Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 26

Thấy Mạnh Hành chỉ nắm tay nàng không nói lời nào, Thịnh Khanh Khanh ngẫm nghĩ, sợ hắn quá bướng bỉnh bèn nghĩ cách dời sự chú ý của người này: “Lại nói về tam hoàng tử, ta có cách đối phó với hắn, chuyện rất nhỏ.”

Mạnh Hành thì chỉ nhìn vết máu bị mồ hôi hòa tan kia.

Hắn từng chịu không biết bao nhiêu vết thương to nhỏ, đi qua Quỷ Môn quan mười mấy lần, lại không dám đụng vào vết thương mới dài nửa tấc này trên tay Thịnh Khanh Khanh.

Điều cực kỳ buồn cười chính là, vết thương của nàng là bởi vì hắn mà chịu.

Trước kia trong đầu đầy hung ác nham hiểu suy nghĩ muốn khiến Thịnh Khanh Khanh nếm thử cảm giác đau đớn, thật sự đến lúc này rồi, Mạnh Hành lại gần như thoải mái phát hiện ra hắn hoàn toàn không thể chấp nhận việc Thịnh Khanh Khanh chịu một chút tra tấn cực khổ nào.

Ngụy gia không thể, bản thân hắn cũng không thể.

Không.

Mạnh Hành hắn so với Ngụy gia thì càng không thể.

Mạnh Hành siết chặt lực ngón tay, thấy lòng bàn tay của Thịnh Khanh Khanh đều bị bóp đến trắng bệch thì lại kiềm chế buông lỏng một chút: “Không thể đi đến phủ tam hoàng tử.”

Thịnh Khanh Khanh thấy Mạnh Hành quả nhiên xuôi theo nói đến chủ đề tam hoàng tử thì liên tục gật đầu phụ họa: “Hắn lớn hơn ta mười mấy tuổi, đã có chính phi trắc phi, còn có bảy thiếp thất, ta đương nhiên sẽ không đi.”

“Ta đã trả ngọc bội cho Vệ Phong rồi.” Mạnh Hành nói tiếp.

Thịnh Khanh Khanh giật mình: Sau khi nàng đưa ngọc bội cho Mạnh Hành thì cũng quên béng mất việc này: “Tạ ơn Hành ca ca đã đi thêm một chuyến, Vệ công tử không tức giận chứ?”

“... Hắn không dám.” Mạnh Hành tự mình đi đưa, chính là vì chặt đứt suy nghĩ của Vệ Phong.

Ý cười của Thịnh Khanh Khanh càng sâu hơn, nàng nghĩ đến dáng vẻ của đám công tử ca ngày thường không ai bì nổi kia sau khi nhìn thấy Mạnh Hành thì từng người một hận không thể chạy xa mười tám dặm trong nháy mắt, nàng lập tức cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Sau khi Mạnh Hành nói trong câu trước đó thì im lặng hồi lâu, trong lòng có thiên nhân giao chiến (*).

(*) Ý chỉ hai luồng suy nghĩ đối lập: thiên lương và h4m muốn tầm thường của con người.

Từng có vài lần, Mạnh Hành nhìn Thịnh Khanh Khanh trong mộng, điều hắn nghĩ đều là che chở nàng như muội muội ruột, bình an sống qua cả đời, không đau không bệnh đến già rồi lại thọ hết chết già.

Nguyện vọng thuần khiết đến mức gần như là báo ân đó, trong lúc chờ đợi ngày qua ngày lại bị bóp méo thành dáng vẻ bây giờ, cho đến hôm nay, Mạnh Hành mới nhớ lại hình dáng ban đầu của nó.

Hắn vốn phải che chở Thịnh Khanh Khanh cả đời.

Chưa từng có ai để hắn đợi, Thịnh Khanh Khanh càng chưa từng hứa hẹn với hắn là nàng có thể đến hay không hoặc khi nào tới.

Thịnh Khanh Khanh trong mắt hắn nặng như Thái Sơn, rộng như biển cát, nhưng đối với Thịnh Khanh Khanh mà nói, Mạnh Hành hắn rốt cuộc cũng chỉ là biểu ca đã gặp mặt mấy lần.

… Là người biểu ca mà mấy lần trước không hiểu sao lại gặp mặt hung thần ác sát với nàng một cách không giải thích được.

Ngay cả bản thân Mạnh Hành cho dù chưa từng nghĩ tới việc đặc biệt chiếm lấy trái tim của ai đó cũng biết, loại biểu ca này sẽ không khiến người ta yêu thích.

Nhưng hắn vẫn muốn thử một lần.

“Muội có thể nào…” Mạnh Hành âm thầm dùng hết năm mươi ba trang giấy tìm từ mới nặn ra được bốn chữ, lại khó khăn dừng lại một lát rồi mới nói tiếp trong cái nhìn chăm chú ôn hoà của Thịnh Khanh Khanh: “Không gả cho người khác không?”

Thịnh Khanh Khanh kiên nhẫn đợi hồi lâu nghe thấy vậy thì kinh ngạc: “‘Người khác’ là chỉ ai?”

— Người Mạnh Hành nói là chính hắn? Chuyện làm sao có thể. Nàng đến thành Biện Kinh, gặp mặt Mạnh Hành tổng cộng mới được mấy lần?

Thịnh Khanh Khanh yên tâm thoải mái mà thầm nghĩ như vậy, lúc nói ra câu hỏi thì cực kỳ thẳng thắn.

Mạnh Hành nhìn đôi mắt trong trẻo của nàng, khó khăn do dự hồi lâu, từng câu từng chữ giống như nặn ra từ trong cổ họng, hắn nghĩ một đằng nói một nẻo: “Muội vừa tới Biện Kinh, tốn một hai năm quen biết người nhiều hơn rồi lại đính hôn cũng được.”

“Hành ca ca, ta mười sáu tuổi rồi, nên đính hôn.” Thịnh Khanh Khanh chỉ vào mình.

“Không vội. Mạnh phủ nuôi muội được.” Mạnh Hành khép mắt rồi lại bổ sung: “Thật sự không được thì đến phủ ta cũng được.”

Nói xong, chính hắn cảm thấy có chút hối hận.

Không nên nói.

“Không ở Mạnh phủ quấy rầy dài lâu cũng là có nguyên nhân…” Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ một chút, nói: “Có điều Hành ca ca không cần phải lo lắng, ta nhìn người đều rất rành, sẽ cẩn thận lựa chọn.”

Mạnh Hành ngẫm lại Ngụy Trọng Nguyên mà nàng ngàn chọn vạn tuyển trong mơ, thầm nghĩ lời này một chữ hắn cũng sẽ không tin.

“Muội muốn…” Mạnh Hành liem môi một cái: “Người thế nào?”

Thịnh Khanh Khanh nghi ngờ nhìn Mạnh Hành, rốt cuộc cũng không truy hỏi hắn vì sao đột nhiên nhắc tới những chuyện này, nàng chỉnh sửa lại suy nghĩ liền nói một cách giản lược: “Tiểu môn tiểu hộ là được, không cần quan to tước to, cũng không cần đại phú đại quý, chỉ cần là một người có thể sống thực tế là đủ.”

Mạnh Hành ở trong lòng đối chiếu từng điều một, xác nhận tiêu chuẩn người mà Thịnh Khanh Khanh muốn gả hoàn toàn đi vòng qua hắn.

— Đây cũng là việc khó trách.

Vào lúc Thịnh Khanh Khanh nói xong lời này, Mạnh Hành vẫn chưa tiếp lời thì cá chép nhỏ màu đỏ được nuôi trong chậu đá đột nhiên vọt lên từ mặt nước, rào một tiếng mang theo một đóa bọt nước nhỏ, lại còn vung vẫy cái đuôi đỏ chót quay về nước.

Mặt nước như mặt gương lướt qua từng vòng gợn sóng, làm mờ khuôn mặt của hai người.

Thịnh Khanh Khanh bị âm thanh hấp dẫn, nghiêng mặt qua nhìn, thuận thế cười nói: “Con cá cũng biết hôm nay có khách quý.”

Nàng nói xong, lại nghịch ngợm mà đưa tay chọc vào một con cá chép khác đang bơi dưới nước.

Con cá hoảng sợ bơi đi, khuấy nước trong chậu loạn hơn lúc trước.

Chờ lúc mặt nước lại một lần nữa phẳng lặng trở lại, Thịnh Khanh Khanh nhìn thấy trong cảnh tượng được phản chiếu, lại thấy trong mặt nước chỉ có một mình nàng, mà Mạnh Hành bên cạnh không lên tiếng đang nhìn nàng chăm chú, ánh mắt đó còn sâu hơn biển đen, xa xăm hơn bầu trời.

Thịnh Khanh Khanh đành thoáng thu lại ý cười, nàng liếc mắt qua nhìn kỹ cái bóng bên mặt vô cùng tuấn mỹ của Mạnh Hành, thấy hắn cũng đang hết sức chuyên chú nhìn mình chằm chằm bên ngoài mặt nước, trong lòng nhất thời suy nghĩ rất nhiều điều.

Ngay từ lúc bất đắc dĩ “chữa bệnh” cho Mạnh Hành, Thịnh Khanh Khanh nghĩ Mạnh Hành nguyện ý nói chuyện với nàng có lẽ là đã nhận nhầm nàng thành người khác, mà lúc ở Bát Tiên lâu nàng đã biết sự thật cũng không phải là như thế.

Mạnh Hành rõ ràng biết nàng là Thịnh Khanh Khanh, nhưng mỗi lần lúc phát bệnh, hắn vẫn nguyện ý nghe theo lời trấn an của nàng.

Ở Biện Kinh đã nghe được không ít tin đồn của Mạnh Hành, nhưng Thịnh Khanh Khanh nhìn thấy con người thật hắn, lại chỉ đúng một phần nhỏ trong tin đồn với.

Nếu như hơi tự mình đa tình mà nghĩ, Thịnh khanh Khanh thậm chí cảm thấy được bản thân là người được Mạnh Hành đối đãi đặc biệt, thậm chí đã chiếm một chỗ trong lòng hắn.

Nhưng Thịnh Khanh Khanh từ trước đến nay là một người làm đến nơi đến chốn, nói khó nghe một chút, tính tình của nàng khá là qua loa, nếu không thì sẽ không muốn chỉ gả cho một người bình thường rồi sống an ổn cả đời.

Cho nên mỗi lần cảm thấy Mạnh Hành đối với nàng có chút đặc biệt vượt xa bình thường, Thịnh Khanh Khanh sẽ nói với bản thân mình: Biểu huynh muội chăm sóc lẫn nhau mà thôi.

Nàng từ trước đến nay dễ khiến người ta yêu thích, ngay cả chó dữ cũng sẽ rũ hai lỗ tai xuống ư ử vui mừng trong giọng thì thầm nhẹ nhàng của nàng, đối với Mạnh Hành đoán chừng cũng là đạo lý tương tự.

… Lại ví dụ như ánh mắt khiến cho người khác hiểu lầm của Mạnh Hành vào lúc này, Thịnh Khanh Khanh cũng sẽ không để cho bản thân mình suy nghĩ nhiều đến việc không nên.

Thế là Thịnh Khanh Khanh nhìn Mạnh Hành trong nước một lát rồi xoay mặt cười nhẹ nhàng đối mặt với hắn, nàng nói: “Hành ca ca có lời muốn nói à?”

Mạnh Hành luôn cảm thấy mình đã nhìn Thịnh Khanh Khanh hồi lâu, từ hàng mi của nàng nhìn cho đến nốt ruồi nhỏ xinh xắn bên tai.

Nhưng khi Thịnh Khanh Khanh xoay mặt nhìn hắn thì đó lại giống như chỉ là thời gian ngắn ngủi trong nháy mắt.

Mạnh Hành ở trong lòng thở phào một cái, hắn chủ động thả lỏng tay ra.

Nắm đã lâu, làn da dán vào nhau có chút nóng lên, lúc chợt vừa tách ra, không khí chảy ngược vào, giống như gió lạnh tháng Chạp hung tợn cắn một cái vào lòng bàn tay.

Mạnh Hành giơ tay lên, sờ lên sau gáy Thịnh Khanh Khanh trong cái nhìn chăm chú bình yên của nàng.

Cho dù bản năng kêu gào gi3t ch3t hết nam nhân có thể được Thịnh Khanh Khanh để mắt đến thì Mạnh Hành cũng sống chết nhẫn nhịn sự xúc động này.

Sự không biết điều mà hắn ỷ vào việc Thịnh Khanh Khanh hoàn toàn không biết gì cả rồi làm càn nên dừng ở đây rồi.

“Hành ca ca ổn rồi?” Thịnh Khanh Khanh ngửa mặt lên hỏi hắn, ngoan ngoãn.

“Ừm.” Mạnh Hành khẽ động cơ bắp, nhếch lên nụ cười cứng ngắc: “Sau này sẽ không bởi vậy mà làm phiền muội nữa.”

“Không phiền.” Thịnh Khanh Khanh lắc đầu: “Chuyện Giang Lăng… ta vẫn muốn nói cảm ơn huynh, chút chuyện nhỏ này vốn dĩ không tính là báo đáp.”

“Không cần báo đáp.” Mạnh Hành chăm chú nhìn nàng, cả người thật sự giống như bị xé rách thành hai nửa, một bên bình tĩnh lại không có chút tạp niệm nào, một bên khác đều là sự rít gào khó coi: “... Ta đã nhận được quà đáp lễ nên có rồi.”

— Thịnh Khanh Khanh có thể còn sống, ngươi nên đủ hài lòng rồi.

Mạnh Hành lần lượt cảnh cáo mình, như muốn khắc suy nghĩ này vào trong đầu mình.

“Ta gọi người đến xử lý miệng vết thương của nàng.” Mạnh Hành đứng lên, hắn trấn định nói: “Ta đi xin lỗi tổ mẫu.”

Thịnh Khanh Khanh cũng đi theo: “Chút vết thương nhỏ này…”

“Tốt xấu gì cũng là vết đao.” Mạnh Hành dừng lại một chút: “Còn là đao của ta.”

Thịnh Khanh Khanh bị hắn chọc cười: “Chỗ này của ta có chuẩn bị thuốc cho vết thương do đao, một lát nữa tìm bôi là được.”

“Đừng đụng nước.”

“Biết rồi ạ.”

Mạnh Hành không còn lời để dặn dò, nhưng bàn chân không muốn rời đi giống như đóng đinh trên mặt đất ở trong viện của Thịnh Khanh Khanh vậy.

Hắn thậm chí còn không thèm suy nghĩ mà muốn hỏi Thịnh Khanh Khanh xem có bằng lòng gả cho hắn hay không, nhưng vừa nghĩ tới những yêu cầu vừa rồi liên tục không dính dáng gì đến mình của nàng, hắn liền cắn răng liều mạng nhịn lại cảm giác kích động này.

Không thể chữa lợn lành thành lợn què được, ngược lại dọa Thịnh Khanh Khanh sợ chạy mất.

Quá liều mạng rồi, hắn nghĩ.

Còn phải dốc sức chịu đựng bảo vệ nàng như thế này bao nhiêu năm nữa mới tính là xong?

“Ta tiễn Hành ca ca ra ngoài nhé?” Thịnh Khanh Khanh đề nghị.

“Muội đi bôi thuốc.” Mạnh Hành lập tức từ chối, hắn quét mắt nhìn chỗ eo bàn tay của Thịnh Khanh Khanh, vết thương cũng không rõ ràng, một nhát nhẹ nhàng kia càng giống như cắt vào trong ý thức của hắn, ngổn ngang lộn xộn nhếch nhác.

Sau như ném ra bốn chữ này, Mạnh Hành cuối cùng cũng quyết tâm quay người đi ra ngoài, chờ ra khỏi viện tử rồi đến góc rõ, hắn do dự ngừng lại, quay đầu.

Thịnh Khanh Khanh đứng ở cửa sân cười vẫy tay với hắn.

Mạnh Hành hít một hơi thật sâu, khẽ gật đầu với nàng rồi đi hai bước vội vàng vòng qua chỗ ngoặt, không dám ở lại thêm.

Chờ bóng dáng Mạnh Hành biến mất, Thịnh Khanh Khanh thu tay lại nhìn vết thương của mình, nàng chậm rãi quay về phòng lấy thuốc.

Bôi được một nửa nàng lại đột nhiên nản lòng, úp sấp trên mặt bàn phát ra một tiếng thở dài thật dài, dùng âm lượng giống như lầm bầm phàn nàn nói: “Mệt quá đi.”

Trợ giúp Mạnh Hành đúng là chuyện nàng muốn làm, nhưng Biện Kinh liên tục xuất hiện mấy con ngài chung quy cũng khiến Thịnh Khanh Khanh có chút không ứng phó được.

Nàng thường sẽ làm ra vẻ, lúc gợi ra khuôn mặt tươi cười trước mặt người khác, ngay cả Mạnh Hành cũng nhìn không ra.

Bản lĩnh hiểu chuyện nghe lời như vậy, Thịnh Khanh Khanh đã nắm giữ rất nhiều năm.

Chỉ là bề ngoài có thuận buồm xuôi gió đến mức nào thì trong lòng đến cùng cũng cảm thấy rã rời.

Duy chỉ có huynh trưởng có thể khiến nàng nũng nịu lại sớm đã không còn trên đời.

Thịnh Khanh Khanh làm tư thế gục xuống bàn, mở năm ngón tay ra để xa xa quan sát vết thương mở miệng hơi lật ra ngoài kia, nhỏ giọng nói với chính mình: “Không đau không đau, huynh ấy cũng không phải cố ý, đều lại ngươi lỗ m4ng.”

Nàng ngã nghiêng trên bàn nghĩ đến đoạn đối thoại với Mạnh Hành vừa rồi, cùng với sắc mặt không dễ nhìn của hắn lúc rời đi, hành động từ chối đưa tiễn, trong lòng như trút được gánh nặng mà nhẹ nhàng thở ra.

Mạnh Hành rõ ràng là xuất phát từ tình cảm của trưởng bối, nhận sự hỗ trợ của nàng, muốn thay nàng cố gắng lựa chọn người đính hôn nên mới có thể hỏi những vấn đề kia.

Phải biết rằng, trên đời này không có việc nào khiến người ta vô cùng xấu hổ so với việc tự mình đa tình.
Bình Luận (0)
Comment