Bình Đạm Như Thủy

Chương 25

CHƯƠNG 25.

Trời đêm đổ mưa phùn. Rả rích một tầng dày, như chiếc lưới theo gió phiêu lãng quẩn quanh ngoài cửa sổ. Đèn đường khu nhà nhỏ dùng là loại đèn chụp cổ điển đời Đường, nhìn kỹ còn có thể thấy được cả mưa bụi rủ xuống từ mái cong của chụp. Ngọn đèn vàng đục màu trong màn mưa, như giấy Tuyên Thành (1) thấm nước, một mảng mịt mờ.

Kỳ Vân vặn chiếc đèn bên giường lên, tựa vào đầu giường đọc sách. Lầu nhỏ sử dụng thiết bị sưởi trung tâm tách riêng, cực kỳ ấm áp, hài hòa lại thoải mái. Từ nhỏ Kỳ Vân đã đặc biệt thích đứng trong nhà nhìn ra cửa sổ vào những ngày mưa hay tuyết rơi, nhìn dáng vẻ vội vàng nhếch nhác không chịu nổi của người đi đường, có chút vui sướng xấu xa nho nhỏ.

Phòng ngủ của cậu và La Tĩnh Hòa được cậu bài trí cực kỳ thoải mái. Sàn nhà trải một tấm thảm lông thật dày, cậu thích để chân trần đi tới đi lui trên đó, những ngón chân chuyển động vùi vào thảm lông, cảm giác mềm mại ngưa ngứa thật thích thú. Trong phòng có rất nhiều gối đầu và đệm dựa căng tròn lớn bé đủ kích cỡ, mềm mại mà xếp ở bốn góc, lấp đầy không gian bốn phía. Lúc mới dọn vào thì cảm thấy phòng ngủ thật rộng, nhưng hiện tại xem ra ngược lại càng ngày càng nhỏ đi. Mỗi ngày cậu đều sửa sang lại phòng ngủ thật sạch sẽ gọn gàng, mãi đến lúc vừa lòng mới thôi.

Cậu rất thích căn phòng này. Nơi nơi tràn ngập hơi thở của La Tĩnh Hòa. Trong căn phòng này, họ nghỉ ngơi, nhỏ nhẹ trò chuyện với nhau, và ân ái. Đêm đến sẽ được La Tĩnh Hòa ôm vào lòng, cảm giác bản thân và anh như loài thủy điểu nghỉ ngơi trên mặt nước yên tĩnh vậy. Bình lặng, an nhiên, thanh thản.

Cậu ôm chăn, cầm sách, dưới ánh sáng dịu nhẹ, lặng im mà đọc sách. Bên giường đặt một chiếc giỏ nhỏ, Mèo Nhỏ ngoan ngoãn ngủ bên trong.

La Tĩnh Hòa có việc bận. Kỳ thật cũng không tính là trễ, chỉ mới bảy giờ hơn. Nhưng đêm đen đã kéo đến, mùa đông ngày vốn ngắn mà. Buổi chiều anh báo với Kỳ Vân phải tham gia một buổi xã giao, từ ba giờ kéo dài đến tận bảy giờ hơn. Ông tổng của phía đối tác là một cậu ấm tuổi xấp xỉ La Tĩnh Hòa, là một thằng cha rất thích giở trò, cứ quấn lấy La Tĩnh Hòa suốt, uống đến người ta ngã cả ra bàn. La Tĩnh Hòa trong lòng rất bực bội, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.

“Tên nhóc cậu ấy, bên ngoài bọc một lớp vỏ trong suốt.” Bác sĩ Mạch từng nói với La Tĩnh Hòa, “Quả thực là cứ như đang hấp dẫn người ta đập vỡ lớp vỏ này của cậu, nhìn xem lúc đó cậu sẽ có vẻ mặt thế nào.”

La Tĩnh Hòa cười khổ.

Tới tám giờ, anh rốt cuộc say đến trời đất đảo lộn, không phân biệt được nam bắc. Ông tổng kia liền vội vàng gọi người đỡ La Tĩnh Hòa, đặt một phòng khách sạn, đưa anh vào nghỉ. La Tĩnh Hòa đã say đến mắt không mở nổi, phải hai người mới dìu được anh. Vào phòng, hai người kia đặt La Tĩnh Hòa lên giường rồi lui ra ngoài. La Tĩnh Hòa vẫn nằm ngửa trên đó, nhắm mắt lại. Chỉ chốc lát sau lại một người tiến vào, một cậu trai tuổi còn trẻ rất đáng yêu. Cậu ta nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn người đàn ông đang nhắm mắt nằm trên giường, sau đó lặng lẽ bắt đầu cởi nút áo vest của anh ra.

Bất ngờ, La Tĩnh Hòa mở to mắt, dọa cậu trai kia nhảy dựng. La Tĩnh Hòa cười hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”

Cậu trai kia nhìn anh mỉm cười, ngược lại tay chân luống cuổng cả lên, đứng ngẩn ra. La Tĩnh Hòa ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương, nới lỏng cà-vạt, cười nói: “Thật có lỗi, là tôi giả vờ đấy. Tửu lượng của tôi không tệ vậy đâu.” Cậu trai kia vẫn không lên tiếng, bắt đầu cởi quần áo của mình ra. La Tĩnh Hòa nhìn dáng vẻ rụt rè của cậu ta, lòng thấy thật đáng thương, thở dài hỏi: “Là ai gọi cậu tới? Ông tổng của Tinh Hải sao?”

Cậu trai kia gật gật đầu.

La Tĩnh Hòa điềm đạm cười bảo: “Được rồi. Tôi sẽ bảo với hắn cậu phục vụ thực sự chu đáo, tôi rất vừa lòng.” Anh lấy ra mấy tờ một trăm trong ví, đưa cho cậu trai kia: “Cậu đi trước đi. Tôi muốn nghỉ một lát.”

Cậu bé kia lẳng lặng cầm tiền, nhìn La Tĩnh Hòa. La Tĩnh Hòa vẫn lộ nét cười tao nhã: “Sao vậy?”

Cậu ta lắc đầu, vẫn không lên tiếng.

Tiễn cậu trai kia đi rồi, La Tĩnh Hòa lại quay về giường. Dù có thể chất ngàn chén không say đi nữa, anh uống nhiều như thế vẫn sẽ chóng mặt buồn nôn, rất khó chịu. Nằm một lát, lấy di động ra gọi cho Kỳ Vân. Kỳ Vân đang đọc sách, giọng cậu khi tiếp điện thoại rất ấm áp trầm bổng.

“Đang làm gì thế?” La Tĩnh Hòa dịu dàng hỏi.

“Đọc sách thôi.” Kỳ Vân đáp.

“Anh uống hơi nhiều. Nghỉ một lát sẽ gọi taxi về.”

“Vậy anh cứ nằm nghỉ đi, không cần sốt ruột. Em chờ anh mà.”

Giọng nói của La Tĩnh Hòa chầm chậm, như cơn gió lướt nhẹ qua tai. Kỳ Vân đặc biệt thích nghe giọng anh trong điện thoai.

“Ừm, chuyện của chúng ta, bị người khác nhìn ra rồi. Có điều cũng chẳng nhiều lắm, mới một người thôi.”

“Là ai?”

“Ông tổng của Tinh Hải. Có đến nhà mình một lần, em gặp rồi đấy.”

“Ừm. Em rất ghét thằng cha đó. Mà sao anh lại bảo bị tên đó nhìn ra?”

Người bình thường, nhiều lắm cũng chỉ đoán quan hệ giữa Kỳ Vân và La Tĩnh Hòa là bà con hoặc bạn bè mà thôi. Ông tổng Tinh Hải kia có thể nhìn ra, xem chừng bản thân hắn cũng là kẻ thích chơi đùa mấy bé trai.

“Anh uống hơi nhiều, ông tổng Tinh Hải gọi cho anh một cậu trai. Làm anh sợ nhảy dựng ấy.”

“Hử?” Giọng nói đề cao cảnh giác.

“Anh cho cậu ta ít tiền, tiễn đi rồi.”

“Phục vụ tận nhà ấy nhỉ.” Giọng hơi ghen tuông: “Sao anh không thử xem.”

“Nói bậy gì thế.” La Tĩnh Hòa bật cười: “Không tin tưởng nhân phẩm của anh thế hở.” Dừng một chút, anh lại tiếp: “Xin lỗi em, xem chừng hắn nghĩ không tốt về em.”

Kỳ Vân xì một tiếng cười nói: “Em quan tâm người khác nghĩ thế nào làm gì. Hắn có cho rằng em là bị bán hay được anh bao thì em cũng không đau không ngứa. Thuận theo tự nhiên đi, anh bảo đúng không nào.”

“Phải nhỉ.” La Tĩnh Hòa hít sâu một hơi: “Được rồi. Nghỉ ngơi vậy là ổn rồi. Anh nên về thôi.”

Tiếng nói chuyện đánh thức Mèo Nhỏ. Nó thò đầu ra giỏ, nhìn nhìn Kỳ Vân. Kỳ Vân vẫy tay với nó, Mèo Nhỏ nhẹ nhàng nhảy lên giường, cuộn tròn trong lòng Kỳ Vân. Kỳ Vân đưa ngón tay ấn ấn lên cái mũi bé xíu của Mèo Nhỏ, Mèo Nhỏ cọ cọ, ngọ nguậy quay ngược mông với đầu. Kỳ Vân xoa bóp cái đuôi be bé của nó, rồi xoa bóp bàn chân nhỏ mềm của mèo ta. Miếng thịt đệm nhỏ xíu màu hồng phấn giữa bàn chân đặc biệt mềm mại, Kỳ Vân đột nhiên ôm lấy thân mình nhỏ nhắn của mèo con mà cười tươi. Mèo Nhỏ hơi giật mình quay đầu nhìn cậu, cậu xoa xoa cái tai be bé của chú nhóc.

“Mèo Nhỏ, mày nói xem lúc đầu có phải tao cũng giống mày không, cũng là được anh ấy nhặt về nhỉ?” Kỳ Vân cọ cọ mặt lên Mèo Nhỏ: “Hồi đầu có phải anh ấy cảm thấy tao suy sụp đến đặc biệt đáng thương hay không? Thật đúng là một tên đại ngốc. Bình thường nhìn anh ấy khôn khéo là thế, sao mấy chuyện này thì lại cứ luôn đầu gỗ thế nhỉ. Hay là nói, Lý Húc Phi rất không may còn tao thì rất may mắn đây?”

Tính cách từ nhỏ của Kỳ Vân luôn lãnh đạm. Đối với thứ gì cũng không đặc biệt để tâm. Không có gì đặc biệt thích cả, mà cũng không có gì là đặc biệt không thích. Bố mẹ căn bản chẳng ngó ngàng gì đến cậu, bà nội lại ghét cậu, thân thích thì xem thường cậu. Dù sao bất luận là thứ gì cậu cũng không tranh được, nên dứt khoát chẳng tranh giành làm gì. Nếu không đặc biệt thích thứ gì, không chiếm được cũng sẽ không phải đau buồn, có mất đi cũng sẽ không phải đau buồn. Chẳng có ai thích gặp cậu, chẳng có ai muốn nói chuyện với cậu, nên tính tình của cậu khá là quái gở. Có đôi khi cũng tự hiểu lấy bản thân là đồ bỏ đi, bố mẹ ruột chẳng ai cần đến. Rồi đột ngột một người tình cờ xuất hiện, mỉm cười nói với cậu, bằng không sang nhà tôi ăn cơm đi.

Cậu cho là thật.

Kỳ thật có một chuyện cậu đã suy nghĩ thật lâu. Lúc mới gặp La Tĩnh Hòa anh ở tầng ba cậu ở tầng năm, ở giữa cách nhau một lầu bốn, sao mượn dầu muối lại chỉ chạy sang nhà cậu, mà không đi lầu bốn hay thậm chí là sang nhà đối diện chứ.

Có điều cậu đã quyết định sẽ không hỏi đến. Rất nhiều chuyện không cần thiết phải biết rõ như thế làm gì. Lần đầu tiên gặp anh, là ở trạm xe buýt. La Tình Hòa cười với cậu hỏi đường, cậu chỉ đường cho anh. Rồi tiếp đó cả hai lại hữu duyên mà trùng hợp thuê cùng một chung cư.

Không thể nói rõ được là người quấn lấy người nào trước. La Tĩnh Hòa tuyệt đối không phải là một người dễ dàng đối xử tốt với người khác, nhưng anh lại cho Kỳ Vân vào ở, luôn luôn đối xử thật tốt với cậu. Sau đó Kỳ Vân quấn lấy anh, mãi không buông tay. Duyên phận là thứ do trời định, đã định là của ngươi, có bỏ chạy cũng không thoát được.

Vào thời điểm cậu không may bất lực nhất, ông trời rốt cuộc tội nghiệp cậu một lần, đẩy La Tĩnh Hòa đến trước mặt cậu.

Kỳ Vân vuốt ve Mèo Nhỏ, hãy còn đang đắc ý, điện thoại chợt vang lên. Cậu tiếp điện, nhẹ cười nói: “Sao rồi, say đến không đứng dậy nổi hở?”

Đầu dây bên kia lặng im hồi lâu. Sau đó, bất ngờ nói ra một câu, khiến Kỳ Vân biến sắc.

Thật lâu thật lâu rồi không hề gặp mặt, cũng đã gần như quên mất, giọng nói của bố ruột là như thế nào rồi.

————————————————————————————————————

(1) Giấy Tuyên Thành: được sản xuất lần đầu tiên là vào thời Đường, ở Phủ Tuyên Châu (nay là An Huy Tuyên Thành) được đặt tên là giấy Tuyên Thành, hiện được sản xuất chủ yếu là ở huyện Kính tỉnh An Huy. Là loại giấy Trung Hoa cổ đại dùng để viết và vẽ tranh. Loại giấy này rất dễ bảo tồn, bền và không giòn và không phai màu.

.

Bình Luận (0)
Comment