Sáng hôm sau, Giang Duy bị đánh thức bởi một hồi chuông cửa ầm ĩ, tuy là nói y phải đi làm, nhưng lại không có vụ gì quan trọng, trước chín giờ thì chưa cần đến cảnh cục. Cùng Lâm Cần nói chuyện lâu quá, không để ý đến thời gian, mãi đến tờ mờ sáng, hai người mới lưu luyến gác máy, cho nên, y cùng lắm mới ngủ được một hai tiếng.
“Ai vậy, chết tiệt, mới sáng sớm đã phá mộng đẹp của ta a…” Bất mãn lẩm nhẩm, Giang Duy đầu tóc bù xù như tổ chim, bò ra mở cửa.
Hóa y vẫn biết đến từ “quấy nhiễu mộng đẹp của người ta” a…Nửa đêm qua, y không phải cũng đã phá giấc nồng của Lâm Cần đó sao…
May là Giang Hoài là đứa hiểu chuyện, có thể tự mình chăm lo cho sinh hoạt thường ngày, nếu giao chỉ trông đợi vào cha là Giang Duy, không chừng, hắn sợ là đã cùng
tiểu la bặc đầu1 anh dũng hi sinh rồi.
“Ai đó?”
Nguyên lai định mắng chửi một hồi cái tên hỗn đản kia, nhưng mới mở cửa, Giang Duy liền ngây người.
Đứng ngoài cửa, là người rõ ràng mới gặp tối qua, Lí Hiên, và…Dưới chân hắn là cái túi lớn, chứa toàn bộ tài sản của hắn…
“Buổi sáng tốt lành.”
Lí Hiên cười, nụ cười phi thường sáng chói, rực rỡ đến mức Giang Duy phải nheo mắt lại, không dám nhìn thẳng.
Sau này, xin chỉ giáo thêm.
Kiến chiêu sách chiêu2, chỉ Lí Tu mới làm được
“Ai nha, Giang Duy, nghe nói Lí Hiên bên Nam sở chuyển đến nhà ngươi ở? Hai người các ngươi giao tình không tồi nha…”
“Tiểu Giang à, thêm một người thêm phiền a, nếu có thể đem Lí Hiên đến Đông sở, ta xin mời ngươi một chầu! Tiểu tử Lí Hiên kia không tồi a, có khả năng, lại khiêm tốn, chính là hơi ít nói một chút…”
“Hắc, ngươi thì biết gì? Người ta gọi đấy là lạnh lùng! Cool, lạnh lùng, biết chứ? Ai nha, tiểu Giang a, khi nào bảo Lí Hiên đến nhà chúng ta ăn đi, hắc hắc, người biết mà, con gái nhà bọn ta chính là có để ý hắn a…”
…
Chưa đầy một buổi sáng, dường như cả Đông trấn ai ai cũng biết chuyện Lí Hiên chuyển tới nhà y ở, bao nhiêu náo nhiệt, có bấy nhiêu ồn ào, có mấy người còn muốn gả con gái cho, bất quá cũng chỉ là một nam nhân lớn lên hơi đẹp trai tí thôi, có cần thiết phải phô trương đến vậy không…
Giữa trưa, Giang Duy bị mọi người làm phiền, trong lòng thầm đem Lí Hiên mắng nghìn lần, không phát hiện hai mắt y thâm quầng do thiếu ngủ sao? Không biết y cần yên tĩnh nghỉ ngơi sao?
Cơ mà trước mặt y lúc này toàn là các bậc cha chú cả…Y có thể nói gì đây?
Giang Duy nghĩ, nếu như có vị anh hùng nào tới đây cứu y lúc này, y nhất định cho rằng người đấy mới từ trên núi Quang Phúc tu luyện xuống, phù hộ cho người tốt sống bình an cả đời a.
Cơ mà Phật Tổ cũng không rảnh để mà nghe lời khẩn cầu của Giang Duy, hay là Thượng đế Tây phương Jesus kia cũng thế, đến thiên thần chẳng cử đến một vị nào.
“Ai ai ai, làm sao mà nhiều người vậy a? Liên hoan mà không gọi ta đến?”
Mọi người đang tranh luận sôi nổi, đột nhiên truyền đến thanh âm chói tai, nga, không, là giọng nữ dễ nghe.
Mọi người quay đầu nhìn –
Lí Tu một thân cảnh phục đang đứng ở cửa, trên mặt còn nở nụ cười quỷ dị…
“Này không phải Trương bá bá ở Nam sở sao? Như nào lại tới đây? Tìm sở trưởng của bọn ta uống trà hả? Vừa hay, Lí Sở của chúng ta mới đi vắng, nếu như ngài không chê, ta tới bồi ngài? Thuận tiện ta cũng có chuyện muốn tâm sự với các ngươi? Ngươi cũng phải biết, bọn ta mà thiếu hắn, nhất định sẽ loạn a…”
A? Muốn tới đây đoạt người sao?
Trương cảnh sát vừa nghe, vội vã dọn đồ, chuẩn bị chuồn.
“Không, không, không, ta là tiện đường tới thôi, ta có chuyện gấp, đi trước a…” Con gái a, cha không giúp được rồi, gặp phải người này, có khi con rể còn chưa thấy, đã bại trận rồi.
“A? Có việc gấp sao?” Nàng còn chưa nói đến chuyện chính a…
“Vậy…” Lí Tu cười thầm đánh giá vài người, “Lưu tỷ?”
“Là đi ngang qua thôi, bọn ta cũng chỉ là tiện đường thôi mà…Bọn ta đi đây!”
Vài người hoảng hốt bỏ chạy, cũng thật ăn ý đi.
Lí Tu cô nàng này, kì thực không tồi, gia thế tốt lại xinh xắn, có điều, ân, lại thích đe dọa người khác…
Ân, nói tóm lại chính một cô gái khỏe mạnh.
Nhưng…Bọn họ chính là sợ loại này a…
Còn vài nhóm ở lại hỏi, Giang Duy những lúc như thế này là vô dụng a? Vài người cũng không đối phó được, xem Lí Tu đi, người ta chỉ nói mấy câu đã đuổi hết đi được rồi.
Ai, này không phải đều là người nhà tiểu Giang sao?
Những người đó có chức vị cao hơn y, tuổi cũng hơn vi khá nhiều, y có thể làm gì được? Hơn nữa, người ta hôm nay không phải rất có tinh thần sao, y bình thường thì có thể chống lại, còn hiện tại thì sao? Y chỉ muốn ngủ một giấc thôi…
Lí Tu thì khác, Lí Tu là ai chứ?
Con gái Tây sở trưởng, bạn gái của Đông sở Dương Đằng, trưởng trấn cũng là anh em kết nghĩa của nàng…= = Người ta là có chỗ dựa vững chắc a…
Bất quá cũng đừng cho Lí Tu tới giúp người là có ý tốt, trong từ điển của nàng là không có hai chữ này a. Nàng không phải muốn đuổi tất cả mọi người đi là để tự mình nghe tin đó sao…Ha ha…
Lí Tu nhớn mi, kéo một cái ghế ngồi bên cạnh Giang Duy, vẻ mặt cùng cái hội bát nháo đói khát kia như nhau, khiến Giang Duy thấy gió lạnh từng cơn…
“Đầu, người cũng thật không chút suy nghĩ, Lí Hiên muốn ở lại nhà ngươi mà không nói ta một tiếng, ta tới quét dọn giúp a!”
tất nhiên, quét tước là giả bộ, nhân cơ hội tiến tới điều tra nơi riêng tư là thật.
“…” Buồn ngủ lắm rồi, y cái gì cũng không muốn nghe…
“Ta nhớ nhà ngươi chỉ có hai phòng thôi mà? Vậy Lí Hiên ngủ ở đâu?”
“…” Nàng moi tin rốt cục là để làm gì chứ?
Không nghe, không để ý, không nói, chính sách “Ba không” được Giang Duy thực hiện triệt để.
Đem nàng hóa không khí à? Lí Tu thở mạnh, ngữ khí khó tả, “Vậy về sau ta mỗi ngày đều đến nhà ngươi ăn cơm đi? Ta nghĩ, ngươi cũng sẽ không để bụng nga?”
Không trả lời hả, cũng có dũng khí chống lại nàng hả, dù sao, nàng cũng có cả đống cách để moi tin của Lí Hiên ra…
Lí Tu cười đắc ý, quả nhiên làm cảnh sát khiến tài năng của nàng bị vùi dập a…
TT Được rồi…Giang Duy thừa nhận…Chức đội trưởng của y đối với Lí Tu là vô dụng…Lãnh đạo thì có ích gì…Nàng ngay là lão cha là sở trưởng cũng không lưu tình mà gọi là “lão già” a…Y là một con ngựa giấy, có thể là gì được nàng… = =
So với đối đầu với quấy rầy không ngừng của nàng, chi bằng hiện tại khai ra. Nếu không nàng chạy tới chỗ Lí Hiên hỏi, không chừng sự việc càng thêm khó cứu… = =
“…” Giang Duy trầm mặc một lúc, “Hắn cùng Giang Hoài ngủ chung.”
“Nga?” Ngữ khí hoài nghi.
“Nếu không ngươi nghĩ hắn ngủ đâu a?!” Giang Duy trừng mắt, cái tên chết tiệt, y lưu lạc đến nước này, không phải do nàng làm hại?
Vốn nghĩ, Lâm Cần nói cũng có lí, nếu đối Lí Hiên không chút cảm giác, có lẽ y sẽ chẳng để ý đến vấn đề của hắn đâu.
Nếu y ngay từ đầu đã xem Lí Hiên là bạn như Lâm Cần, như vậy, rượu say loạn tính, y cũng không để trong lòng, nhưng y có phiền não a.
Đại khái giống như Lâm Cần nói, y là đã sớm để ý Lí Hiên rồi đi.
Ai ╮(╯▽╰)╭, quả nhiên sức quyến rũ của vẻ ngoài rất lớn a…Ngay cả y cũng không chông lại được, phải hạ vũ khí đầu hàng…
Ở chung cũng chẳng sao, có điều Giang Duy không nghĩ Lí Hiên lại nóng vội đến vậy, sáng hôm sau đã xách đồ đến nhà y rồi. Chẳng lẽ hắn không sợ y đổi ý? Hắn sao tự tin là y sẽ để hắn trụ lại chứ?
Không được, đợi về nhà phải hảo hảo tra hỏi mới được.
“O(∩_∩)O~ Ha ha…” Lí Tu mờ ám cười cười, “Đáng tiếc ngươi là nam nhân a, bằng không một người tốt như Lí Hiên ngươi không nắm được, cũng thật lãng phí a.”
Là y bị bắt a, nói ra thì có gì hay ho chứ? “ = = Ngươi sao không nói đáng tiếc, Lí Hiên là đàn ông?”
“Ha ha…Không phải điều kiện của hắn sơ với ngươi tốt hơn nhiều sao?”
“Ta nhớ ngươi bình thường mở miệng là, tiểu tử Giang Hoài kia cho ta nhiều lợi thế hơn, không lẽ vẫn còn kém Lí Hiên?”
“Ha ha…Đầu, ngươi không phải ghen tị đấy chứ?”
“Phi! Ai ăn dấm chua chứ? Được rồi, ngươi mau đem tài liệu buổi sáng ở Lí việc qua đây, chiều ta họp.”
“Đầu, là đánh trống lảng hả!” Lí Tu bất mãn chu miệng.
“Ngươi quản được ta chắc!”
Nháy mắt, Giang Duy cũng chẳng buồn để ý đến nàng nữa, cùng cái người này nói chuyện, thật mệt mỏi!
Không bằng hảo hảo ra chợ, xem buổi trưa ăn gì ngon, trong nhà cũng có một anh giai nấu cơm cho rồi, phải tận dụng, thỏa mãn khẩu vị của mình a…
Hắc hắc…Lí Hiên a, chỉ mong hắn sẽ không hối hận chính mình ngu ngốc lại đến nhà Giang Duy…Hắc hắc…
Hết chương 21
1:
tiểu la bặc đầu: là Tống Chấn Trung, là liệt sĩ trẻ tuổi nhất Trung Quốc cũng như trên thế giới. Cha mẹ là Đảng viên. Khi Chấn Trung được tám tháng, cha mẹ em bị bọn phản động bí mật bắt, em cũng bị mang vào ngục. Sau đó, hắn tám năm liền sống trong tù, ăn uống kham khổ cho nên cơ thể phát triển không bình thường, tám chín tuổi, trông em như một hài tử bốn năm tuổi, đầu to, nên mọi người gọi em là “đầu củ cải”. Có công lớn trong việc mật thám tin địch. Khi bị phát hiện, bọn phản động đã dùng lưỡi lê giết hại dã mãn cha mẹ Chấn Trung ngay trước mặt em. 6/9/1949, Chấn Trung hi sinh khi mới được 9 tuổi. =((
2: kiến chiêu sách chiêu: giống như đi đến đâu hay đến đó, bước một bước tính một bước