Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 65

Cung yến mỗi năm một lần trong thành Biện Kinh là việc lớn bậc nhất.

Bất kể là hoàng thân quốc thích hay là quan lại quyền quý thì đều duỗi cổ trông chờ mấy trăm vị trí ít ỏi, muốn biết mình có thể được Hoàng đế chọn trúng hay không.

Dù trong lòng hiểu rõ bản thân mình nhất định có thể đi thì cũng sẽ thầm thấp thỏm xem mình sẽ được sắp xếp ngồi ở vị trí nào, bên cạnh ai, có đủ gần với phía trước hay không… những việc nhỏ không đáng kể này phản ánh địa vị của mình trong lòng Hoàng đế trong một năm, văn võ bá quan hoặc nhiều hoặc ít đều cực kỳ quan tâm.

Tóm lại, cung yến từ đầu đến cuối đều là một việc khá là bận rộn rườm rà.

Thịnh Khanh Khanh chỉ cho rằng những ngày tháng trước khi đi đến phủ An Vương mừng sinh thần của An Vương phi đã chuẩn bị đủ long trọng rồi, ai biết được cung yến còn cách lâu như vậy, Mạnh lão phu nhân đã lên tiếng bảo đám người bắt đầu bận rộn chuẩn bị.

Thịnh Khanh Khanh vốn còn muốn đi Ngụy gia hỏi thăm Ngụy nhị công tử một phen ngay lập tức mất đi cơ hội này, ngược lại ngày ngày bị Mạnh đại phu nhân dẫn theo bên cạnh đi đến mọi nơi.

Dựa theo lời của Mạnh đại phu nhân, dù sao nhi tử nữ nhi của bà đều không cần bà quan tâm nhiều, chi bằng giúp đỡ cháu gái.

“ — Lại nói, người té gãy eo cũng không phải lão tam Ngụy gia, con đi thăm Ngụy nhị làm gì?” Mạnh đại phu nhân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Mạnh phủ đã đưa đồ thăm hỏi qua đó, đương nhiên cũng có một phần của con, không cần đặc biệt tới cửa.”

Mà trên thực tế, trong lúc đó Mạnh đại phu nhân đã lặng lẽ đuổi Ngụy Trọng Nguyên mang theo gã sai vặt có ý đồ đến Mạnh phủ đưa Thịnh Khanh Khanh ra ngoài đi dạo.

— Phù sa không chảy ruộng ngoài, Mạnh Hành đều đã có ý rồi, người làm mẹ ruột là bà đây cũng phải ở bên cạnh bỏ thêm chút sức.

Thịnh Khanh Khanh không lay chuyển được Mạnh đại phu nhân, đành phải đi theo bà váng đầu hoa mắt mà bôn ba trong phố lớn ngõ nhỏ của thành Biện Kinh hồi lâu, đi ra đi vào các ngươi xa xỉ khiến người ta hoa mắt, không có thời gian để ý chuyện khác.

Mà trong mấy ngày bôn ba này, Mạnh phủ khá là yên bình, ngay cả tiếng la hét ầm ĩ cũng không nghe thấy được.

Lý do cũng rất đơn giản: Sau khi Hồ thị bị Đại Lý Tự đưa đi thì một đi không trở lại, Mạnh tứ gia bị Mạnh Hành mỉa mai không dám lên tiếng, mặc dù Mạnh lục cô nương lo lắng chờ đợi Hồ Quý phi có thể nhanh chóng cho nàng ta chút cơ hội chuyển mình nhưng cũng có chút đầu óc mà một mực ở trong viện của mình, không ra ngoài gây chuyện vào thời điểm quan trọng này.

Chờ đến khi gần cuối năm, Thịnh Khanh Khanh không dễ gì mới được nghỉ ngơi, cuối cùng sau khi ở trong viện ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao, nàng phát hiện ra cung yến đã là chuyện gần ngay trước mắt.

“Mấy ngày nay muội phải nghỉ ngơi cho tốt, chờ vào trong cung, mỗi lời nói hành động, thậm chí là trên môi thoa son gì, trang điểm lại không phù hợp với xiêm y của muội thì đều có thể bị người trong thành Biện Kinh thảo luận rất lâu đấy. Nếu xảy ra chuyện xấu thì sẽ phải bị người ta cười cả năm.” Mạnh Sính Đình rất chú trọng nghĩa khí mà giải thích kinh nghiệm quá khứ của mình cho Thịnh Khanh Khanh: “Tuy nói phần lớn đồ ăn trong cung yến đều được làm đẹp đẽ lại rất vừa miệng, nhưng giống như khi ở phủ An Vương ấy, không thể ăn nhiều, thất lễ trước mặt vua là việc lớn — à, càng không thể dính vào rượu.”

Thịnh Khanh Khanh chống cằm nghe từng câu, uể oải cười nói: “Lại phải để bụng đói à?”

“Thật sự đói quá thì có thể ăn một chút.” Mạnh Sính Đình suy nghĩ một chút rồi than thở thả lỏng hạn chế cho Thịnh Khanh Khanh: “Điều ta lo lắng nhất không phải là muội phạm sai lầm trong chuyện lễ nghi ăn uống, mà là…”

“Mà là vì sao ta lại bị gọi đi tham gia cung yến?” Thịnh Khanh Khanh tự mình nói tiếp.

Dĩ nhiên không phải là nàng không thèm để ý.

Trong thánh chỉ không nói một chữ về tứ phòng của Mạnh phủ, rõ ràng ý chỉ không có sự ra hiệu của Hồ Quý phi.

Thái hậu đã qua đời, toàn bộ hoàng cung có cơ hội chỉ định người tham gia cung yến chỉ có ba người: Hoàng đế, Hoàng hậu, Hồ Quý phi.

— Nhìn hai cái tên đầu tiên xem, có khi là Hồ Quý phi gọi nàng vào cung muốn trừng trị một chút, thay tứ phòng trút giận đấy.

“Lo lắng cũng vô dụng, đến lúc đó mới có thể biết được là nên làm gì.” Thịnh Khanh Khanh trấn an mà chạm vào tóc của Mạnh Sính Đình, cười nói: “Nhị tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ không gây thêm phiền phức cho Mạnh phủ đâu.”

Mạnh Sính Đình tức giận trừng mắt nhìn Thịnh Khanh Khanh một cái: “Lời khách sáo này mà để đại bá mẫu nghe thấy thì không phải lại muốn mắng muội một trận à?”

Thịnh Khanh Khanh vểnh khóe miệng lên không nói.

Mạnh Sính Đình lại hỏi: “Đại tỷ tỷ là đại hoàng tử phi, nói không chừng sẽ biết được chút gì đó, chi bằng muội đi hỏi đường huynh?”

“Chút chuyện nhỏ này làm phiền huynh ấy làm gì.” Thịnh Khanh Khanh liên tục xua tay: “Nếu thật sự có lời phải nói thì chắc chắn Hành ca ca đã sớm nói cho ta biết rồi.”

Động tác của Mạnh Sính Đình dừng lại, nàng mang theo ý tứ sâu xa mà nhướng mày với Thịnh Khanh Khanh.

Thịnh Khanh Khanh: “...” Nàng chậm rãi phát hiện ra lời của mình có vẻ hơi mập mờ, vội vàng sửa lại: “Ý của ta là…”

Mạnh Sính Đình che tai mang biểu cảm lạnh nhạt quay đầu đi, rõ ràng là thái độ không muốn nghe, trong lòng cũng thầm nghĩ không biết khi nào thì Mạnh Hành mới chính thức ra tay, sốt ruột muốn chết.

Thịnh Khanh Khanh bất đắc dĩ lấy tay Mạnh Sính Đình xuống: “Ta cũng không nghe nói gì cả, bây giờ chỉ có thể đi bước nào hay bước nấy. Một nhân vật nhỏ như ta thì đâu thể gợi lên sóng gió lớn gì chứ?”

“À,” Mạnh Sính Đình kéo dài giọng nói: “Cũng phải, hôm đó đường huynh cũng sẽ đến cung yến, dù sao cũng sẽ không có việc gì lớn.”

Thịnh Khanh Khanh dở khóc dở cười nhéo lòng bàn tay của Mạnh Sính Đình: “Nhị tỷ tỷ lạnh nhạt giống như tiên nữ trên trời hạ phàm khi mới gặp mặt bị ngươi giấu đi đâu rồi? Mau trả tỷ ấy lại đây!”

Mạnh Sính Đình mang vẻ mặt trấn định nói: “Nàng ấy đã bị muội làm hư rồi, bây giờ đã có hai mặt.”

Thịnh Khanh Khanh bật cười, nàng thu tay lại nhớ lại một lúc rồi như có điều suy nghĩ mà nói: “Thật ra cũng coi như Hành ca ca đã nói cho ta biết một câu.”

“Là gì?” Mạnh Sính Đình cảm thấy hứng thú ngẩng đầu lên.

“Huynh ấy nói… ta cứ tùy ý vào cung là được, bất kể như thế nào thì chắc chắn cũng ra ngoài được mà không hao tổn gì.”

*

Cho dù Mạnh Hành đã nói như vậy nhưng đợi đến ngày cung yến chân chính, trong khoảnh khắc Thịnh Khanh Khanh xuống xe đứng bên ngoài cửa cung, nàng vẫn không tự chủ được mà toát ra một chút khí lạnh từ trong xương tủy.

Hoàng cung sâu đến mức hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối, rõ ràng là thời điểm vui mừng, cũng được treo đèn lồng màu đỏ nhưng đứng nhìn từ xa xa vẫn khiến Thịnh Khanh Khanh lặng lẽ rùng mình một cái, tựa như quay về ngày nàng vừa tới thành Biện Kinh chuẩn bị tiến vào Mạnh phủ gặp Mạnh lão phu nhân.

Có lẽ là việc không biết gì về con đường phía trước làm cho người ta mờ mịt sợ hãi nhỉ. Thịnh Khanh Khanh nói với bản thân như thế.

Mạnh Sính Đình cũng xuống xe theo, gần cuối năm, nàng ấy cuối cùng cũng không còn ăn mặc phơi phới nữa mà choàng một chiếc áo lông.

Thịnh Khanh Khanh quay đầu nhìn kỹ Mạnh Sính Đình một cái: “Nhị tỷ tỷ lạnh không?”

“Vẫn ổn.” Mạnh Sính Đình hà ra một ngụm khói trắng, nâng cái cằm xinh xắn ra khỏi áo choàng lông, nói: “Một lát nữa đi vào sẽ ấm thôi, dù sao cũng sẽ không ăn cung yến trong gió lạnh.”

Thịnh Khanh Khanh gật đầu, ánh mắt đảo qua đám người thưa thớt đứng gần đó, nhận ra một số người trong số đó.

Văn Nhân đang lặng lẽ vẫy tay với các nàng, Mạnh Sính Đình nhàn nhạt gật đầu với đối phương, vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng khi ở bên ngoài.

Thịnh Khanh Khanh cười cười với Văn Nhân, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy một người quen khác khi lướt qua tiểu cô nương, biểu cảm trên mặt lập tức cứng lại, nàng quay đầu hỏi Mạnh Sính Đình: “Không phải nhị tỷ tỷ nói nơi này là chỗ của nữ quyến sao?”

“Đúng vậy.” Mạnh Sính Đình đáp xong quay đầu, ngay lập tức cũng nhìn thấy Ngụy Lương đúng bên ngoài đoàn người.

Sau khi quan sát một lúc, Mạnh Sính Đình nhỏ giọng nói: “Chắc là đưa người nhà đến đây rồi đi, Ngụy phu nhân ở nhà chăm sóc Ngụy nhị công tử, bởi vậy một lát nữa có thể cô nương Ngụy gia sẽ ngồi cùng với nhà ngoại của nàng ta, Ngụy đại nhân lo lắng cho nữ nhi, đưa đi một đoạn đường cũng không phải là không thể nói rõ được.”

Trong lòng Thịnh Khanh Khanh mơ hồ biết được người này vô cùng cảnh giác, nhìn chằm chằm Ngụy Lương không quá lâu bèn thu hồi ánh mắt.

Nhưng sau khi đưa nữ nhi đến bên cạnh người cần thiết, Ngụy Lương lại cố ý đi vào đám người nói chuyện với Mạnh đại phu nhân và Mạnh nhị phu nhân.

Thịnh Khanh Khanh không thể không quay đầu lại, nói một tiếng “Bái kiến Ngụy đại nhân”.

Nàng vẫn là lần đầu tiên nghe Ngụy Lương nói chuyện ở khoảng cách gần, Ngụy Lương đã trung niên mà giọng nói vẫn trong trẻo nho nhã, từng chữ ra khỏi miệng đều tròn trịa hợp quy tắc, giống như là đã được tinh luyện một cách tỉ mỉ.

Thịnh Khanh Khanh rũ mắt nghĩ, người hoặc là người tốt với đầu óc thông minh, hoặc chính là tên khốn tính toán không sai sót chỗ nào.

Ngụy Lương hàn huyên đôi câu với hai vị phu nhân của Mạnh gia, sau đó đặt ánh mắt lên người Thịnh Khanh Khanh.

Ánh mắt đó gần như có trọng lượng, Thịnh Khanh Khanh không cần ngẩng đầu đã có thể nhận ra sự tồn tại của nó.

“Vốn đã sớm nên đính hôn, trong nhà xảy ra chuyện làm chậm trễ, uất ức cho con rồi.” Ngụy Lương nói: “Chuyết kinh* chăm sóc khuyển tử** không có cách nào phân thân được, ta bảo Trọng Nguyên đi nói chuyện với con, không biết nó có đi không?”

*Chuyết kinh: Vợ nhà tôi

** Khuyển tử: Con trai nhà tôi

Lần trước đó Thịnh Khanh Khanh nhìn thấy Ngụy Trọng Nguyên thì còn phải quay ngược thời gian đến sau buổi tiệc đàn của Văn phu nhân — hôm đó, dưới sự quấy nhiễu của Văn Nhân và Vệ Phong, Ngụy Trọng Nguyên thật sự chưa nói được mấy câu với Thịnh Khanh Khanh là đã bị Mạnh Hành dọa cho hôn mê bất tỉnh.

Nhưng Thịnh Khanh Khanh không cảm thấy Ngụy Lương không biết những chuyện này.

Nàng đang muốn mở miệng thì Mạnh đại phu nhân ở bên cạnh đã cười nói xen vào: “Khanh Khanh vừa đến Biện Kinh chưa được nửa năm, vì tham gia cung yến mà lão phu nhân đã bảo ta tiêu tốn không ít thời gian vào con bé, nó cũng đi theo ta cả ngày loay hoay chân không chạm đất, sợ là muốn gặp Ngụy tam công tử cũng không gặp được, xem ra chuyện này đều là tại ta.”

Ngụy Lương mỉm cười một cái, sau đó vẫn nói với Thịnh Khanh Khanh: “Vất vả cho con rồi. Chờ vết thương của lão nhị tốt lên, nội tử* có thể dành ra được thời gian thì cần phải nhanh chóng quyết định hôn sự thôi.”

*Nội tử: Vợ

Thịnh Khanh Khanh ở trong lòng hít một hơi thật sâu, nâng mặt lên đối diện với đôi mắt của Ngụy Lương, dùng nụ cười không hề có chút tâm cơ nào đáp lại ông ta một tiếng vâng.

Ngụy Lương hơi gật đầu, lại nói với Mạnh đại phu nhân: “Nếu nó đã không có người thân thì xuất giá từ Mạnh phủ cũng tốt, làm phiền rồi.”

Lời đó vừa được thốt ra, trong lòng Thịnh Khanh Khanh gần như là nảy lên một cái.

Ngụy Lương đã sớm nên biết nàng mồ côi, lần đầu tiên nói chuyện với nàng mà đã nhắc đến “người thân khác” của nàng?

Mạnh đại phu nhân mang ý tứ sâu xa: “Khanh Khanh đối với ta mà nói cũng gần như là nữ nhi ruột của mình, không phiền, Ngụy đại nhân khách sáo rồi.”

Nói thêm mấy câu nữa, Ngụy Lương mới chắp tay chào từ biệt đại phu nhân và nhị phu nhân rồi rời đi.

Ông ta tới tiêu sái, đi thản nhiên, giống như hoàn toàn không chú ý tới việc mình không ăn khớp khi ở trong một đám nữ nhân.

Chờ Ngụy Lương đã đi được một đoạn, Thịnh Khanh Khanh mới ngẩng mặt lên đưa mắt nhìn bóng lưng đối phương một lát.

Ngụy gia chỉ có một gia chủ là Ngụy Lương, cũng không có tranh đấu đoạt quyền giữa huynh đệ với nhau, nếu nói việc thành Giang Lăng bị phá thật sự có liên quan đến Ngụy gia, vậy chắc chắn Ngụy Lương là người biết chuyện.

Thịnh Khanh Khanh muốn ngụy trang hồn nhiên ngây thơ trước mặt Ngụy Lương còn khó khăn hơn nhiều so với giả vờ trước mặt Ngụy phu nhân.

Mạnh đại phu nhân hướng về phía bóng lưng Ngụy Lương nhướng mày một cái, sau đó quay đầu khẽ đẩy bả vai Thịnh Khanh Khanh: “Còn đứng đó làm gì, đi vào cửa cung đi.”
Bình Luận (0)
Comment