Tiểu Hoa là người nhận được giấy báo nhập học muộn nhất, khi đó cô đã tuyệt vọng, nhưng Thẩm Hi Tri ngày nào cũng động viên cô: “Rượu ngon ủ lâu, vở kịch hay phải chờ đến cuối, chúng ta không cần vội.”
Người hiểu rõ cảm xúc thất thường của cô nhất chính là Hứa Đống bé nhỏ.
Thật ra không còn ‘bé nhỏ’ nữa, cậu bé sắp thành học sinh cấp 2 ngày nào ăn đồ quá mặn hay thịt kho tàu cháy khét đều có thể học theo anh hai ăn ngon lành, sau đó hai anh em chạy về nhà họ Thẩm ói. Điều này làm nỗi sợ hãi với thi tốt nghiệp của Hứa Đống nâng cao hơn một bậc, hay nói đơn giản là cậu rất sợ.
Ngày thư nhập học gửi đến Tiểu Hoa đang ngồi cạnh Thẩm Hi Tri, anh cầm kéo nhỏ cắt móng tay cho cô, ve kêu râm ran, mặc dù không át tiếng bác đưa thư, nhưng làm người ta thấy như đang ở trong mơ vậy. Tiểu Hoa đá chân Thẩm Hi Tri, mùa hè nóng nên anh chỉ mặc quần đùi, anh cười xấu xa nói: “Sao vậy? Muốn sờ anh hả?”
Tiểu Hoa hỏi anh: “Anh nghe xem, hình như có ai gọi tên em thì phải?”
Trời nóng nên chẳng ai thích đi ra ngoài cả, cả khu chung cư yên tĩnh, chỉ có tiếng bác đưa thư gọi: “Hứa Bình An? Hứa Bình An có thư!”
Chạy ra sớm nhất là mấy người đánh bài trong tiệm cắt tóc, trong đó có cả Trần Ái Lệ.
Liên Thanh xuýt xoa: “Ái chà Bình An nhà cô giỏi thật đấy! Thi đậu luôn!”
Thật ra Trần Ái Lệ không biết chuyện thi vào đại học trọng điểm khó khăn thế nào, nhưng giờ phút này đứng trong hội chị em mạt chược, tự nhiên bà ta thấy rất vinh quang.
Nở mày nở mặt hết sức.
Nhưng ngoài miệng vẫn nâng con trai bảo bối lên: “Hứa Đống nhà em nói, sau này nó cũng thi vào đại học Bắc Thành.”
Tiểu Hoa không thèm mang giày, để chân trần chạy xuống, Thẩm Hi Tri cầm cây kéo nhỏ đuổi theo sau, nhắc nhở: “Em cẩn thận, đừng dẫm lên mảnh thủy tinh!”
Sáng nay có đứa trẻ làm rớt bình sữa, đầu hành lang vẫn còn ít mảnh thủy tinh. Tiểu Hoa không nghe thấy, dẫm chân lên, cũng không cảm thấy đau. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào phong thư dày cộm. Năm ngoái cô đã từng thấy, Thẩm Hi Tri cũng nhận được như vậy. Khi ấy cô đã tự nhủ lòng, là mình cũng phải nhận được phong thư như thế.
Bao nhiêu ngày tháng học tập cực khổ, bao ngày chờ đợi trong âu lo, bao ngày xa cách Thẩm Hi Tri, thì ra tất cả đều đáng giá.
Giây phút này cô cảm nhận sâu sắc câu nói của Thẩm Hi Tri mấy năm trước: “Em có muốn đổi đời không?”
Cô đã làm được.
Thẩm Hi Tri đứng sau lưng cô, tận mắt nhìn thấy cô dẫm lên mảnh thủy tinh, lúc nhấc chân lên bàn chân có đốm máu đỏ, nhưng anh không kêu cô dừng lại. Thấy cô cầm phong thư quay lại tìm anh, ánh mắt cô lấp lánh vui mừng.
Tìm được anh rồi vội vã chạy lại, Thẩm Hi Tri bước lên ôm cô vào lòng, trách mắng: “Chạy cái gì!”
Tiểu Hoa cười, giơ phong thư trước mặt anh: “Anh xem đi.”
Không quan tâm đến đám người đang xì xào bàn tán, Thẩm Hi Tri bế Tiểu Hoa đến quầy thuốc dưới lầu, đặt chân cô lên đùi anh.
Tiêu độc, rửa sạch, sau đó lấy nhíp gắp mảnh thủy tinh ra, rồi quấn băng gạc, từ đầu đến cuối Tiểu Hoa lo cầm phong thư cười, không cảm thấy đau chút nào cả.
Cuối cùng Thẩm Hi Tri bế cô lên lầu, bế thẳng vào phòng cô.
Tiểu Hoa kéo anh ngồi xuống, nâng như nâng vật quý: “Anh bóc giúp em đi, em sợ làm rách.”
Anh bóc phong thư ra, Tiểu Hoa cẩn thận đọc giấy báo, anh giơ tay nhéo má cô: “Bé con giỏi lắm.”
Tiểu Hoa nhìn anh: “Thẩm Hi Tri, sau này chúng ta sẽ mãi ở bên nhau đúng không?”
Thẩm Hi Tri nhìn vào mắt cô, nghe cô hỏi: “Đúng không? Chúng ta sẽ không xa nhau nữa?”
Cổ họng anh ừ một tiếng, dời mắt đi không nhìn cô nữa. Tiểu Hoa nghịch ngón tay anh: “Tốt quá.”
“Là lên đại học tốt hay ở bên anh tốt?”
“Cả hai.”
“Nếu anh không ở đây thì sao?”
“Vậy không tốt.”
“Nhưng có thể lên đại học mà.” Anh cười.
Tiểu Hoa lắc đầu: “Không tốt.”
Anh thở dài: “Em phải thay đổi đi, sau này đừng bướng bỉnh thế nữa.”
***
Rất nhanh Tiểu Hoa phải ra Bắc học, đây là lần đầu tiên cô xa nhà, Hứa Đống buồn bã mấy ngày liền, trốn trong phòng với Bạo Bạo. Tiểu Hoa làm nhiều món ngon dỗ em trai, còn lấy ra 100 đồng trong tiền sinh hoạt Hứa Kiến Quốc đưa cho cậu.
Vì trước đây đã nói, nếu thi vào Bắc Thành phải tự mình trang trải, nên khi Hứa Kiến Quốc đưa tiền cho cô, Tiểu Hoa nói: “Coi như con mượn, sau này trả.”
Hứa Kiến Quốc không muốn mắng chửi trong ngày vui này, xua tay nói Tiểu Hoa cầm đi. Hứa Đống đã lớn, không còn quấn lấy chị ngủ như trước đây nữa, mà biến thành ông cụ non ngày ngày lải nhải bên tai Thẩm Hi Tri: “Anh hai phải chăm sóc chị em đấy, chị em bướng bỉnh lắm nên anh phải rộng lượng vào, hai người đừng cãi nhau đấy, giờ mà cãi nhau em không giúp anh được đâu… Em ở xa như vậy mà… Hai người… được rồi, em ủng hộ anh.”
Thẩm Hi Tri cười rung cả vai, xoa đầu Hứa Đống.
Cứ thế, mang theo hành lí và nước mắt của em trai, Tiểu Hoa lên tàu ra Bắc, giờ đây không phải đi thăm Thẩm Hi Tri, mà là cùng Thẩm Hi Tri, cùng nhau lên đại học.
Vẫn ăn mì tôm, vẫn ngồi một toa tàu, nhưng cảm giác khác biệt.
***
Tiểu Hoa không biết những sinh viên mới nhập học như thế nào, cô chỉ biết có Thẩm Hi Tri ở đây, cô chẳng cần quan tâm gì hết, anh sẽ lo hết cho cô.
Ký túc xá, thẻ sinh viên, thẻ cơm, thẻ điện thoại, đồ dùng hàng ngày thậm chí là chào hỏi các bạn cùng phòng đều là anh lo, buổi tối còn mua một túi trái cây cho Tiểu Hoa mang về ăn với bạn.
Ở đây, tất cả mọi người đều gọi cô là Bình An.
Ngày xưa đi học Tiểu Hoa ít giao thiệp với bạn bè, còn giờ lên đại học được Thẩm Hi Tri chỉ bảo: “Ở đại học cần phải giao tiếp nhiều với người khác, em cố gắng học cho anh!”
Thế nên Tiểu Hoa xách túi trái cây về kí túc, hỏi: “Các cậu ăn không?”
Ban ngày các bạn cùng phòng đều đã gặp Thẩm Hi Tri, bị khí chất ngọc thụ lâm phong phong lưu phóng của học trưởng hấp dẫn, bây giờ cũng rất tò mò về Tiểu Hoa, túm tụm lại ăn trái cây, bảo Tiểu Hoa kể chuyện hai người.
Tiểu Hoa cắn một miếng táo: “Bọn tớ quen nhau từ nhỏ.”
Mặc dù giải thích đơn giản, nhưng cũng làm các bạn cùng phòng tưởng tượng tung bay, bàn tán mấy tình tiết giống trong tiểu thuyết ngôn tình. Tiểu Hoa chưa bao giờ đọc mấy loại sách đó, trốn trong mùng nhắn tin cho Thẩm Hi Tri.
Bấy giờ Thẩm Hi Tri đang ngồi uống rượu cùng Hạt Thông (Tùng tử) trong quán bar gần trường, Hạt Thông cắn chân gà, nói: “Thẩm thiếu gia à, sau này đừng quên anh em này đấy.”
Thẩm Hi Tri cụng ly: “Nhờ cậu quan tâm đến Bình An nhà tôi.”
Hạt Thông vung tay: “Được!”
Sau đó liếc mắt: “Cậu định không nói cho cô ấy thật à? Uầy, nếu tớ mà là con gái chắc cũng giận lắm đó.”
Thẩm Hi Tri nói: “Nói, nhưng chờ một thời gian nữa.”
“Vậy sao không nói luôn đi?”
“Nếu muốn thì tôi đã nói lúc hè rồi, nhưng sợ cô ấy làm ầm lên không chịu đi học, Bình An nhà tôi bướng bỉnh, tôi phải làm như thế.”
Hạt Thông nói: “Hai người giống gì nhỉ? Titanic đồ!”
Thẩm Hi Tri cười, ném cây đũa qua: “Im cái miệng quạ đen ngay!”
***
Năm nhất phải đi tập quân sự, tập quân sự mệt mỏi vô cùng, Thẩm Hi Tri thấy vành tai trắng như tuyết của Tiểu Hoa mỗi ngày bị phơi nắng đỏ bừng, tối đến bị tróc da, đau đớn không dám chạm vào.
Tiểu Hoa nói với anh: “Trước đây thấy anh tập quân sự về đen như than em còn thấy hâm mộ, giờ đến lượt em rồi.”
Thẩm Hi Tri cười: “Ngốc.”
Tiểu Hoa mím môi cười, cái này có là gì đâu chứ? Bây giờ là lúc cô hạnh phúc nhất, anh không hiểu đâu.
Tập quân sự xong chính thức đi học. Sáng nào Thẩm Hi Tri cũng đứng dưới kí túc chờ Tiểu Hoa, hai người cùng đến căn tin ăn sáng, sau đó mỗi người tự đến lớp của mình. Nếu Thẩm Hi Tri không có tiết sẽ vào lớp Tiểu Hoa dự thính, tiện thể ghi chú những điểm quan trọng vào sách cô, sau đó vẽ một bông hoa dại.
Cứ thế, Tiểu Hoa đã học đại học 1 tháng.
Ở đây rất tốt, còn tốt hơn Thẩm Hi Tri nói cả nghìn lần. Cô biết ơn anh rất nhiều, cám ơn anh đã đưa em đến đây.
Ngày từng ngày trôi qua, thời gian còn lại của Thẩm Hi Tri dần cạn.
Trước đây anh từng đặt bàn ở nhà hàng nổi tiếng, định dẫn Tiểu Hoa đi ăn, nhưng mỗi lần Tiểu Hoa đến đều muốn ăn ở căn tin đại học Bắc Thành, nên lần cuối này đây, anh muốn dẫn cô đến.
Đây coi như là lần hẹn hò chính thức đầu tiên của hai người, Thẩm Hi Tri đứng chờ Tiểu Hoa dưới lầu, Tiểu Hoa mặc chiếc váy xinh đẹp nhất của cô, thả tóc, bạn cùng phòng rối rít trang điểm cho cô, còn sơn móng tay màu hồng cho cô nữa. Anh phát hiện, mỉm cười. Tiểu Hoa thẹn thùng giấu tay đi, lại bị anh nắm lấy, nói: “Anh còn chưa biết son môi có mùi gì.”
Tiểu Hoa len lén liếm một cái, thơm thơm nhưng ăn không ngon, lát nữa phải lau sạch mới được.
“Sao phải đến đó ăn cơm?” Tiểu Hoa hỏi.
Thẩm Hi Tri nghĩ một lát, nói: “Vì có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”
Giữa bọn họ từ trước đến nay không có gì phải che dấu, có gì đều nói thẳng với nhau.
Nhưng lần này, dù thoải mái như Thẩm thiếu gia cũng phải kìm lời muốn nói tới tận 2 tháng…
Bắc Nam cách nhau 5 giờ đi tàu, ăn uống cũng khác biệt, các món ăn ở đây đều nhỏ nhắn tinh xảo. Trước khi ăn Tiểu Hoa lau son đi, nói: “Không quen.”
Thẩm Hi Tri gắp thức ăn cho cô, nhìn màu môi cô trở lại bình thường, nói: “Ừ, anh ăn cũng không quen.”
Tiểu Hoa cắn miếng tôm trợn mắt nhìn anh, giơ tay đấm.
Thẩm Hi Tri cười bắt lấy tay cô. Tiểu Hoa vừa ăn vừa hỏi: “Anh muốn nói gì với em vậy?”
Anh nghịch tóc cô: “Chờ em ăn xong rồi nói.”
Vậy đi, chờ ăn xong trên đường về anh sẽ nói cho em biết.
Ngay cả người thần kinh thô như Tiểu Hoa cũng thấy có gì đó không ổn, đang đi trên đường dừng lại nhìn anh: “Anh nói đi, chuyện gì vậy? Đừng có làm em sợ.”
Lời nói kìm nén lâu ngày cuối cùng đành phải nói ra: “Anh nghỉ học rồi.”
“Đùa gì vậy?” Tiểu Hoa sững sờ.
“Không phải đùa, anh định đi du học.” Thẩm Hi Tri nói.
Đây đúng là lời nói dối vụng về, cô mới đến đây mà? Sao anh lại đi du học? Nhưng ngẫm lại, nước mắt Tiểu Hoa liền rơi xuống, vì chỉ cần nghĩ kĩ lại, cô sẽ hiểu.
Ngay từ đầu ba đã không cho cô thi vào đây, sau này cô tự làm theo ý mình, còn thành công, đến khi nhập học ba còn cho học phí và tiền sinh hoạt, tất cả mọi chuyện không phải quá thuận lợi sao?
Những chuyện cô muốn làm, chưa bao giờ thuận lợi như thế.
Vậy nên anh mới phải đi du học ư? Tiểu Hoa nhìn Thẩm Hi Tri, thấy trong mắt anh toàn tơ máu, nụ cười gượng gạo đong đầy mệt mỏi. Tiểu Hoa nắm chặt tay anh, hỏi: “Không đi du học có được không?”
Thấy cô khóc lòng anh đau như dao cắt, Thẩm Hi Tri khó chịu cởi cúc áo nơi cổ, nhưng hít thở vẫn khó khăn, anh nói: “Em đừng khóc.”
Tiểu Hoa hỏi: “Thẩm Hi Tri, em không học Bắc Thành nữa, anh đừng đi.”
Làm sao được? Thẩm Hi Tri giễu cợt trong lòng.
Nhưng Tiểu Hoa thà cách biệt Nam Bắc, còn hơn anh phải đi du học. Cô biết cô sai rồi, nếu lúc trước ngoan ngoãn nghe lời, thì hôm nay mọi chuyện đã không như vậy.
Cô cố gắng nhiều như thế, để đổi lại những thứ này sao?
***
Thẩm Hi Tri thấy cô im lặng liền hoảng hốt, Tiểu Hoa buông tay anh ra, cúi đầu chạy đi, suốt cả đoạn đường sau lưng vẫn không dứt tiếng gọi, nhưng Tiểu Hoa không quay đầu, chạy vào kí túc.
Thẩm Hi Tri không vào được, cho dù dùng khuôn mặt người gặp người thích hoa gặp hoa nở mặt cũng không vào được. Cô quản lí thẳng thừng: “Buổi tối con gái đều mặc đồ mỏng, cậu đi vào không tiện.”
Thẩm Hi Tri đành ngồi ngoài cửa gọi điện cho Tiểu Hoa, Tiểu Hoa không nghe máy, anh đành gọi vào điện thoại trong phòng. Phải nói ngày thường hối lộ trái cây bánh kẹo có tác dụng, bạn cùng phòng cầm điện thoại nhét vào giường Tiểu Hoa, nói: “Học trưởng nhà cậu kìa.”
Tiểu Hoa nức nở ngắt điện thoại: “Không còn ‘nhà tớ’ nữa!”
Các bạn cùng phòng giật mình, sau đó im lặng, sợ làm Tiểu Hoa buồn thêm.
Thẩm Hi Tri cứ ngồi dưới lầu cả đêm, sáng hôm sau không thấy Tiểu Hoa xuống lầu đi học, bạn cùng phòng báo cáo: “Bị sốt rồi, không dậy được, tan học bọn em đi mua thuốc cho cậu ấy.”
Thẩm Hi Tri xua tay: “Để anh lo.”
Nữ sinh trong kí túc đi ra gần hết, Thẩm Hi Tri lúc này mới mặt dày đi vào, lí do là: Bạn gái bị sốt.
Anh mang theo cháo và thuốc, lấy chìa khóa bạn cùng phòng đưa mở cửa, cởi giày ra ngồi lên giường Tiểu Hoa, mặt cô đỏ bừng, toát mồ hôi, vẫn mặc chiếc váy ngày hôm qua, mắt sưng tới mức không mở được. Anh cùng cô chen chúc trên giường nhỏ, ôm cô vào lòng đút cháo, Tiểu Hoa tỉnh lại đẩy anh ra, Thẩm Hi Tri ôm chặt cô, ghé vào tai trái cô nói chuyện.
“Hứa Tiểu Hoa, em hãy nghe anh nói, đây là lỗi của anh, nếu biết trước thế này năm đó anh đăng kí vào một trường nào đó ở miền Nam cho rồi, mẹ nó ai muốn đến đây chứ? Lại còn mơ tưởng muốn dẫn em đi, giờ phải để em ở đây một mình anh vui lắm chắc? Nhưng anh biết làm sao?
Hôm đó ba tìm anh ăn cơm, chỉ vào phòng bên cạnh nói người trong bộ giáo dục ở đây, anh có thể không tin, có thể không quan tâm đến ông ấy, nhưng anh không làm ngơ được, anh sợ quyết định bồng bột của mình sẽ phá hủy tương lai của em, anh không dám chắc ba có làm được hay không, nên anh chỉ có thể đồng ý yêu cầu của ông ấy. Như thế em sẽ bình yên, mà anh, cũng không có hại gì cả, điều không tốt duy nhất là chúng ta không thể học đại học cùng nhau.”
Hơi thở ấm áp của anh lướt bên tai Tiểu Hoa, anh rất tức giận, nhưng anh chỉ có thể kìm nén.
Tiểu Hoa bị sốt khó chịu, mê man nghe anh nói: “Em chờ anh, bốn năm nữa anh sẽ quay về.”
Nước mắt Tiểu Hoa rơi xuống, bốn năm ư, bốn năm… thật lâu thật lâu…
Thẩm Hi Tri cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Như vậy được không? Anh thề cả đời này chúng ta chỉ cách xa bốn năm thôi, bốn năm nữa chúng ta nhất định làm việc cùng nhau, dù phải ăn máng khác cũng đi cùng nhau, sẽ không rời xa nữa, cả đời ở bên nhau.”
Tiểu Hoa vùi mặt vào gối, lặng lẽ khóc.
Lịch sử tiếp tục tái diễn, những người thân yêu của cô sẽ lần lượt bỏ đi, cảm giác này, đau đớn quá…
***
Ngày Thẩm Hi Tri đi Tiểu Hoa trốn học, nhờ bạn cùng phòng điểm danh hộ, cô chạy theo anh, túm được vạt áo Thẩm Hi Tri.
Anh cười: “Cứ tưởng em không đến tiễn anh chứ.”
Tiểu Hoa không nói gì, cả đường đi vẫn nắm lấy vạt áo anh, từ đại học Bắc Thành đến sân bay, gửi hành lý rồi tìm ghế ngồi chờ.
Sân bay còn lớn hơn nhà ga nữa, người cũng đông hơn, người qua lại ở đây không giống như người ở nhà ga. Cô không nên tức giận, cô hiểu rõ. Hôm qua cô một mình đi tìm anh Hạt thông, Hạt thông nói: “Hi Tri làm thủ tục nghỉ học xong hết rồi, không đi học nữa, vậy mà ngày nào cũng chen chúc trong kí túc bọn anh, ban ngày đi tìm em, chẳng có việc gì làm. Bình An à, anh nói với em một câu, thằng nhóc đó đối xử với em hết lòng!”
Tiểu Hoa ngửa đầu nhìn Thẩm Hi Tri ngồi bên, gặp chuyện anh vẫn không nói một câu, anh cũng khó chịu lắm chứ, cũng sợ lắm chứ, cũng tức giận như cô, nhưng cô không nhìn ra được.
Tiểu Hoa kéo tay anh: “Thẩm Hi Tri.”
“Hửm?” Cô nhóc im lặng cả ngày cuối cùng cũng nói?
“Em chờ anh.” Cô nói.
Loa phát thanh thông báo hành khách lên máy bay, trong đó có chuyến bay đi New York. Thẩm Hi Tri đứng dậy ôm Tiểu Hoa: “Được.”
Anh đi rồi, Tiểu Hoa đứng một mình trước cửa sân bay, cõi lòng trống trải. Một số chuyện bây giờ đã có điềm báo trước, chỉ là cô không nghĩ đến, cô chỉ nhớ, bọn họ đã hứa với nhau, rằng bốn năm sau sẽ không xa nhau nữa.
Cô đi xe bus từ sân bay về, chưa tới trường đã xuống trạm, thuận đường đi dạo. Thành phố rộng lớn, người qua lại vội vã, mà chỉ có mình cô.
Đứng ở đầu đường, chợt nghe giai điệu thân quen vang lên, bài hát này, chỉ có hai người hát cho cô nghe.
Tiểu Hoa đi theo bài hát xông vào trong tiệm, thở hổn hển hỏi: “Đây là bài hát gì?”
Cô nghiêng đầu, muốn nghe cho rõ.
Nhân viên quán trà sữa ngạc nhiên, còn có người không biết bài này ư?
“Trời tối rồi, Tôn Yến Tư hát.”
Tiểu Hoa hỏi: “Ở đây có bán đĩa không?”
Nhân viên lắc đầu, “Tôi mua ở tiệm băng đĩa.”
“Cám ơn!”
Tiểu Hoa lao ra khỏi quán trà sữa, nhìn hai bên đường, thấy tiệm băng đĩa, cô nói: “Cháu muốn mua album của Tôn Yến Tư.”
“Album nào?” Ông chủ hỏi cô.
Tiểu Hoa không trả lời được, ông chủ chỉ vào kệ hàng: “Ở trong đó hết.”
Cuối cùng Tiểu Hoa mua hết toàn bộ album của Tôn Yến Tư, cả tháng sau đều ăn mì tôm qua bữa.
Thuở bé thơ mỗi khi tôi giận hờn bướng bỉnh
Bà vẫn thường hát dỗ dành tôi
Mỗi ban trưa bà lại cất lời
Bằng câu dân ca quen thuộc:
Trời tối rồi mưa sắp rơi
Trời tối sầm đen sẫm
Xa tuổi thơ, có cuộc sống của riêng mình
Thêm nhiều bài ca, thêm nhiều nghĩ suy mới lạ
Và những khi xúc động, không khống chế nổi mình
Tôi quên mất có bài ca như vậy đấy:
Trời tối rồi mưa sắp rơi
Trời tối sầm đen sẫm
Tôi yêu người, yêu đến quên mất chính bản thân mình
Những tưởng đó là hạnh phúc mà tôi cần theo đuổi
Để rồi bị dối lừa khắc khoải
Phải chăng thế giới sau lưng người trưởng thành vĩnh viễn không trọn vẹn?
Mỗi ngày tôi đi lại phải đứng trước nhiều lối rẽ xa lạ
Tôi hoài niệm hạnh phúc nhỏ nhoi đơn thuần trong quá khứ
Tình yêu là thứ có rơi bao nhiêu nước mắt vẫn chưa đủ
Bầu trời rộng lớn nhưng cô độc lắm…
Tôi yêu người, yêu đến quên mất chính bản thân mình
Những tưởng đó là hạnh phúc mà tôi cần theo đuổi
Để rồi bị dối lừa khắc khoải
Phải chăng thế giới sau lưng người trưởng thành vĩnh viễn không trọn vẹn?
Mỗi ngày tôi đi lại phải đứng trước nhiều lối rẽ xa lạ
Tôi hoài niệm hạnh phúc nhỏ nhoi đơn thuần trong quá khứ
Tình yêu là thứ có rơi bao nhiêu nước mắt vẫn chưa đủ
Bầu trời rộng lớn nhưng cô độc lắm…
Mỗi khi trời tối tôi lại nhớ về bài hát đó
Chợt mong có một cơn mưa
Thì ra bà đã sớm hát cho tôi nghe về đạo lí
Dù trời mưa cũng phải dũng cảm bước đi
Tôi tin rồi sóng gió sẽ ngưng lại
Bây giờ tôi rất muốn về nhà
Trời tối rồi mưa sắp rơi
Trời tối sầm đen sẫm
(Ca khúc Trời tối rồi – Tôn Yến Tư thể hiện – Tiểu Sên dịch lời )
***
Hai người ít có thời gian gọi điện cho nhau, bắt đầu gọi video. Thẩm Hi Tri muốn mua máy tính cho cô, nhưng cô muốn tự mình tiết kiệm tiền, vậy nên trước mắt đành mượn laptop của bạn cùng phòng, mỗi tuần có 3 ngày chat video, mỗi lần nửa tiếng. Thường thường không có việc gì quan trọng cả, chỉ ngắm đối phương thôi.
Thẩm Hi Tri chia sẻ kinh nghiệm cho cô, bày cho cô cách đi làm thêm kiếm tiền, viết hồ sơ lý lịch, sau khi cô quyết định muốn tiết kiệm tiền mua máy tính, trong email bất ngờ có rất nhiều thư mời phỏng vấn, có chỗ ngay cả phỏng vấn cũng không cần, nói thẳng là do Thẩm Hi Tri giới thiệu, chúng tôi có một hạng mục, cô có nhận không?
Dù mới học năm nhất, còn hổng rất nhiều kiến thức nhưng Tiểu Hoa đều trả lời: “Tôi nhận.”
Cô phải cố gắng theo kịp bước chân anh, phải làm thêm cả phần của anh nữa.
Khéo thay, năm nay giáo sư Hoàng lại xuống dạy sinh viên năm nhất, thấy Tiểu Hoa đi lên nộp bài, ông hỏi: “Ồ, trông quen nhỉ, trò có biết Thẩm Hi Tri không?”
Tiểu Hoa không phục: “Cái này em tự làm!”
Cô hoàn thiện chương trình lúc trước anh làm, còn viết lại để ứng dụng dễ dàng hơn.
Giáo sư Hoàng cảm khái: “Cậu ta có thiên phú, nhưng tự nhiên lại đi du học.”
Tiểu Hoa cúi đầu đứng cạnh giáo sư: “Em sẽ giỏi hơn anh ấy.”
Giáo sư Hoàng nhìn cô nhóc, cười. Về phòng làm việc ông nhắn tin cho người nào đó ở nước Mỹ xa xôi: [Kiêu ngạo lắm, được đấy.]
Tiểu Hoa biết mình không có thiên phú, thế nên cô càng phải cố gắng hơn, không thể phụ lòng Thẩm Hi Tri ở nước ngoài chịu khổ để nhường cơ hội học tập cho cô. Anh thích chuyên ngành này như thế, cô nhất định phải giỏi hơn nữa, phải hoàn thành hết những việc anh muốn.
Cố gắng học hành – khó tránh khỏi lơ là người nào đó ở nước ngoài xa xôi, làm Hạt thông phải đứng dưới kí túc xá nữ làm cây nấm, chờ Tiểu Hoa xuống nhắc nhở: “Có phải em lại quên mất cái gì không?”
Tiểu Hoa lúc này mới vội vàng mở laptop mới mua, bật chat video, được Thẩm thiếu gia nguýt một cái, nói: “Hay thật đấy, năm đó thích người ta thì khóc lóc không cho người ta đi, còn giờ sao hả? Cô bé, em như thế là không được!”
Tiểu Hoa đi học lúc nào cũng vẻ mặt nghiêm túc, ngồi chat với anh vẫn chưa điều chỉnh được, một lúc lâu vẫn không cười, làm Thẩm thiếu gia nói: “Thôi được, hôm nay đến đây thôi, dù sao em thấy anh cũng chẳng vui vẻ gì.”
Thật ra không phải thế, cô muốn giải thích, nhưng lại không biết nói thế nào, đành hỏi: “Giáng sinh anh về đúng không? Em đi đón anh nhé?”
Thẩm Hi Tri bất đắc dĩ ừ một tiếng: “Mang quà cho Hứa Đống.”
Tiểu Hoa trông mong nhìn anh.
“Không có phần em.”