Bình An Của Anh

Chương 42

Hội nghị sau đó Tiểu Hoa không nghe lọt nửa chữ, đều do Mai Tâm chủ trì, Tiểu Hoa viện cớ đi vệ sinh gọi điện cho Mạc Kỳ: “Anh cũng biết Thẩm Hi Tri về phải không?”

Đối diện với câu chất vấn của Tiểu Hoa, Mạc Kỳ cười: “Không ngờ lại trùng hợp như vậy.”

“Anh cố ý phải không?”

“Không có.” Anh ta nói, “Em cũng đừng để ý quá làm gì, nếu không em thua đấy.”

Từ nhà vệ sinh đi ra liền bắt gặp nhân vật chính trong cuộc gọi vừa rồi. Tiểu Hoa nói: “Thẩm Hi Tri, mọi người giải quyết công việc, có quen biết hay không chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Thẩm Hi Tri đang rửa tay, nghe cô nói ừ một tiếng: “Được thôi.”

Tiểu Hoa ngẩn người, nghĩ thầm anh về nước chỉ để làm việc thôi sao.

Thẩm Hi Tri lau tay, cười đi khỏi.

Tiểu Hoa: “…”

Buổi tối Mai Tâm đặt bàn ở nhà hàng, Tiểu Hoa phải đi cùng mọi người. Trên bàn tròn lớn, cô vừa vặn ngồi đối diện Thẩm Hi Tri, các món ăn lần lượt đưa lên đều xoay cho khách thưởng thức trước rồi mới đến chủ nhà. Trên bàn này Tiểu Hoa thích ăn gì, không thích ăn gì trong lòng người nào đó đều biết rõ, thế nên mặt tỉnh bơ dừng trước món cô thích ăn rất lâu, gắp một miếng nói ‘ngon thật’, rồi lại gắp thêm miếng nữa.

Có nhiều món tính theo đầu người, mỗi người chỉ được một phần, nếu Thẩm Hi Tri ăn nhiều hơn thì đương nhiên Tiểu Hoa không có phần.

Món ăn cuối cùng cũng đến nơi, cô gái hớn hở giơ đũa, lại phát hiện… Hết mất tiêu rồi!

Tiểu Hoa tức giận lườm người nào đó, mọi người ở đây đều vô tư, không biết hai người đang chiến tranh ngầm. Mai Tâm chọc chọc Tiểu Hoa: “Cậu sao vậy?”

Đại diện bên kia cũng pha trò: “Tiểu Thẩm ở Mỹ nhiều năm rồi, còn chưa thích ứng với cuộc sống trong nước, haha.”

Tiểu Hoa bực mình đặt đũa xuống, nói với Mai Tâm: “Tôi không ăn!”

Mai Tâm vỗ vai cô: “Lát về chị mời cô ăn mì thịt bò, ở quán cô thích ăn nhất ấy.”

Thế là Tiểu Hoa chẳng thèm quan tâm nữa, cả bữa ăn nhìn Thẩm Hi Tri như đang xem xiếc khỉ. Sau đó lại có bánh trứng mang lên, như thường lệ xoay qua chỗ khách trước tiên, nhưng tay Thẩm Hi Tri lại xoay bàn ngược lại, bánh trứng dừng trước mặt Tiểu Hoa.

Anh nói: “Cái này nhường em ăn trước.”

Anh biết rõ, trước đây trứng gà gom góp được đều mang đi chợ, khi vào thành phố lại không kịp mang đi những quả trứng cuối cùng trong nhà nội, về sau trứng gà trong nhà đều dành cho Hứa Đống ăn, nên trong lòng vẫn luôn nhung nhớ. Thật ra thứ bé con kia thích ăn nhất không phải là bào ngư tổ yến gì cả, mà chính là trứng gà, dù nấu món gì cô đều thích ăn.

Mai Tâm cũng thấy bực mình, có ý gì vậy! Coi thường người ta quá! Vừa nãy ăn bào ngư sao không nhường, giờ lại bố thí một cái bánh trứng gà?

Cô đè tay Tiểu Hoa xuống, cười nói: “Hoa tỷ nhà tôi bị dị ứng trứng gà.”

Thẩm Hi Tri nhìn Tiểu Hoa: “Em giận à?”

Tiểu Hoa cứng họng không trả lời được, anh chọc em vui vẻ như thế chẳng lẽ em không được giận?

Thẩm Hi Tri cầm một ly rượu đứng dậy, giơ về phía cô, nói: “Đừng giận, đùa em chút thôi, sau này chúng ta đều là đồng nghiệp.”

Nói xong cũng giơ ly về phía Mai Tâm.

Thế nên Mai Tâm và Tiểu Hoa cũng phải nâng cốc cùng Thẩm Hi Tri.

Như vậy là giảng hòa, đều là người trẻ tuổi, giờ lại làm việc cùng nhau nên nhanh chóng thân quen, cũng đổi cách xưng hô thành Mai Tâm và Hoa tỷ.

“Hoa tỷ?” Lúc ra về Thẩm Hi Tri đi sau Tiểu Hoa, khẽ cười một tiếng.

Còn đặc biệt nói bên tai trái cô, Tiểu Hoa nghe thấy nhưng không thèm để ý.

Hôm nay Thẩm Hi Tri lái xe tới, vỗ vai Tiểu Hoa: “Có muốn về cùng không?”

Vai Tiểu Hoa run lên: “Không thuận đường.”

Mai Tâm gọi một chiếc xe, kéo Tiểu Hoa ngồi lên.

Trên đường, Mai Tâm hỏi cô: “Hai người có quen nhau từ trước không vậy?”

Tiểu Hoa: “Không.”

Tiểu Hoa bảo taxi dừng trước siêu thị ngoài tiểu khu, tạm biệt Mai Tâm, cô vào trong mua ít đồ. Lúc vào khu nhà ở cô nhìn chỗ tối qua Thẩm Hi Tri chạy bộ, sau đó xách đồ ăn lên lầu, lại thấy Bạo Bạo ngồi trước cửa nhà cô, thấy cô về liền chạy đến đón, cái đuôi vung vẩy.

Tiểu Hoa cười ngồi xuống, ôm Bạo Bạo vào lòng vuốt ve. Bạo Bạo không còn giả bộ ‘lạnh lùng’ như hôm qua nữa, vui vẻ ở trong lòng cô xoay tới xoay lui, nhón chân liếm mặt Tiểu Hoa. Tiểu Hoa mềm lòng, nói nhỏ: “Được rồi được rồi, nào, chị mua đồ ăn ngon cho mày đấy.”

Vừa nãy vào siêu thị thật ra toàn mua đồ ăn cho Bạo Bạo, thức ăn dành cho chó, bánh sữa, còn có đồ chơi cho chó nữa. Đầu tiên Bạo Bạo đi ‘tuần tra’ nhà Tiểu Hoa một vòng, ngay cả góc khuất cũng tỉ mỉ nghiên cứu, sau đó vào WC giải quyết nỗi buồn, cuối cùng mới gặm lấy đồ chơi, tỏ vẻ ‘em rất thích nó”.

Tiểu Hoa bóc hộp đồ ăn, cầm muỗng xúc cho nó từng miếng, một người một chó vô cùng thân thiết, mãi tới khi Thẩm Hi Tri đến gõ cửa đòi chó. Nhưng Bạo Bạo cứ nằm ì trên sô pha không chịu đi, nói gì cũng không đứng dậy, miệng còn ư hử đáng thương. Thẩm Hi Tri bất đắc dĩ nhìn Tiểu Hoa, hỏi: “Anh có thể vào ngồi một lát được không?”

Hôm nay có quá nhiều bất ngờ, làm cô quên mất một chuyện.

Năm đó khi bọn họ chia tay thật ra vẫn còn giữ liên lạc, không làm người yêu thì làm bạn bè bình thường, đôi khi vẫn quan tâm nhau một chút, khi ấy có thể làm vậy, sao bây giờ lại không thể?

Tiểu Hoa né sang một bên: “Vào đi.”

Thẩm Hi Tri đi vào.

“Uống gì không?” Cô hỏi.

“Có bia không?”

Tiểu Hoa đưa một lon Coca lạnh qua, Thẩm Hi Tri bật cười: “Anh không biết làm chuyện xấu, có cần phải đề phòng như vậy không?”

Tiểu Hoa đổi đề tài: “Sao tự nhiên lại quay về?”

Thẩm Hi Tri nói: “Ở nước ngoài thật vô vị.”

“Sao lại thế.” Tiểu Hoa nói.

“Ừ, đó là ‘trên danh nghĩa’ mà thôi.” Thẩm Hi Tri cúi đầu nhìn Tiểu Hoa, “Thật ra là trong lúc dọn nhà tìm được một phong thư, nên mới quay về.”

Tiểu Hoa đang nghịch cái che mắt của Bạo Bạo, chợt dừng lại.

Thẩm Hi Tri ôm lấy Bạo Bạo: “Muộn rồi, chúng ta về thôi.”

***

Hôm sau hai người chạm mặt ngoài cửa, Thẩm Hi Tri nói: “Anh tiện đường chở em đi luôn?”

Tiểu Hoa lắc đầu: “Em đi xem bus.”

Hôm nay phòng kỹ thuật lại tập hợp, sáng sớm vô cùng náo nhiệt, từ xa đã có thể nghe thấy nhóm người một ‘Hoa tỷ’ hai ‘Hoa tỷ.”

Thẩm Hi Tri đương nhiên đến sớm hơn Tiểu Hoa, vào thang máy cùng mấy người trong phòng kỹ thuật, nghe một cậu trai bốn mắt nói: “Ồ, ‘ăn’ mới tới à.”

Thẩm Hi Tri đơ ra một lát, cười nói: “Vâng, mới tới.”

“Ở phòng nào vậy?” Mọi người đều tò mò, anh chàng đẹp trai này làm kỹ thuật à? Hay trong tổ mỹ thuật?

Vừa lúc thang máy đến nơi, đi ra gặp Mai Tâm, Mai Tâm giới thiệu các thành viên trong phòng kỹ thuật, sau đó Thẩm Hi Tri lần lượt bắt tay với bọn họ, nghe bọn họ nói: “Chào ‘ăn’, hoan nghênh hoan nghênh.”

Cảm giác này thật kì diệu, giống như có một biệt đội Tiểu Hoa đang nói chuyện với anh vậy, anh cũng nói theo: “Chào các ‘ăn’, hợp tác vui vẻ.”

Đến khi Tiểu Hoa tới công ty, nghe Thẩm Hi Tri bắt đầu thay từ ‘anh’ bằng ‘ăn’.

(Bạn còn nhớ đoạn Thẩm Hi Tri dạy Tiểu Hoa đánh vần chứ? Tiểu Hoa khi ấy nói tiếng địa phương, nên đọc ‘anh’ thành ‘ăn’.)

Trong ấn tượng của cô anh chưa bao giờ nói tiếng địa phương cả, từ nhỏ anh đã nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn, sau lại nói tiếng Anh giống như tiếng mẹ đẻ vậy.

Đến tối mọi người ở lại tăng ca, chỉ có mình phòng kỹ thuật hết việc, tám giờ đã về. Mai Tâm lôi kéo Tiểu Hoa đi chuẩn bị đồ ăn khuya, Tiểu Hoa xua tay: “Hôm nay tôi có việc.”

Thế là chị đại dẫn đám đàn em quét thẻ tan làm.

Tăng ca đến khi xong việc trời cũng vừa rạng sáng, Thẩm Hi Tri dừng xe nhìn lên, nhà Tiểu Hoa không có ánh đèn, chắc hẳn cô đã ngủ. Không ngờ vừa quay đầu lại thấy có hai người nghiêng ngả đi vào tiểu khu, còn dựa sát vào nhau cười đùa. Thẩm Hi Tri híp mắt nhìn, một người trong đó chắc chắn là Tiểu Hoa, còn người kia là ai?

Đến khi lại gần vẫn không nhận ra, nghe Tiểu Hoa nói: “Vương Tiểu Bàn cậu mua thêm rượu đi, nhà tôi có đồ nhắm!”

Một tay Thẩm Hi Tri kéo lấy con ma men Tiểu Hoa về phía mình, lại nhìn gã đàn ông đô con cao gần bằng mình, hỏi: “Cậu là Vương Tiểu Bàn?”

Tiểu Hoa cười giới thiệu: “Tiểu Bàn, cậu còn nhớ không? ‘Ăn’ ta là Thẩm Hi Tri trước đây hay bắt nạt tôi đấy!”

Thẩm Hi Tri không còn gì để nói, nhắc nhở: “Em nhớ lầm rồi, là Vương Tiểu Bàn bắt nạt em mới đúng.”

Tiểu Hoa lắc đầu: “Không có, Tiểu Bàn tốt với em lắm.”

Vương Tiểu Bàn đã không còn béo nữa từ từ nhớ lại: “Thẩm Hi Tri?”

Sau đó lại nhớ về rất nhiều rất nhiều năm trước, có một cậu bé sạch sẽ kiêu ngạo tên Thẩm Hi Tri.

“Không phải anh ra nước ngoài rồi à?” Vương Tiểu Bàn hô lên.

Thẩm Hi Tri giơ tay: “Đã lâu không gặp.”

Hai bàn tay lắc lắc, trong mắt hai người đều có thứ ánh sáng không rõ tên.

***

Hai người đàn ông đưa Tiểu Hoa lên lầu, Tiểu Hoa vừa đặt lưng lên giường liền ngủ. Thẩm Hi Tri và Vương Tiểu Bàn đứng ngoài cửa, quan sát đối phương.

“Hai người…”

Vương Tiểu Bàn cười gãi đầu: “Trước khi tôi nhập ngũ có đến Nam Thành khám mắt, đi cùng mẹ tôi đến thăm cô ấy, sau này dần dần liên lạc.”

Thẩm Hi Tri nhìn người đàn ông một lần nữa: “Cậu nhập ngũ?”

Vương Tiểu Bàn gật đầu: “Học không giỏi nên chỉ có con đường này thôi.”

“Vậy giờ sao rồi?”

“Mở câu lạc bộ quyền anh.” Anh ta nói.

Thẩm Hi Tri: “Khi nào rảnh đấu một trận.”

“Được.”

Ánh mắt hai người đàn ông như lóe tia điện, sau đó dời đi.

Hôm trước uống nhiều nên hôm sau Tiểu Hoa suýt muộn giờ, chạy như bay ra cửa thì thấy Thẩm Hi Tri cũng đi muộn giống cô. Thẩm Hi Tri vừa mở miệng đã làm cô muốn điên lên: “Em không cần vội, lên xe ‘ăn’ đi, ‘ăn’ đứng đây chờ em mà.”

Da gà Tiểu Hoa rơi đầy đất, run người đứng dưới nắng: “Đừng có nhái giọng em.”

Thẩm Hi Tri đứng sau lưng cô, giơ tay vuốt tóc cô, tựa như ngày trước. Tiểu Hoa không quay đầu, nghe anh nói: “Ăn’ phải học theo cách nói chuyện của em.”

Tiểu Hoa thật sự không chịu nổi, không thèm để ý tới anh.

Thẩm Hi Tri thấy chọc cô thú vị, nói tiếp: “Sao nào, anh không được nói à?”

Tiểu Hoa trầm mặc.

Thẩm Hi Tri nói: “Em còn nhớ trước đây đổi giọng thế nào không?”

Tiểu Hoa nhớ lại, lúc mới lên tiểu học cô nói tiếng địa phương nên bạn học không thích chơi với cô, nói cô là đồ nhà quê, nhưng khi ấy cô không quan tâm, cũng không muốn đổi. Sau này Thẩm Hi Tri dạy cô viết chữ thư pháp, dần dần nói theo giọng anh.

Nhưng tại sao bây giờ lại đổi về giọng cũ?

Tiểu Hoa nắm dây an toàn, bởi vì cô làm anh giận bỏ đi, không còn quản cô nữa nữa nên lại bắt đầu nói tiếng địa phương, để lúc nào cũng có thể nhớ đến ngày xưa dẫn anh ra sông bơi lội, đánh nhau với Vương Tiểu Bàn, chăm gà mẹ giúp nội.

Xe chạy vào công ty, dừng trong gara. Thẩm Hi Tri quay đầu nhìn Tiểu Hoa, nói: “Miễn em vui là được, lần này anh không bắt em sửa giọng nữa.”

Nhưng hôm nay, toàn bộ phòng kỹ thuật như bị pháo oanh tạc, vì câu đầu tiên Hoa tỷ nhà bọn họ nói là: “Này Bốn mắt, dây giày của ‘anh’ tuột rồi kìa.”

Mọi người còn chưa bừng tỉnh, lại nghe Hoa tỷ gọi điện: “Mai Tâm trưa nay cậu rảnh không? Vương Tiểu Bàn bảo tôi nói với cậu cuối tuần này bên câu lạc bộ đấu với mấy ‘anh’ chàng cơ bắp, đi không?”

Cuối cùng, Hoa tỷ chỉ vào một cô gái đang mang thai bên tổ mỹ thuật: “Tiểu Mỹ bụng em lớn như vậy rồi sao còn ngồi đây? Về nhà dưỡng thai nhanh!”

Không khí áp lực nặng nề, Thẩm Hi Tri đến rót nước uống, bị cái không khí nặng nề này làm cho choáng, ánh mắt nhìn về Hứa Tiểu Hoa, sau đó phun ngụm nước trong miệng ra.

Vì Bốn mắt vỗ vai Thẩm Hi Tri: “Hoa tỷ nhà chúng ta hình như lại quên uống thuốc.”

Thẩm Hi Tri cười lắc đầu: “Đây mới là lúc bình thường của cô ấy.”

Em vui là được, lần này anh không bắt em sửa giọng nữa, nhưng sao em lại sửa?

Có phải là, em cũng vui vì anh quay về, đúng không?

Hứa Bình An.
Bình Luận (0)
Comment