Biểu Muội Nhuyễn Ngọc Kiều Hương

Chương 70

Vương phu nhân hít vào một hơi khí lạnh, tiếp theo đó giẫm một cái lên chân Vương Đôn, dùng sức lực toàn thân nói: “Chàng uống nhiều rồi!”

Vương Đôn bị đau áu lên một cái, chậm rãi nhận ra mà ngậm miệng lại: “Không phải, chuyện đó, ta muốn nói…”

Thịnh Khanh Khanh bình tĩnh nói: “Chẳng lẽ Ngụy Lương còn là loại người si tình, bây giờ trong tâm cũng vẫn yêu mẫu thân ta?”

Vương Đôn gãi đầu một cái, do dự một lát rồi mới mở miệng nói: “Thật ra ta cũng không xác định lắm, chỉ là đoán như thế thôi. Năm đó Ngụy Lương khăng khăng định ra hôn ước với Thịnh phu nhân, sính lễ long trọng, còn hứa hẹn chỉ có một mình bà ấy là thê tử, tuyệt đối không nạp thiếp, đây đã là chuyện khá ly kỳ rồi.”

“Hai mươi mấy năm trôi qua rồi.” Thịnh Khanh Khanh đặt đũa xuống lắc đầu: “Bản thân ông ta cũng thành thân sinh con rồi.”

“Chuyện này và việc đó lại không mâu thuẫn với nhau!” Nếu đã nói ra rồi thì Vương Đôn bèn nói: “Tóm lại, muội đề phòng Ngụy phu nhân một chút, mấy chục năm trước thì bà ta đã khăng khăng một lòng muốn gả cho Ngụy Lương, chắc chắn có sự canh cánh trong lòng đối với Thịnh phu nhân, cho dù bây giờ biểu hiện thân thiết với muội nhưng trong lòng không nhất định cũng nghĩ như vậy.”

Thịnh Khanh Khanh cúi đầu như có điều suy nghĩ mà suy tư một hồi rồi đồng ý: “Việc này thì đúng.”

Sự nhiệt tình của Ngụy phu nhân đối với nàng vốn đến một cách tự nhiên, lần đầu tiên gặp mặt mà đã nói dối, quả thật cũng không phải là người đáng tin gì.

“Lại nói, sau này muội… để ý đến Ngụy phu nhân thêm cũng không có gì không tốt.” Bởi vì có Vương phu nhân ở đây, Vương Đôn mơ hồ nói cho qua chuyện của Ngụy gia.

Thịnh Khanh Khanh mỉm cười gật đầu: “Ta biết rồi.”

“Khanh Khanh, ta nghe nói Ngụy gia đã đẩy chuyện chung thân của muội lùi về hơn mấy tháng nữa?” Vương phu nhân chen vào hỏi: “Có tin chính xác là thời gian nào chưa?”

“Vẫn chưa.” Thịnh Khanh Khanh lắc đầu nói: “Cũng không vội lúc nhất thời này.”

Vương phu nhân vừa gắp sủi cảo cho Thịnh Khanh Khanh vừa nói: “Vội thì không vội, chỉ là gần đây hình như ta luôn nghe nói tên của cửu hoàng tôn và muội ở cùng với nhau, trong lòng chung quy cũng lo lắng có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Thịnh Khanh Khanh ngẩn ra rồi bật cười: “Không có gì, Hồng Tụ tỷ nghe một chút là được, không cần để trong lòng.”

Vương Đôn hừ một tiếng: “Sao Ngụy gia nỡ từ bỏ mối hôn sự này chứ?”

— Nói thì nói vậy, trong lòng Thịnh Khanh Khanh cũng bắt đầu cảm thấy mình cần chọn thời gian nói chuyện với cửu hoàng tôn về vấn đề lời đồn này.

Dù sao muốn truyền tin đồn đến khắp nơi trong thành Biện Kinh thì cũng không phải chỉ dựa vào việc người ta thấy lạ, rỉ tai thì thầm vài câu là có thể làm được.

Có điều trước đó, nàng cần phải đến chỗ Văn phu nhân một chuyến trước đã.

Văn phu nhân mời một cách vội vàng, Thịnh Khanh Khanh vô cùng để ý, ngày hôm sau đã ra ngoài sớm đi đến Văn gia.

Sau khi Văn phu nhân nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh thì câu nói đầu tiên thậm chí còn không phải là hỏi thăm.

Sau khi bà cho hạ nhân lui xuống khép cửa lại thì mới vịn cửa quay đầu nói: “Hôm qua ta đã vào cung.”

Thịnh Khanh Khanh đứng trong phòng quay đầu nhìn về phía Văn phu nhân đang mang vẻ mặt thận trọng: “Chuyện gì ở trong cung khiến phu nhân vội vã thông báo với con như vậy?”

“Bệ hạ có ý định tứ hôn cho cửu hoàng tôn.” Văn phu nhân nói thẳng.

Thịnh Khanh Khanh rũ mắt xuống, không cần suy đoán nhiều là đã biết nhà ai là ai: “Với con?”

Văn phu nhân gật đầu: “Là con. Tuy Ngụy gia và Mạnh phủ có ước định bằng miệng nhưng đến cùng vẫn chưa đính hôn, nếu như cửu hoàng tôn xin được thánh chỉ tứ hôn, vậy thì đương nhiên là xếp ở phía trước, quan trọng hơn.”

“Đa tạ phu nhân đã thông báo.” Thịnh Khanh Khanh nói.

“... Trong lòng con không cảm thấy kỳ quái sao?” Văn phu nhân do dự hỏi.

“Cửu hoàng tôn và con chung đụng cũng coi như là không tệ,” Thịnh Khanh Khanh cười nói: “Nếu như có thánh chỉ, Ngụy gia có lẽ cũng sẽ không có dị nghị gì, cứ thuận theo tự nhiên đi.”

Văn phu nhân thu lại bàn tay đặt trên ván cửa, vội vàng đi hai bước về phía Thịnh Khanh Khanh, lại đột nhiên giống như tỉnh ngộ mà hít vào một hơi rồi mới nói: “Thánh chỉ tứ hôn cũng không phải là không thể từ chối — dù sao trên người con cũng đã định hôn sự bằng miệng, đương nhiên có thể coi đây là lý do từ chối, bệ hạ có lẽ cũng sẽ không tức giận Mạnh phủ và con.”

“Gả đến Ngụy gia và gả cho hoàng tôn, với con mà nói thật sự cũng không có gì khác biệt.” Thịnh Khanh Khanh mỉm cười nói.

“Có Ngụy Lương ở đó, con ở Ngụy gia ít nhất sẽ không bị người ta bắt nạt.” Văn phu nhân tăng nhanh tốc độ nói: “Ngụy Lương từ năm đó bắt đầu cảm mến Vân Yên, đến nay vẫn là nốt chu sa, ánh trăng sáng trong lòng, con là nữ nhi của Vân Yên, Ngụy Lương sẽ không để cho người ta làm khó con.”

“Chỉ cần ở Biện Kinh, chỉ cần Mạnh phủ vẫn còn, dù con gả cho hoàng tôn thì cũng sẽ không bị bắt nạt.”

Văn phu nhân gấp đến mức bóp tay ở bên cạnh nhẹ nhàng vung hai cái: “Không được, con không thể gả cho người Tiết gia được!”

“Vì sao?” Thịnh Khanh Khanh bình tĩnh hỏi.

Văn phu nhân im lặng một lát, sau khi hơi động bờ môi thì lại dời ánh mắt đi.

“Trước đó phu nhân nói với con, người là người quen cũ của mẫu thân con, nhưng thật ra lời này chưa vẹn toàn.” Thịnh Khanh Khanh dừng lại một chút, nàng nói ra từng chữ, giọng điệu nhu hòa lại vô cùng chắc chắn mà hỏi thăm: “Thật ra quan hệ của người và phụ thân Thịnh Hoài của con còn chặt chẽ hơn một chút, đúng không?”

Trong căn phòng vắng vẻ lập tức trở nên yên tĩnh.

“Thậm chí là, người không chỉ biết được chuyện mà con biết, còn biết một vài chuyện mà con không kịp biết từ cha mẹ, đúng không?” Thịnh Khanh Khanh cũng không để ý đến sự im lặng của Văn phu nhân, nàng tiếp tục hỏi: “Vì sao Ngụy gia muốn cưới con qua cửa, những thứ mà ngoại tổ mẫu cất giữ nhiều năm như vậy rốt cuộc từ đâu mà ra… bao gồm cả việc vì sao con không thể gả đến hoàng gia?”

Không khí tĩnh mịch giống như ngưng kết trong căn phòng có vẻ vô cùng nhỏ hẹp vào giờ phút này.

Sau khi trôi qua gần một khắc đồng hồ, Văn phu nhân mới giống như đầu hàng từ bỏ mà thở dài một cái: “Ta đã sớm biết có một ngày con sẽ đoán được. Nhưng khi ta gặp con lại cảm thấy không đành lòng. Còn nữa, đã lâu rồi ta không hề rời khỏi Biện Kinh, điều biết được thật ra chẳng qua cũng là lời từ một phía, có lẽ không chỉ không thể giúp được cho con mà còn có thể dẫn con đi theo hướng sai lầm, làm hại con.”

Bà dứt lời, mệt mỏi đỡ trán của mình, đau đầu chậm rãi đi đến cái ghế ở gần mình nhất rồi ngồi xuống, lại chống đầu một lúc.

Thịnh Khanh Khanh cũng nhẹ tay nhẹ chân ngồi xuống chiếc ghế đối diện Văn phu nhân.

Nàng chắp hai tay đặt trên đầu gối, thẳng lưng, vô cùng kiên nhẫn nhìn Văn phu nhân chăm chú, chờ đối phương sau khi sắp xếp xong suy nghĩ của mình mở miệng nói ra câu chuyện của ba mươi năm về trước.

Văn phu nhân dựa vào ghế hồi lâu gần giống như ngủ thiếp đi, trong lòng tiến hành một cuộc chém giết và giãy giụa không thấy ánh mặt trời, lặng yên không tiếng động.

Nhưng Thịnh Khanh Khanh bình yên lại cố chấp chờ đợi đã phá vỡ sự kiên trì cuối cùng của Văn phu nhân.

Văn phu nhân chậm rãi dựa vào trong ghế, bà thở ra một hơi rồi nói: “Ta biết một thiếu niên, hắn gánh vác trọng trách mà người thường khó có thể tưởng tượng được nhưng vẫn sống thoải mái hơn ai hết, đối với mọi người trên thế gian này đều ôm lấy thiện ý to lớn, vui lòng ra tay giúp đỡ bất kỳ ai cần trợ giúp. Mà ta, chính là một trong những người được hắn cứu.”

Thiếu niên rõ ràng chính là Thịnh Hoài.

Thịnh Khanh Khanh không nói xen vào, nàng dùng một ánh mắt bình yên nhìn chăm chú vào Văn phu nhân đang chậm chạp đắm chìm trong hồi ức của mình.

“Nếu như không gặp thiếu niên đó, đừng nói đến địa vị cầm sư bây giờ, ta chỉ sợ lúc mười hai mười ba tuổi là đã chết rồi. Nhưng sau này ta mới biết được, hắn rõ ràng mới là người cần có sự trợ giúp của người khác nhất.” Văn phu nhân khẽ thở dài một hơi: “... Hắn, và huynh đệ của hắn.”

Bà nói đến đây thì ngẩng đầu, ánh mắt hết sức phức tạp nhìn thoáng qua Thịnh Khanh Khanh.

“Ta từng gặp huynh trưởng của hắn một lần, đó là một người hoàn toàn khác với hắn, điểm giống nhau là trong mắt lại tràn đầy dã tâm khiến người ta không rét mà run. Ta nghĩ, chắc chắn sẽ có một ngày thiếu niên và huynh trưởng của hắn nổi lên xung đột ầm ĩ túi bụi… sau đó quả nhiên là thế, bọn họ mỗi người một ngả, một người lựa chọn đi thực hiện chí lớn của tổ tông, mà người còn lại lựa chọn mai danh ẩn tích.

“Trước khi hắn đi, ta cuối cùng mới gặp được thiếu nữ mà thiếu niên cảm mến. Quý nữ ấy sẵn lòng vì hắn mà rời xa quê hương, bọn họ xứng đôi như thế, lại ngưỡng mộ lẫn nhau, ngay cả một câu không chúc phúc ta cũng không thể nào nói ra được, đành phải chúc bọn họ lên đường bình an.”

“... Ta không còn nghe được tin tức của bọn họ nữa.”

Văn phu nhân lại giống như thở dài mà thở ra một hơi, tựa như đoạn văn vừa rồi đã sử dụng hết sức lực toàn thân của bà.

Thịnh Khanh Khanh nhìn bà chăm chú một lúc rồi mới dịu dàng hỏi: “Chuyện này lại có quan hệ thế nào với Tiết gia?”

“Tiết gia…” Văn phu nhân nhắm mắt lại: “Huynh đệ bọn họ không lên thuyền của Tiết gia được — thậm chí cả thuyền của Tiết gia cũng là do cướp được từ trong tay tổ tông của huynh đệ bọn họ.”

Dù trong quá trình Văn phu nhân tự thuật, Thịnh Khanh Khanh đã có chút suy đoán nhưng khi thật sự nghe Văn phu nhân nói ra, nàng vẫn không tự chủ được mà siết chặt ngón tay.

Thịnh Hoài chắc chắn là người lựa chọn mai danh ẩn tích trong hai huynh đệ, nhưng Thịnh Khanh Khanh làm thế nào cũng không nghĩ tới, thân phận của cha mình lại còn dính dáng đến hoàng thất của Đại Khánh.

Khi còn bé nàng cũng đã học qua không ít sách, có vài câu nhắc nhở của Văn phu nhân là nàng đã có thể tìm được đáp án từ trong đó.

— Trở về mấy chục năm trước, Tiết gia đúng là trải qua một cuộc đảo chính mới ngồi lên được hoàng vị bây giờ.

Cuộc khởi nghĩa đó ai đúng ai sai thì mỗi người nói một kiểu, nhưng quả thật đã tiêu hao một lượng lớn tài lực quốc gia, sau đó nhanh chóng bị các nước láng giềng ngấp nghé, bắt đầu chiến loạn liên miên không dứt, mãi đến khi Mạnh Hành kết thúc tất cả.

“Hoàng thất trước đó mang họ Thẩm.” Thịnh Khanh Khanh lẩm bẩm nói: “Tên gốc của phụ thân gọi là gì?”

Văn phu nhân nhẹ giọng nói: “Thẩm Hoài. Huynh trưởng của hắn tên là Thẩm Trạm, có lẽ con chưa bao giờ gặp hắn, nhưng bây giờ… hẳn là chẳng mấy chốc hắn sẽ biết con đang ở Biện Kinh. Hoặc là, thật ra hắn đã sớm biết, chỉ là chưa từng tới gặp con.”

“Bởi vì phụ thân con đã lấy đi vài thứ trong tay ông ấy?”

“Có vài thứ… hắn rất muốn nhưng lại không biết đồ ở đâu.” Văn phu nhân nói: “Ta nghĩ có lẽ con biết đó là gì.”

Thịnh Khanh Khanh rũ mi suy tư.

Văn phu nhân thấy thế thì đề nghị: “Nếu như hắn thật sự muốn đến, những thứ này đưa thẳng cho hắn thì cũng được, xem như miễn tài tiêu tai.”

“Giống như binh khí, ở trong tay kẻ ác thì sẽ làm tổn thương lương dân, ở trong tay binh lính chính là bảo vệ quốc gia.” Thịnh Khanh Khanh nâng mắt lên nhìn: “Vị thúc bá chưa từng gặp mặt này nếu như thật sự có được tiền tài kếch xù này thì lại có thể làm ra chuyện gì đây? Từ khi con ra đời đã là người Đại Khánh, Hành ca ca cũng vì sự yên ổn của Đại Khánh mà đã nỗ lực quá nhiều, nếu phu nhân hỏi con, vậy con cảm thấy — sự thái bình bây giờ ngàn vàng không đổi.”

Văn phu nhân ngây ngẩn cả người, bà gấp đến mức nghiêng người về phía trước: “Nhưng chuyện cửu hoàng tôn, bệ hạ nhất định là muốn lấy con làm mồi nhử dụ Thẩm Trạm bước ra! Đến lúc đó cho dù là bệ hạ hay là Thẩm Trạm thì đều chỉ xem con là công cụ —”

“Cho dù con sợ hãi thì tất cả cũng sẽ không xảy ra sao?” Thịnh Khanh Khanh cười nói: “Hôm nay phu nhân nói cho con biết những điều này đã khiến trong lòng con thoải mái hơn không ít, có sự chuẩn bị thì không cần phải luôn hoảng sợ nữa.”

Dứt lời, không đợi Văn phu nhân giữ lại thêm, Thịnh Khanh Khanh đã đứng dậy cáo từ.

Chờ đến khi không nhanh không chậm đi ra khỏi cửa chính Văn gia, sau khi lên xe ngựa, lúc người đánh xe quay đầu hỏi đi đâu, Thịnh Khanh Khanh mới theo bản năng lẩm bẩm: “Phủ Đại tướng quân.”
Bình Luận (0)
Comment