Bình Đạm Như Thủy

Chương 20

CHƯƠNG 20.

Nửa đêm đang lúc say giấc lại bị điện thoại đánh thức, một trong những việc đáng giận nhất đời người.

Là nhạc chuông di động của Kỳ Vân. Tiếng tít tít tít đơn điệu, tiết tấu khô khan, âm thanh chói tai, thần kinh như bị kim châm từng mũi từng mũi. Đêm nay Kỳ Vân bị La Tĩnh Hòa chà đạp thê thảm, cả người vô lực, mắt cũng không mở ra mà đạp La Tĩnh Hòa một cái. La Tĩnh Hòa đứng dậy, lôi chiếc di động từ mớ quần áo lộn xộn của Kỳ Vân ra. Ấn phím trả lời, bên trong bay tới một giọng nói đặc biệt mang nặng hội chứng tuổi dậy thì: “Vân ~ trái tim lương thiện của người ta đang hoảng loạn ~”

La Tĩnh Hòa cầm di động mãi một lúc lâu chưa lấy lại phản ứng: “… A?”

Đối phương lập tức trở nên cảnh giác: “Anh là ai? Vân của nhà tôi đâu?”

La Tĩnh Hòa nhìn di động cân nhắc, bước nhanh trở về lay tỉnh Kỳ Vân: “Người đó tìm Vân nhà cậu ta.”

Kỳ Vân ló đầu ra khỏi ổ chăn, mơ màng nhìn La Tĩnh Hòa rồi nhìn sang màn hình di động, bất ngờ giật di động mắng to: “Tôi thao cậu có để cho tôi yên không hả ngay đến thư tình tiếng Anh tôi cũng giúp cậu viết rồi còn muốn khỉ gì mà theo đuổi nữ sinh còn bắt tôi làm thay chờ đến lúc viên phòng (1) tôi cũng thay giùm luôn đúng không hả đêm hôm khuya khoắt trúng cái tà khỉ gì muốn chết thì biến đi xa mà chết cho tôi!”

Dứt khoát ngắt máy, ném di động xuống thảm, chui về chăn ngủ tiếp. La Tĩnh Hòa đứng nhìn sững sờ, nửa ngày không nhúc nhích. Kỳ Vân lại thò ra khỏi chăn, tóc rối tung hai mắt mông lung: “Hơn nửa đêm anh không ngủ muốn tu tiên hở? Tắt đèn đi!”

La Tĩnh Hòa đành phải tắt đèn, lên giường ngủ tiếp.

Hôm sau rời giường rồi Kỳ Vân vẫn còn bất mãn lắm. Giấc ngủ đối với cậu mà nói là quan trọng nhất, nửa đường bị quấy rầy khiến cậu vô cùng tức giận.

“Người tối qua là ai vậy?” La Tĩnh Hòa chợt hỏi.

Kỳ Vân mặt không chút thay đổi mà đáp: “Một lọ đồ uống.”

“… Ừ.”

Điểm tâm La Tĩnh Hòa xào một đĩa rau. Ăn cùng với cháo bột ngô, thanh đạm ngon miệng. La Tĩnh Hòa nhô đầu ra khỏi phòng bếp: “Có mặn lắm không?”

Kỳ Vân nuốt miếng cháo trong miệng xuống: “Ừm, đúng là có mặn hơn bình thường, nhưng vẫn ngon lắm.”

La Tĩnh Hòa vui vẻ nói: “A, vậy là tốt rồi. Siêu thị vừa nhập một loại muối biển mới, anh thấy họ quảng cáo cũng khá được nên mua thử một hộp. Không nghĩ tới lại mặn hơn bình thường nhiều thế.”

“Nói không chừng muối mặn nhiều i-ốt mà.” Kỳ Vân cười: “Chuyện đấu thầu sao rồi anh?”

La Tĩnh Hòa quét dọn phòng bếp: “Nắm chắc rồi. Chi không ít tiền, nhưng tính ra vẫn đáng giá lắm.”

Kỳ Vân ngỏ lời: “Em muốn ăn canh sườn của anh.”

La Tĩnh Hòa khá là ngạc nhiên: “Dạo này em cũng bận hở?”

Kỳ Vấn đáp: “Cũng mới bắt đầu bận lên thôi. Nghiên cứu sinh tụi em căn bản chẳng ai quản làm gì, chỉ có điều phải quan hệ tốt với thầy hướng dẫn, đỡ phải đến phút cuối người ta không thông qua luận văn của mình thì toi đời mất.”

La Tĩnh Hòa mang chút tiếc nuối mà nói: “Anh không học lên nghiên cứu sinh.”

Kỳ Vân rút khăn giấy lau miệng: “Đại học giờ khuếch chiêu (2) mà, khuếch chiêu nghiên cứu sinh nói trắng ra chính là để giảm bớt lượng xin việc. Nghiên cứu sinh tiến sĩ đâm nhiều, thời buổi này đều đem cân bán cả. Nhưng không phải ai cũng có thể phấn đấu được đến vị trí như anh đâu ấy.”

La Tĩnh Hòa tính nói gì đó, điện thoại trong phòng bất chợt vang lên. Kỳ Vân chạy tới tiếp, ống nghe truyền đến một giọng nói ôn tồn dịu dàng: “A lô?”

Kỳ Vân lập tức đáp lại: “Bác ơi bác tìm ai ạ?”

Bên kia cười hỏi: “Cháu ngoan, đây có phải là nhà La Tĩnh Hòa không cháu?”

Kỳ Vân vội nói: “Bác ơi bác chờ một lát ạ.” Nói xong gọi La Tĩnh Hòa: “Thanh Hòa, điện thoại của anh.”

La Tĩnh Hòa lau sơ tay lên tạp dề, bước tới tiếp điện thoại. Kê ống nghe lên tai, tiếp đó mỉm cười: “Mẹ.”

Kỳ Vân trừng to mắt nhìn anh.

“Dạ, đúng vậy. Trời lạnh ạ. A, con biết mà, đã uống canh thịt cừu rồi. Ách, dạ phải. Con biết rồi… Gì cơ? Không được, thật sự không được. Mẹ, con có chuyện muốn thưa với mẹ và bố, trước tiên khoan quyết định đã. Dạ phải, hôm nay con sẽ về nhà một chuyến.”

Kỳ Vân nhìn La Tĩnh Hòa nghe điện, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng dâng lên. Cậu vò vò góc áo, chờ La Tĩnh Hòa cúp máy: “Thanh Hòa?”

La Tĩnh Hòa ngẩng đầu mỉm cười nhìn cậu: “Mẹ anh nhờ người giới thiệu cho anh một đối tượng, muốn anh về xem mắt. Anh từ chối rồi. Kỳ Vân…” Anh vươn tay nhẹ nhàng xoa lên vành tai Kỳ Vân: “Em quyết định ở bên anh bằng bất cứ giá nào chứ?”

Kỳ Vân vuốt nhẹ tay anh: “Chuyện tới mức này rồi, anh còn hỏi gì ngốc thế. Cùng lắm thì, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục là được mà.”

La Tĩnh Hòa nhẹ cười.

.

.

.

Anh trở về nhà cha mẹ một chuyến. Tổng cộng sáu ngày. Kỳ Vân ở nhà bình tâm tĩnh khí, đói bụng thì gọi thức ăn bên ngoài, La Tĩnh Hòa không cho cậu xuống bếp. Nếu có tiết sẽ ăn ở căn tin với Kiện Lực Bảo, đôi lần thì ăn đồ nguội đóng gói hay đại loại thế, thuận tiện làm cố vấn tình yêu cho Kiện Lực Bảo. Kiện Lực Bảo ngớ nga ngớ ngẩn hỏi người đàn ông tiếp điện thoại khuya hôm đó là ai, Kỳ Vân thản nhiên mà trả lời, đó là người yêu của tôi.

Kiện Lực Bảo thoáng sửng sốt, không tiếp tục đề tài này nữa.

Chu Duyến là người tốt. Đôi khi có thể nói là vô tâm vô tư đến chậm tiêu, được La Tĩnh Hòa miêu tả là “chàng trai hồn nhiên đầy lòng hăng hái.”

Mà người như thế thường không ngu ngốc, hơn nữa còn rất lương thiện.

Trong sáu ngày này Chu Duyến vẫn đi theo cậu, ngay cả “em gái” kia cũng không nhắc đến. Kỳ Vân lấy làm tò mò, bèn hỏi cậu chàng: “Cậu theo tôi làm gì hở?”

Chu Duyến gãi gãi ót: “Tôi lo cho cậu mà. Trông cậu có vẻ không được ổn lắm… Sắc mặt âm u lắm ấy.”

Kỳ Vân cười vui: “Có gì không ổn đâu. Rất ổn mà.”

Di động vang lên, Kỳ Vân vội vội vàng vàng lấy ra xem. Đều là tin nhắn. Chu Duyến đứng đối diện quan sát vẻ mặt cậu, trong mắt cậu chàng ánh lên ý cười.

“Này.”

Kỳ Vân ngẩng đầu: “Sao?”

Chu Duyến ôm chồng sách, nghiêm trang hiếm thấy mà nói: “Chuyện cậu nói hồi trưa… là thật ư?”

Kỳ Vân đáp: “Ừ, là thật.”

Chu Duyên do dự giây lát, nhìn nhìn chung quanh không người bèn hỏi tiếp: “Bạn của Lưu mập đúng không? Cái người họ La đó?”

Kỳ vân gật đầu.

“Anh ta nhìn có vẻ tuổi không nhỏ lại rất có tiền.” Chu Duyến khẳng định mà rằng.

Kỳ Vân gật đầu cười. Chu Duyến tỏ vẻ đã hiểu. Vốn thấy La Tĩnh Hòa mỗi ngày tới đón cậu, còn tưởng là thân thích này kia của Kỳ Vân. Hai người đều là nam giới nên thường rất hiếm khi liên tưởng theo hướng kia. Chu Duyên đột nhiên hỏi: “Vân này, người đó không lừa cậu đấy chứ?”

Kỳ Vân sửng sốt: “Gì?”

Chu Duyến cau mày: “Thời buổi này có mấy tên rỗi hơi chơi gái chán rồi liền chuyển sang vờn trai tơ… Cậu phải cẩn thận đấy.”

Kỳ Vân bật cười vỗ nhẹ cậu ta: “Cậu không phải sợ từ nay về sau tôi sẽ phiền cậu đâu.”

Chu Duyến lại rằng: “Tôi phải nói ra, nếu không thì khó chịu trong lòng lắm. Mấy chuyện này… Thật sự là… Nói thế nào nhỉ?” Chu Duyến khoa tay: “Vân này, cậu phải cẩn thận đấy.”

“Ai, yên tâm đi.” Kỳ Vân nhẹ giọng cười: “Bộ nhìn tôi kém cỏi vầy hở.”

.

.

.

Ngày thứ nhất. Ngày thứ hai. Ngày thứ ba. Từng ngày lại trôi qua. Buổi tối Kỳ Vân về nhà ngủ, nằm trên giường, ngẩn người nhìn cửa sổ. Mấy ngày nay là thời điểm trăng tròn tỏ sáng, nếu không kéo màn sẽ chiếu vào tận giường, vô duyên vô cớ quấy rầy giấc mộng của người ta.

Đang định chỉnh đốn lại tâm tình mà ngủ, di động chợt vang lên. Kỳ Vân mở ra thì thấy, một dãy số lạ. Ấn phím, bên trong truyền đến giọng nói cứng nhắc của Lý Húc Phi: “Cậu còn thức không?”

Kỳ Vân ho khan một tiếng: “Ừm, còn thức.”

“Vậy thì tốt rồi, đợi lát nữa tôi xách Thanh Hòa về, cậu ra mở cửa.”

Kỳ Vân vừa nghe thần kinh lập tức căng ra: “Ý anh là sao?”

Lý Húc Phi treo máy.

Kỳ Vân bật khỏi giường, mở hết đèn phòng ngủ và phòng khách lên, đứng trước cửa sổ lớn trong phòng khách gắng sức nhìn ra đường nhỏ xa xa ngoài vườn. Không bao lâu sau, xuất hiện đèn pha xe hơi đang tiến lại gần. Một chiếc xe màu xám bạc đang chạy trên đường nhỏ, là xe của Lý Húc Phi. Kỳ Vân mở cổng tự động ra, sau đó mở cửa bảo hiểm của phòng khách, chạy như bay ra ngoài. Lý Húc Phi đỡ La Tĩnh Hòa từ trong xe ra: “Cậu đỡ cậu ta bên kia. Ta vào rồi nói sau.”

Kỳ Vân cùng Lý Húc Phi đỡ La Tĩnh Hòa lên phòng ngủ lầu hai, La Tĩnh Hòa cười nhẹ với Kỳ Vân. Cậu cởi áo khoác rồi đổi đồ ngủ cho anh, phát hiện hai đầu gối anh đều ứ máu. Kỳ Vân vẫn không nói gì, đổi quần áo xong thì xuống lầu rót nước cho La Tĩnh Hòa. Lý Húc Phi ngửa người trên sô pha, băng gạc nửa bên mặt vẫn chưa tháo xuống.

“Thanh Hòa ở nhà bố mẹ quỳ suốt một ngày hai đêm. Bị bố cậu ấy quăng một cái ghế vào người, lúc đó vẫn chưa sao, ra ngoài được mấy bước liền bất tỉnh. Đại khái là thế đó, chờ cậu ấy dễ chịu hơn chút sẽ tự kể với cậu. Tôi đi đây.”

Kỳ Vân theo sau anh ta, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Lý Húc Phi thoáng nhìn cậu: “Ừ.”

————————————————————————————————————

(1) Viên phòng: vợ chồng mới cưới bắt đầu chung phòng

(2) Khuếch chiêu: Năm 1999, TQ mở rộng quy mô chiêu sinh đại học và cao đẳng. Năm 2000, Bắc Kinh, Thương Hải, An Huy tiến hành cải cách chiêu sinh mùa xuân. Năm 2001, bộ giáo dục ra chính sách mới, cho phép những công dân đã ngoài 25 được thi tuyển vào đại học và cao đẳng. Năm 2001, ba trường thuộc tỉnh Giang Tô được chọn để thí điểm “tự chủ chiêu sinh”. Năm 2002, những trường đại học và cao đẳng bình thường thực hiện việc xét tuyển trên mạng, số tân sinh viên trúng tuyển trên mạng đạt đến 85%. Tính đến 2007, đã có 53 trường đại học và cao đẳng tự chủ chiêu sinh. Năm 2006, bộ giáo dục cho phép các trường của Hong Kong được tự chủ chiêu sinh ở lục địa. Những điều trên chính là nội dụng của khuếch chiêu.

Bình Luận (0)
Comment