Bình An Một Đời

Chương 10

An An càng suy nghĩ càng thấy đau đầu,… Nếu suy đoán của cô là đúng thì người sáng nay trong phòng cô…. Hơ, anh ta một lần trước là nhìn thấy một chút, hôm nay chính là nhìn thấy hết toàn bộ….thật là xấu hổ mà. Sự kiện này qua hai đời vẫn là lần đầu tiên cô gặp phải. May mà Hàn Cảnh không ở trên xe, không biết được chuyện cô và Mộc Lan đang nói, An An quyết tâm làm đà điểu, xem như không biết là được rồi.….

Sau đó cô không dám nhìn đến Hàn Cảnh lần nào, hai cô gái phía sau mải nói chuyện cùng nhau, Mộc Lan thi thoảng liếc nhìn Trần Kha mỉm cười. An An nhìn nhìn, cũng không trêu ghẹo, không phải cô tốt lành gì, nhưng anh ba chưa cũng không hẳn hiền lành, làm quá thì bản thân cô cũng nguy hiểm. Vì vậy một đường đi, Trần Kha thi thoảng lại hơi xoay người nhìn cô em gái tự nhiên nhu thuận, hiền lành…. Cây muốn lặng mà gió không muốn ngừng, hơ hơ, thích bị ngược đãi đây mà.

- Anh ba, anh làm gì mà xoay tới xoay lui nhìn ra phía sau hoài vậy? Xe này ngày nào không đi, không thể nhìn xe, anh em mình ngày nào không nhìn thấy nhau, vậy là cũng không thể nhìn em, anh nhìn gì vậy?

- Anh là nhìn em, hôm nay em làm sao vậy?

- Em có làm sao đâu!

Mặc dù trả lời không sao nhưng nội tâm An An rất xúc động, ngày xưa ba mẹ cô cũng quan tâm, nhưng không chiều chuộng như các thành viên trong gia đình hiện tại, cô chân chính không phải là tiểu An trong tâm tâm niệm niệm, nhưng cô sẽ cố gắng hồi đáp tình cảm đó. Theo trí nhớ củ thì lúc trước các anh em cũng không thân thiện như hiện tại, có lẽ tính tình tiểu thư quá nhiều khiến ruột thịt không có sự bồi đấp cũng trở nên nhạt nhòa.

Hạnh phúc mỗi người mỗi quan niệm khác nhau, người ao ước giàu có, người ao ước sức khỏe,…. Như lúc vừa trùng sinh, An An khao khát sức khỏe nhưng hiện tại cô cảm thấy chỉ cần hạnh phúc, sống không bao lâu cũng không sau, các cơn đau đớn không phải chưa từng trải qua, nếu tiếp tục phải đối diện thì âu là số phận, cô lại tiếp tục chấp nhận….. chỉ là hạnh phúc này đang đong đầy như thế An An không muốn buông tay.

Đến công viên, An An nhanh chóng bước đến ôm cánh tay anh trai, đưa luôn ba lô cho anh mang, cô là bị say xe, rất mệt, lúc này còn đang ước gì được cõng…. Cốc đầu An An một cái, Trần Kha lấy chai nước ra đưa cô uống, kéo cô đến băng ghế gần đó mở miệng than thở,

- Mệt quá, ngồi nghỉ xíu rồi đi nhé!

Xong anh rất tự nhiên khách khăn ướt ra lâu mặt, sau đó lấy bánh ra ăn, thái độ rất nhần nhã. Hàn Cảnh ngồi xuống bên cạnh, dù là giả vờ gì cũng không biết nhưng mà An An cũng khó mà tự nhiên như lúc trước,

- Cậu đứng lên nhường chỗ cho tiểu Lan ngồi đi Trần Kha! Cô bé vì cậu mà sáng giờ tốn bao nhiêu công sức.

Trần Kha đang nhịp chân theo nhạc bỗng cứng người, anh rõ ràng ngồi trước được không, sao lúc nào cũng là người chịu thiệt.

- Sáng nay không phải mỗi mình tôi ăn sáng, cậu không phải cũng tham gia sao, cậu nhường chỗ cho Mộc Lan đi, tôi hơi mệt!

- Tôi dù sao cũng là khách, đến nhà cậu, được chiêu đãi là chuyện kinh thiên địa nghĩa à? Cậu ngồi chơi game thôi lại hơi mệt, bản thân tôi ngược lại nhìn thấy cậu rất thảnh thơi, à, mà tôi nhớ người lái xe vừa rồi là tôi thì phải?

Trần Kha chép miệng, mỉm cười với Mộc Lan,

- Tiểu Lan, ngồi đi em, em uống chút nước nhé.

Nói rồi nhanh nhẹn lấy nước ra, sau đó qua băng đá kế bên ngồi, người thức thời là trang tuấn kiệt, một ngày nào đó tên bạn thân thiết Hàn Cảnh sẽ nhận đủ vốn lần lời.

- Tiểu Lan, hôm trước em có hỏi về thiết kế phần mềm bên công ty anh cho em trai em thực tập phải không, những chuyện đó Trần Kha là chuyên gia, cậu ấy đang nhàn nhã, em sang ngồi hỏi thăm xem sao, hẹn thời gian thích hợp. Nếu Trần Kha bảo có thể thì em trai em biết đâu thực tập xong sau này được nhận vào. Công ty tụi anh cũng khá nổi tiếng, em không đăng kí sớm sợ mất chỗ.

Mộc Lan nhiều khi chỉ hận không có cơ hội đến gần Trần Kha, hiện tại như vậy chính là rất thuận lơi. Cô vội vàng chạy qua băng ghế bên cạnh,ngồi xuống bên cạnh, dung giọng nhỏ nhẹ nhất, dịu dàng nhất, trình bày về việc của em trai, trước ánh mắt tha thiết, Trần Kha liếc nhìn Hàn Cảnh bên kia, nhẹ giọng đồng ý.

Bên này thì Hàn Cảnh sau khi đuổi được hai người đi nhẹ giọng hỏi An An,

- Tiểu An hôm nay em sao vậy, có phải tại tối hôm qua thức khuya, sáng nay lại không ngủ đủ giấc, em thấy mệt chỗ nào, nói anh nghe xem?

Khuôn mặt An An bất giác hơi hồng, cô chính là không muốn nhớ được không. An An hơi cuối mắt xoay đầu sang hướng khác. Bất ngờ có một bàn tay đặt lên trán cô, ngước lên nhìn cô nghe anh lầm lẩm:”Không sốt sao mặt lại đỏ, hay tại trời nóng quá!”

- Em không sao, hôm nay anh bảo đi cùng anh có việc gì của công ty, chúng ta bắt đầu làm việc luôn đi!

Hàn Cảnh nhìn cô mỉm cười, An An chính là trong phút chốc bỗng nhiên ngơ ngác, gương mắt luôn lạnh lạnh này khi cười lên lại rực sáng đến thế, mắt cười, miệng cười, tức cả các chi tiết đều hài hòa đến không tưởng. Nếu Lâm An với Hàn Cảnh đứng cạnh nhau luận về nhan sắc chính là một chín một mười, nhưng hiện tại nếu cùng mỉm cười phần thắng nghiêng hẳn về Hàn Cảnh. Người luôn tự tin như An An phút chốc không chống đõ nỗi, nhưng cô là ai chứ, nhanh chóng che đi sự lỗi nhịp trong chính mình bằng cách nhìn về phía trước.

Rất nhanh Hàn Cảnh nhướn mày, người trước mắt chỉ thất thần trong một tích tắc lại lạnh nhạt được ngay. Haiz, anh đã dùng đến sở trường cao nhất của bản thân vẫn không ảnh hưởng….., xem là con đường phía trước khó khăn trùng điệp..

- An An ngốc, đi công viên thì làm gì có việc để làm. Hôm trước thấy kế hoạch của em cùng các bạn thay đổi, biết em không vui, anh liền tình nguyện đem chính mình bồi em, hôm nay chúng ta là đi chơi, cùng nhau vui vẻ, ngày hôm nay giao cho anh được không?

Nói rồi thấy An An vần trầm mặc không trả lời, Hàn Cảnh nhẹ vuốt tóc cô, An An ngước lên trợn mắt nhìn anh, anh liền véo nhẹ má cô, cuối sát người thì thầm:” Em nhìn sang bên kia một chút, xem anh trai em và bạn tốt của em có phải đang rất tình cảm hay không, nhân dịp này anh và em phối hợp giúp họ một chút em thấy thế nào?”. An An cảm thấy tư thế này cứ mập mờ thế nào ấy, Hàn Cảnh còn cố tình ở tai cô thì thầm, cô nhẹ nhàng né người ra, anh lại nắm lấy tay cô, chưa kịp phản ứng giọng Hàn Cảnh lại nhẹ nhàng:”Anh em không phải không có tình cảm với Mộc Lan, anh không phải không biết về phương diện tình cảm cau65 ấy da mặt rất mỏng, hôm nay chúng ta giúp một phen, về nhà em lại nói với baba em là tìm người bầu bạn cho Trần Kha, như vậy sẽ thúc đẩy tình cảm hai bên. Mà baba em cũng sẽ vì chuyện này mà tạm thời chưa chú ý đến hôn sự của em, em thấy sao?”

Hàn Cảnh lại mỉm cười, dù đang bị sắc dụ nhưng cô cũng biết những gì anh nói là hợp lí, cô cũng cảm thấy anh ba có tình cảm với Mộc Lan, chứ không phải đơn thuần vì cô ấy là bạn với cô, hơn nữa… cô vẫn chưa muốn lắm tìm bạn trai….

- Dạ, vậy nghe theo anh!

An An cười thật tươi, cô đang nghĩ đến những ngày sau của anh trai, chắc sẽ thú vị lắm đây.
Bình Luận (0)
Comment