viết cho nàng. Đọc xong mười trang, nàng cất cuốn sách trở lại trong khe đá rồi ra khỏi sơn động, đi tìm Tô Tiểu Thư. Tô Tiểu
Thư đã lượm đủ củi, đang chuẩn bị đi giao nộp, thấy Lâm Tiểu Trúc xuất
hiện trước mặt, kinh ngạc hỏi “về sớm vậy?”
“Không phải ngươi bảo ta về sớm sao?” Lâm Tiểu Trúc ôm lấy Tô Tiểu Thư “tỷ, cảm ơn ngươi”
Tô Tiểu Thư vỗ vỗ lưng nàng, cười nói “được rồi, mau đi nộp củi đi, sau này luôn về sớm như vậy là tốt rồi”
“Sau này nhất định sẽ về sớm” Lâm Tiểu Trúc cầm bó củi đi đến phòng bếp.
Cuốn sách lão gia tử viết cho nàng có tổng cộng bốn mươi trang. Nàng lại có
trí nhớ tốt, nên mười trang vừa rồi tuy chỉ xem lướt qua vẫn nhớ rất rõ. Như vậy chỉ cần ba, bốn ngày nữa là nàng sẽ đọc hết cuốn sách kia. Sau
đó, chỉ cần chỗ Trương Đông không xảy ra chuyện gì thì nàng có thể trở
về sớm hơn nữa.
“Hai tiểu cô nương còn ở đây chơi sao? Người khác đã sớm giao nộp củi rồi trở về luyện đàn, thêu nữ hồng rồi nha” bà tử nhận củi nói
“A?” Lâm Tiểu Trúc liếc nhìn Tô Tiểu Thư,
không ngờ không khí học tập ở các ban khác cũng khẩn trương như vậy, xem ra Viên Thiên Dã quản lý thật tốt nha.
Điều làm cho Lâm
Tiểu Trúc thấy an ủi là khi các nàng đến trù nghệ viện, Dương Vũ và Hạ
Sơn đang cùng ôn tập nội dung nguyên liệu nấu ăn. Nam sinh bọn họ chủ
yếu là cung cấp thức ăn cho mọi người trong trang. Bọn họ cũng chia tổ
thực hành, mỗi tổ năm người, phụ trách một mảng. Có tổ phụ trách tưới
nước, có tổ làm cỏ, bón phân, thu hoạch. . . phân chia công việc cực kỳ
chặt chẽ. Sau khi làm xong phần của mình thì coi như kết thúc công việc.
Lâm Tiểu Trúc nghĩ nếu sơn cốc này có nhiều đất hơn, Viên Thiên Dã nhất
định sẽ cho bọn nhỏ làm ruộng, trồng lương thực, coi như là tự cung tự
cấp.
Tiểu hồ ly kia tính toán thật giỏi nha.
Lâm Tiểu Trúc không cần ôn bài về nguyên liệu và cách nấu ăn, những gì Du
giáo tập giảng hay không giảng, nàng đều biết rõ. Cho nên nàng liền
thành một nửa lão sư, chỉ cho Hạ Sơn, Tô Tiểu Thư và Dương Vũ. Cũng may
những người này rất thông minh, chỉ nói một lần liền hiểu rõ. Sau đó ba
người bọn họ luyện đao công, còn nàng luyện chước công, tới giờ cơm
chiều mới nghỉ.
Các tổ khác cũng rất tập trung, Dương Vũ
thấy vậu rất lo lắng “Lâm Tiểu Trúc, xem ra ngày mai chúng ta muốn được
ăn đồ thưởng sợ là rất khó”
“Không sợ.” Lâm Tiểu Trúc liếc nhìn tổ khác một cái rồi nói vài lời động viên tinh thần với Dương Vũ.
Ăn cơm chiều xong, Viên Thập đến gọi Lâm Tiểu Trúc đến chỗ Viên Thiên Dã
múc nước, trên đường đi còn dặn “công tử nói, sau này ăn cơm chiều xong, ngươi cứ tự động đến, không cần ta phải tới gọi”
Lâm Tiểu
Trúc nghe vậy liền hỏi lại “hình như lỗ mãng đi vào sân của công tử thì
không tốt lắm, nếu lỡ nhằm lúc công tử bàn chuyện với người khác thì
sao?”
“Công tử nói, đừng lo.” Viên Thập cũng không hiểu ý tứ của công tử, mấy ngày nay công tử rất là kỳ lạ nha.
Lâm Tiểu Trúc nhún nhún vai, không nói thêm gì.
Vào sân, Lâm Tiểu Trúc nhìn thấy bốn bồn nước bây giờ đã thành năm bồn,
Viên Thiên Dã vẫn ngồi ở vị trí thường ngày nhưng không cầm ly trà như
mọi khi, lông mày cau lại, như có tâm sự gì đó. Nghe tiếng bước chân của bọn họ, hắn quay đầu, cau mày nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái.
Lâm Tiểu Trúc không biết mình đã làm gì khiến chủ tử khó chịu, vội thi lễ
”Lâm Tiểu Trúc ra mắt công tử” biểu tình rất cung kính
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt. Hắn đã tâm tình không tốt, thành thật một chút vẫn hơn
Viên Thiên Dã gật đầu, vẫy tay bảo nàng “ngươi lại đây?”
“A?” Lâm Tiểu Trúc càng thêm khó hiểu, quay đầu nhìn Viên Thập như muốn tìm
manh mối từ hắn nhưng Viên Thập cũng đang nghi hoặc nhìn Viên Thiên Dã.