Bình Đạm Như Thủy

Chương 4

CHƯƠNG 4.

Hai tuần kế tiếp đều không gặp La Tĩnh Hòa, bản thân Kỳ Vân cũng bận học, nên thời gian trôi qua khá nhanh. Trong thời gian này Võ Khánh Chi cũng không tới tìm cậu, Kỳ Vân cũng chẳng nghĩ gì đến hắn. Có lẽ là đã tìm được việc làm hoặc bạn gái rồi, mà chuyện đó cũng chẳng liên quan gì tới cậu. Kiện Lực Bảo vẫn tràn trề sức sống như mọi ngày, rỗi rãi thì tìm sinh viên thể thao cùng chơi bóng rổ. Có khi cũng rủ Kỳ Vân đi cùng, Kỳ Vân đương nhiên từ chối.

Cậu trước nay vốn không thích vận động nhiều.

Kỳ Vân đối với thể thao dốt đặc cán mai. Năm đó thi vào trường cao đẳng thể dục cũng phải đi cửa sau mới miễn cưỡng đủ tiêu chuẩn. Có điều nếu thời tiết tốt cậu sẽ ngồi một bên xem Chu Duyến chơi, nhìn người ta chạy tới nhảy lui liên lục, dường như bản thân cũng có sức sống hơn.

Sau khi hoàn thành luận văn, thời gian đã bước vào tháng mười hai. Tuần lễ vàng Kỳ Vân cũng không có chỗ nào muốn đi, sau khi ở nhà lười biếng ngủ cả ngày thì nhàn nhã tản bộ đến tiệm sách.

Kỳ thật cũng không có gì muốn mua, chỉ là cũng chẳng có nơi nào để đi. Kỳ Vân đảo quanh không mục đích giữa nhưng giá sách cao lớn. Pháp luật. Kinh tế. Nhân văn. Địa lý. Lịch sử. Âm nhạc. Xoay tới xoay lui, bất ngờ nhìn thấy bóng dáng La Tĩnh Hòa.

Anh mặc một chiếc áo gió ngắn màu nâu, quàng một chiếc khăn trắng dài. Cách ăn mặc rất đơn giản nhàn nhã, nhìn qua thực dễ chịu. Cầm trong tay một cuốn sách dạy nấu ăn, vẻ rất tập trung.

Thời điểm Tuần lễ vàng, người trong nhà sách rất đông. Tới lui, lại hiện lên trước mắt Kỳ Vân. La Tĩnh Hòa đứng đối diện, yên lặng đọc một cuốn sách nấu ăn. Kỳ Vân chợt thấy thời gian như chậm lại, vừa ấm áp vừa mềm mại.

“Hey.” Kỳ Vân đi qua, khẽ chào một tiếng.

La Tĩnh Hòa hơi giật mình, nhưng rất nhanh cũng cười đáp lại. Hôm nay anh mang mắt kính. Là loại kính gọng vuông nhỏ viền màu bạc, khoảnh khắc ngẩng đầu như có ánh sáng chảy qua.

“Anh mang kính à?”

La Tĩnh Hòa đẩy đẩy gọng kính: “Chỉ cận thị nhỏ độ thôi, lúc đọc sách mới mang.”

Kỳ Vân rút lấy quyển sách trên tay La Tĩnh Hòa: “Chị Triệu sẽ dạy bạn nấu canh? Anh thích xem loại sách này?”

La Tĩnh Hòa nghiêng người, cầm lấy giỏ nhựa cạnh giá sách: “Tôi chọn được mấy cuốn rồi. Gần đây công ty bận đến tôi sứt đầu mẻ trán, hình như lâu lắm rồi không gọi cậu sang nhà ăn cơm nhỉ. Tôi còn đang tính làm mấy món mới để nhận tội với cậu đó chứ.”

Kỳ Vân quả thực không biết nên bày ra vẻ mặt gì đây. La Tĩnh Hòa thực sự là một người囧rất tốt, ngoại trừ nghe lời ăn cùng anh囧, thì không còn cách nào khác nữa.

“Mỗi người đều có cách giải trí tiêu khiển của riêng mình mà.” La Tĩnh Hòa bỏ Chị Triệu sẽ dạy bạn nấu canh vào giỏ, sau đó xách lên, ôn tồn nhỏ nhẹ mà nói: “Tôi khá là thích nấu ăn, hơn nữa thực thích nấu ăn cho người khác. Rất có cảm giác thành tựu đó.”

Kỳ Vân cũng ôm năm sáu cuốn sách giải trí trước ngực, cả hai cùng nhau đến quầy thanh toán tiền của lầu một, sau đó rời nhà sách.

La Tĩnh Hòa chợt hỏi: “Cậu đi gì đến?”

Kỳ Vân đáp: “Dĩ nhiên là ngồi xe bus rồi. Còn anh?”

La Tĩnh Hòa bảo: “Vậy vừa lúc, tôi lái xe tới. Chúng ta cùng nhau trở về đi.”

Xe của La Tĩnh Hòa là một chiếc Audi khá kiểu mẫu. Vừa thể hiện được đẳng cấp, vừa không khoe khoang chói mắt đến buồn cười. Kỳ Vân vừa định mở cừa ngồi vào vị trí tay lái phụ, La Tĩnh Hòa bỗng nói: “Cậu ngồi phía sau tốt hơn.”

Kỳ Vân hỏi: “Vì sao?”

La Tĩnh Hòa nghiêm túc giải thích: “Kỳ thật tay lái phụ là vị trí nguy hiểm nhất trong xe. Lúc gặp sự cố lái xe theo bản năng sẽ đánh tay lái về phía bên trái, nên ngồi phía sau lái xe mới là an toàn nhất.”

Kỳ Vân yên lặng đi đến mặt sau, mở cửa, lên xe. La Tĩnh Hòa đóng cửa, sau đó lên xe, cài dây an toàn, khởi động xe.

Trên đường gặp phải đoạn kẹt xe nho nhỏ, Kỳ Vân nhàm chán vô cùng mà lật loạn một cuốn sách trên ghế sau. Trong lúc vô ý cậu nhìn thấy trên một trang sách viết hai chữ “Thanh Hòa”, vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Anh có anh em hở?”

La Tĩnh Hòa quay đầu cười nói: “Không, tôi là con một. “Thanh Hòa” cũng là tên tôi.” Nghĩ một chút, anh chậm rãi giải thích: “Tôi sinh vào tháng Tư âm lịch, cũng chính là tháng Thanh Hòa ấy, nên được đặt tên là “La Thanh Hòa”, nhưng lúc đăng ký hộ khẩu lại bị ghi nhầm thành “La Tĩnh Hòa” (1), lúc đó cha mẹ tôi sơ ý không phát hiện, chờ đến lúc phát hiện muốn sửa thì lại rất phiền phức.”

Kỳ Vân khen: “Ừm, Thanh Hòa nghe hay hơn.”

La Tĩnh Hòa thoáng nhìn kính chiếu hậu: “Họ hàng với đám bạn thân đều gọi tôi là Thanh Hòa cả, thực ra cậu cũng có thể gọi thế.”

Tháng Tư âm lịch. Tháng Thanh Hòa. Còn gọi là tháng Hòe (2), đầu hạ. Vừa không quá lạnh, cũng không quá nóng, là thời điểm vạn vật sinh trưởng tươi tốt. Mùa xuân sắp qua đi, mùa hè chưa đến, thật ôn hòa, là lúc những sinh mệnh dũng mãnh bắt đầu chuyển động.

“Ôi cha cuối cùng cũng đi được rồi.” La Tĩnh Hòa cười nói: “Xem chừng là xảy ra sự cố, nhưng không quá lớn.”

Kỳ Vân nhìn anh mỉm cười, trong lòng chợt nảy lên: “Tôi sinh vào tháng Mười Hai âm lịch. Là thời điểm lạnh nhất trong năm.”

La Tĩnh Hòa nói: “Vậy rất tốt mà, tháng Mười Hai âm lịch gọi là gì nhỉ?”

Kỳ Vân có chút tự giễu: “Tàn đông tịch nguyệt đi.”

La Tĩnh Hòa dường như có chút nghẹn họng, ha ha hai tiếng không nói tiếp nữa.

Lúc đi ngang qua chợ La Tĩnh Hòa mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Theo lời anh thì là muốn làm vài món mới. Kỳ Vân nhìn anh nghiêm túc chọn thức ăn rồi trả giá, cảm thấy có chút ngẩn ngơ.

“Nếu muốn chọn, nơi này rẻ hơn siêu thị rất nhiều.” La Tĩnh Hòa phủi phủi bùn trên tay, thật vui vẻ nói: “Vậy là hôm nay về nhà được ăn một bữa no đủ rồi.”

Kỳ Vân lật lật đồ ăn: “Tôi giúp anh rửa đồ ăn nhé. Dù sao cũng không thể chỉ ngồi không chực ăn của anh được.”

Trên đường về không hiểu sao Kỳ Vân vui vẻ cười nói suốt. La Tĩnh Hòa chốc chốc lại ngắm cậu qua kính chiếu hậu, nhìn thấy vẻ mặt của Kỳ Vân, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.

Về đến nhà, hai người bận rộn một hồi. Thực ra Kỳ Vân cũng biết nấu cơm, dù là không được ngon lắm, nên cũng không đến nỗi giúp thêm phiền. Hai người vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm. Nói đến quê quán, hóa ra La Tĩnh Hòa lại là người địa phương.

“Có điều cũng không được tính là người thành T. Chỉ là thị trấn nhỏ dưới thành T.” La Tĩnh Hòa kể: “Lên trung học tôi mới đến thành T. Lúc đó giao thông rất tệ, đi xe bus lên thành phố mất đến một hai tiếng. Lúc tôi mới vào trường trung học trọng điểm của thành phố, quê mùa một cục, không ai muốn nói chuyện cùng, cũng không màng phản ứng tôi. Sau lại có một lần phiếu cơm của tôi bị mất, chính là có người đùa dai thôi, trêu chọc tôi. Cách cuối tháng còn một tuần lận, lúc ấy thực sự là có hơi tuyệt vọng. Sau lại đột nhiên có một người đi tới, cầm phiếu cơm nói với tôi, chúng ta chia đôi đi. Sau đó tôi liền nhớ kỹ cậu ta.” La Tĩnh Hòa vui vẻ giới thiệu: “Cậu ta hiện tại là cấp trên của tôi, cũng rất thích đồ ăn tôi nấu. Lần sau giới thiệu hai người với nhau nhé.”

Nhà bếp ngập đầy mùi cơm dẻo thơm. Tầng hơi nước mong manh phảng phất, nhẹ nhàng quấn lấy La Tĩnh Hòa. Kỳ Vân nhìn anh, nghĩ trong lòng, vậy anh có nghĩ đến không, rằng người lấy mất phiếu cơm của anh có thể chính là vị “cấp trên” của anh ấy.

Bất quá cậu không nói ra miệng. La Tình Hòa cũng không hiền lành đơn thuần như vẻ ngoài. Đợt trước cậu ngẫu nhiên nghe được, một công ty liên doanh Trung – Đức rất lớn muốn mở rộng thị trường đến thành T, từ nửa năm trước đã được bàn tán xôn xao. La Tĩnh Hòa có thể lên đến vị trí kia, tuyệt đối sẽ không chỉ là một người đàn ông vô hại thích nấu ăn luôn mỉm cười. Người như thế, thường khôn khéo đến khiến người ta phải sợ sệt.

Kỳ Vân có tật xấu là hay miên man suy nghĩ. Nghĩ bao nhiêu là thứ lung tung như thế, cứ như nhà sư già ngồi thiền ấy. La Tĩnh Hòa đưa tay huơ huơ, Kỳ Vân ngẩn ra: “A ngại quá, thất thần mất, anh nói gì cơ?”

La Tĩnh Hòa bưng cơm cười khổ: “Tôi bảo là, cậu chắn mất cửa, tôi sắp bị bỏng chết rồi.”

Bữa cơm này vẫn thực vui sướng. So với lần trước thêm vài món mới, còn có một bát canh lớn không biết là canh gì. La Tĩnh Hòa có chút ngượng ngùng, rõ ràng là chị Triệu dạy chưa tốt rồi. Kỳ Vân lại bảo nhìn thì không đẹp, nhưng uống ngon lắm.

Hết thảy cuộc sống tựa hồ đều theo đúng quỹ đạo. Kỳ Vân việc học coi như thuận lợi, kết thêm được không ít bạn mới. Có một hàng xóm nhã nhặn thích nấu ăn, rất tốt, rất tốt.

Lúc Kỳ Vân ra khỏi cửa thấy một người đàn ông đứng dưới lầu nhìn lên.

Đúng là người đàn ông cực kỳ anh tuấn đứng ở đường cái đối diện tối đó. Anh ta ngửa đầu, vì ánh đèn nên có hơi nheo mắt lại.

Anh ta đang mỉm cười.

“Thanh Hòa”

Anh ta hướng trên lầu phất tay.

————————————————————————————————————

(1) Chữ Thanh viết là 清: chữ Thủy + chữ Thanh, còn chữ Tĩnh viết là 靖: chữ Lập + chữ Thanh, đều giống nhau ở chữ Thanh 青 phía sau nên khi điền khai sinh cho anh Hòa người ta viết nhầm chữ Thủy sang chữ Lập.

(2) Tháng Tư âm lịch: còn gọi là tháng Thanh Hòa: thời tiết trong lành ấm áp, hoặc gọi là tháng Hòe vì hoa hòe bắt đầu nở rộ vào tháng 4.

.

Bình Luận (0)
Comment