Bình Đạm Như Thủy

Chương 32

CHƯƠNG 32 PN1

Phiên ngoại – Như lúc đầu gặp gỡ.

Lần đầu tiên Lý Húc Phi gặp La Tĩnh Hòa, là sáng hôm La Tĩnh Hòa chuyển trường. Khi đó anh vẫn chưa lấy họ Lý, anh họ Cao.

Sáng sớm là giờ tự học, đột nhiên chủ nhiệm lớp tiến vào từ cửa sau, gọi mấy nam sinh cao to theo ra ngoài, lặng lẽ khiêng một bàn học vào phòng từ cửa sau. Một nam sinh cao gầy theo sau, tiếp đến là chủ nhiệm lớp, cứ như là kẻ trộm ấy, lặng lẽ lẻn vào từ cửa sau.

Mãi đến buổi chiều, Cao Húc Phi mới biết được họ tên đầy đủ của thằng nhóc mới đến, La Tĩnh Hòa.

Đó là năm một ngàn chín trăm chín lăm, không được tính là một năm đặc biệt gì. Kinh tế thêm sôi động thêm cởi mở, bốn phương tám hướng nhộn nhạo từng vòng tiếp từng vòng đánh sâu vào không khí. Trường quay phim phòng bi-a, giới giang hồ Hồng Kông Đài Loan, đi trên đường lớn thỉnh thoảng lại nghe được bài hát chủ đề trong bộ phim truyền hình Hoàng Nhật Hoa (1) đóng vai Quách Tĩnh. Đám người bọn họ thời bấy giờ, vừa mới học được ngại bần yêu phú.

Tên nhóc mới tới toàn thân trên dưới bủn xỉn chẳng buồn che dấu. Giáo phục của Trung Quốc, đặc biệt là phương bắc, mấy chục năm đều là đồng phục thể thao chất liệu vải thấp kém, dù tới thế kỷ hai mươi mốt cũng không chút tiến bộ nào. Khi đó mẹ của Cao Húc Phi thậm chị còn từng oán giận chờ Húc Phi tốt nghiệp trung học, bộ đồ rách này lấy làm giẻ lau nhà cũng chẳng thấm nước được. Trường học yêu cầu mặc giáo phục, dĩ nhiên đại đa số đều cười nhạt, bộ dạng La Tĩnh Hòa thì ngược lại hết sức yêu quý, nghĩ đến chắc cũng chẳng có gì khác để mặc.

Buổi chiều tan học, mấy tên cặn bã của trường liền bức La Tĩnh Hòa đến góc tường muốn dạy cậu “quy củ”. Vẻ mặt La Tĩnh Hòa lại chẳng có chút e ngại nào, ngược lại xem bọn nó cố gắng bày ra bộ dáng lưu manh rất thú vị. Vẻ mặt như cười như không của cậu, rốt cuộc chọc giận mấy tên này, tuyên bố phải dạy dỗ cậu một chút.

Cao Húc Phi vừa lúc đi ngang qua.

Cậu vốn không phải là một người thích lo chuyện bao đồng, bình thường cũng thực trầm lặng. Nhưng cậu cũng không để ý đến chuyện người khác biết được bối cảnh hiển hách của mình, ví dụ như ông ngoại cậu là bí thư tỉnh ủy, một cậu là viên chức cấp cao quan trọng của thành T, một cậu khác là đại phú của thành T. Mẹ của cậu, là con cưng của ông ngoại. Vậy nên dù bộ dạng của cậu lúc nào cũng uể oải không buồn để ý đến người khác, thậm chí có phần ngạo nghễ, vẻ mặt coi thường cũng chẳng ai dám gây chuyện với cậu. Bản thân cậu không ỷ thế hiếp người, nhưng lại thích xem kẻ khác chó cắn chó. Đây là một trong những thú vui hiếm hoi của cậu.

Xa xa nhìn thấy người kia, vẻ mặt điềm đạm, người khác có chửi bới thô lỗ tục tĩu cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu ta, lại còn chọc cho tụi lưu manh kia nổi điên. Rất thú vị. Cậu nghĩ.

“Bọn mày, làm gì đấy.” Cao Húc Phi bình tĩnh hỏi: “Bắt nạt học sinh mới hả?”

La Tĩnh Hòa sửa lại cổ áo bị kéo xệch, mỉm cười nhìn Cao Húc Phi, mấy tên khác thì hai mặt nhìn nhau. Cao Húc Phi nghiêng đầu: “Chờ gì nữa. Tới đây mau.”

Đây là tuyên bố, tên này sẽ do tao bảo lãnh. Đừng có mà gây chuyện với nó.

La Tĩnh Hòa cầm cặp xách, theo Cao Húc Phi rời đi. Bóng dáng hai người sóng vai nhau rất tạo hiệu quả hí kịch, rõ rệt là hai giai cấp khác xa nhau.

“Cám ơn cậu.” Bước ra cổng, La Tĩnh Hòa cười nói: “Bị bọn nó đánh, khám bác sĩ còn phải tốn tiền nữa.”

Cao Húc Phi hơi ngạc nhiên nhìn cậu ta. Xe trong nhà đến đón cậu. Thập niên chín mươi, xe con chưa thông dụng lắm. Toàn trường chỉ mỗi Cao Húc Phi ngồi xe con đi học. La Tĩnh Hòa cũng rất hiếm khi được nhìn thấy xe con cao cấp, thực ngạc nhiên mà chăm chú nhìn. Sau lại phát giác Cao Húc Phi đang nhìn mình, hơi ngại ngùng nói: “Tôi ở quê mà. Ha ha, thực sự là chưa từng được thấy loại xe nhỏ như thế, bình thường tôi đều ngồi xe buýt công cộng thôi.”

Xe buýt công cộng khi đó vẫn là từng đoạn từng đoạn, giữa các thùng xe dùng loại da đen như đàn phong cầm dán lại với nhau. Thoạt nhìn đặc biệt dài, uốn khúc.

Cao Húc Phi mở cửa xe: “Nhà cậu chỗ nào? Tôi tiễn cậu một đoạn.”

La Tĩnh Hòa cong môi, cười đến dịu dàng ấm áp: “Không cần đâu. Nhà của tôi ở dưới thị trấn nhỏ ấy, xe cậu tốt như thế chắc không đi được đường xấu kia đâu. Tôi học nội trú.”

Người này rất thích hợp luyện Thái Cực. Cao Húc Phi nghĩ thầm, quyền nặng quyền nhẹ, đất cả đều mềm mại mà đánh vào bông, sức lực bị tiêu hóa.

Không nhiều lời nữa, Cao Húc Phi ngồi vào xe, đóng cửa. La Tĩnh Hòa vẫy tay với cậu, chào tạm biệt. Cao Húc Phi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cười đáp lại.

Sau này cũng chẳng có lần nào cùng xuất hiện. Địa vị xã hội của hai người cách biệt khá xa, Cao Húc Phi ít nhiều có phần khinh thường La Tĩnh Hòa. La Tĩnh Hòa cũng rất ít đáp lời với ai, chỉ cười cười mà thôi. Các thầy cô ngược lại rất thích cậu nam sinh cao cao gầy gầy lại đen đen này. Vì cậu cực kỳ chăm chỉ. Bất cứ lúc nào, thầy cô cũng luôn thiên vị học sinh chăm chỉ, rất ít có ngoại lệ. Và không còn gì phải nghi ngờ, điều này càng thêm thúc giục ánh nhìn hằn thù của những học sinh khác đối với cậu.

La Tĩnh Hòa chỉ cười, lắc đầu, không để tâm.

Giữa trưa hôm nọ, Cao Húc Phi vừa ngủ dậy, rất dễ nổi cáu. Buồn bực đi về phía lớp học, trên hành lang lại tụ tập một đống người. Cao Húc Phi cau mày hỏi, đang làm gì đây? Bên cạnh có người đáp, có đánh nhau đấy. Cao Húc Phi nhìn qua khẽ vai của đám đông, hóa ra là La Tĩnh Hòa đang đánh nhau với người khác. Thoáng kinh ngạc giây lát, vốn cứ tưởng cậu ta sẽ không bao giờ nổi giận chứ, hiện tại xem ra, bản lĩnh cũng không tồi.

Sau lại mới biết được, La Tĩnh Hòa anh hùng một phen, thay tên khác dạy dỗ đám học sinh hư trong trường. “Tên khác” này chính là con ếch nổi tiếng của lớp bên cạnh, Mạch Uy.

Mang cặp kính viền đen dày như đế bình rượu, vóc người đáng hổ thẹn, mặt mũi đáng hổ thẹn. Bị người ta bắt nạt rất thê thảm, có lần thậm chí còn bị lột quần. Lúc này không biết vì sao lại bị mấy tên kia chỉnh, để tên La Tĩnh Hòa mới tới bắt gặp. Sau đó thì xông vô choảng nhau.

La Tĩnh Hòa hàng năm đều xuống ruộng hỗ trợ việc đồng án, lúc chưa lên tiểu học có thể gánh cả ụ rơm ra bờ ruộng, sức lực đám hư hỏng phù thũng mập giả tạo này sao có thể bằng được, nện vào lưng một cái cho ngã nhào, sau đó đầu gối húc vào xương sườn, cười nhẹ, cúi người, khe khẽ thì thầm gì đó.

Cậu nói, mày đã xem “Cỗ máy con người” (2) chưa. Chưa xem cũng không sao. Trong sách có miêu tả mấy cụ già đã sửa trị lũ thiếu niên hư hỏng như thế nào. Chỉ cần đè xuống đất, dùng đầu gối húc cho xương sườn trật khớp, không lâu sau tên đó sẽ đột ngột chết vì bệnh. Tao vẫn chưa tin lắm, mày muốn thử không?

Toàn thể đều lặng thinh. Cao Húc Phi đứng sau đám người xem La Tĩnh Hòa sửa trị lũ kia, sau đó cúi người, ghé vào tai đối phương thầm thì khe khẽ. Nụ cười luôn thường trực. Nghe không rõ là đang nói gì.

Tà ác, bất chính, cám dỗ, bất thường, táo bạo, điềm tĩnh, nhã nhặn.

Cao Húc Phi nhìn đôi môi cậu ta nhẹ nhàng mấp máy, một cảm giác không tên đột ngột lao thẳng lên óc. Cậu cảm thấy bản thân toi rồi.

La Tĩnh Hòa phủi phủi tay, đứng lên, xoay người kéo Mạch Uy dậy. Mạch Uy tự đứng lên, hừ hừ hừ cười lạnh ba tiếng, ai bảo cậu xen vào việc của người khác. Cao Húc Phi có điểm ngớ ra, Mạch Uy ôm lấy đống tài liệu tham khảo, “Đừng hi vọng tôi sẽ báo đáp cậu. Cậu thế này gọi là dám làm việc nghĩa hiểu chưa? Dũng cảm, đồng nghĩa với, miễn phí.”

La Tĩnh Hòa có hơi xấu hổ mà cười: “A, lần đầu tiên nghe ý của “dám làm việc nghĩa” là miễn phí đấy.”

Mạch Uy ôm lấy đống tài liệu tham khảo, nghênh ngang mà đi. Lúc này chủ nhiệm lớp rốt cuộc anh dũng mà vọt tới, giận dữ khiển trách hành vi đánh nhau trong trường, muốn nghiêm khắc xử phạt bọn họ. Lúc đó thầy chủ nhiệm trên ót vẫn còn dán thuốc, mới vừa bị người ta chụp bao tấu một trận, cả một bụng thuốc nổ không chỗ phát tiết. Cao Húc Phi im lặng tiến vào phòng học. La Tĩnh Hòa vẻ như không có việc gì mà đọc sách, Cao Húc Phi cũng không lên tiếng.

Hôm sau Cao Húc Phi nhờ cậu mình giải quyết việc này, không có đoạn sau.

Vài ngày sau, củ khoai tây tên Mạch Uy kia mỗi ngày đều thò mặt ở cửa chờ La Tĩnh Hòa, cùng cậu ta đi căn tin, cùng cậu ta đi thư viện. Cao Húc Phi vốn đã khinh thường Mạch khoai tây, lúc này càng khinh thường hơn. Khi đó Mạch Uy xa xa nhìn qua thực giống y một củ khoai tây, không ai đoán trước được khi lên đại học lại có thể nhảy vọt lên một thước tám cộng thêm trổ mã thành đẹp trai nho nhã. Thời gian đúng là một khái niệm đáng sợ.

Cao Húc Phi trừng mắt nhìn Mạch khoai tây hơn nửa ngày mới phản ứng lại bản thân đang trừng người ta. Mạch khoai tây hừ lạnh một tiếng liếc nhìn cậu, cùng La Tĩnh Hòa vui vẻ đi đến căn tin.

Khi đó Cao Húc Phi mới chú ý tới bộ dạng La Tĩnh Hòa nhìn không mấy có tiền. Thực tiết kiệm. Cháo của căn tin trường miễn phí, là cơm thừa của không biết bao nhiêu bữa cơm dồn lại nấu thành. Cậu ta mỗi lần đều dùng một mao (3) tiền mua một phần dưa muối, ăn với cháo, uống no một bụng nước. Bánh bao bánh mì của trường chính là dùng để bị người ta cười nhạt, La Tĩnh Hòa thế nhưng còn nói với người khác chưa từng được ăn đồ ngon như thế, có thứ cuối tuần trước khi về nhà, còn đặc biệt mua một ít cho cha mẹ ăn thử.

Thế rồi, một ngày nọ, phiếu cơm của La Tĩnh Hòa bị mất.

Giữa trưa lúc tan học, La Tĩnh Hòa ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nam sinh lên trung học, là thời điểm của tuổi ăn tuổi lớn. Cơn đói cắn lấy bụng cậu, khó chịu như bị lửa thiêu. Phiếu cơm nửa tháng thật vất vả mới để dành được, toàn bộ đều đánh mất rồi. Đói nửa tháng, không biết có thể sống nổi không đây.

Đang thất thần, chợt nghe thấy có người thản nhiên nói: “Sao còn ngồi đây.”

Cậu quay đầu lại, là Cao Húc Phi. La Tĩnh Hòa xấu hổ cười cười: “Cái đó… Tôi không đói lắm.”

Bụng bất ngờ kêu rột rột. La Tĩnh Hòa xấu hổ cười.

Cao Húc Phi lấy một tập phiếu cơm ra: “Vậy chúng ta ăn cùng đi.”

Lúc ấy La Tĩnh Hòa vẫn không nghĩ tới vì sao Cao Húc Phi học ngoại trú mà lại có phiếu cơm. Về sau cũng không ngẫm lại. Đối với người từng giúp mình anh luôn giữ lòng biết ơn. Rất nhiều năm sau anh vẫn còn kể cho người yêu chuyện phiếu cơm này.

Anh không biết, tình cảnh lúc đó, một bàn tay khác của Lý Húc Phi đút trong túi quần, cũng đang nắm chặt một tập phiếu cơm. Lòng bàn tay toát mồ hôi, dường như khiến da tay mềm mại hơn rất nhiều. Cậu có thể cảm giác được góc mép sắc nhọn của tập phiếu cơm.

Đó là vào mùa đông năm một ngàn chín trăm chín lăm, trời âm u, vẻ như sắp hạ tuyết. La Tĩnh Hòa còn trẻ kéo lấy Cao húc Phi còn trẻ, trong tay mỗi người cầm chiếc bánh rán nhân đậu đỏ, ngồi trên bậc thang ngoài căn tin, vừa ăn vừa cười nói.

————————————————————————————————————

(1) Hoàng Nhật Hoa: diễn viên Hồng Kông nổi tiếng trong thập niên 80, 90, được mệnh danh là một trong Ngũ hổ tướng TVB. Hoàng Nhật Hoa có những vai diễn được VN biết đến như Quách Tĩnh, Kiều Phong trong bản cũ.



(2) Cỗ máy con người – A Clockwork Orange: Bộ phim của đạo diễn Stanely Kubrick do Malcolm Macdowell thủ vai chính. Dựa trên cuốn tiểu thuyết của Anthony Burgess, A Clockwork Orange là câu chuyện về một tay du côn vị thành niên tên là Alex (Malcolm McDowell đóng), kẻ lấy việc hành hạ, tra tấn, cưỡng bức người khác làm thú vui và không bao giờ cảm thấy tội lỗi hoặc áy náy. Đây là bộ phim đã gây rất nhiều tranh cãi nhưng đồng thời cũng được đề cử 4 giải Oscar, gồm phim hay nhất, đạo diễn xuất sắc nhất và kịch bản chuyển thể xuất sắc nhất. Bộ phim đậm tính bạo lực này đã bị nhiều nước như Ireland, Singapore, Malaysia, Hàn Quốc và Tây Ban Nha lo ngại có thể gây ra hành động bắt chước trong xã hội.

(tham khảo nguồn từ asd.com.vn)

(3) Mao: 1 mao = 1/10 CNY

– toàn văn hoàn –

Bình Luận (0)
Comment