Bình Hoa, Chào Anh

Chương 17

Châu Hiểu Ngữ bay đến vùng tây bắc, một đường chỉ thấy màu xanh lá trải dài, từ Tây An đi tiếp về phía tây, những con đường đất vàng càng lúc càng nhiều, những cánh đồng trên đồi núi phía nam được cây xanh che phủ, dường như càng đi về phía tây bắc thì lại càng lộ ra màu vàng của đất.

Qua Tây An, nhìn xuống mặt đất qua khung cửa kính máy bay, rừng bê tông cốt thép của thành phố chẳng hề thay đổi. Đến khi bay lên cao, tầm mắt mở rộng mênh mông, trên cánh đồng chẳng có chút màu xanh, nơi đất bằng trên đỉnh núi trông như bức ảnh đen trắng nhiều năm trước, chỉ là một màu tĩnh lặng.

Cô hạ cánh, lập tức cảm thấy nhiệt độ giảm hẳn. Tây Bắc đã vào mùa rét đậm, người đến đến đi đi ở sân bay cũng mặc toàn áo khoác to sụ hoặc là áo lông vũ dày.

Ra đến cửa, Châu Hiểu Ngữ rướn cổ ngóng hàng người đến đón Trong điện thoại Ngụy Mẫn Chi có nói sẽ để cháu trai mình tới đón cô, đối phương dạo gần đây có thời gian rảnh nên cũng chạy qua giúp một tay. Lúc cô đang nhìn ngó thì thấy có người gọi to, “Châu Hiểu Ngữ…”

Cô giật mình nhìn lại, một thanh niên mặc áo lông vũ màu đen vẫy tay với cô, sải bước dài tiến lại, nhận lấy va li của cô, “Cô tôi bảo tôi tới đón cô.”

Thanh niên này cao lớn, chắc cũng phải một mét tám, cắt đầu đinh, ngũ quan sáng sủa, cười nhe hàm răng trắng cứ như thấy bạn cũ lâu không gặp vậy, “Có phải đã lạnh cứng rồi không?”

Châu Hiểu Ngữ cười, “Không đâu, lúc tôi đến cũng có chuẩn bị sẵn rồi.” Trên người cô mặc một chiếc áo lông vũ mỏng, chỉ chịu được gió lạnh, nếu không phải được đối phương đứng chắn cho chắc giờ đã lạnh cứng cả đầu ngón chân rồi.

Người thanh niên kia khoác một chiếc áo dày cộm lên người cô, “Đây là áo của chị Lâm, tôi mượn giúp cô đấy, cô mặc tạm đi đã. Lát nữa chúng ta vào thành phố mua thêm mấy chiếc áo dày nữa, còn phải mua chút đồ dùng sinh hoạt xong mới quay về được. Tối nay về đến nơi là tốt rồi.”

Mặt Châu Hiểu Ngữ sáng rực, “Chị Lâm cũng tới à?”

Lâm Tịnh là thành viên nòng cốt của tổ chức công ích Nhụy Nhụy, lớn hơn Châu Hiểu Ngữ mười mấy tuổi, tính cách nhanh nhẹn cởi mở, quan hệ với cô rất tốt.

Người thanh niên kéo va li của cô, vươn tay sang, “Làm quen một chút, tôi tên là Ngụy Thần.”

Châu Hiểu Ngữ thò mấy ngón tay ra bắt tay với anh ta, tay nam giới to lại có lực nắm lấy tay cô, ấm áp khô ráo, thoáng cái đã lịch sự thả ra.

Ngón tay của cô dễ lạnh, đến mùa đông rất khó giữ ấm, Ngụy Thần dúi cho cô một đôi găng tay, “Đeo vào.”

Ra khỏi sân bay, Ngụy Thần lái chiếc xe chở hàng đến, mở cửa trước cho cô lên ngồi ghế lái phụ, hai người tiến thẳng về hướng thành phố. Có thể nhận ra anh ta là người rất cởi mở, trong tình trạng hai người chẳng thân thiết gì mà anh ta cũng có thể nói chuyện được, “… Cô tôi mới phẩu thuật sỏi mật được khoảng hai tháng chứ mấy. Lần này cô muốn đến tây bắc, cha tôi cản cũng không lại, vừa hay tôi về nghỉ phép nên bảo tôi đi cùng chăm sóc cô, nhân tiện làm chân chạy việc. Thật không ngờ lần này cô lại đến nơi hẻo lánh như thế. Lúc trước tôi chỉ thấy những vùng nghèo thế này trong bản tin thời sự, còn có người ở trong động nữa chứ…”

“Chị Ngụy phẩu thuật à? Không thấy chị ấy nhắc đến, tôi cũng lâu lắm rồi không liên hệ với chị ấy.”

Ngụy Thần liếc cô kỳ lạ, dè dặt hỏi, “Cô tôi… lớn tuổi hơn cô nhiều lắm đúng không?”

Lúc Châu Hiểu Ngữ lên đại học, lần đầu gặp Ngụy Mẫn Chi đã biết bà còn lớn tuổi hơn mẹ ruột Diệp An Ninh của mình nhiều.

“Đúng thế, làm sao à?”

Ngụy Thần lầu bàu, “Cô gọi cô tôi là chị, tuổi tác hai chúng ta có vẻ cũng không chênh nhau là bao, tôi có khi còn lớn hơn cô nữa, sao cứ thấy vai vế chênh lệch quá vậy?”

Châu Hiểu Ngữ chưa từng nghĩ đến vấn đề này, ngập ngừng một lúc mới bảo, “Hay là… anh gọi tôi là dì, tôi cũng không phản đối đâu!”

Ngụy Thần bật cười, “Có bà dì nào trẻ tuổi như cô sao?”

Nhờ câu chuyện đùa này mà không khí giữa hai người cũng thoải mái hơn nhiều. Ngụy Thần mặc dù nhìn có vẻ tùy tiện nhưng thật ra lại rất tinh tế, vừa nhìn Châu Hiểu Ngữ cậu ta đã nhận ra cô khách sáo xa cách, bèn tận lực tìm đề tài để nói. Đến khi vào nội thành Lan Châu mua áo khoác lông vũ dày cho cô và giúp mấy người Ngụy Mẫn Chi mua đồ dùng sinh hoạt xong thì hai người đã thân thiết hơn nhiều.

Trong lúc mua đồ dùng còn xảy ra một chuyện rất thú vị.

Lần này trong đoàn trừ Ngụy Thần là nam ra thì toàn bộ đều là nữ cả, băng vệ sinh là thứ không thể thiếu, thế nhưng lại mang hơi ít. Lần này Ngụy Thần vào thành phố đón Châu Hiểu Ngữ, Ngụy Mẫn Chi bèn tranh thủ ghi luôn vào trong giấy.

Vào siêu thị, Ngụy Thần dựa theo danh sách mua đồ, đến mục băng vệ sinh thì dừng khựng, mặt đỏ bừng, mắt cũng chẳng dám nhìn Châu Hiểu Ngữ.

Châu Hiểu Ngữ thấy bất thường mới tốt bụng hỏi một câu, “Sao thế?” Cậu còn chưa kịp trả lời điện thoại cô đã réo vang, nhấc máy lên vừa chào một tiếng “Anh Minh” thì Ngụy Thần cũng gom đủ can đảm hỏi cô, “Băng vệ sinh mua của hãng nào?” Lúc ra khỏi cửa Ngụy Mẫn Chi có dặn lúc mua cậu cứ hỏi Châu Hiểu Ngữ là được.

Châu Hiểu Ngữ lướt mắt qua giá hàng trước mặt, chỉ cho cậu ta, “Sofy đi.”

Ngụy Thần đứng trước giá hàng, chỉ vào một đóng gói hồng với đen, “Mua màu nào?”

Châu Hiểu Ngữ bổ sung kiến thức cho cậu ta, “Mua màu hồng gấp đôi màu đen. Màu đen dùng ban đêm, màu hồng dùng ban ngày.”

Ngụy Thần mặt đỏ bừng đi lấy đồ, đầu bên kia điện thoại lại im thin thít. Châu Hiểu Ngữ gọi thêm một tiếng “Anh Minh”, đầu bên kia vẫn không phản ứng gì, cô nhấc điện thoại ra khỏi tai nhìn màn hình, thấy vẫn đang trong cuộc gọi, cảm thấy rất khó hiểu, “Chẳng lẽ không nghe được?”

Đầu bên kia đột nhiên vang lên giọng Giản Minh, “Cô đang ở với ai thế? Chị Ngụy là đàn ông?”

Châu Hiểu Ngữ suýt nữa thì phì cười, đi ra chỗ khác mới cười nhẹ trả lời, “Anh nói bừa gì thế? Chị Ngụy sao lại là đàn ông được, người vừa nói là Ngụy Thần, cháu của chị Ngụy.”

Tôi hôm qua Giản Minh đã lên mạng tìm thông tin về tổ chức công ích Nhụy Nhụy, “Không phải nói toàn bộ đều là nữ sao? Sao lại có đàn ông?”

Giờ Châu Hiểu Ngữ mới phát hiện Giản Minh còn có bệnh thích tìm hiểu đến cùng, “Anh Minh, sức khỏe của chị Ngụy không tốt, mới vừa phẫu thuật cách đây không lâu, anh trai chị ấy không yên tâm nên sai con mình đi làm chân chạy việc, thuận tiện chăm sóc chị ấy luôn.”

“Ồ, ra là thế.” Giọng nói trong điện thoại nghe hơi lạ, hình như Giản Minh vẫn còn hơi tức giận, “Sáng sớm cô đi sao không nói với tôi một tiếng?”

Châu Hiểu Ngữ không ngờ anh vẫn còn để bụng chuyện này, “Anh Minh, sáng nay lúc tôi đi trời vẫn chưa sáng, anh còn đang ngủ mà,tôi qua gõ cửa chẳng phải sẽ đánh thức anh sao? Hơn nữa tối qua tôi cũng đã chào rồi còn gì.” Không lẽ mới ngủ một đêm anh đã quên sạch?

Từ lúc hai người quen nhau đến giờ gần như ngày nào cũng dính lấy nhau, còn chưa chia cách bao giờ,tâm tình Giản Minh lúc này nghe có vẻ rất tệ, “Thế cô cũng phải nói với tôi một tiếng chứ, đêm hôm như thế, con gái con đứa lại chạy lung tung một mình. Tôi phải dậy sớm đưa cô ra sân bay mới đúng.”

Châu Hiểu Ngữ không ngờ anh còn định làm thế, lòng cảm động lắm, “Ý tốt của anh tôi xin ghi nhớ, lần sau đi.” Giản Minh còn định nói thêm mấy câu thì lại nghe tiếng người đàn ông kia, “Châu Hiểu Ngữ, mau lên nào, còn lề rề nữa thì phải chạy đường đêm đấy, đường núi không dễ đi đâu.”

“Anh Minh, tôi dập máy đây, bao giờ rảnh lại gọi cho anh nhé.” Cô vội vàng ngắt điện thoại.

Giản Minh ngồi ở phim trường, thấy lòng trống rỗng.

Hôm nay cảnh của anh không nhiều, đã quay xong từ sớm, nhưng lại cứ do dự không gọi điện thoại cho Châu Hiểu Ngữ. Những lời Phương Lược nói như hòn đá đè nặng lòng anh. Thật ra anh rất muốn hỏi Châu Hiểu Ngữ có phải vì sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh nên mới rời đi không, nhưng đến khi cô nhận điện rồi anh lại chẳng hỏi được ra miệng.

Đặc biệt là lúc nghe thấy giọng đàn ông, nghe giọng là biết người đó còn trẻ, liệu có phải về sau sẽ bên cô sớm tối?

Lòng anh nhất thời cảnh giác, nhưng còn chưa tìm thấy cơ hội hỏi thì Châu Hiểu Ngữ đã ngắt điện thoại rồi.

Tôn Kỳ ghé lại hỏi, “Anh Minh, anh đã muốn về nghỉ chưa?”

Giản Minh lắc đầu, anh sợ về phòng sẽ càng nôn nóng hơn, “Lát nữa đến cảnh quay của thầy Trần, tôi ngồi đây học hỏi chút.” Đuổi Tôn Kỳ đi rồi, anh lại gọi điện thoại cho Diệp Lan.

Diệp Lan nghe Giản Minh nhắc đến việc Châu Hiểu Ngữ rời đi thì cũng chẳng giấu giếm gì, “Cậu nói Hiểu Ngữ à, mỗi năm nó đều đi làm tình nguyện cho tổ chức công ích Nhụy Nhụ đó, cũng nhiều năm nay rồi. Chuyện lần này không quan hệ mấy đến cậu, nó là sợ lỡ Phương Lược làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến thanh danh cậu nên mới tránh đi thời gian thôi. Có điều theo cậu thì nó với Phương Lược thật sự không có tương lai gì nữa à?”

Diệp Lan vẫn trông đợi Châu Hiểu Ngữ với Phương Lược thành đôi, cho rằng hai người đó chia tay vốn là vì cha mẹ Châu Hiểu Ngữ tham lam vô độ, khiến Phương Lược phản cảm nên mới nói chia tay.

Nghe nói Phương Lược đuổi theo đến tận trường quay mong tái hợp, sao cứ thấy là lạ.

Giản Minh tiếp xúc với Phương Lược mấy ngày, quả thật càng lúc càng thấy ghét, “Chị Diệp, tôi thấy Tiểu Ngữ không thành đôi với Phương Lược là có phước đấy.”

Diệp Lan không ngờ Giản Minh lại nghĩ thế, “Phương Lược… có chỗ nào không ổn à?”

“Kết hôn xong Phương Lược định bắt Tiểu Ngữ bỏ việc, ở nhà làm bà nội trợ, Tiểu Ngữ không chịu nên hai người mới chia tay.”

“Sao thế được?!” Diệp Lan bắt đầu mắng xa xả, “Phương Lược cho mình là ai thế? Tiểu Ngữ từ nhỏ đã không có cảm giác an toàn, sao có thể dựa dẫm hoàn toàn vào người khác được?” Chị còn tưởng Phương Lược được lắm, ai ngờ chỉ một câu của Giản Minh thôi là đủ để Diệp Lan nổi giận đùng đùng, “Cái tên họ Phương kia mà thật lòng yêu Tiểu Ngữ thì phải ủng hộ nó làm việc nó thích chứ, sao lại ép nó ở nhà làm bà nội trợ? Hắn ta sống ở thời Đại Thanh à, còn sợ phụ nữ ra ngoài lộ diện, muốn về đến nhà là có người hầu hạ?”

Hôm nay tinh thần Giản Minh không tốt, chẳng ngờ lại được Diệp Lan lên dây cót, “Đúng, tôi cũng thấy thế. Tiểu Ngữ với tên họ Phương kia chia tay là chuyện tốt. Hôm nay tên đó còn chạy lại hỏi tôi Tiểu Ngữ đi đâu rồi. Tôi không thèm nói cho hắn!”

“Nói cho hắn làm gì? Về sau Tiểu Ngữ chẳng liên quan gì đến hắn ta nữa cả!”

Có câu này của Diệp Lan, Giản Minh giống như tìm được đồng minh, còn tranh thủ hỏi thăm ngày về của trợ lý mập. Diệp Lan cũng không giấu giếm gì, “Chắc cỡ hai tháng nữa, đến lúc đó Tôn Kỳ cũng nắm rõ công việc rồi, phải về đây thực tập, bên công ích kia hẳn cũng xong xuôi.”

Giản Minh thất vọng, “Thế thì phải qua Tết à?”

Diệp Lan cười, “Cậu lo lắng cho con bé ghê nhỉ? Yên tâm, để nó đi làm từ thiện với Ngụy Mẫn Chi còn tốt hơn để nó về nhà ăn Tết một mình.”

Mấy năm gần đây bà ngoại Diệp Lan mắc bệnh đãng trí của người già, đến sống ở nhà chị. Diệp An Viễn và vợ bình thường bận rộn, thuê người giúp việc rồi mà vẫn chẳng nghỉ được phút nào. Bà đã lớn tuổi, đại tiện tiểu tiện cũng chẳng được sạch sẽ, thường xuyên dây ra các nơi. Tết giúp việc về nhà, hai vợ chồng Diệp An Viễn phải chăm sóc cả ngày,

Tình hình như thế, Diệp An Viễn cũng ngại không dám gọi cháu gái tới nhà ăn Tết, sợ cháu không thoái mái.

Giản Minh không khỏi đau lòng, “Chị nói thế tức là năm nào Tiểu Ngữ cũng ăn Tết một mình à?”

***

Ngày Đông chí, Giản Minh gửi cho Châu Hiểu Ngữ bức ảnh một đĩa sủi cảo nóng hôi hổi, bên cạnh còn đặt một đĩa dầu ớt đỏ.

Châu Hiểu Ngữ: Anh Minh, dạo này diễn xuất của anh đã tăng chưa? Cẩn thận bị đạo diễn Ngô diệt!

Không thể trách cô châm chọc anh được, dạo gần đây Giản Minh thường xuyên thực hiện phương án trả đũa cô, ngày nào cũng gửi ảnh tiệc tùng đồ ăn ngon. Để chứng minh không phải anh tìm trên mạng về, cảnh đằng sau có lúc là Tôn Kỳ, có khi là Thi Khải, thậm chí có ngày thấy cả Tiết Khởi, khiến Châu Hiểu Ngữ tức ngứa răng.

Quãng thời gian này cô theo đoàn người tổ chức công ích Nhụy Nhụy đi về các khu xa xôi hẻo lánh vùng tây bắc, chỉ toàn gặp trẻ con trông nhà, người lớn đi làm, đồ ăn thức uống đều là bỏ tiền góp gạo ăn chung với người dân nơi đó, có lúc phải ăn liền vài bữa mì tôm cho đỡ đói. Thời điểm thế này mà ngày nào cũng nhận được ảnh đồ ăn ngon, Giản Minh căm thù cô đến độ nào vậy?

Giản Minh: Ha ha, hôm nay Đông chí, dâng một đĩa sủi cảo, chúc Mập Mập Đông chí vui vẻ!

Châu Hiểu Ngữ véo chỗ thịt ở eo qua lớp áo khoác dày cộp, cảm nhận rất rõ chỗ xương cốt trên đó, mặt lại càng không phải nói, lúc sáng đánh răng rửa mặt cảm giác đã không còn như trước, lúc ấy mềm mại núng nính, bây giờ tay chỉ toàn sờ thấy xương.

Châu Hiểu Ngữ: … Thật muốn lấy bắp ngô đè bẹp mặt anh!

Giản Minh gửi ảnh đi là xem như xong việc, tâm tình vui phơi phới bắt đầu giục Tôn Kỳ, “Nguội là ăn không ngon đâu.” Từ lúc luyện được cơ bụng tám múi xong, anh ăn uống cũng tính toán rất kỹ, phần lớn thời gian còn lôi cả Thi Khải theo.

Thi Khải vốn chẳng có hứng thú với ăn uống gì mấy, vì thế đối với hành động gọi một bàn đồ ăn, chụp ảnh xong lại đóng gói đem đến cho đoàn làm phim cùng thưởng thức của Giản Minh, anh ta cực kỳ bất mãn, “Anh Minh, anh lên cơn gì đấy?”

Phần lớn thời gian, “đạo cụ” chụp xong đều vào bụng Tôn Kỳ hết, Giản Minh lại còn quan tâm chu đáo, “Không đủ gọi thêm!”

Tôn Kỳ nước mắt rưng rưng ăn hết đồ ăn, cảm động vì thái độ quan tâm chăm sóc của ông chủ và tốc độ tăng thịt của bản thân. Đến khi gọi video call cho Diệp Lan, chị ta vừa trông thấy khuôn mặt béo múp che hết tất cả màn hình của cậu ta lập tức buồn nôn, “Cậu làm sao mà… béo đến mức này rồi?”

Tôn Kỳ: Anh Minh có độc! Muốn đổi việc!

Rốt cuộc cậu đã hiểu tại sao trợ lý trước lại vội vội vàng vàng rời khỏi dây như ma đuổi thế. Cứ dựa vào sở thích không ăn mà chỉ thích ngăm người khác ăn của ông chủ thì chỉ cần là nữ đảm bảo chạy mất dép!

Châu Hiểu Ngữ vẫn chưa biết Tôn Kỳ đã âm thần đóng cái mác “biến thái” lên trán Giản Minh.

Cô nhận được hình sủi cảo, bữa sáng đơn sơ trong bát trở nên khó mà nuốt nổi. Còn chưa và được mấy miếng thì Ngụy Thần đã giục, “Hiểu Ngữ, chuẩn bị xuất phát rồi.” Lúc đi ngang qua còn dúi cho cô một quả trứng gà nóng hôi hổi.

Châu Hiểu Ngữ giữ quả trứng gà trong lòng bàn tay, không nỡ ăn, “Ở đâu ra thế? Chị Ngụy có không?”

Ngụy Thần cười, ra vẻ bí mật, “Mua của chủ nhà đấy, cô tôi có rồi, cô mau ăn đi!”

“Thế anh có chưa?”

“Tôi đàn ông con trai lớn tướng rồi, không thích ăn trứng luộc!” Ngụy Thần cười hớn hở, “Đợi đến lúc về thành phố Lan Châu, tôi sẽ mời cô ăn thịt nướng.”

Châu Hiểu Ngữ bị lời này dụ dỗ, nước miếng ròng ròng, trong đầu đột nhiên nhớ đến hành vi dạo gần đây của Giản Minh… có khi nào anh không phải đang báo thù việc cô đi không chào mà cũng giống như Ngụy Thần, chỉ đang tốt bụng an ủi cái bụng đáng thương của cô thôi?

Dạo gần đây tổ chức công ích bọn họ tập trung đến các trường tiểu học ở vùng sâu vùng xa. Tối hôm qua vừa tới Kê Nhi Câu, ở nhờ tại một nhà dân trong xóm, nộp chút tiền gọi là phí ăn ở.

Ở vùng này, nhà giàu nhất nuôi khoảng hơn trăm con bò Tây Tạng, nhưng số lượng những nhà này rất ít; tiếp đó là những nhà nuôi dê, có được khoảng hai, ba trăm con dê là cũng xem như kinh tế khá giả rồi. Những nhà nghèo khó thì chỉ có mấy mảnh ruộng cằn với vài con dê thôi.

Ngụy Mẫn Chi xin địa chỉ các nơi cần cứu trợ từ một tổ chức công ích ngay tại địa phương, Ngụy Thần dựa theo bản đồ lái xe lần mò đến đây. Nhà tối hôm qua bọn họ xin ở nhờ cũng xem như hộ nghèo khó, bữa sáng chỉ là mấy bắp ngô với ít dưa muối.

Châu Hiểu Ngữ hai ba miếng đã giải quyết xong quả trừng, còn suýt bị nghẹn lòng đỏ, cũng may Ngụy Thần mắt tinh tay lẹ rót cho cô nửa cốc nước mới nuốt trôi được, cô vẫn còn đang nhớ thương hương vị, “… Trứng gà thả trên núi đúng là ngon, đến lòng đỏ cũng thơm quá đi.”

Trường tiểu học ở Kê Nhi Câu chỉ có mười lăm học sinh, giáo viên thì có bảy người, trước khi đến bọn họ đã gọi điện báo trước, người ra đón bọn họ là hiệu trưởng Khương.

“… Mấy năm nay nhà nước đầu tư cải thiện điều kiện ăn ở của các em học sinh, năm ngoái còn xây mười một phòng ở, năm sau trường chúng tôi định dựng thêm mười phòng nữa, giải quyết triệt để vấn đề chỗ ở nội trú thiếu thốn bây giờ.” Tiếng phổ thông của hiệu trưởng Khương còn mang nặng khẩu âm địa phương, vợ ông là đầu bếp trong trường, con gái cũng là giáo viên, cuộc sống cả nhà đều dựa theo thời khóa biểu của trường hết.

Do nằm nơi khe núi, rất nhiều thôn đều nằm rải rác tận sâu trong núi, đường đến trường xa xôi, cũng chẳng dễ đi nên tất cả các em học sinh đều ở nội trú trong trường.

Châu Hiểu Ngữ vừa nghe hiệu trưởng Khương giới thiệu vừa quan sát mấy đứa bé chạy qua chạy lại giữa sân trường trong giờ học, không để ý một đứa nhóc khác nhảy bổ vào lòng mình. Cô cúi đầu nhìn, thấy cô nhóc mới khoảng bốn, năm tuổi, khuôn mặt đen đỏ hồng, đầu tóc rối bù, quần áo trên người đều dính dầu mỡ, cũng đang hiếu kỳ tròn mắt nhìn cô.

“Đây là con nhà ai thế? Ban ngày cũng chạy vào trường chơi à?”

Hiệu trưởng Khương cười bất lực, “Đây là học sinh lớp trước tiểu học.”

Ngụy Mẫn Chi nhiều năm tiếp xúc với trẻ em, có thể đoán được tuổi tác của các em không sai biệt bao nhiêu, “Hiệu trưởng Khương, em bé này chắc chưa đến sáu tuổi đâu nhỉ?”

“Bốn tuổi thôi.” Hiệu trưởng Khương xoa đầu cô bé, đứa bé cũng cười hì hì nhảy ra khỏi lòng Châu Hiểu Ngữ, chạy đến chỗ xa xa nhìn lại, gan cũng lớn lắm, chẳng sợ người lạ.

“Mẹ con bé bỏ đi, cha ra ngoài làm thuê, để lại hai chị em. Ông bà thì ngày ngày có thầy cô giáo để ý.”

Châu Hiểu Ngữ, “Đây là trường mẫu giáo hay tiểu học vậy?” Cô vẫy tay, cô bé lập tức chạy lại, đứng cách cô cỡ hai, ba bước, ánh mắt trong trẻo không chút vẩn đục. Cô nổi lòng thương, mò một lượt các túi áo lại không tìm thấy viên kẹo nào, nhất thời ngại ngùng. Cũng may Ngụy Thần rút từ trong túi mình ra một viên kẹo đưa cho cô bé, giải vây cho cô.

“Em cảm ơn!”

Ngụy Thần cũng ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, “Không cần khách sáo.” Cậu cười hỏi han, “Nói cho anh nghe, em tên gì nào?”

Mấy người bọn họ theo hiệu trưởng Khương tham quan khắp trường xong thì đến chào hỏi các thầy cô giáo, trừ việc đến tặng quần áo đồ dùng học tập, còn truyền đạt lại mục đích chuyến đi lần này của mình là để mở một lớp học ngắn dạy các em biết các kiến thức an toàn, bao gồm cả tự vệ.

Đối tượng của hoạt động lần này là các em gái, đặc biệt là cô nhóc bốn tuổi trước mắt và chị cô bé đang học lớp hai, cả hai thường xuyên chỉ ở trong trường nhờ trường quản giáo, là đối tượng cần được phổ cập những kiến thức này nhất.

Hiệu trưởng KHương mấy năm nay tiếp đón không ít đoàn tình nguyện, ngoài những đoàn tự lấy xe đến tặng tiền, tặng đồ, còn có những người từ nơi khác gửi quần áo văn phòng phẩm đến, giáo viên tình nguyện cũng có, nhưng quả thật chưa gặp tổ chức tình nguyện nào làm công tác giáo dục bảo vệ như tổ chức bảo vệ quyền lợi bé gái Nhụy Nhụy.

Để không ảnh hưởng đến giờ lên lớp bình thường của trường, sau khi thương lượng với các giáo viên, buổi nói chuyện về bảo vệ bé gái sẽ diễn ra vào buổi chiều, cũng xem như bọn họ có thêm được một ngày.

Ngụy Thần nêu ý kiến đi dạo chỗ núi gần đó, Ngụy Mẫn Chi từ chối, “Mấy đứa trẻ tuổi đi đi, tôi nói chuyện với hiệu trưởng Khương thêm chút nữa.”

Lâm Tinh là người đứng lớp, phụ trách giảng giải nội dung cho các em, bà ôm laptop, chẳng thèm ngẩng đầu lên, “Tôi cũng không đi đâu, mọi người cứ đi đi.”

Cùng đoàn còn có một cô gái tên Mẫn Tiểu Hà, lớn hơn Châu Hiểu Ngữ hai tuổi, cũng là tình nguyện viên lần này. Mấy hôm trước cô ấy bị cúm, hôm nay vẫn đang sốt nhẹ, nằm trong nhà đất của người dân nghỉ ngơi.Còn lại chỉ có Châu Hiểu Ngữ nữa thôi.

Lúc Châu Hiểu Ngữ đi từ chỗ ngủ đến trường là đã nhìn thấy trên núi toàn là bò với cừu chạy tản khắp nơi. Đặc biệt là mấy con bà Tây Tạng màu trắng người dân nuôi, trên người có nguyên một lớp lông mượt như sa tanh, dài đến cộ có thể lau nhà được luôn.

“Chúng ta đi xem bò Tây Tạng nhé?”

“Không phải cô đã bảo muốn lại gần đó nhìn từ lâu rồi còn gì?”

Châu Hiểu Ngữ cười phá lên, “Bị anh phát hiện ra rồi?”

Ngụy Thần học đại học quân sự, ra trường vào thẳng quân đội, đã từng tham gia một lần cứu thiên tai lũ lụt cho vùng miền nam nào đó. Đợt này về nhà thăm người thân thì bị cha mình đẩy đi chăm sóc Ngụy Mẫn Chi.

Chuyến đilần này gặp rất nhiều đoạn đường khó đi, đặc biệt là mùa đông, gặp tuyết rơi thì càng khó. Nếu không nhờ kỹ thuật lái xe của Ngụy Thần, chỉ dựa vào mấy phụ nữ chân yếu tay mềm như bọn họ, e là chẳng thể nào đi được nhiều nơi như thế.

Châu Hiểu Ngữ vốn rất cảnh giác với người lạ, nhưng thân phận của Ngụy Thần cùng với hàm răng trắng cứ nói mấy câu là lại khoe ra của cậu ta khiến khó ai bài xích được, cộng thêm thái độ quan tâm chu đáo dành cho Ngụy Mẫn Chi, lại càng tăng thêm được mấy phần đáng tin cậy.

Hai người đi từ sân thể dục nhỏ trong trường ra ngoài, men theo đường núi lên phía trên, đến chỗ cách đàn bò Tây Tạng khoảng mười mấy mét, Châu Hiểu Ngữ dừng lại rút điện thoại ra chụp ảnh, tiện tay gửi sang cho Giản Minh.

Lúc được nghỉ giữa các cảnh quay, Giản Minh mở tin nhắn liền trông thấy mấy bức ảnh chụp đàn bò Tây Tạng trắng muốt.

Mập Mập: Tối nay ăn thịt bò Tây Tạng, he he!

Giản Minh vừa mới đổi tên hiển thị của Châu Hiểu Ngữ trong Wechat thành Mập Mập, nhìn thấy tin nhắn của cô nàng, khóe miệng không khỏi nhếch lên, không nói hai lời liền gửi sang một đoạn phim ngắn quay cảnh Trần Gia Vận mặc long bào đang quay phim.

Châu Hiểu Ngữ không ngờ ông chủ vô lương tâm ngoài gửi hình đồ ăn lại còn gửi clip về nam thần của cô, kinh ngạc “a” một tiếng. Ngụy Thần đi ngay phía trước cô lập tức căng thẳng quay đầu lại, “Sao thế sao thế?” Không ngờ lại thấy cô nàng cười tươi như hoa, “Nhận được clip của nam thần!”

Cô đưa điện thoại qua, ánh mắt nham hiểm hung ác của Trần Gia Vận râu dài, mặc long bào nhìn thẳng vào cậu ta, “Các người dám khi quân?”

Ngụy Thần giật nảy mình, nhìn kỹ nếp nhăn trên mặt người đàn ông trong màn hình, thở phào một hơi rất khó phát hiện, hỏi cô, “Đây là ai?”

Châu Hiểu Ngữ cầm điện thoại chụp mấy tấm phong cảnh, những chú bò Tây Tạng được nuôi thả tản khắp sườn núi như những viên trân châu, những người già chăn bò đều quấn dày cộp, đi theo mấy chú bò, thả ống tay áo xuống giữ ấm.

“Thầy Trần Gia Vận đó, ông ấy diễn rất tốt, đối xử với người khác cũng thân thiết hòa nhã lắm.” Bầu trời trong vắt, những dãy núi nhấp nhô trải dài không dứt cùng với những mái nhà dân lác đác tạo thành một bức tranh núi rừng thanh bình. Sau khi rời đi thành thị ồn ã, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Ngụy Thần thấy cô bạn giơ tay lên trời, chụp một bức ảnh năm ngón tay với nền trời xanh biếc như trẻ con, bèn làm bộ thuận miệng hỏi, “Bạn cô làm ở tổ sản xuất phim à?”

Châu Hiểu Ngữ cười vô tư lự, “Ông chủ tôi á, anh ấy đang quay phim. À, quên mất không nói với chị Ngụy, tôi đổi việc hơn nửa năm trước rồi, bây giờ đang làm trợ lý diễn viên. Chị Ngụy nói nhân lực không đủ mà, nên tôi xin nghỉ phép chạy đến đây đó.”

Hai người leo được lên đỉnh núi, Châu Hiểu Ngữ đã thở hồng hộc không ra hơi từ lâu, Ngụy Thần lại rất bình thường, hoàn toàn không nhận ra vừa mới leo núi xong. Châu Hiểu Ngữ ngưỡng mộ vô cùng, “Ngụy Thần, thể lực của anh tốt thật đấy, mau nói xem luyện thế nào, để tôi trở về tập theo.”

Ngụy Thần, “Vác vật nặng chạy ba mươi cây, có muốn thử không?”

Châu Hiểu Ngữ: Thể lực bị người khác kinh như cún, đau khổ!
Bình Luận (0)
Comment