Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 18

Mấy câu thăm dò mà An Vương vốn còn muốn hỏi thêm đều bị ông nuốt vào bụng.

Có không chú ý thế nào, cảm giác cực kỳ không vui của Mạnh Hành đối với việc se duyên của Thịnh Khanh Khanh và An Vương Thế tử chỉ liếc mắt cũng nhận ra được.

An Vương hắng giọng, nhìn đi chỗ khác cố gắng nói sang chuyện khác: “Khụ… có lẽ người cũng không tệ.”

Mạnh Hành: “Phải thì như thế nào?”

An Vương: “...” Ông lại suy nghĩ một hồi về ý tứ trong lời nói của Mạnh Hành, hỏi với vẻ không xác định lắm: “Mạnh lão phu nhân đã sớm có ứng cử viên đúng ý rồi à?”

“Không nghe nói.”

An Vương suy nghĩ thuận theo mạch suy nghĩ lần nữa, sau đó đảo qua một đám thiếu niên tài tuấn trong thành Biện Kinh hiện tại rất được vây đón đang ở bên dưới, như có điều suy nghĩ mà nêu lên mấy ứng cử viên làm ví dụ: “Ta thấy Vệ Phong kia không tệ, là một võ tướng tiềm năng.”

“Yếu đuối.”

An Vương lau vệt mồ hôi, thầm nghĩ năm đó lúc Mạnh Hành vừa tham quân cũng bị người ta châm biếm là tiểu bạch kiểm yếu đuối, hóa ra người này đã quên rồi.

“Lão tam Hồ gia kia cũng không tệ, nhanh nhẹn.”

Mạnh Hành lập tức nhớ tới lúc ở Sùng Vân lâu, Hồ Tam là người đầu tiên tiến lên quấn lấy Thịnh Khanh Khanh, hắn cười lạnh: “Miệng lưỡi trơn tru.”

Lần này An Vương cảm thấy có chút là lạ, ông thử nói về mấy người trẻ tuổi khác, quả nhiên không ngạc nhiên chút nào khi tất cả đều bị Mạnh Hành đánh giá thấp không đáng một đồng, ông không khỏi cười ha ha: “Ngươi mới lớn hơn cô nương này mười tuổi, sao lại bắt bẻ quan tâm giống như làm cha người ta vậy!”

“Chín tuổi.” Mạnh Hành nhìn ông, nói ra từng chữ uốn nắn: “Ta và nàng chênh lệch nhau chín tuổi.”

An Vương: “...” Ông nhìn Mạnh Hành với vẻ khó tin, rồi lại nhìn Thịnh Khanh Khanh, mắt càng trừng càng lớn: “Mạnh Hành, ngươi…” Ông thốt ra dưới sự kích động: “Không phải là thích tiểu cô nương kia rồi chứ?”

Mạnh Hành im lặng chốc lát, hắn trầm giọng nói: “Không.”

An Vương thuận theo ánh mắt của Mạnh Hành mà nhìn xuống dưới, không nghiêng lệch, quả nhiên ở đầu bên kia ánh mắt vững vàng ghim trên người Thịnh Khanh Khanh.

— Chữ “Không” này có như đinh đóng cột đi chăng nữa thì ai có thể tin?

An Vương rất hiểu, vỗ vỗ bả vai Mạnh Hành: “Thật ra chín tuổi cũng không tính là quá nhiều, nếu như ngươi có ý này thì vẫn phải nhanh chóng nói với lão phu nhân, ta thấy hôm nay bà ấy để tiểu cô nương đi ra ngoài cũng không giống như là biết suy nghĩ trong lòng ngươi.”

Mạnh Hành cũng không nhấc mắt: “Ta có ý gì?”

An Vương nhún vai khoanh tay: “Nếu như ngươi muốn cưới nàng ấy?”

Mạnh Hành không chút nghĩ ngợi mà bác bỏ: “Ta không muốn.”

“Được.” An Vương gật đâu, ông lại bất thình lình nói: “Vậy ngươi thấy ai xứng đôi với nàng ấy nhất?”

Ánh mắt của Mạnh Hành cực kỳ bắt bẻ đảo qua mọi người, cảm thấy không có một ai thích hợp, mỗi người mỗi người luôn có chỗ khiến hắn thấy ngứa mắt.

Hai mươi mấy thiếu niên, nếu muốn chọn một người gả Thịnh Khanh Khanh đi, Mạnh lão phu nhân nghĩ thế nào cũng thôi, Mạnh Hành cảm thấy hai mươi mấy người này một người cũng không bằng.

“Có phải ngươi đang nghĩ là những người trẻ tuổi này đều không được không?” An Vương lắc đầu thở dài, ông đi ngược lại phương hướng của Mạnh Hành hai bước rồi mới nói: “Mạnh Hành à Mạnh Hành, ngươi nghĩ như vậy, hoặc chính là xem nàng ấy là nữ nhi ruột thịt mà thương yêu, hoặc chính là… ngươi cảm thấy chỉ có ngươi mới xứng với nàng ấy.”

Bàn tay khoác lên cửa sổ của Mạnh Hành bỗng nhiên nắm chặt, hắn nhìn chằm chằm vào Thịnh Khanh Khanh giữa đám người, thấy trong ngực nàng giờ phút này ôm đầy hoa đủ mọi màu sắc, bọn chúng vốn tranh nhau đua sắc đều trở thành vật làm nền của nàng.

An Vương đâm trúng vào một vài suy nghĩ không có cách nào nói ra ngoài trong lòng hắn.

Toàn bộ thành Biện Kinh, toàn bộ Đại Khánh, đương nhiên không ai có thể xứng với Thịnh Khanh Khanh. Ai có thể hiểu Thịnh Khanh Khanh hơn hắn đã ở bên cạnh nhìn nàng mười năm?

“Nếu như ngươi…” An Vương dừng lại một chút, vẻ mặt ông trầm thấp ngưng đọng: “Đừng ra tay quá trễ, Mạnh Hành. Sau ngày hôm nay, bà mối đi đến Mạnh phủ sẽ tăng gấp bội, ngươi tin không?”

Mạnh Hành không lên tiếng, hắn nhìn Thịnh Khanh Khanh lấy nửa đóa hoa đã nát trước đó gom chung vào trong bó hoa, sau khi cúi đầu nhẹ nhàng ngửi hương hoa thì lộ ra nụ cười.

Thiếu niên lặng lẽ dùng khóe mắt nhìn chăm chú vào nàng khẽ ửng đỏ khuôn mặt.

“Trên đời này có rất nhiều chuyện đợi được, nhưng cũng có vài thứ không đợi người ta.” An Vương nói.

“Ta chỉ là nhìn nàng ấy như vậy,” Mạnh Hành im miệng không nói hồi lâu đột nhiên mở miệng: “Suy nghĩ trong lòng đều là…” chuyện không có cách nào nói ra được.

An Vương uống trà, chậm rãi nói: “Sợ hãi rụt rè như vậy, không phải là Mạnh Đại tướng quân mà ta biết.”

Mạnh Hành nhẹ nhàng xoa thanh đao: “Cho dù là ta thì cũng có lúc không thể ra tay.”

An Vương thoáng nhìn động tác gần như là theo bản năng của Mạnh Hành, hàng chân mày nhíu lại một cái, rơi vào trầm tư.”

Đúng lúc vào An Vương phi đi đến bên sân túc ầu, An Vương thấy thế thì nhân cơ hội đề nghị: “Xem ra cũng gần xong rồi, chúng ta đi xuống dưới một chuyến?”

Mạnh Hành không nhúc nhích: “Không đi.”

An Vương ôi chao một tiếng: “Nói thế nào cũng là trong phủ ta, ta ném một mình Đại tướng quân ở đây thì xem là chủ nhân gì chứ?”

“Ta không ở lại ăn cơm tối đâu.” Mạnh Hành xoay người: “Tổ mẫu sẽ sắp xếp thỏa đáng cho hôn sự của Khanh Khanh.”

An Vương không giữ Mạnh Hành lại, gãi đầu một cái rồi cũng chậm rãi đi vòng ra ngoài, chuẩn bị đến lúc dùng cơm tối, lại ở khoảng cách gần nhìn xem Thịnh Khanh Khanh có thể khiến Mạnh Hành máu lạnh vô tình ngay cả một ngón tay cũng không dám vươn ra rốt cuộc là nhân vật hung ác gì.

*

Lúc An Vương phi và Mạnh đại phu nhân đến sân bóng, bó hoa lớn trong ngực Thịnh Khanh Khanh vẫn chưa tìm được chỗ để.

Đầu tiên là đám người Hồ tam công tử và An Vương Thế tử, tiếp theo đó gần như mọi người đều giống như tham gia náo nhiệt mà hái hoa đến cho nàng.

Thịnh Khanh Khanh bận nhận hoa đồng thời không thể không dành thời gian bình luận xem hoa của ai hái là đẹp nhất, từ ngữ tán dương đầy bụng đều sắp bị moi rỗng rồi, trong thoáng chốc cảm thấy mình giống như một người đến mua hoa vậy.

Mạnh Sính Đình cũng không giúp đỡ, ở một bên nhàn nhạt cười: “Việc được mọi người vây quanh này cũng không dễ dàng.”

Thịnh Khanh Khanh ôm hoa quay đầu nhìn nàng ấy, lúc nghiêng đầu, gương mặt trắng như tuyết gần như dán vào trăm hoa: “Không phải nhị tỷ tỷ cũng tặng ta à?”

Mạnh Sính Đình nhướng mày: “Tặng muội cái gì?”

Thịnh Khanh Khanh cầm bó hoa khom lưng, dùng cánh hoa mềm mại chạm vào gương mặt của Mạnh Sính Đình, giống như để bông hoa hôn nàng ấy một cái: “Nhị tỷ tỷ đã bóc hạt dưa cho ta đó.”

“Dỗ dành người ta thật sự là không có ai giỏi bằng muội.” Mạnh Sính Đình bật cười, nàng lấy một sợi dây buộc tóc ra, nói: “Vừa rồi ta cho người đi tìm đại bá mẫu lấy đó, buộc bó hoa lại đi, nhìn muội ôm khó khăn quá.”

Thịnh Khanh Khanh cúi thấp người xuống, dùng dây buộc tóc buộc thân hoa lại, ý cười sâu hơn.

Lúc mới tới Biện Kinh, nàng còn có chút lo lắng Mạnh Sính Đình không dễ chung sống, ai có thể nghĩ tới Mạnh Sính Đình lại là một người ngoài lạnh trong nóng, tính tình dễ chung sống như vậy?

Đến cuối cùng khi cũng buộc mấy chục cành hoa này thành một bó thì An Vương phi và Mạnh đại phu nhân mang theo người tới.

Thịnh Khanh Khanh giấu hoa ra phía sau theo bản năng, nhưng thân hình nàng nhỏ nhắn, nào có thể giấu được, An Vương phi nói với Thế tử hai câu rồi dời ánh mắt qua, vẫy vẫy tay với nàng.

“Hoa trong vườn này vốn cũng không phải do ta quản lý,” An Vương phi nói: “Bình thường bị chà đạp không ít, so với những cái đó thì những bông hôm nay được tặng có tác dụng hơn.”

Thịnh Khanh Khanh đang cầm hoa có chút thẹn thùng: “Ta vốn nên khéo léo từ chối, như vậy thì mọi người cũng sẽ không hứng lên đi khắp nơi hái hoa.”

“Hoa được trồng, đương nhiên chính là vì làm cho người ta vui vẻ.” An Vương phi xem thường nói: “Ta thấy các ngươi đều rất cao hứng, hoa này liền làm hết chức trách rồi.”

Bà nói, bàn tay cử động một cái cũng lấy ra một cành hoa, để vào trong bó hoa của Thịnh Khanh Khanh.

Mùi thơm nức mũi, đó là một cành hoa dành dành.

Mạnh đại phu nhân ở bên cạnh thấy thế nở nụ cười, bà nói: “Ta nói sao nửa đường người lại đột nhiên hái hoa, không được, ta cũng phải đi tìm một đóa!”

Bà nói xong thì nhìn hai bên rồi đi hái hoa.

“Vậy ngươi nói xem, hoa ta tặng ngươi có phải là hoa đẹp nhất hôm nay không?” An Vương phi bình tĩnh hỏi Thịnh Khanh Khanh.

Thịnh Khanh Khanh chớp chớp mắt, nàng chuyển ánh mắt đến trên mặt An Vương phi, ngọt ngào nở nụ cười — còn là lần đầu tiên của ngày hôm nay phá vỡ quy tắc cười không để lộ răng.

“Hôm nay vương phi là thọ tinh, vốn là người nhận quà, người tặng ta, đương nhiên là đóa hoa quý giá nhất của hôm nay rồi.” Nàng nói xong thì đưa bó hoa màu sắc sặc sỡ tới trước mặt An Vương phi: “Mà rất nhiều hoa ở đây cũng đúng lúc được ngắt trong vườn hoa của vương phi, đã lây nhiễm không khí vui mừng của người.”

An Vương phi rũ mắt xuống nhìn: “Ngươi muốn tặng lại cho ta?”

“Mượn hoa hiến Phật.” Thịnh Khanh Khanh cười tủm tỉm nói.

Trên mặt An Vương phi lộ ra nụ cười mỉm nhàn nhạt. Bà lắc đầu: “Nếu như ta thật sự nhận thì tiểu tử nhà ta sẽ ở ghim ta ở trong lòng đấy.”

An Vương Thế tử lập tức ở bên cạnh dậm chân gọi một tiếng “Mẫu thân”, bên tai đỏ lên.

“Nhận lấy đi.” An Vương phi vu0t ve cánh hoa dành dành, bà nói: “Những bông hoa này rất xứng với ngươi, ngươi nhận được.”

Đúng lúc này Mạnh đại phu nhân quay lại, cũng cắm bông hải đường trong tay vào giữa bó hoa, quả thật là chen chúc bên cạnh đóa dành dành của An Vương phi, bà tán dương: “Đẹp.”

An Vương phi liếc nhìn, nói: “Còn chưa nở mà ngươi đã hái rồi.”

Mạnh đại phu nhân chẳng hề để ý: “Như này mới đẹp, trở về cắm mấy ngày là đúng lúc nở hoa.”

An Vương phi lắc đầu, bà quay đầu bảo hạ nhân đưa điểm tâm nóng hổi đã được chuẩn bị xong lên trình cho mọi người rồi lại nói hai câu với An Vương Thế tử.

Thịnh Khanh Khanh thấy Mạnh đại phu nhân nhìn chằm chằm vào bó hoa thì gọi bà: “Đại cữu mẫu?”

“Ừm…” Mạnh đại phu nhân ừ một tiếng thật dài, bà nói: “Ta có chút lo lắng.”

“Hoa này sao?” Thịnh Khanh Khanh nói: “Con biết chừng mực, đại cữu mẫu đừng lo lắng.”

“Không phải hoa này, là người sau lưng hoa này.” Mạnh đại phu nhân nhíu mày trầm tư một lát rồi lại hỏi: “Có thấy Mạnh Hành không?”

“Không ạ.” Thịnh Khanh Khanh lắc đầu, thầm nghĩ nếu như vừa rồi Mạnh Hành vào sân, nào có thể chơi đùa được trận túc cầu này chứ.

“Chạy sát theo tới, giờ lại đi đâu mất rồi…” Mạnh đại phu nhân nói thầm hai tiếng, lại trấn an Thịnh Khanh Khanh: “Đợi một lát nữa là đi dùng cơm tối rồi, nếu như con đói thì ăn chút điểm tâm đi.”

Hai vị phu nhân không ở lại quá lâu, càng giống như là đến chia chút đồ ăn vặt lấp bao tử cho đám người, chia xong thì rời đi.

Các thiếu niên đã chạy hồi lâu đã sớm rỗng bụng, từng người một tiến lên chia đồ ăn, Thịnh Khanh Khanh cũng cầm một miếng bánh ngọt không biết tên lót dạ, ăn bằng một tay.

Mạnh Sính Đình ở một bên nhìn cũng thấy mệt mỏi: “Muội cứ thả xuống một lúc, cầm mãi không thấy mỏi tay à?”

“Vậy thì không được, đây là tâm ý của mọi người, đè hỏng bông nào cũng không tốt.” Thịnh Khanh Khanh nghiêm túc nói: “Nếu như ta tặng quà cho người khác nhưng lại bị làm hỏng thì nhất định sẽ rất đau lòng.”

Mạnh Sính Đình im lặng một lát rồi mới nói: “Một lát nữa còn phải dùng cơm tối, muội cầm thì không ăn được.”

Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ một chút: “Vậy một lát nữa ta để Thanh Loan cầm đi tìm một chỗ cẩn thận bày biện trước, chờ trở về Mạnh phủ c4m vào bình.”

Tâm tình của Mạnh Sính Đình ít nhiều thấy kỳ diệu, nàng vu0t ve tóc của Thịnh Khanh Khanh, động tác rất cẩn thận: “Cũng may ta là cô nương, nếu không chắc chắn ngày nào đó ta sẽ bị muội câu đến mức mình tên gì họ gì cũng không biết.”

“Nhị tỷ tỷ sỉ nhục ta,” Thịnh Khanh Khanh nhỏ giọng cãi lại: “Rõ ràng nhị tỷ tỷ mới là người khiến tài tử Biện Kinh chạy theo như vịt.”

“Ta không so sánh được với muội.” Mạnh Sính Đình nói xong, giúp Thịnh Khanh Khanh đỡ bó hoa trĩu nặng: “Được rồi, tốt xấu gì cũng ngồi một lúc đi, nhìn trời thì sắp phải về rồi đấy.”

Thịnh Khanh Khanh nhìn sắc trời một chút, thoáng dự đoán thời gian rồi đứng dậy nói: “Còn một lúc nữa, ta vừa hay đi tìm Thanh Loan đưa bó hoa cho em ấy.”

Mạnh Sính Đình nói: “Ta đi cùng với muội.”

“Trong An Vương phủ khắp nơi đều là người, ta còn có thể đi lạc mất hay sao.” Thịnh Khanh Khanh xua tay: “Nhị tỷ tỷ ngồi ở đây đi, ta sẽ quay lại nhanh thôi.”

Mạnh Sính Đình ngẫm lại thấy cũng phải, bèn gật đầu nói: “Muội cẩn thận một chút.”

Thịnh Khanh Khanh vẫn nhớ rõ đường, đi ra ngoài từ sân bóng, mới đi được một đoạn ngắn thì nghe thấy phía sau có một chuỗi tiếng bước chân đi đến, nàng không khỏi dừng bước chân, dứt khoát quay đầu lại nhìn.

Vệ Phong đang có chút chần chờ đi theo phía sau nàng cách mấy chục bước chân, thấy nàng quay đầu thì dừng lại, căng thẳng xua tay nói: “Thịnh cô nương, ta không có ác ý, chỉ là thấy cô nương đi một mình, sợ cô nương gặp phải phiền toái gì đó nên muốn đến xem xem có thể giúp được hay không.”

Thịnh Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn hắn một lúc rồi mới cười nói: “Vệ công tử cách xa như vậy, ta cho rằng muốn hát sơn ca truyền lời với ta đấy.”

Vệ Phong nghe vậy thì lại hơi ửng đỏ mặt, hắn ấp úng nói: “Vậy ta… đến gần thêm một chút.”

Đợi đến lúc rút ngắn khoảng cách với Thịnh Khanh Khanh còn khoảng ba bước, Vệ Phong lại dừng lại.

Hắn lấy hết dũng khí giương mắt nhìn về phía Thịnh Khanh Khanh, hít một hơi thật sâu: “Ta đuổi theo ra đây, thật ra cũng là muốn nói… nói riêng mấy câu với Thịnh cô nương.”

Thịnh Khanh Khanh ước lượng bó hoa trong tay, ngẫm nghĩ vung hoa này lên đánh người chỉ sợ cũng rất đau, nàng lại không có tâm cơ gì mà cười với Vệ Phong: “Mời Vệ công tử nói.”

Bình Luận (0)
Comment