Ha ha… Lí Hiên cười cười, hắn đương nhiên biết không lừa được Giang Duy, “Lí Tu cùng ngươi tình cảm hảo tốt nha.” Hắn cùng Lí Tu lén lút gặp nhau trò chuyện, hắn tin tưởng Lí Tu cũng không muốn cho Giang Duy biết nàng có suy nghĩ như vậy đâu…
“Là đương nhiên, chúng ta chính là đã biết nhau hơn hai mươi năm rồi,” Giang Duy xoay người, nằm phè lên giường, nhìn trần nhà, “Ta nhớ hồi nhỏ, cha ta còn định hứa hôn cho ta cơ, may mà Lí Sở không đồng ý a, bằng không, có khi, Giang Hoài đã là con của ta với nàng rồi.”
Ngẫm lại, phải vô cùng cảm tạ Lí Sở anh minh a, bằng không, đời này của y, nhất định sẽ bị hủy trong tay nàng…
“Đúng rồi, hôm nay ngươi không thấy Dương Đằng à?”
“Sớm đã gặp rồi, trên cổ bên phải còn có một dấu răng nữa.” Khắc sâu đến vậy, hẳn là cắn không nhẹ đi…= = Chắc là Lí Tu kia cắn rồi, chậc, hạ răng thật không lưu tình.
“Hahaha…Ngươi cũng thấy? Mất mặt muốn chết! Trời nóng như này, hắn sẽ không mặc áo cao cổ được, mang theo dấu răng đi khắp hang cùng ngõ hẻm tuần tra, thể diện của Đông cảnh, bị hắn hủy hết mất thôi…” Rõ ràng là cười trên nỗi đau của người khác mà…
“Ngươi, cái này là cười trên nỗi đau người khác a.”
“Hắn đáng bị vậy!” Nếu không tại hắn, y cùng Lí Hiên làm sao lại có một vụ rượu say loạn tính a? Tuy là nói, y cùng Lí Hiên sống chung không tồi, nhưng mà, cũng không xóa bỏ được lỗi lầm của hắn a!
Giang Duy nhúng vai, bò đến bên, “Ngươi có nghe chưa? Hắn lần trước vội vã về quê là vì mẹ hắn muốn bức hôn a!”
“Nga? Ngươi chưa nghe sao?”
“Ngươi không để ý, ta đây là cấp trên, không thể thua kém Lí Tu a…”
“Ép cưới có gì hay chứ? Dương Đằng không phải đã có bạn gái rồi sao?” Muốn kết hôn, hai người ấy trực tiếp tới phòng dân chính là có thể làm giấy đăng kí a.
“Nhưng lo lắng vậy cũng đúng, mẹ hắn chưa từng gặp Lí Tu a, đừng nói đem nàng về ra mắt, đến điện thoại, Dương Đằng cũng không để hai người gọi tới một cú.”
“Ân?” Cái này kể cũng lạ, bọn họ không phải cũng kết giao lâu rồi sao? Thế nào còn chưa đem tới ra mắt cha mẹ a? “Vì sao a, Lí Tu cũng không phải xấu xí mà.” Tuy là cái tính của nàng có điểm thất thường, nhưng muốn ngụy trang thành ngoan ngoãn, chính là cũng lừa được mẹ hắn đi?
“Cái này ngươi không biết? Mẹ Dương Đằng cũng là một chủ nhà rất phiền phức, thích rắc rối, cùng Lí Tu là kẻ tám lạng, người nửa cân a, hơn nữa, người ta còn là thành viên trong liên hiệp chống bạo hành phụ nữ, hắn là lo hai ngươi đó gặp nhau, hắn sẽ không còn được trải qua những tháng ngày hạnh phúc nữa a!”
“…Thì ra vậy, Dương Đằng cũng thật vất vả đi…Lí Tu không biết sao?”
“Không biết.”
“A? Không sao, việc này ngươi cũng biết, làm sao nàng không biết cho được?” Cho dù Giang Duy thích làm việc xấu này không nói cho Lí Tu, nhưng với mạng lưới quan hệ của Lí Tu, không lí nào nàng lại không biết.”
Nhìn thấu suy nghĩ trong bụng Lí Hiên, Giang Duy quỷ dị cười, “Bởi vì Lí Tu là người đem tất cả tâm tư đặt lên người khác, từ lúc Dương Đằng cũng nàng hòa hợp, nàng sẽ không tốt tâm tư đi bới rắc rối từ hắn.”
“… = = Ta cảm thấy…”
“Ân?”
“Hai ngươi không nên làm cảnh sát nữa, ngươi nên học trường nghệ thuật, còn Lí Tu làm nhà báo là hợp… = =” Hắn đáng tiếc lắc đầu, thật sự là lãng phí nhân tài a…
Giang Duy cùng móng vuốt cào hắn, “Đúng rồi, cha mẹ người làm gì?” Lại nói, y đối với Lí Hiên là hoàn toàn không biết gì hết, chút tư liệu cỏn con cũng là do Lí Tu cung cấp cho T_T, thất bại, thất bại a…
Lí Hiên hoài nghi nhìn y, mấy thông tin này, hẳn là trong hồ sơ phải viết rồi chứ? Y như nào không biết? “Kinh doanh a, Lí Tu không nói cho ngươi?” Y từ khi hắn tới Đông trấn, đều thu thập thông tin đủ cả…
“Là kinh doanh gì?”
“Không biết.” Hắn thẳng thắn lắc đầu đáp.
“Không biết? Ngươi trêu ta chắc?” Y hai mắt lóe sáng nhìn hắn, đó là cha mẹ hắn a, ở đâu cũng không biết sao? Hắn như vậy cũng là con? Hay là…Hắn cố ý dấu y?”
Lí Hiên lạnh lùng nhún vai, “Ta thật không biết, năm kia hai người họ đi Đài Loai bán hoa quả, năm ngoái tới Vân Nam buôn thảo dược, có trời mới biết năm nay họ ở đâu…”
“…”
“Bất quá, ta có thể khẳng định, hai người họ vẫn còn đang ở Trung Quốc.” Lí Hiên nghĩ nghĩ một lát, cấp cho y một câu, cũng khó tính đây là câu trả lời a.
“Vì sao?”
“Bởi vì bọn họ ngoại ngữ mù tịt, một câu “Hello” nói cũng không xong, còn muốn ra nước ngoài buôn bán được.” Thật kì quá, tiếng Anh của hắn đạt loại giỏi a, là di truyền từ ai vậy, chẳng nhẽ là từ đời trước?
“…Không biết ai nuôi lớn ngươi a…” Y lẩm bẩm.
“Ngươi nói gì cơ?” Lỗ tai có điểm ngứa, không giống mấy lời khen ngợi nha.
“Không có, ta đang nghĩ ngày mai nên ăn gì a.” Người kia lập tức bày ra bộ dạng nịnh hót tươi cười.
“= = Ngươi đổi đề tài cũng thật nhanh đi…” Ứng phó nhanh thật, may mà hắn cũng đã tiếp xúc một thời gian, khá quen thuộc rồi, bằng không nhất định theo chẳng kịp = =
“Hahaha…” Giang Duy cười gian vỗ vỗ vai hắn, “Là thói quen, thói quen thôi…”
“Vả lại…Đúng rồi, còn không phủi đi?” Vừa nhìn Giang Duy bộ dạng le lưỡi, lẩn lẩn đi, hắn đột nhiên nhớ ra, “Còn không mau dọn?”
“Ta, không phải quên rồi sao…” Dữ tợn vậy làm gì a… = =
“Đừng quên ngươi là người có lỗi trước! Hôm qua bữa trưa của ta, ngươi cũng quên! Làm hại ta phải ra ngoài ăn!” Y chỉ là muốn hắn ngày nấu cho y ba bữa cơm thôi mà, có gì quá đáng đâu chứ?
“Ân…” Lập tức cau mày, “Là ngươi sẽ đối ta tốt, chẳng nhẽ những gì những gì ngươi nói đều là dối trá sao? Chẳng nhẽ ngươi là định dùng lời ngon ngọt dụ ta mắc bẫy, sau đó bắt nạt ta?!” Y thật đáng thương a, đã mồ côi cha mẹ, lại còn gặp phải kẻ bạc tình a…
(thỉnh hát khúc dân ca “Tiểu bạch thái”* … = =)“…” Sao lại thành nữ nhân bị bội tình thế này…- – “Ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt sao? Cơm ta nấu, bát ta rửa, ta cất, ta chỉ còn thiếu nước đem đồ cúng ngươi như Phật nữa thôi, ngươi nói từ lúc ta dọn vào đến giờ, ngươi làm được gì a? Không hề! Ngươi cái gì cũng bắt ta làm!”
“…Ân…” Chột dạ… “Kia, quần áo là ta giặt a?”
“ – -” Khinh thường nhìn y, “Đó là máy giặt làm cả, ngươi chỉ có đem quần áo ném vào thôi.” Y còn muốn tranh công?
“…”
“Ta xem a, ngươi là vì muốn thuê một nam giúp việc về, nên mới cho ta dọn vào ở đi?”
“…” Lâm Tử cũng nói như vậy… “Ha ha…” Mấy lời này làm sao nói ra được a, y thật oan ức mà… “Ngươi so với nam giúp việc còn tốt hơn a…”
“Đúng, tốt hơn, có phải vì ta không chút oán than, còn không đòi tiền, đúng không?”
“… Ta nói ngươi đừng so đo nữa mà…” Thật khó chịu.
“Này không gọi là so đo,” Lí hiên từng từ rõ ràng nói, “Ta là thật tâm muốn cùng ngươi sống chung, cho nên, ngươi ngày mai, vẫn phải quét dọn!”
“Ta là thật tâm muốn sống cùng ngươi”. Lúc Giang Duy nghe đến lời này, thất thần một lát, lời này, cũng chưa có ai nói với y, ngay khi y đang động tâm bời lời của hắn, Lí Hiên lại lập tức đẩy hắn xuống vực thẳm…
Ai ╮(╯▽╰)╭, làm thì làm, Giang Duy trong bụng nói, chỉ cần Lí Hiên sau đó không hối hận là được.
Ân, có một số người không làm việc nhà, cốt là vì lười biếng, nhưng Giang Duy a…cũng chỉ có thể nói y trời sinh không có khả năng tự chiếu cố mình tốt, dọn dẹp nhà cửa. Lau nhà thì sẽ làm cả sàn ngập nước
(hồi trước, y là đợi sàn khô = =), rửa bát mười cái có thể làm vỡ tới năm
(cho nên nhà y dùng chủ yếu là đồ nhựa hoặc inox), nấu nhiều cơm, chí ít cũng có thể ăn, không đến nỗi ngộ độc, có điều hơi khó ăn chút…
Dù sao cũng chỉ là khó ăn thôi, không phải không thể ăn a…Bằng không, Lí Hiên nghĩ tại sao y phải ra ngoài ăn nhiều năm đến vậy chứ?
Ai, hi vọng Lí Hiên từ từ sẽ hiểu được Giang Duy, đừng không chút kiên nhẫn, vứt bỏ y a.
Hết chương 28
* Tiểu bạch thái: là dân ca tỉnh Hà Bắc, nói về một tiểu cô nương mô côi mẹ, cuộc sống bi thảm vô cùng.