Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 5

Lần đầu tiên khi Mạnh Hành ở trong mơ nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh, hắn mới mười lăm tuổi.

Một khắc trước đó hắn còn giãy giụa trong núi thây biển máu tìm ra một con đường, một khắc sau trước mắt hắn tối sầm rồi tiến vào trong mộng cảnh không biết là thật hay giả.

Trong giấc mộng đen kịt một mảng, đưa tay không thấy được năm ngón, Mạnh Hành không biết mình đã ở nơi đó chờ đợi bao lâu, chỉ cảm thấy linh hồn gần như muốn thoát xác mà bay về phía bầu trời.

Hắn nghĩ rất có thể là bản thân mình sắp chết rồi.

Nhưng mà một trận tiếng bước chân bình bịch dần dần tới gần, từ chậm rãi chuyển thành gấp gáp, tiếp theo đó hai bàn tay nhỏ mềm mại rơi trên gương mặt hắn, cẩn thận dè dặt lau một cái.

Giọng trẻ con non nớt hàm chứa sự lo sợ hỏi hắn: “Đại ca ca, huynh thế nào rồi?”

Trong khoảnh khắc tiếp xúc với da thịt sạch sẽ mềm mại kia, thân thể như đèn đã cạn dầu của Mạnh Hành lại nhận được một chút sức lực cực kỳ yếu ớt.

Nhưng sức lực này quá nhỏ bé, ngay cả việc để Mạnh Hành mở mắt, động đậy ngón tay cũng không làm được, chỉ khiến tinh thần của hắn thoáng tỉnh táo một chút.

Hắn không nói một lời, hơi thở mong manh, dáng vẻ nửa chết nửa sống chắc hẳn đã hù dọa đứa trẻ bên cạnh, đối phương lại lắc lư thân thể hắn, nghe giọng nói giống như đã bị dọa phát khóc rồi: “Huynh, huynh đừng chết trong mộng của ta mà.”

Mạnh Hành: “...” Hắn nghĩ thầm khi con người sắp chết, đoán chừng luôn có thể tiến vào trong ảo giác không một hạt bụt, để cho người ta chết thư thái một chút.

Từ chiến trường tràn đầy người cụt tay cụt chân đi đến bên cạnh đứa trẻ thuần khiết vô tri này, cho dù có chết thì cũng khiến Mạnh Hành cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.

Nhưng mà Mạnh Hành đã chấp nhận rồi, đứa trẻ bên cạnh hắn lại không chịu để hắn yên tĩnh qua đời.

Mạnh Hành nghe thấy cô bé thút thít đứng dậy chạy đi, một lát sau lại quay lại, cầm thứ gì đó ẩm ướt lành lạnh bôi lên vết thương của hắn, lại nhét thứ gì đó vào trong miệng hắn, mang theo giọng mũi nói: “Ăn viên kẹo thì sẽ hết đau!”

Đó đúng là viên kẹo, đầu lưỡi của Mạnh Hành ngòn ngọt, kẹo mạch nha suýt nữa thuận theo yết hầu của hắn mà trượt xuống.

Cảm giác đau đớn đã rời khỏi cơ thể, nhưng Mạnh Hành nhắm hai mắt cảm nhận một lúc, biết được tiểu cô nương bên cạnh có lẽ là muốn băng bó vết thương cho hắn.

Đây chính là vết đao đã suýt nữa chém thân thể hắn thành hai mảnh.

“Trong thoại bản rõ ràng nói, dùng thảo dược nhai nát đắp lên vết thương là sẽ không chảy máu nữa…” Tiểu cô nương ở bên cạnh Mạnh Hành bận rộn hồi lâu, đoán chừng từ đầu đến cuối không thấy hiệu quả, cô bé cuối cùng níu lấy tay áo của Mạnh Hành lên tiếng khóc lớn: “Đại ca ca tỉnh dậy đi, ta không muốn huynh chết!”

Mạnh Hành bị tiếng khóc làm cho đau đầu — rõ ràng lúc này ngay cả vết thương của mình hắn cũng không nhận biết được.

Hắn nhắm mắt nằm hồi lâu, nghĩ đến toàn quân bị diệt, chỉ còn một mình hắn bởi vì tiền bối dùng mạng bảo vệ nên còn sống, quân địch rất nhanh sẽ quét dọn chiến trường, hắn chỉ sợ cách lúc bị phát hiện rồi gi3t ch3t cũng không xa, tỉnh lại làm gì chứ?

Chi bằng cùng về trời với các chiến sĩ cùng doanh trại.

Tiểu cô nương chỉ khóc một lúc, nhanh chóng bò dậy chạy xa.

Mạnh Hành nghĩ rất có thể cô bé cuối cùng cũng từ bỏ mình rồi, liền nửa điềm tĩnh nửa từ bỏ mà mặc cho thần chí của mình càng bay càng xa.

Ngay sau đó, tiểu cô nương lại nhào về bên cạnh hắn, lần này tới gần Mạnh Hành nhiều hơn, gần như là ở ngay trước mặt hắn.

“Uống máu của ta, hẳn là đại ca ca sẽ tốt lên thôi…” Nàng lầm bầm lầu bầu nói.

Thần trí của Mạnh Hành gần như trong nháy mắt bị lôi về trong thân thể, một luồng ý chí không biết từ đâu tới chống đỡ hắn mở mắt ra.

Tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác, trên người dính không ít máu tươi đang trừng to mắt nhìn hắn, một tay cầm đao hướng về phía cổ tay mình, vừa nhìn là biết nàng muốn làm gì.

“Có phải muội muốn chết không?” Mạnh Hành vừa mở miệng mới phát hiện ra giọng nói của mình khàn đến mức giống như quỷ oán leo ra từ địa ngục, u ám cực kỳ đáng sợ.

Quả nhiên, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt của tiểu cô nương tràn mi chảy ra: “Rõ ràng là đại ca ca huynh…”

Mạnh Hành không so đo với tiểu cô nương, hắn cau mày cướp đi con dao không rõ lai lịch trong tay nàng, thuận tay thăm dò trên người mình rồi không nhịn được nói: “Không được khóc.”

Quả nhiên tiểu cô nương rất nghe lời mà yên tĩnh trở lại.

Mạnh Hành cúi đầu suy tư xem một lát nữa làm thế nào để tránh được sự trinh sát của quân địch, mang chiến báo về trong quân, chờ đến lúc trong lòng hắn có kế hoạch rồi thì hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy tiểu cô nương cách đó không xa ôm đầu gối ngồi dưới đất, uất ức nhấp nhô bờ vai, hai tay còn che lấy miệng của mình.

Dù là Mạnh Hành tâm như sắt đá thì lúc này cũng cảm thấy mình có chút không ra gì.

Hắn nửa quỳ thẳng người dậy, đưa lòng bàn tay lau đi vết máu trên người rồi mới do dự đưa tay vuốt sợi tóc trên đầu tiểu cô nương: “Khóc cái gì, muội đây không phải đã cứu sống ta rồi sao?”

Tiểu cô nương vẫn che miệng, hai mắt như nước trong veo đỏ rực nhìn qua hắn, giống như một mặt gương sáng chưa từng dính bụi, Mạnh Hành nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy vết máu của mình ở bên trong đó.

Nếu như Đại Khánh bị đánh phá thì những đứa trẻ có tuổi tác bằng muội ấy đều sẽ không còn đôi mắt như vậy nữa.

Mạnh Hành cúi mặt xuống, dùng trán nhẹ nhàng đụng một cái vào trán tiểu cô nương.

“Chiến loạn sẽ kết thúc.” Hắn chém đinh chặt sắt, quyết đánh đến cùng mà dứt lời, mang theo thương tích với da thịt lòi ra đầy người đứng dậy.

Hắn nhất định phải quay lại chiến trường.

*

Bắt đầu từ ngày đó, Mạnh Hành thỉnh thoảng có thể ở trong mơ nhìn thấy tiểu cô nương ngày ngày lớn lên theo thời gian, sau đó ở trong tuyệt cảnh chinh chiến hung hiểm hơn nữa thì hắn cũng không động tới suy nghĩ chết nữa.

Nếu như hắn thật sự chết rồi, tiểu cô nương xẹp miệng một cái là có thể làm nước chảy đầy núi vàng ở trong mơ.

Thế nhưng, theo thời gian trôi qua, Mạnh Hành phát hiện đây cũng không phải là giấc mộng của hắn mà thuộc về một Mạnh Hành khác.

Tiểu cô nương trưởng thành, đi đến Biện Kinh, gả cho thứ không phải người, hương tiêu ngọc vẫn.

Mạnh Hành trong mộng cố kỵ đủ kiểu, chỉ âm thầm bảo vệ nàng, không dám thổ lộ tiếng yêu, ngay cả một lần cuối cũng không thể gặp được nàng.

Mà Mạnh Hành đứng bên ngoài giấc mộng ở thành người đứng xem trầm mặc, nhìn tiểu cô nương xuất giá, lại chứng kiến tiểu cô nương chết đi.

Hắn cho rằng người ở trong mộng có thể sinh động như thế bao giờ cũng là người sống, nhưng mò kim đáy biển tìm mười năm, tiểu cô nương trong mộng lại chưa từng xuất hiện.

Tất cả những thứ này tựa như chính là bức họa mà trong đầu hắn suy tưởng ra và người không tồn tại.

Ban đầu, Mạnh Hành nghĩ, nếu như tìm được tiểu cô nương, hắn sẽ nuôi dưỡng nàng ở trong phủ của mình, tuyệt đối không để nàng chịu một chút ấm ức nào, nàng muốn trăng sao hắn đều hái xuống cho nàng.

Sau đó nữa, Mạnh Hành nghĩ, khi tìm được tiểu cô nương rồi, hắn nhất định phải răn dạy nàng một trận trước, để nàng biết được mình đã bỏ ra bao nhêu thời gian công sức mới không dễ gì mà tìm được nàng rồi mới dỗ dành nàng, cưng chiều nàng.

Mãi đến hơn một tháng trước, tiểu cô nương ở trong mơ bỗng nhiên qua đời, sau khi Mạnh Hành trong mơ báo thù xong thì Mạnh Hành cuối cùng cũng chưa từng mơ thấy nữa.

Giống như một vở kịch đã diễn xong thì không cần diễn lần thứ hai nữa.

Mạnh Hành có chìm vào giấc ngủ như thế nào đi nữa thì cũng không gặp được khuôn mặt quen thuộc đó, đồ vật vốn nên in dấu trong lòng bàn tay đột nhiên thoáng cái hóa thành tro tàn, sự căm hận và phẫn nộ đâm xuyên qua tim khiến Mạnh Hành nghiến răng nghiến lợi thề: Nếu như Thịnh Khanh Khanh thật sự tồn tại trên thế gian, dám xuất hiện trước mặt hắn, hắt tuyệt đối sẽ không cho nàng sắc mặt tốt.

Hắn cũng muốn để Thịnh Khanh Khanh nếm thử cảm giác bị người ta tra tấn mười năm.

Dù vậy, Thịnh Khanh Khanh cũng không lưu luyến chút nào mà trôi dạt thoát ra khỏi giấc mộng của Mạnh Hành, hoàn toàn cáo biệt thế giới của hắn.

… Cho đến giờ phút này.

Mạnh Hành không nói lời nào, trong lúc nhất thời trong phòng là một mảng tĩnh mịch.

Thịnh Khanh Khanh đón lấy ánh mắt đen kịt của Mạnh Hành, trong sự yên lặng này, lòng nàng đã nhanh chóng đảo lại một lần cuộc đời cả nhà của mình, không biết đã từng gặp mặt và có hiềm khích với Mạnh Hành lúc nào.

Nhưng Mạnh Hành lần đầu tiên gặp Thịnh Khanh Khanh đã có thái độ này, trong phòng chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn ra được: Hắn cực kỳ, cực kỳ không chào đón nàng.

Nghĩ đến đây, Thịnh Khanh Khanh ở trong lòng khẽ thở dài.

Mạnh Hành gần như là gốc rễ đặt chân của Mạnh phủ bây giờ, hắn không hoan nghênh nàng liền đại biểu cho việc toàn bộ Mạnh phủ đều không chứa được nàng.

Chuyện này thì phiền toái rồi.

Mạnh Sính Đình đang muốn lên tiếng, lại nghe Mạnh Hành mở miệng trước: “Người bên ngoài phủ, vì sao lại đến ở Mạnh phủ?”

Khóe mắt Thịnh Khanh Khanh thoáng nhìn dáng vẻ Mạnh Sính Đình cho dù môi đã trắng bệch nhưng vẫn muốn trả lời thay nàng, nàng dứt khoát cướp lời: “Ta là người Giang Lăng, mấy năm trước thành Giang Lăng bị phá, cha mẹ ta, huynh trưởng, đệ muội đều mất trong chiến loạn, đến Biện Kinh một là bái kiến ngoại tổ mẫu, nhận tình của ngoại tổ mẫu ở tại Mạnh phủ là thân bất do kỷ.” Nàng dừng một chút, lại nhẹ nhàng nói: “Chờ ngoại tổ mẫu chọn nhà chồng cho ta xong, ta gả đi rồi thì sẽ không nương nhờ Mạnh phủ nữa.”

Lời này là lời nói thật.

Mạnh lão phu nhân truyền tin để Thịnh Khanh Khanh đến Biện Kinh vốn cũng chính là có ý sắp xếp hôn sự, để nàng sau này có thể lại có mái nhà, từ trên xuống dưới Mạnh phủ đều biết, trong lòng Thịnh Khanh Khanh đương nhiên cũng cực kỳ hiểu rõ.

Đợi nàng gả cho người ta rồi thì xuất giá tòng phu, thuận lý thành chương mà phải rời khỏi Mạnh phủ.

Thịnh Khanh Khanh vốn nghĩ nếu Mạnh Hành đã không thích một người ngoài như nàng ở Mạnh phủ, vậy thì nàng giải thích rõ mình cùng lắm là ở nhờ một năm nửa năm rồi sẽ rời đi là được, ai ngờ khí thế quanh người Mạnh Hành lại trầm xuống ba phần, hắn hỏi: “Muội có thể gả cho ai?”

Thịnh Khanh Khanh suy nghĩ một chút, nói: “Bây giờ phụ mẫu ta đều mất, lục nghệ cũng đều lãng phí, cũng không có ý muốn nhất định phải gả vào hào môn thế gia hay yêu cầu cao quý gì, toàn bộ nghe theo sắp xếp của ngoại tổ mẫu là được rồi.”

Mạnh Sính Đình gần như nín thở nghe hai người trước mắt nói chuyện, nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc Thịnh Khanh Khanh không biết sợ hãi hay là đối với Mạnh Hành cũng có thể giấu đi sự sợ hãi, nàng nơm nớp lo sợ đến mức chỉ cảm thấy trái tim đều sắp nhảy ra ngoài từ trong cổ họng rồi.

— Nhất là khi Thịnh Khanh Khanh đáp xong câu này, mà tay Mạnh Hành đều đã ấn vào trên đao bên hông, Mạnh Sính Đình suýt nữa để tiếng kêu lên thoát ra khỏi hàm răng.

Lời này của Thịnh Khanh Khanh có phải là chống đối ngay trước mặt Mạnh Hành hay không thì không bàn đến, nhưng Mạnh Sính Đình lại biết lúc này chắc chắn Mạnh Hành đã động sát ý.

Rốt cuộc cũng là cô nương Mạnh phủ được dạy dỗ cẩn thận từ nhỏ, Mạnh Sính Đình cắn đầu lưỡi nuốt tiếng thét xuống, nàng căng cuống họng lên chen vào một câu khuyên giải: “Đại tướng quân, tổ mẫu đúng là có ý này. Thịnh cô nương mới từ Giang Lăng đến, không hiểu phép tắc của Biện Kinh, sau khi trở về ta chắc chắn sẽ nói tổ mẫu phái ma ma dạy bảo muội ấy đàng hoàng.”

Thịnh Khanh Khanh chớp mắt mấy cái, nhận ý tốt của Mạnh Sính Đình, nàng cúi gầm, không đối mặt với Mạnh Hành nữa.

Đôi mắt kia giống như bò ra từ trong núi thây biển máu, nhìn nhiều vài lần thì người sẽ bị hút vào đó khuấy thành mảnh vỡ, nếu không cần thiết, Thịnh Khanh Khanh cũng không muốn nhìn chăm chú.

Sau một lúc lâu, Mạnh Hành mới nói: “Dạy cẩn thận, đừng để người không biết phép tắc ra ngoài chạy lung tung.”

Nghe câu này của hắn tuy có ý bỏ qua, Thịnh Khanh Khanh cũng biết chỉ sợ trước khi xuất giá mình không sao có thể bước ra khỏi cửa Mạnh phủ được nữa.

Mạnh Sính Đình thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói cảm ơn, lại cẩn thận đưa ra thỉnh cầu mang theo Mạnh lục cô nương về Mạnh phủ, lại hồi lâu không nhận được câu trả lời.

Nếu như lúc này Mạnh Sính Đình còn đánh bạo nhìn vẻ mặt của Mạnh Hành như vừa rồi thì có thể nhận ra ánh mắt của hắn giống như đóng đinh, rơi trên người Thịnh Khanh Khanh chỉ để lại cho hắn đỉnh đầu, trong vẻ nổi giận mang theo sự nôn nóng.

Trước khi Mạnh Sính Đình lấy dũng khí hỏi lại lần hai thì Tần Chinh gõ cánh cửa, hắn quét mắt nhìn trong phòng rồi đi mấy bước nói với Mạnh Hành: “Người của Hồ gia đến rồi.”

Mạnh lục cô nương ở trên giường sáng mắt lên, đang muốn mở miệng thì lại rụt rè nhìn Mạnh Hành bên cạnh.

Mạnh Hành lúc này mới dời ánh mắt từ trên người Thịnh Khanh Khanh sang một bên: “Chuyện gì?”

Tần Chinh gãi đầu: “Nghe nói Mạnh lục cô nương bị thương, đến hỏi xem xảy ra chuyện gì.”

Lời hỏi thăm này nhiều ít mang theo chút ý hưng sư vấn tội, dù sao Mạnh phủ cũng là miếng bánh lớn như thế, người người đều muốn được chia một phần lớn từ đó, nhà mẹ đẻ của mấy người con dâu của Mạnh lão phu nhân đều có tâm tư riêng, Hồ gia chính là một trong số đó.

Nhưng vừa rồi Tần Chinh đã hỏi qua một đám thiếu niên đá bóng, trong lòng đại khái đã biết chân tướng, cũng biết Mạnh lục cô nương có thể là tự làm tự chịu, nhưng chuyện của Mạnh gia hắn đến cùng cũng không dám nhúng tay, bèn trực tiếp đến báo cho Mạnh Hành.

Mạnh Hành cũng đã nghe qua miêu tả của các thiếu niên, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua Mạnh lục cô nương — sau đó bỗng nhiên cúi đầu — hỏi: “Không phải ngươi nói tự mình té à?”

Mạnh lục cô nương ngạc nhiên, bị uất ức nhỏ giọng nói: “Ta… ta nói là, ta và tỷ tỷ Thịnh gia cùng nhau đứng ở đó, ta vốn dĩ đứng yên lành, không biết làm sao lại…”

Mạnh Hành ngắt lời nàng ta, giọng nói lạnh đến mức giống như nước đá trong hầm: “Đây không phải chính là tự té à?”

Tần Chinh không thể không giảng hòa: “Nếu đã không biết sao lại té, vậy chắc chắn là dưới chân đứng không vững nên trượt. Ta đã hỏi nữ y, cũng may chỉ là vết thương nhỏ, cẩn thận tĩnh dưỡng nửa tháng là được.”

Mạnh Hành lạnh lùng nói: “Hai ngày là có thể khỏi rồi.”

Tần Chinh nghẹn họng, thầm nghĩ đây là quý nữ yểu điệu, cũng không phải là lão binh dũng mãnh thiện chiến trong doanh.

Mạnh lục cô nương cắn môi, Mạnh Hành khiến nàng ta không có đường lui, đành phải khó chịu thừa nhận trong ánh mắt chằm chằm của người trong phòng: “Đúng, ta tự mình không cẩn thận trượt chân, không liên quan đến tỷ tỷ Thịnh gia.”

Mạnh Hành lại nhìn Tần Chinh một cái: “Chút tổn thương ấy thì xem cái gì, bảo người Hồ gia cút về đi.”

Tần Chinh cảm thấy mình giống như đã nhìn hiểu cái gì đó, lại giống như đầu óc vẫn mơ hồ: “... Được thôi.”
Bình Luận (0)
Comment