Lâm Tiểu Trúc miệng
ngậm viên thuốc, vui vẻ trở về phòng, tranh thủ thời gian, bắt đầu luyện công. Mấy ngày nay, lúc nào rảnh, nàng liền luyện khí, cảm giác được
luồng khí vẫn còn ở đan điền nhưng có lẽ do luyện công cần phải mất
nhiều thời gian, hơn nữa thể chất của nàng vốn yếu, cho nên nàng vẫn
không thể di chuyển luồng khí kia để đả thông huyệt vị. Hôm nay có viên
thuốc này, nói không chừng sẽ làm luồng khí kia phát sinh biến hóa.
Quả nhiên, công hiệu của viên thuốc này thực thần kỳ, kích phát cơ năng
trong thân thể nàng, theo ý niệm màng ngưng khí từ đỉnh đầu rồi chậm rãi tích tụ thành một dòng khí lớn, lưu chuyển trong thân thể.
Lâm Tiểu Trúc mừng rỡ nhưng lúc này nàng không vội vả đả thông huyệt vị mà
chỉ dùng ý niệm, không ngừng tụ khí, hi vọng có thể làm cho nguồn khí
lớn hơn. Theo nàng thấy, với hiệu quả của viên thuốc này, chỉ cần làm
cho dòng khí lớn hơn thì việc đả thông huyệt đạo sẽ không thành vấn đề.
Dù không được ai chỉ dạy nhưng suy nghĩ này của nàng lại rất chính xác.
Điều này làm cho nàng không cần đi đường vòng. Khi Viên Thiên Dã chỉnh
lại phương thuốc cho nàng, thể năng của nàng trong khoảng thời gian ngắn đã thay đổi rõ rệt.
Sáng sớm hôm sau, khi múc nước, Lâm
Tiểu Trúc lại lần nữa cảm giác được khí lực của mình tăng đáng kể. Nàng ở trong sân, tìm vài thứ thử qua liền tin tưởng, cho dù không có viên
thuốc thứ ba thì nàng cũng chắc chắn sẽ vượt qua kỳ thi điên chước vào
hai mươi ngày sau. Nhưng khi các nữ hài quay lại phòng ngủ, biểu tình
của nàng vẫn như bình thường, không vì quá thân thiết mà nói mọi chuyện
cho Tô Tiểu Thư nghe. Tuy Tô Tiểu Thư đối xử với nàng như thân muội
muội, khi nàng điên chước cũng chăm chú theo dõi, hiển nhiên là đang lo
lắng cho nàng. Nhưng dù nàng không hoài nghi thân phận của Tô Tiểu Thư,
nàng cũng sẽ không nói ra bí mật này.
Đây chính là công phu lão gia tử truyền cho nàng.
Có lẽ khi truyền cho nàng, lão gia tử cũng không mong nàng có hiệu quả gì, chẳng qua là thay đổi thể chất một chút thôi nhưng hiện tại lại có thu
hoạch ngoài ý muốn. Nàng tin, chỉ cần nàng kiên trì, chăm chỉ tập luyện, học trộm thêm chút ít công phu quyền cước của Tô Tiểu Thư nữa, chắc hai năm sau sẽ có năng lực tự bảo vệ mình. Năng lực này, đương nhiên không
là gì so với các cao thủ, cho dù có tiến bộ thần tốc cũng chưa chắc vượt qua được đám người Viên Cửu. Tuy nhiên nếu trong lúc bất ngờ mà ra tay
có thể sẽ cứu được mạng của nàng vào thời khắc mấu chốt hoặc là có được
sự tự do.
Sau khi ăn sáng xong, ba người lại cùng nhau đến
trù nghệ viện đã thấy Hạ Sơn ở đó từ lúc nào. Đầu đông, thời tiết đã bắt đầu chớm lạnh, sơn trang cũng đã phát áo bông cho mọi người mà lúc này
Hạ Sơn chỉ mặc một kiện áo đơn, tay đang điên chước, trán còn lấm tấm
mồi hôi.
“ Hạ Sơn, sao ngươi lại tới sớm vậy ? vừa mới ăn
xong, coi chừng đau bao tử “ Tô Tiểu Thư vừa vào cửa, thấy vậy liền bước nhanh lên trước, lên tiếng trách cứ.
Hạ Sơn dừng tay một
chút, liếc nhìn Tô Tiểu Thư một cái rồi lại chuyên tâm điên chước, không có lên tiếng. Tô Tiểu Thư cũng không tức giận, ôn nhu nhìn Hạ Sơn rồi
cầm lấy áo bông hắn để ở một bên, giũ bụi
Thu hết tất cả vào mắt, Lâm Tiểu Trúc liền dừng bước
Đem này hết thảy thu hết đáy mắt Lâm Tiểu Trúc, cước bộ mạnh ngừng lại.
“Đi mau nha, thừa dịp Du giáo tập chưa tới, hai người chúng ta đấu điên chước đi “ Chu Ngọc Xuân lôi kéo nàng
“ Được “ Lâm Tiểu Trúc cầm lấy thiết oa, cảm nhận không nặng như mọi khi, cao hứng vô cùng, kín đáo gia tăng lực, lén lút nhìn về phía Tô Tiểu
Thư.
Tô Tiểu Thư giống như tỷ tỷ nàng, luôn quan tâm nàng.
Có lẽ tính nàng là như thế, cho nên sau khi vào trù nghệ ban, thỉnh
thoát nàng vẫn toát ra mẫu tính với mọi người. Cho nên vừa rồi nàng nói
chuyện với Hạ Sơn như thế, Chu Ngọc Xuân không lấy làm ngạc nhiên nhưng
Lâm Tiểu Trúc dù sao cũng có hơn hai mươi năm làm người ở kiếp trước,
cảm giác được Tô Tiểu Thư đối xử với Hạ Sơn khá thân thiết. Không giống
như tình cảm với bạn học cùng trường hay là bằng hữu. Nhưng có lẽ chính
Tô Tiểu Thư cũng chưa phát hiện ra tình cảm của mình, nếu không vừa rồi
nàng đã không thể hiện rõ ràng như vậy.
Nghĩ đến đây, Lâm
Tiểu Trúc có chút lo lắng, nàng rốt cục hiểu vì sao trù nghệ ban không
tuyển nữ. Ngoại trừ khí lực nhỏ, không thích hợp học nấu ăn thì còn vì
nam nữ ở chung một chỗ sẽ dễ xảy tình trạng lửa gần rơm lâu ngày cũng
cháy. Nếu nàng đoán đúng thì sau này Viên Thiên Dã sẽ đưa bọn họ đến các nơi khác nhau để thi hành nhiệm vụ. Bọn họ phải đi đâu, làm nhiệm vụ
gì, ngoại trừ Viên Thiên Dã, sẽ không ai biết. Mà những người được phái
đi, nhất định sẽ không giống như khi bọn họ mới vào sơn trang, vừa tỉnh
lại thì phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, thân thể cũng có thể bị
Viên Thiên Dã tinh thông y thuật động tay động chân gì đó, chưa kể cha
mẹ gia đình cũng bị hắn khống chế trong tay. Đến lúc đó, cho dù có muốn
thì cũng không làm gì được, sơn trang không có tên, tuy qua cách gọi
Viên Cửu, Viên Thập mà đoán được công tử họ Viên, nhưng hắn tên gì thì
không ai biết. Dù Lâm Tiểu Trúc có nghe Đường Viễn Ninh gọi hắn là Thiên Dã nhưng nàng tin, ở bên ngoài, hắn sẽ không dùng tên này. Họ Viên ở
Bắc Yến là thế gia vọng tộc, nếu muốn từ một cái họ như vậy mà đi điều
tra một người trong thời đại thông tin bị hạn chế, lại dưới tình huống
bị người ta khống chế thì khó vô cùng
Cho nên, một khi bị
phái đi làm nhiệm vụ, những người này sẽ giống như lọt vào sương mù,
biến mất vô tung vô ảnh, có khi cả đời cũng sẽ không gặp lại nhau. Nế
nảy sinh tình cảm nam nữ thì chỉ có bi thương mà thôi. Hơn nữa nếu xảy
ra chuyện này, sẽ làm ảnh hưởng tới kế hoạch của Viên Thiên Dã, hắn sẽ
để yên cho sao ? cho dù hắn không can thiệp thì cũng sẽ có thêm lý do để uy hiếp, khống chế mà thôi, sinh tử của người thương nằm trong tay hắn, còn dám không nghe theo lời hắn sao ?
Suy nghĩ cặn kẽ, ánh
mắt Lâm Tiểu Trúc nhìn Tô Tiểu Thư tràn ngập sầu lo nhưng những lời này
nàng không thể nói với Tô Tiểu Thư. Cho dù Tô Tiểu Thư đối với nàng rất
tốt nhưng liệu có bằng lòng trung thành với Viên Thiên Dã không ? chỉ vì tình cảm của riêng mình mà làm ảnh hưởng kế hoạch của chủ tử, thuộc hạ
như thế còn có thể sống sao.
Nàng thở dài một hơi, gọi một
tiếng “ Tiểu Thư, mau lại đếm giúp chúng ta đi “ điều hiện giờ nàng có
thể làm đó chính là tận lực làm cho Tô Tiểu Thư dời mắt khỏi Hạ Sơn.
“Đợi chút.” Tô Tiểu Thư lại như không hiểu, thấy Hạ Sơn đầu đầy mồ hôi liền đưa khăn tay của mình qua
“Lâm Tiểu Trúc, kiên trì nha “ Chu Ngọc Xuân lại không hay biết gì, ra sức
động viên Lâm Tiểu Trúc khi thấy nàng có lơ đãng.
Thu hồi sự chú ý, cảm giác cánh tay mình không có dấu hiệu đuối sức, Lâm Tiểu Trúc rất cao hứng nhưng nàng chỉ phá vỡ kỷ lục trước đó của mình vài cái rồi bỏ nối xuống, lắc lắc cánh tay “ ta không đợc “
Hạ Sơn đã từ chối khăn tay của Tô Tiểu Thư, đi tới bên cạnh, trên mặt lộ ra tươi cười nói “ đừng gấp, từ từ rồi sẽ được “
Hạ Sơn bình thường tiếc chữ như vàng nhưng đối mặt với Lâm Tiểu Trúc hoặc
chuyện có liên quan tới nàng, hắn lanh lợi hẳn, nói cũng nhiều hơn.
“ Hạ Sơn ca, sao ngươi lại liều mạng như vậy ? ngươi điên chước rất ổn,ta thấy ngươi chẳng những khí lực tăng mà phương pháp cũng rất khá, không
cần phải lo lắng cho cuộc thi sắp tới nha “ Lâm Tiểu Trúc nói chuyện với Hạ Sơn nhưng mắt lại nhìn Tô Tiểu Thư, thấy nàng vẫn không rời khỏi Hạ
Sơn, trong lòng lại thở dài một hơi.
Hạ Sơn nhìn Lâm Tiểu
Trúc, ánh mắt như chất chứa điều gì đó không rõ, trầm mặc một chút rồi
mới nhìn thoáng qua Tô Tiểu Thư bên cạnh, thấp giọng nói “ ta cũng không thể kém ngươi quá xa được “
Lâm Tiểu Trúc ngạc nhiên “
nhung ngươi điên chước rõ ràng tốt hơn ta nhiều, ngươi cố gắng như vậy
là muốn ta ngày càng kém xa ngươi sao ? “ . Chẳng lẽ sự tồn tại của nàng đã tạo áp lực cho các nam hài xuất sắc ? nếu nàng có tác dụng khích lệ
như vậy, có phải nên được thưởng thêm một viên thuốc không ?
Hạ Sơn liếc nàng một cái, không lên tiếng nhưng hắn tin, có những chuyện không cần nói, Lâm Tiểu Trúc cũng hiểu
“ Dù là nguyên liệu nấu ăn hay đao công thì Hạ Sơn đều không kém, điên
chước có thành tích tốt nữa thì tổng hợp lại cũng không thua gì Lâm Tiểu Trúc đâu “ Tô Tiểu Thư cảm giác Hạ Sơn có chút tự ti nên lên tiếng an
ủi.
“ Tô Tiểu Thư nói rất đúng “ Lâm Tiểu Trúc vừa cười nói
vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Hạ Sơn, nếu hắn có ý với Tô Tiểu Thư thì
nàng nói như vậy, hắn tất sẽ cho nàng ánh mắt tràn đầy nhu tình.
Thế nhưng Hạ Sơn dường như không để ý lắm, chỉ liếc nhìn Tô Tiểu Thư một
cái, xem như lễ phép rồi xoay người đi đến bên án đài, luyện đao công.
Tính tình Hạ Sơn trước giờ vẫn luôn vậy nên Tô Tiểu Thư cũng không chấp nhất, đi đến bên án đài, bắt đầu cắt củi cải.
Lâm Tiểu Trúc thở dài nhẹ nhõm. Tuy ở chung với Hạ Sơn chỉ một thời gian
ngắn, chưa hiểu hết tính nết của hắn nhưng cũng không phải không biết
gì. Hai người cùng một thôn đi ra, cho nên hắn luôn đối với nàng khác
những người khác, nếu trong lòng hắn có Tô Tiểu Thư sẽ không thể hiện
thái độ như vậy. Nếu chỉ một mình Tô Tiểu Thư đơn phương thì dễ rồi, Hạ
Sơn không để ý nàng thì có lẽ tình cảm sẽ nhanh chấm dứt thôi. Trong
chuyện tình cảm, nam hài tử luôn trì độn hơn nữ hài tử một chút, có lẽ
mọi chuyện cũng không cần nàng lo lắng.