Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 28

Thịnh Khanh Khanh đoán trước được sau khi tam hoàng tử bị Mạnh Hành rút đao dọa ngất đi thì tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, chỉ sợ sau khi tỉnh lại hắn ta thẹn quá hóa giận, sẽ còn nghĩ cách tìm cơ hội trả thù trong bóng tối, cho nên nàng nơm nớp lo sợ đợi mấy ngày, lại không đợi được bất kỳ tin tức động tĩnh gì.

Cho dù tìm hiểu từ Mạnh Sính Đình thì cũng giống như chưa từng xảy ra chuyện như thế, khiến Thịnh Khanh Khanh nghi hoặc không thôi.

Mặc dù không có nhiều quan hệ với tam hoàng tử nhưng cũng đủ để nàng hiểu rõ tính tình của vị hoàng tử điện hạ này chẳng ra làm sao.

Nói khó nghe một chút, có thể nói là khá lòng dạ hẹp hòi.

Nhưng đừng nói đến trả thù, từ đó về sau tam hoàng tử thậm chí cũng không đưa đồ đến Mạnh phủ nữa, Thịnh Khanh Khanh nghi hoặc quan sát mấy ngày, đành phải tạm thời đè lại.

— Có lẽ tam hoàng tử thật sự sợ hãi Mạnh Hành từ đáy lòng, ngay cả gan trả thù cũng không có. Nàng nói với chính mình như vậy.

Mạnh đại phu nhân ngược lại trở nên rất thích đến viện của Thịnh Khanh Khanh, bà chưa bao giờ bày ra vẻ trưởng bối, rảnh rỗi là chạy đến đây, cười híp mắt lôi kéo Thịnh Khanh Khanh nói nhăng nói cuội là có thể hết một buổi chiều.

Cũng chính từ lời nói của Mạnh đại phu nhân, Thịnh Khanh Khanh nghe được chuyện Mạnh tứ phu nhân và Mạnh lục cô nương bị cấm túc.

“Dựa theo cách nói của ngoại tổ mẫu, khi nào có thể ra ngoài thì còn phải do ngoại tổ mẫu quyết định ạ?” Thịnh Khanh Khanh kinh ngạc.

“Cũng không phải thế.” Mạnh đại phu nhân tính thời gian: “Gần nửa năm nữa là cuối năm rồi, tứ đệ phải về Biện Kinh, ở trước mặt lão phu nhân cầu xin tha thứ thì có thể ra được.”

“Vậy tính toán đâu ra đấy cũng chính là bốn năm tháng.” Thịnh Khanh Khanh cười nói: “Cái này nghe hợp lý hơn nhiều.”

Mạnh đại phu nhân lắc đầu liên tục, bà vừa cắn hạt dưa vừa nói: “Nha đầu con sao lại mềm lòng như vậy.”

Nếu như không phải Thịnh Khanh Khanh tự mình vật lộn thì chỉ sợ tam hoàng tử đã sớm ép buộc nàng mà cướp về phủ, cả lời này của nàng liền xong rồi.

Tuy nói xem như là người một nhà với tứ phòng, trong lòng Mạnh đại phu nhân cảm thấy trừng phạt chỉ cấm túc bốn năm tháng quả thật là không đau không ngứa.

— Thứ thật sự khiến tứ phòng đau khổ tột cùng đánh gãy xương cốt là lời cảnh cáo sau cùng của Mạnh Hành.

Chỉ là Mạnh đại phu nhân cũng không dám nói thẳng chuyện này trước mặt Thịnh Khanh Khanh, mỗi ngày bà chạy đến viện của Thịnh Khanh Khanh, ít nhiều cũng có chút sợ tứ phòng thật sự vẫn cứ đưa tay về phía Thịnh Khanh Khanh.

Dù sao thì ngày đó Mạnh Hành đi ra từ trong viện của Thịnh Khanh Khanh trông quá khác thường, Mạnh đại phu nhân thật sự sợ nhi tử ruột của mình tái phát bệnh điên một lần nữa.

Nghĩ đến đây, Mạnh đại phu nhân tò mò hỏi: “Ngày đó con và Mạnh Hành đã nói gì vậy? Sau đó ta thấy nó… nói thế nào nhỉ, dáng vẻ có chút tỉnh ngộ thấu đáo.”

… Đương nhiên, tỉnh ngộ thấu đáo đồng thời còn hơi tẩu hỏa nhập ma.

“Cũng chỉ là lời nói không khác lắm.” Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ một chút, tỉ mỉ tự thuật lại với Mạnh đại phu nhân về việc mình thường xuyên thấy tình trạng khác thường của binh sĩ ở Giang lăng, lo lắng nói: “Con biết mấy binh lính kia không thể đánh đồng với Hành ca ca được, nhưng có lẽ bệnh lý liên quan đến nhau. Đối với binh sĩ như vậy, cần kiên nhẫn hao tốn thời gian với bọn họ, mang bọn họ trở về với quốc gia thái bình bây giờ từ núi thây biển máu.”

Mạnh đại phu nhân vỗ bàn thở dài: “Ta ngược lại cũng muốn dỗ nó, lúc đó nó không muốn nghe ta nói chuyện, chỉ có con là khác.”

“Nhưng hôm đó khi Hành ca ca rời đi, nói là sau này không cần làm phiền con nữa.” Thịnh Khanh Khanh khó hiểu nói: “Con nghĩ huynh ấy nói lời này, chắc chắn là đã tìm được những cách khác, có lẽ là con kiến thức nông cạn rồi.”

Mạnh đại phu nhân nhíu chặt lông mày: “Nó còn nói chuyện này?”

“Có nói ạ.” Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ một chút, cười trấn an Mạnh đại phu nhân: “Hành ca ca là người lớn như vậy, biết nên làm thế nào mà.”

Mạnh đại phu nhân giống như là bị nói trúng chỗ đau, bà sờ lên mu bàn tay với làn da căng đầy của Thịnh Khanh Khanh, vừa nhìn là biết thuộc về tuổi thiếu nữ, tiếc nuối mà tán thành: “Đúng vậy, con lại nhỏ tuổi như vậy…”

Bà nói được một nửa, đột nhiên sờ thấy một nơi có xúc cảm không đúng lắm, theo bản năng cúi đầu nhìn, thấy vết thương bên cạnh eo bàn tay của Thịnh Khanh Khanh, bà lập tức nhíu mày: “Đây là bị thương lúc nào vậy?”

“Ngày hôm trước con ầm ĩ so dũng khí đi cướp đao của Hành ca ca đúng không?” Thịnh Khanh Khanh cười cười, nửa đùa nửa thật nói: “Vận may không tệ, chỉ rách một lỗ nhỏ như thế.”

Mạnh đại phu nhân nhớ lại vẻ mặt của Mạnh Hành hôm đó, luôn cảm thấy trong lòng vẫn mơ hồ có chút bất an.

— Chỉ vì không cẩn thận làm bị thương tới Thịnh Khanh Khanh, chẳng lẽ Mạnh Hành để ý đến như thế?

“... Cũng phải dưỡng cho tốt, đừng để dính nước.” Mạnh đại phu nhân lầm bầm dặn dò.

“Sao đại cữu mẫu nói giống như Hành ca ca vậy, con cũng không phải là trẻ con mà.” Thịnh Khanh Khanh bật cười: “Bắt đầu từ sáu tuổi là con đã giúp đỡ chăm sóc đệ đệ muội muội rồi. Mẫu thân bệnh nặng, phụ thân thủ thành, ba đệ đệ muội muội trong nhà đều do tự tay con nuôi lớn.”

“Đây là cuộc sống khiến người ta rầu rĩ đấy.” Mạnh đại phu nhân kinh ngạc: “Trong phủ không có hạ nhân à?”

“Gia cảnh phụ thân bình thường.” Thịnh Khanh Khanh nói qua một cách đơn giản: “Lúc con nghe nói mẫu thân xuất thân từ Mạnh phủ này cũng giật mình kêu lên đấy.”

Thiên kim Mạnh phủ sao lại gả cho người có gia cảnh và xuất thân như phụ thân của nàng?

Lúc Thịnh Khanh Khanh biết được thì chu đáo mà không hỏi đến, bây giờ không có cơ hội đã hỏi nữa.

Chỉ là hành vi gần ba mươi năm chưa từng về Biện Kinh của mẫu thân và thái độ của Mạnh lão phu nhân khiến trong lòng Thịnh Khanh Khanh ít nhiều hoài nghi, có lẽ năm đó mẫu thân xuất giá cũng không nhận được sự đồng ý của Mạnh lão phu nhân.

“Chẳng trách con biết chăm sóc người ta như thế.” Mạnh đại phu nhân theo bản năng mà cảm thán nói: “Sính Đình đã khen con rất nhiều lần.”

“Cũng không phải đâu.” Thịnh Khanh Khanh cười nói: “Chăm sóc ba đứa trẻ cũng không phải là việc mà người người đều ứng phó được, đệ đệ muội muội của con khi còn bé nghịch ngợm lắm.”

Mạnh đại phu nhân đang mang theo ý cười muốn nói tiếp thì đột nhiên nhớ tới người nhà của Thịnh Khanh Khanh đều đã sớm qua đời trong chiến loạn rồi, bà nhanh chóng thu giọng lại, suy nghĩ một hồi rồi sửa lại đề tài nói: “Con còn nhớ Ngụy Trọng Nguyên không?”

Thịnh Khanh Khanh nói: “Con từng gặp qua một công tử Ngụy gia ở Bát Tiên lâu, người đại cữu mẫu nói là hắn sao?”

“Chính là hắn.” Mạnh đại phu nhân nở nụ cười: “Ngày hôm trước khi tam hoàng tử đến đã khiến ta nhớ đến tình cảnh hôm đó ở Bát Tiên lâu.”

Thịnh Khanh Khanh cảm thấy đề tài này có chút thất lễ, nàng mím môi lại, ý cười vẫn lọt ra: “Cũng không biết là vị nào thảm hại hơn.”

Tam hoàng tử ít nhất sau khi ngất đi thì không cần lo lắng hãi hùng nữa, nhưng Ngụy Trọng Nguyên không dám giả vờ ngất, gắng gượng uống hai vò rượu vào bụng trước mặt Mạnh Hành.

Mạnh đại phu nhân dời chủ đề thành công, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “Cũng không biết Ngụy Trọng Nguyên này đắc tội với tiểu tử Mạnh Hành kia như thế nào nữa, giống như chuột thấy mèo vậy, ta hỏi thế nào Mạnh Hành nó cũng không chịu nói cho ta biết — cũng lạ, hai đứa tụi nó không nên có khúc mắc gì chứ.”

Thịnh Khanh Khanh nói vài câu chuyện lý thú của Mạnh Hành thuận theo chủ đề Ngụy Trọng Nguyên của Mạnh đại phu nhân, trong lòng cũng không cảm thấy mình rất nhanh sẽ gặp lại Ngụy Trọng Nguyên.

Ngày sinh thần Ninh Vương phi hôm đó, Ngụy gia cũng không phái tiểu bối đi qua, ban đầu Thịnh Khanh Khanh còn tưởng Vệ Phong là người Ngụy gia, sau khi đối phương so sánh giải thích cho nàng thì nàng mới phân chia ra được.

Điều Thịnh Khanh Khanh không ngờ tới chính là, ba ngày ngắn ngủi sau đoạn đối thoại này với Mạnh đại phu nhân thì lại có người tới cửa làm mai — không sai không lệch, chính là đương gia chủ mẫu của Ngụy gia.

Lúc Mạnh đại phu nhân thay mặt Mạnh lão phu nhân gặp khách thì chỉ cho rằng Ngụy phu nhân đến làm mai thay người khác.

Nhưng Ngụy phu nhân lại cười lấy ra một món đồ giống như một quyển văn thư, mỉm cười hỏi: “Tuy nói trên bái thiếp ta đã làm sơ sót nhưng hôm nay thật ra là cũng muốn gặp mặt Mạnh lão phu nhân một lần, có nhiều thứ phải trình lên cho bà ấy xem qua thì mới tiện nói tiếp.”

Mạnh đại phu nhân nào có dễ bị bài bố như vậy, bà không hề nhúc nhích, nói: “Thân thể của lão phu nhân không quá nhanh nhẹn, bái thiếp đã do ta nhận thì Ngụy phu nhân để cho ta xem đồ trong phu nhân trước đi rồi để ta châm chước xem có mời lão phu nhân ra hay không, được chứ?”

Ngụy phu nhân trầm ngâm một lát rồi phóng khoáng nói: “Mạnh phủ do đại phu nhân quản lý, đương nhiên là không có gì không tiện. Chỉ là phu nhân xem vật này rồi, ngoại trừ người biết chuyện ra thì tốt nhất đừng nói cho người ngoài biết.”

“Không dám.” Mạnh đại phu nhân cười gật đầu, chờ đến lúc quyển gấm lụa kia chậm rãi mở ra, nụ cười trên mặt bà liền thiếu chút nữa không giữ được.

Đây đúng là một hôn thư, tên nhà gái được viết trên đó rõ ràng là “Mạnh Vân Yên”, mà nhà trai thì là một cái tên họ Ngụy.

Mạnh đại phu nhân nhớ sơ sơ lại hai chữ “Ngụy Lương” phía trên đó, liền sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngụy phu nhân trước mặt.

— “Ngụy Lương” mà trên tấm lụa này viết, chính là gia chủ của Ngụy gia bây giờ, phu quân của Ngụy phu nhân.

Trong đầu Mạnh đại phu nhân nhất thời chỉ có một suy nghĩ: Hóa ra người mà Mạnh Vân Yên phải gả cho — vốn phải gả là trưởng tử Ngụy gia năm đó, cũng là nhi tử độc nhất đời đó của Ngụy gia, Ngụy Lương!

“Thế nào, Mạnh đại phu nhân, mời Mạnh lão phu nhân ra nói chuyện chứ?” Ngụy phu nhân đón lấy cái nhìn chăm chú của Mạnh đại phu nhân, vô cùng khiêm tốn cười cười.

Nhìn dáng vẻ đã tính trước kỹ càng như vậy của Ngụy phu nhân, đại phu nhân vốn quả thật nghĩ đến việc để người đi thông báo cho Mạnh lão phu nhân một tiếng ngược lại có chút không muốn làm như vậy. Bà không nhanh không chậm nói: “Ngụy phu nhân an tâm chớ vội, ta xem hết nội dung trên ngọc lụa này trước rồi nói.”

Ngụy phu nhân tốt tính cười cười, nâng chén trà bên tay lên, dùng tay làm dấu mời.

Mạnh đại phu nhân nắm bắt thời gian đủ dài, gần như là nhìn tỉ mỉ mỗi một chữ trong hôn thư cùng với mỗi một đường nét của con dấu cuối cùng.

Đây đúng là hôn thư không thể giả được, để ở Ngụy gia chỉ sợ sắp ba mươi năm rồi.

Nghĩ đến Mạnh Vân Yên gả xa ở Giang Lăng, hai mươi mấy năm tuyệt tích với Biện Kinh, ngay cả đám người Mạnh phủ cũng cùng chí hướng không nhắc đến sự tồn tại của bà ấy, còn có nội dung mà Mạnh lão phu nhân đã từng để lộ ra, đã đủ để Mạnh đại phu nhân đoán được chân tướng.

Mạnh Vân Yên từ chối hôn sự với Ngụy gia, thậm chí, bà ấy có thể đào hôn, bỏ trốn dưới tình huống đang lừa gạt Mạnh lão phu nhân.

Trong lòng Mạnh đại phu nhân là sóng ngầm mãnh liệt, trên mặt vẫn là dáng vẻ tùy tiện, lúc bà buông ngọc lụa xuống thì vẻ mặt hiểu rõ: “Mặc dù ta chưa từng gặp vị tiểu cô tử này nhưng chuyện của muội ấy thì cũng nghe được một hai. Có lẽ Ngụy phu nhân biết muội ấy đã qua đời được vài năm rồi nhỉ?”

“Đây là chuyện đương nhiên.” Ngụy phu nhân đọc một tiếng A Di Đà Phật, sau đó nói tiếp: “Thịnh cô nương vừa tới Mạnh phủ chính là nữ nhi ruột của nàng ta. Chính là nghe nói việc này nên ta mới mang theo ngọc lụa năm xưa này đến đây.”

“Đồ của ba mươi năm trước, một bên lại qua đời sớm, chỉ sợ cũng không có nhiều tác dụng lắm.” Mạnh đại phu nhân chậm rãi cuộn ngọc lụa lại, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Ngụy phu nhân, suy đoán dụng ý của bà ta.

“Đây chỉ là hôn thư năm đó, dù sao… cũng không giải quyết được gì, không phát huy được tác dụng.” Ngụy phu nhân ý tứ không rõ cười cười: “Chính là bởi vì chưa dùng được, lão phu nhân… lão phu nhân nhà ta hỏi Mạnh lão phu nhân một lời hứa hẹn, trong lòng Mạnh lão phu nhân áy náy liền đồng ý tại chỗ rồi.”

Ngụy phu nhân nói xong, lại lấy ra một món đồ có hình dáng lệnh bài từ trong tay áo ra rồi đặt lên bàn, động tác chậm rãi.

“Mà đây chính là vật riêng của Mạnh lão phu nhân, năm đó ước định dùng lệnh bài này làm chứng, lúc Ngụy gia cầm hôn thư và vật chứng đến nhà đưa ra lời thỉnh cầu, chỉ cần không làm lung lay quốc gia xã tắc, Mạnh phủ xông pha khói lửa cũng sẽ làm được.”

Mạnh đại phu nhân nhận lấy lệnh bài mà ma ma đưa tới, cầm trong lòng bàn tay khẽ vuốt một cái, không mặn không nhạt nói: “Xem ra Ngụy gia đã nghĩ kỹ sẽ thực hiện lời hứa hẹn này như thế nào rồi.”

Những năm này Ngụy gia có vài lời đồn miệng cọp gan thỏ ở bên ngoài, có lẽ là muốn Mạnh phủ ra tay giúp đỡ?

“Rất đơn giản.” Ngụy phu nhân mỉm cười nói: “Từ xưa đã có đạo lý cha nợ con trả, mẹ con đương nhiên cũng có thể như thế.”

Động tác thưởng thức lệnh bài của Mạnh đại phu nhân dừng lại.

Ngụy phu nhân chỉ xem như không nhìn thấy, bà ta ôn hòa nói hoàn chỉnh nửa câu sau: “Hôm nay đến Mạnh phủ, ta tới để cầu hôn.”

Sau khi trở về từ An Vương phủ, bà mối đến Mạnh phủ chỉ nhiều chứ không ít, Mạnh đại phu nhân thử đếm sơ sơ, hai tay hai chân của bà cũng không đủ dùng.

Nhưng các bà mối trước kia đều ôn tồn nói chuyện, cho dù cuối cùng sự việc không thành thì mọi người đều mang khuôn mặt tươi cười để đối đãi.

Một tay Mạnh đại phu nhân cầm hôn thư, tay kia nâng lệnh bài, đối với người cầu hôn đặc thù trước mặt vào giờ phút này, bà lại cảm nhận được sự khó giải quyết mà trước nay chưa từng có.
Bình Luận (0)
Comment