Bình An Của Anh

Chương 35

Chuyển ngữ & biên tập: Tiểu Sên

Thi tốt nghiệp xong, Hứa Đống và Bạo Bạo ở nhà chơi, tưởng chị thi xong là có thể vui vẻ. Tiểu Hoa nói cho cậu bé là phải so đáp án tính điểm, Hứa Đống bé nhỏ lại ôm Bạo Bạo ngồi một góc, Tiểu Hoa cười: “Không cần phải vậy đâu.”

Bé Hứa Đống nghiêm túc nói với chị: “Anh hai bảo không được làm phiền chị học bài.”

Tiểu Hoa ban đầu không khẩn trương, nghe mấy lời này lại đắn đo một chút: “Chị đến trường đây.”

Chị đi rồi Hứa Đống bé nhỏ chạy lon ton đi gọi điện thoại, đúng thế, điện thoại nhà họ dưới sự uy hiếp tuyệt thực của cậu và Bạo Bạo đã được dùng lại rồi!

Thẩm Hi Tri đang chờ cuộc gọi này, nghe máy hỏi: “Đi rồi à?”

“Vâng!” Hứa Đống bé nhỏ nói.

“Gâu!” Bạo Bạo nói.

Sáng sớm nhưng mặt trời đã chói chang, trong phòng học kín người, chủ nhiệm in đáp án phát cho mọi người, Tiểu Hoa ngồi bàn cuối cùng, nhớ lại đáp án hôm trước mình làm rồi soát lại điểm.

Cô cộng điểm 3 lần, phép cộng đơn giản như thế không thể nào sai được.

Cô chủ nhiệm đi đến hỏi: “Sao rồi?”

Tiểu Hoa đáp: “Cũng được ạ.”

“Vào Bắc Thành được không?”

Tiểu Hoa bỗng đứng dậy: “Em ra ngoài một chút được không ạ? … Đi vệ sinh.”

Chủ nhiệm cười, phất tay: “Đi đi.”

Tiểu Hoa chạy đi, đứng nép sau bồn nước gọi điện, cô nói: “Thẩm Hi Tri, hình như em có thể đậu.”

Thẩm Hi Tri mới vừa đồng ý bữa sau mua giày đá bóng về cho Hứa Đống, thuận miệng hỏi: “Muốn thưởng gì?’

Giống như anh chẳng hề lo lắng chuyện Tiểu Hoa thi cử.

Tiểu Hoa nói: “Em bảo là ‘hình như’ thôi nha… còn chưa chắc chắn nữa…”

Thẩm Hi Tri ừ một tiếng, nói: “Khi nào có giấy báo?”

“Tuần sau.”

“Ngoan, đừng gây gổ với người nhà.”

Tiểu Hoa quẫn, mấy hôm nay Hứa Kiến Quốc nhìn thấy ý đồ của cô, nhưng khuyên bảo lại sợ ảnh hưởng đến bài thi, thế nên hôm nay về chắc phải có một trận gió tanh mưa máu.

Thẩm Hi Tri: “Hửm?”

Tiểu Hoa: “Biết rồi.”

Về đến nhà quả nhiên thấy Hứa Kiến Quốc ngồi đó, thấy Tiểu Hoa liền hỏi: “Kết quả sao rồi?”

Tiểu Hoa nói: “Cũng tạm được.”

Mặc dù bình thường Hứa Kiến Quốc không quan tâm Tiểu Hoa, nhưng tính cách của cô ông cũng không lạ gì nữa, nghe có nói vậy chắc chắn đậu rồi. Bây giờ ông chỉ biết nhẹ nhàng khuyên, kéo Tiểu Hoa nói: “Con nghĩ đi, nếu giờ đăng kí đại học ở miền Nam, thì con không cần quan tâm đến học phí hay tiền sinh hoạt gì hết.”

“Nếu con đăng kí đại học Bắc Thành thì phải tự mình trang trải à?” Tiểu Hoa hỏi.

Hứa Kiến Quốc chột dạ ừ một tiếng.

Tiểu Hoa gật đầu, không ngạc nhiên gì cả, cô nói: “Tùy ba.”

***

Cứ tưởng điền xong nguyện vọng Thẩm Hi Tri mới về, không ngờ anh lại về sớm, mới sáng tinh mơ đã ăn mì thịt bò dưới tiệm nhà ông Trần, còn gọi cả Tiểu Hoa và Tiểu Hứa Đống xuống. Tiểu Hoa thấy quầng mắt anh đen sì còn tưởng anh đi bộ suốt đêm, vừa ăn vừa nghe anh mắng giáo sư Hoàng chèn ép sinh viên.

Hứa Đống bé nhỏ vui vẻ ngồi cạnh anh hai, trông mong giày đá bóng. Tiểu Hoa gắp thịt bò trên mặt cho Thẩm Hi Tri, ăn một lát lại phát hiện dưới đáy tô có nhiều thịt bò.

Cô mím môi cười, ăn hết.

Lên lầu, hai người dừng trước cửa nhà định ai về nhà nấy, Hứa Đống theo đuôi chị nói trưa nay muốn ăn thịt kho tàu, Tiểu Hoa nói: “Vậy lát đi chợ mua, trong nhà không có thịt.”

Thẩm Hi Tri chợt gọi cô: “Hứa Tiểu Hoa.”

Tiểu Hoa và em trai đồng thời quay đầu lại.

Thẩm Hi Tri nói: “Nhà anh lâu rồi không có người ở chắc bẩn lắm, em qua quét dọn giúp anh đi.”

Hứa Đống bé nhỏ xắn tay áo thể hiện: “Anh hai, để em giúp anh!”

Sau đó lại bị ánh mắt hết sức quen thuộc – từ nhỏ đã bị nhìn rất nhiều lần ngăn lại.

Thẩm Hi Tri nói: “Hứa Tiểu Hoa, có qua không?”

Tiểu Hoa xoa đầu em trai: “Qua với chị không?”

Hứa Đống bé nhỏ lui về phía sau hai bước, cố bĩu môi: “Không muốn đâu, bẩn lắm.”

Thẩm Hi Tri hài lòng gật đầu: “Vậy tối qua lấy giày đá bóng.”

Thế là Tiểu Hoa theo Thẩm Hi Tri về nhà, Hứa Đống bé nhỏ một mình chơi với Bạo Bạo.

Thật ra nhà họ Thẩm không bẩn tí nào, lúc Thẩm Hi Tri không ở nhà, tuần nào cô cũng qua quét dọn. Thẩm Hi Tri nhìn căn nhà sạch sẽ, trong lòng chợt ấm áp mãn nguyện, vươn tay kéo Tiểu Hoa: “Em dọn à?”

Tiểu Hoa ừ một tiếng. Một giây sau bị anh ôm vào lòng.

Ve sầu bên ngoài kêu ầm ĩ, còn trong nhà họ Thẩm lại yên tĩnh vô cùng. Đây là một cái ôm nhẹ nhàng tĩnh lặng, Tiểu Hoa níu lấy áo anh, tựa đầu vào lòng anh. Thẩm Hi Tri vui vẻ nói bên tai cô: “Hứa Tiểu Hoa em mấy tuổi rồi?”

Tiểu Hoa nói: “Em có chứng minh thư, đã là người lớn.”

Anh đứng thẳng nhìn cô, thật ra mặt mày vẫn còn nét ngây thơ khi bé, nhưng người lại cao lên rất nhiều, người gầy nhom, mặt không có chút thịt. Anh giơ tay vuốt ve má cô: “Mai anh đến trường cùng em.”

Đôi mắt Tiểu Hoa sáng lên.

“Giờ nằm cạnh anh một lát.” Anh nói tiếp.

Mặt cô đỏ bừng bị anh kéo lên giường. Giường anh vẫn là cái lúc trước, không rộng lắm, hai người nằm lên hơi chật. Tiểu Hoa dán người vào mép giường, sợ đụng phải anh. Thẩm Hi Tri nghiêng người kéo cô gối đầu lên tay mình, nói: “Đừng có ngã đấy.”

Tai Tiểu Hoa áp vào ngực anh, nhưng lại không nghe được tiếng tim đập, cô đặt tay lên, như thế mới cảm nhận được. Thẩm Hi Tri bất chợt chống người lên đè cô xuống, Tiểu Hoa nhìn thẳng vào mắt anh, thấy anh vô cùng nghiêm túc, cô chợt không rõ mình có hối hận hay không, rằng nếu năm đó sớm nói với ba tai mình nghe không rõ, có khi nào sẽ được chữa lành? Nếu lần ấy Thẩm Hi Tri dẫn cô đi bệnh viện cô đồng ý đeo máy trợ thính, liệu bây giờ có thể nghe nhịp tim anh?

Cô thấy khó chịu, siết chặt áo anh, Thẩm Hi Tri nghiêng tay xoay người nằm sang bên kia, sau đó ôm cô vào lòng lần nữa. Bây giờ cô đã nghe thấy.

Thình thịch

Là nhịp tim của anh.

Tiểu Hoa cười, khẽ nói: “Sao anh biết?”

Anh ôm chặt cô: “Muốn biết thì biết thôi.”

***

Quạt trần cũ kĩ chẳng thổi mát được bao nhiêu, Thẩm Hi Tri mệt mỏi nhắm mắt ngủ. Tiểu Hoa không buồn ngủ, lặng yên cảm nhận vòm ngực ấp áp, tiếng tim đập, và cả hơi thở của anh vương trên trán cô.

Khoảng 3h chiều Thẩm Hi Tri tỉnh lại, lười biếng hỏi cô: “Đang nghĩ gì thế?”

Tiểu Hoa nói: “Em đang nghĩ, lúc trước anh nói thích một người, liệu có phải là em không?”

Thẩm Hi Tri cúi đầu nhìn cô: “Thế mới nói em ngốc, có nhận không?”

Tiểu Hoa nói: “Em không thông minh, nhưng tại anh chưa bao giờ nói chuyện nghiêm túc với em.”

“Em có biết anh phải vất vả lắm mới kìm lòng không nói ra không hả?” Thẩm Hi Tri bất đắc dĩ.

Tiểu Hoa cười: “Vậy giờ anh có thể nói rồi đó.”

Nếu là bình thường, Thẩm thiếu gia nhất định sẽ nói: “Em muốn nghe hả? Vậy anh càng không nói.”

Nhưng lúc này đây anh không đùa giỡn, bàn tay vuốt đuôi tóc mượt mà của Tiểu Hoa, nói: “Anh thích em, bé ngốc.”

Tiểu Hoa hài lòng.

Hôm sau tin Thẩm Hi Tri về truyền khắp khu chung cư, mà khi anh cùng Tiểu Hoa đi ra ngoài, sau lưng mọi người bàn tám rầm rộ, giống như cố tình nói cho hai người nghe—-

“Nghe nói Bình An đăng kí đại học Bắc Thành!”

“Vậy hả? Ái chà Hứa Kiến Quốc sắp phát tài rồi!”

“ Bình An đúng là thông minh, trước đây tôi đã nói rồi mà!”

Tiểu Hoa ngửa đầu nói với Thẩm Hi Tri: “Em muốn rời khỏi đây thật nhanh.”

Thẩm Hi Tri không để ý mấy người phía sau, giơ tay xoa đầu cô.

Đến trường, anh đứng chờ ngoài cửa lớp Tiểu Hoa, chủ nhiệm ôm chồng hồ sơ đăng kí nguyện vọng đi đến, từ xa đã nhận ra anh, vỗ vai Thẩm Hi Tri nói: “Anh trai tận tình quá nhỉ?”

Thẩm Hi Tri cười .

Chủ nhiệm cũng cười: “Hai đứa coi như điển hình yêu sớm.”

Thẩm Hi Tri lắc đầu: “Không có, bọn em còn chưa chính thức yêu nhau.”

Chỉ là biết tình cảm của đối phương và gìn giữ tới tận bây giờ.

Chủ nhiệm nói: “Sau này cô nhất định lấy chuyện của hai em làm gương cho các bạn.”

“Đừng nói tên thật là được.” Thẩm Hi Tri hào phóng.

Tiểu Hoa điền nguyện vọng rất nhanh, là người đầu tiên ra khỏi lớp, cô ôm chồng sách giáo khoa, nói: “Cái này để cho em trai.”

Cô chú thích kỹ càng, chỗ khó còn đánh dấu lại, như vậy sau này em trai dễ hiểu bài hơn.

Thẩm Hi Tri ôm chồng sách nặng trịch, anh hừ hừ: “Em trai quan trọng nhất.”

Tiểu Hoa cười đi theo anh xuống lầu, bạn cùng lớp đều chạy ra xem, còn hò hét ầm ĩ.

***

Đoạn đường từ trường về cây to rợp bóng, hai người giống như ngày xưa một trước một sau, nửa đường Thẩm Hi Tri đột ngột quay lại, ôm chồng sách trong ngực, nói: “Lại đây.”

Tiểu Hoa bước nhanh lại đứng trước mặt anh, hai người cách nhau chồng sách. Thẩm Hi Tri từ từ cúi đầu xuống, hôn lên môi cô một cái.

Trưa hè gay gắt, ve kêu râm ran, còi xe trên đường inh ỏi. Tiểu Hoa thầm nghĩ: Đây là nụ hôn đầu tiên của mình.

Thẩm Hi Tri vẫn cúi đầu, mỉm cười nhìn Tiểu Hoa sững sờ, lại hôn một cái.

Thấy cô vẫn không phản ứng, ngoan ngoãn như vậy, đành không bắt nạt cô nữa, đứng thẳng người thấy cô che giấu ngượng ngùng, nhìn vào mắt anh nói: “Cũng không tệ lắm.”

“Vậy thử lại lần nữa?” Anh hỏi.

Cô đi thẳng, không để ý tới anh.

Mùa hè này là kì nghỉ thoải mái nhất của Tiểu Hoa, cũng là kì nghỉ thoải mái cuối cùng của Hứa Đống, vì năm sau cậu đã là học sinh trung học.

Từ nhỏ thấy chị gái học hành vất vả như thế, Hứa Đống bé nhỏ lo lắng không thôi, cả ngày bám lấy anh hai than thở. Thẩm Hi Tri không kiên nhẫn với Hứa Đống, thủ đoạn tàn bạo mà đơn giản: “Em, nếu học theo bọn xấu hả, cứ thử đi; Nếu dám yêu sớm, cứ thử một chút; Nếu điểm thi đứng cuối lớp, ha ha, từ bé tới lớn chưa được anh đánh đâu nhỉ? Bây giờ có thể luyện tay rồi.”

Hứa Đống bé nhỏ nước mắt lưng tròng: “Hu hu hu, anh hai thay lòng đổi dạ, trước đây thích em nhất mà bây giờ lại thích chị rồi.”

Tiểu Hoa ngồi bên gọt táo, lẩm bẩm: “Liên quan gì tới chị…”

Thẩm Hi Tri nói: “Em hiểu lầm rồi, trước giờ anh vẫn thích chị em, em không hề có phần.”

Tiểu Hoa nhét táo vào miệng anh, định đi dỗ em trai, ai ngờ Hứa Đống càng khóc to hơn: “Trước đây chị chỉ gọt táo cho em thôi!”

Thẩm Hi Tri cười ha ha, Tiểu Hoa cũng dở khóc dở cười.

Mùa hè này cũng xuất hiện tình trạng Hứa Đống và Thẩm Hi Tri tranh giành Tiểu Hoa, Hứa Đống nói: “Anh hai xấu xa! Chị sắp học đại học rồi không ở nhà với em nữa, tại sao anh không nhường chị cho em!”

Thẩm Hi Tri nói: “Một năm nay anh không ở nhà, để lại chị cho em, vậy mà em còn mặt dày tranh với anh hả? Muốn đánh nhau không? Có thắng được anh không?”

Hứa Đống trông mong nhìn chị gái: “Chị, chị yêu em nhất phải không?”

Tiểu Hoa gật đầu.

Thẩm Hi Tri hắng giọng một cái, Tiểu Hoa quay lại nhìn anh cười, thấy hai người thật thú vị.

Bình Luận (0)
Comment