Cuối tuần, khó có được thời gian nghỉ mà hai cha con cùng ngồi trong phòng khách, xem tivi thì cứ xem, chơi điện tử cứ việc chơi, nước sông không phạm nước giếng, đều chỉ chú tâm tới sở thích của riêng mình.
Nhân lúc quảng cáo, Giang Hoài lăn qua bên kia ghế, “Ba ba, tối nay con muốn ăn hải sản.”
Hải sản? Khóe mắt Giang Duy giật giật, “Con có biết cha cùng tôm đời trước là tình địch mà…” Y bị dị ứng tôm a.
Cậu cũng có nói là muốn ăn tôm đâu, y làm gì mà phản ứng gay gắt quá vậy… “Thế thì…o(╯□╰)o cá đi?” Cậu đề nghị.
“Nếu cha mà mang thứ ấy đặt lên bàn, nhất định Lí Hiên sẽ xử tử ta a… = =” Hắn bị dị ứng cá.
Trùng hợp ghê cơ, nhà bọn họ, ba người, một người dị ứng tôm, một người dị ứng cá, còn có một thành viên lại vô cùng ham thích hải sản. = = Thế này thì lúc chọn đồ ăn cũng rất vất vả nha.
Vênh mặt, Giang Hoài bộ dạng “Ta không chết thì ngươi chết”, tiểu tử này, thích cùng cha cậu đùa giỡn lắm hả?
“…Không thì, con chết đói đó…”
Đây là uy hiếp quá lộ liễu đi!
Vốn định nói, chết đói kệ ngươi, nhưng lại nghĩ ra, không đúng a, hiện tại trong nhà, người mua đồ ăn không phải là y a, nấu ăn cũng chẳng phải y, cho nên phải suy nghĩ cũng không phải y nha…Hắc hắc…Đúng nha…
“…⊙﹏⊙b X﹏X Thế thì ăn cua được không…”
“Oh…Yeah….”
Cầm lấy di động, ấn vài phím, tiếng “Bíp bíp” vang lên, Lí Hiên này, thật không theo mốt gì cả, thời nào rồi còn để tiếng chuông chờ cũ rích thế chứ, đợi tối hắn về, y giúp hắn lên mạng tải vài bài nhạc chờ hay ho, lôi hắn vào trào lưu chung…
Điện thoại kêu một lát, liền có người bắt máy.
“Lí Hiên a…Ngươi tan tầm nhớ đi mua đồ ăn.”
Phía đầu dây bên kia, Lí Hiên cau mày, ngữ khí bất mãn, “Vì sao chứ? Ngươi buổi chiều không phải được nghỉ sao?” Hắn đi làm từ tám giờ đến ba giờ, trừ thời gian ăn trưa ra, đến lúc này vẫn còn đang làm nhiệm vụ, hắn chế giễu, ở nhà nghỉ ngơi còn muốn hắn phải đi mua đồ ăn?!
“Ngươi làm sao biết được?” Y hiện tại đang cùng nhiều người bàn luận, “Nhóm ta xuống dưới lòng đất đánh boss.” Trời đất bao la, chơi là nhất.
“….”
“Đi đi…Giang Hoài nói tối nay muốn ăn hải sản.”
“Tôm hả?” Hắn cố tình nói.
“Đi chết đi, cá!”
“Ta gác máy đây.” Xem ai hơn ai.
Y bận rộn, một tay giữ điện thoại, một tay chỉnh nhân vật, “…Cua đi…”
“Biết rồi.” Cua? Thế mà cũng phiền hắn đi mua…Thôi, để Giang Duy đi chọn cái thứ này, cũng phiền lắm.
Lại căn dặn thêm vài câu, đơn giản là buổi chiều có nhân viên công ty điện lực tới thu tiền, người quả lí cũng tới thu phí bảo quản, vân vân, tắt máy, Lí Hiên nhìn di động ba giây, vẻ mặt cứng ngắc cả một ngày dài, cuối cùng cũng lộ ra một mạt tiếu ý.
Buổi tối, ba người cùng đi dọc bờ sông tản bộ.
Giang Hoài sớm đã chạy tới trước xem náo nhiệt, Lí Hiên cũng Giang Duy ở đằng sau chầm chậm, tiêu sái.
So với đám người náo nhiệt, bọn họ thích những con ngõ nhỏ, thanh tịnh hơn.
“Giang Duy.”
Đang đi, Lí Hiên đột nhiên mở lời.
“Gì?”
“…Về sau, ngươi ít đi cùng Tiểu Lưu trong tổ ngươi đi.” Hắn trầm mặc một hồi mới nói.
“Tiểu Lưu? Làm gì? Nàng trêu chọc ngươi sao?” Nàng là cấp dưới của y đã gần hai năm, thái độ cư xử coi như cũng tốt a, sao thế, là không cẩn thận đắc tội hắn a?
Cho dù có người chọc giận hắn, y cũng sẽ không “trả thù” vậy đâu…Hắn cho hắn là ai chứ, lòng dạ hẹp hòi.
“…Ngươi không biết, tin đồn nàng thích ngươi sao, đến cả sở chỗ ta cũng biết?”
“Hả? Tiểu Lưu thích ta? Ngươi đùa à?” Y cùng nàng hơn kém nhau mấy tuổi lận…Hơn nữa, y nghe nói, nàng hình như là còn đang có mang con ai a. Hắn nghe tin này từ đâu vậy? Như thế nào, hắn lại giống Lí Tu, thích nghe tin đồn vậy a… – –
(Ngươi cũng thế còn gì nữa…)“Là do thần kinh ngươi quá chậm, không cảm thấy,” Cái tính ngơ ngơ ngác ngác của y mà đòi có thể nhìn thấy được tâm tư phụ nữ sao? Ngay cả Lí Tu y còn chẳng nhìn thấu được.
“Nàng không đối ngươi có tình ý, sao mỗi ngày đều làm cơm hộp cho ngươi? Ngươi tưởng người ta ăn cơm rửng mỡ mà làm chắc?…Hay là ngươi nghĩ là, nàng chỉ đang luyện tập trù nghệ, “thuận tiện” làm cho ngươi?”
“Ừm…” Nghĩ mới thấy a…Hắn không phải cảm thấy y tốt số hơn những người khác sao…
“Thật à?” Hứng thú với một gã nam nhân đã ly hôn, còn mang theo một đứa nhỏ?
Hắn cau mày, “Thật sự thế nào, ta không biết, dù sao trong viện đều đồn như vậy. Về sau ít cùng nàng ra ngoài làm nhiệm vụ thôi, dù bắt đắc dĩ thì cũng phải kéo theo một người nữa.”
Hắn ban chiều chợt nghe thấy lưu Thanh trong tổ nói cái gì mà, mùa xuân của Giang Duy rốt cục cũng đã tới, linh tinh gì đó, nói đến tận giữa trưa = = Hắn cũng không nói gì thêm, cũng hiểu rõ, “mùa xuân” kia có nghĩa là thời điểm được con gái yêu thích…
Nga? Ra là thế a…
Giang Duy khóe miệng chậm rãi gợi lên, suýt nữa thì cười ra tiếng, “(*^__^*) Hì hì…Lí Hiên a, ngươi có biết chữ “ghen” viết thế nào không?”
Không nhận ra được âm mưu của Giang Duy, hay là vì, đối với lời nói lúc nãy của chính mình cảm thấy có phần không đúng, Lí Hiên không chút suy nghĩ, trả lời, “Làm sao? Không phải là hai nữ tử đứng cạnh nhau*…”
Giang Duy cười càng thêm đắc ý, “Chính là ghen cũng không chỉ có nữ nhân thôi a~” Tuy là đêm x tối, không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chính là y vô cùng chắc chắn, lấy bàn chân y ra bảo đảm, Lí Hiên, hắn đang ghen đi? Hắc hắc ^_^
“…”
Có khi hắn ghen thật.
Chỉ có thể giải thích là vì hắn lúc ấy nửa đêm, nên không để ý.
Cơ mà, ghen, cảm giác này thực xa lạ, thế nhưng lại xuất hiện trên người hắn, nếu như là trước đây, y nhất định sẽ không tin đi. Ha ha…
Nhưng mà, loại cảm giác này, không tồi nha.
Tuy là ghen, nhưng mà là vì Giang Duy mà ghen đó.
Chỉ điểm ấy thôi, cũng đủ để y không bài trừ từ “ghen” này rồi.
Thấy Giang Duy thoải mái bước lên phía trước, đắc ý sao?
Thôi thì kệ y thoải mãn đi.
Hết chương 34
* Ghen: 妒: ghép từ chữ nữ (女) + hộ (户 ) + nữ (妒)