Thời gian trôi qua như nước chảy, đảo mắt một cái, Lí Hiên đã tới Đông trấn này một năm rồi.
Cũng đã nửa năm rồi, xảy ra cũng không ít chuyện, tuy là chỉ có mấy chuyện đỗ lạc cỏn con, nhưng đối với người Đông trấn mà nói, đây cũng đủ để bọn họ rảnh rỗi thưởng trà bàn luận đôi ba giờ đồng hồ.
Đầu tiên là Giang Duy bắt được nhóm buôn bán thuốc phiện, cầm đầu là Ngô XX, tàng trữ và buôn bán ma túy, bị cảnh sát bắt được, còn bị khởi tố mang súng ống trái phép, bị tịch thu toàn bộ tài sản, phạt tù mười năm, những kẻ theo sau cũng lần lượt sa lưới mà bị túm gọn.
Thiệt hại nặng nhất vẫn là Giang Duy thì cũng được nghỉ phép, hắn nhiều năm hoạt động xuất sắc, lại thêm lần này anh dũng hành động, liền được Tây sở viện thăng lên làm đội trưởng, từ một tổ trưởng lên làm đội trưởng, coi như là thay thế lớp người già cả.
Mà Giang Hoài, tháng bảy này cũng đã tốt nghiệp trường mẫu giáo Xuân Thiên, chuẩn bị vào tiểu học.
Mà đợt này, Lí Hiên tần số ra vào nhà Giang Duy ngày càng nhiều, đến mức mà, Giang Duy còn đã đánh sẵn cho y một cái chìa khóa nhà.
Mối quan hệ của hai người này ngày càng mập mờ a, dù là trong tâm tưởng của người Đông trấn, bọn họ cũng chỉ là hảo huynh đệ thôi. Nhưng vào mắt của những người có suy nghĩ sâu sa và đen tối1, thì đấy lại là một chuyện khác.
Giang Lí, hai người cũng đã nhận ra phần nào suy nghĩ đó, bất quá, cả hai đều tảng lờ đi, coi như không biết.
Là suy luận vớ vẩn sao?
Lúc này đây, hai người họ cũng không có tâm tư gì khác biệt cả.
Cần thiết hơn cả người yêu, thứ hắn cần là bằng hữu.
Hôm nay, Giang Lí, hai người họ gặp nhau ở pub, nhưng rất tiếc, vai chính lúc này không phải là bọn họ.
“Đồ đầu heo, đồ lợn chết! Vương bát đản, trứng rùa!! Dương Đằng chết tiệt, ngươi nhất định sẽ bị trời phạt!”
Trong pub có dãy ghế dài, cánh cổng lớn, ngăn lại tiếng nhạc ầm ý truyền ra ngoài.
Khách bên trong ngồi thành hai dãy, Lí Tu tóc tai bù xù, say khướt, vẻ trách móc nhìn Giang Duy, cùng Lí Hiên đang nghiên cứu kĩ thuật pha chế rượu.
Lí Tu chưa từng thất tho như thế này, nước mắt ngắn dài vướng trên má, miệng nốc rượu, là rượu đế đó! Nhìn xem, trên bàn bày la liệt vỏ chai, nàng sẽ không bị ngộ độc rượu đi?
Nếu như bình thường, Giang Duy sẽ ngồi đây châm chọc nàng vài câu, nhưng hôm nay, hắn ngay cả nói cũng không biết nói như thế nào.
Lí Tu khóc.
Hắn đã biết nàng hai mươi năm, Lí Tu, cô gái kiên cường đến nam nhân còn phải ngưỡng mộ, lần đầu tiên ở trước mặt hắn khóc.
Vì sao ư, có lẽ nào nàng cũng không thoát ra khỏi chữ “tình”?
Nhìn vào thứ đang tựa vào người mình, Lí Tu say mèm không còn biết trời trăng gì, hắn lo sợ tay chân luống cuống, không biết làm gì cho tốt nữa…
Nói thế nào? Nói gì đây? Hay là hỏi có chuyện gì xảy ra?
Hắn hướng Lí Hiên với ánh mắt cầu cứu, nhưng bị y lạnh lùng tảng lờ…
Thật là một tên không có tình nghĩa gì mà! Y ngồi xa như thế làm gì chứ! Hắn đối với phụ nữ say, hoàn toàn không biết xử trí thế nào a!!
Nếu mà ánh mắt có thể giết được người, hắn Lí Hiên đã chết không toàn thây dưới ánh mắt nóng rực của Giang Duy rồi…
Con người lúc nào cũng ích kỷ, đối với tình huống này, Lí Hiên cũng đành bó tay.
Đối với chuyện tình cảm, người ngoài không thế nhúng tay vào được, huống chi, hắn cũng không ngờ mọi chuyện lại tồi tệ đến thế.
Tay trái cầm ly Brandy, tay phải lắc lắc ly Whiskey, lát sẽ thử rượu nho, ưm, hương vị thật tốt mà!
Hú, giả bộ! Giang Duy khinh thường trừng mắt nhìn y, khó chịu, nghĩ muốn đứng dậy tới giáo dục lại cái tên nam nhân như thế nào là có nạn cùng chịu.
Còn chưa kịp đứng đã bị kéo lại rồi…
“Ngươi muốn đi sao?!” Lí Tu ai oán ôm lấy Giang Duy, “Các ngươi,…Hức, cả ngươi cũng không cần ta nữa sao?” Bị hơi rượu lu mờ suy nghĩ, chỉ là nói ra một câu thôi, nước mắt đã lại chảy xuống.
“Không có, không có!” Giang Duy vội vã trấn an, “Tu này, Dương Đằng đâu rồi?” Hắn thử đặt câu hỏi thăm dò.
Ai ngờ đâu đáp lại lại là phản ứng kinh thiên động địa –
“Không cần nhắc đến cái gã vô lương tâm ấy!!”
Lí Tu mơ hồ dùng đầu đập vào bụng hắn cảnh cáo, “Mới cãi nhau một tí đã bỏ về quê rồi!!” Như đàn bà ấy! Chẳng chút khí phách nam nhân gì hết!!
Lí Tu say quắc cần câu, liên tục dùng bạo lực, chỉ thấy vang lên tiếng đầu đập vào bụng Giang Duy, nàng thì không sao, cơ mà Giang Duy bị trúng phải dạ dày, một cỗ buồn nôn bốc lên.
Tên Dương Đằng chết tiệt!
Giang Duy cúi đầu mắng, khó trách cuối tuần cũng không thấy bóng dáng đâu, hóa ra là về quê rồi.
Nghe nói quê hắn ở Hồ Nam hay sao đó? Thực xa xôi đi?
Hai người này quan hệ cũng đã tới ba năm rồi, tuy là cũng có cãi nhau ầm ĩ, chính là chưa có lần nào mà Lí Tu lại phải bò đến pub, uống rượu giải sầu như thế này…
“Về quên thì có làm sao đâu?” Hắn xoa xoa đầu nàng. “Đừng có nghĩ bậy, chắc là đi vội quá nên không kịp báo ngươi biết thôi?” Miệng thì nói vậy, nhưng hắn là đang giương nanh múa vuốt nhìn Lí Hiên, hua hua vài quyền.
Đồ thấy chết mà không cứu, lần sau nhất định ta sẽ trừng phạt ngươi!
“Mà nếu hắn có rời bỏ ngươi thì sao chứ? Là thiệt cho hắn mà thôi! Là hắn không xứng với ngươi – một nữ cảnh sát!”
Còn về phần nữ cảnh sát của chúng ta thì sao đây? Trên bàn bày tám chai rượu trống trơn…
“Nam nhân trong trấn không đủ cho ngươi tìm sao? Ngày mai ta sẽ dán bảng tin để bọn họ đến tìm ngươi vậy!”
Hắn đỡ Lí Tu đứng dậy, lau đi giọt lệ vương trên khóe mi nàng, “Đây là Lí Tu mà ta biết sao? Là người lệ thuộc vào kẻ khác sao? Khí phách khi ngươi bắt trộm đâu rồi! Dương Đằng là cái thá gì chứ!! Chờ hắn trở về, ngươi nếu còn tình cảm, liền đem hắn nhốt trong nhà lao đi, nhốt đến khi nào hắn không dám lí khai ngươi nữa thì thôi! Bằng không đẩy hắn tới Hắc Long Giang! Coi như không biết!!”
Giang Duy khí thế hào hung nói, phân nửa là để an ủi Lí Tu.
Hắn đây cũng không biết hai người họ cãi nhau vì sao, Lí Tu hiện tại cũng không cách nào nói hắn biết, hắn chỉ có thể cố hết sức xoa dịu tâm tư nàng, giúp nàng không vì túng quẫn mà bỏ mạng nơi ngõ nhỏ.
Ai, tình yêu a…
Bên kia, Lí Hiên vui vẻ thưởng thức lý rượu thứ bảy, là sự pha trộn giữa Brandy với Whiskey cùng
n loại rượu khác, còn được bỏ thêm chút nước quả, màu sắc mĩ lệ cực kì, so với rượu vang còn muốn hấp dẫn hơn vài phần.
Lí Tu ngẩng đầu cười, vừa cười vừa khóc làm người ta muốn sởn gai ốc, “Đầu…”
“Ân?” Muốn nói cảm ơn sao? Không cần khách sao.
“Ngươi nói nhiều quá đi…”
Bùm một tiếng, Lí Tu ngã ra khỏi lòng Giang Duy. (Có thể dùng từ bùm được sao?- Lời tác giả)
Tuy là không được xưng là “nghìn chén không say”, cơ mà nàng cũng coi như là nữ trung hào kiệt đi.
“Như nào lại nói ta nhiều lời chứ… = =” Thực là, nàng cũng không buồn ngẫm lại xem ai ngồi đây bội nàng uống rượu ở quán chứ…
Bất đắc dĩ đem Lí Tu nằm trên ghế, còn cởi áo khoác đắp lên cho nàng khỏi cảm lạnh, hắn làm đội trưởng thật không dễ dàng mà? Bình thường công tác đã phải gánh mọi mắng chửi do mấy tiểu tử mới vào dây ra, đời thường còng phải dốc lòng nghe người ta kể khổ, có lần một nữ đồng nghiệp còn chạy tới hỏi hắn hôm nay nên ắn gì… = =
Ai, làm cấp trên thật khó mà…TT
Gọi điện cho thanh mai trúc mã của nàng là Lưu Thanh tới đón, cho gã một cơ hội làm anh hùng cứu mĩ nhân, xong xuôi, hắn mới xắn tay áo tới chỗ Lí Hiên giải quyết.
“Ngươi đúng là một kẻ vô lương tâm mà! Cũng không qua tới giúp ta một tay!”
“Ngươi có gì không ổn sao?” Liên tiếp uống vài lý, Lí Hiên đâu óc vẫn còn rất thanh tỉnh, còn có thể thoái thác trách nhiệm, “Ngươi là đội trưởng của nàng, công lao này ta sẽ không cùng ngươi tranh giành.”
“Ngươi còn bao biện!” Hắn tức giận trừng mắt nhìn y, hắn ngồi xuống một ghế gần đó, tầm mắt bị mấy ly rượu có màu sắc mĩ lệ hấp dẫn…
“Ôi chao, còn có thể ngồi thưởng rượu nữa, tiểu tử, ngươi là giấu tài nha.” Nói xong nâng lên một ly, một hơi uống cạn.
“Sách, sao mùi vị kỳ vậy?” Mới nhấp thì có vị ngọt, sau đó hơi cay cay, hắn cũng chưa có thử quá a? Hắn tưởng rượu chỉ để nhắm với đồ ăn thôi chứ?
“Cái này chỉ là hàng thử nghiệm thôi, muốn uống rượu nguyên bản thì phải ra ngoài.” Muốn uống liền uống, cần gì nói nhiều vậy chứ.
“Không cần, bên ngoài ầm ĩ chết.” Hắn đối với loại nhạc đinh tai nhức óc cực kì chán ghét, uống một ly có màu quỷ dị, hắn gợi mên lột mạt cười bất đắc dĩ, “Ta xem ra nên đổi qua nghề bác sĩ tâm lí, có khi còn kiếm bội hơn.”
“Chuyện của bọn họ, chúng ta chỉ có thể đứng ngoài xem thôi.”
“Lí Tu mỗi khi cô đơn cũng chưa từng tới tìm ta nói chuyện, lần sau nhất định phải bắt nàng trả phí.”