Bình Hoa, Chào Anh

Chương 20

Châu Hiểu Ngữ vừa trông thấy Tôn Kỳ đã sững người, tốc độ béo lên của cậu ra còn nhanh hơn gà công nghiệp ba tháng xuất chuồng.

Mà Tôn Kỳ cũng kinh ngạc không kém về tốc độ giảm cân của cô, đi xung quanh cô ba vòng mới dè dặt gọi một tiếng, “Chị Châu?” Chắc cậu không… nhận nhầm người đó chứ?

Nghe nói mỗi một người béo đều là một tấm cổ phiếu giá cao tiềm ẩn, người trước mắt đây thay đổi nhiều đến độ chẳng khác mấy so với đi nước nào đó phẫu thuật thẩm mỹ luôn rồi.

Châu Hiểu Ngữ bị thái độ cung kính của cậu ta làm chóng mặt, “Trợ lý Tôn, hình như anh còn lớn tuổi hơn tôi mà?”

“Chị Châu, chị đây là… tham gia lớp giảm cân cấp tốc nào thế?” Tôn Kỳ cũng không phải ngu ngốc gì, ông chủ một người rời đi, lúc về lại dắt thêm trợ lỹ cũ, hơn nữa hai người còn có vẻ thân mật hơn trước, thế là đủ để cậu biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì rồi.

Châu Hiểu Ngữ phát hiện người này hoàn toàn không định sửa miệng, đành bỏ qua cách xưng hô của cậu ra, “Anh cũng muốn tham gia à? Nhưng phải nộp học phí đấy nhé!”

“Thế thôi bỏ qua đi.” Tôn Kỳ cũng chẳng ý kiến gì với đám thịt mỡ trên người mình. Ngược lại, từ lúc đến trường quay Tây Bộ, gió thổi vù vù, cậu cảm thấy có lớp “áo giữ nhiệt” tự nhiên này ấm áp hơn hẳn. Không thấy mấy cô nàng diễn viên gầy như que củi kia đều chỉ mong khoác được thêm mười mấy lớp áo lông cũ nữa thôi à?”

Châu Hiểu Ngữ rất lấy làm tiếc trước thái độ chẳng thèm quan tâm đến thân hình mình của cậu ta.

Tôn Kỳ lại không nhịn được bắt đầu nói xấu Giản Minh, “Chị Châu, chị không biết đấy thôi, từ lúc chị rời đi, anh Minh tự dưng lại mọc thêm thói xấu, ngày nào ăn cơm cũng thích gọi nguyên một bàn, chụp ảnh xong lại bắt tôi ăn hết. Anh ấy sợ mình tăng cân, đổi qua tặng tôi thêm lớp thịt mỡ này nè.”

Nếu Tôn Kỳ không muốn tiếp tục làm công việc này nữa thì hoàn toàn thừa khả năng lên đăng một bài viết ném đá ông chủ hiện tại, tiêu đề là: Ngôi sao nam đang nổi, chụp ảnh đồ ngon nhưng chỉ uống nước trắng, bắt trợ lý dọn bàn.

… Nghe có vẻ giống như một người đàn ông thân kinh tự kỷ lại còn có sở thích ăn uống kỳ quái.

***

Châu Hiểu Ngữ nghe Tôn Kỳ kể lể quá trình “đau khổ nhưng hạnh phúc”, nhất thời nhớ đến đám ảnh đồ ăn ngon người nào đó gửi cho mình lúc trước, hóa ra ở đây lại có một tên ăn thành béo ú!

“Trợ lý Tôn, cậu thật sự cần giảm béo rồi đó!” Ngọn lửa ghen tức trong lòng Châu Hiểu Ngữ nhất thời bùng cháy, chỉ hận không thể gửi cho trợ lý Tôn mười mấy cái công thức canh gà dưỡng sinh mà Giản Thu Nhạn đăng lên Weibo lúc trước, để cậu ra hiểu việc bỏ tiền ra giảm cân là vô cùng cần thiết, nhất là nếu kết hợp đi làm công tác từ thiện với tổ chức Nhụy Nhụy, vừa được tiếng có lòng tốt vừa được giảm cân, một công đôi việc, quá tuyệt.

Giản Minh xách cổ áo người yêu mới nhậm chức kéo ra xa Tôn Kỳ, bàn tqay định thò xuống nắm tay bị ánh mắt cảnh cáp của cô chiếu đến. Anh quả thật không chịu được việc cô cứ lượn lờ qua lại cạnh Tôn Kỳ, sợ cậu chàng miệng rộng này tồng tộc luôn hết mấy hành vi bất thường của anh khi trước, bèn vội vã dặn dò, “Cậu, hôm nay thu dọn đồ đạc biến đi, trước tiên đưa xe tôi thuê đến kho xe Lan Châu, sau đó mua vé biến về chỗ chị Diệp điểm danh.”

Tôn Kỳ đứng sau lưng anh lau nước mắt tưởng tượng, “Anh Minh, anh có mới nới cũ.”

Giản Minh khinh bỉ nhìn cậu ta, “Cậu nhìn thử phim trường xem, có ai dẫn theo trợ lý mập như cậu không? Tôi còn ngại không dám nói với người khác cậu là trợ lý của tôi nữa kìa, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của tôi đây. Nếu bây giờ đưa cậu về Bắc Kinh, bị người hâm mộ chặn ở sân bay thì không biết bọn họ sẽ nói gì nữa!”

Tôn Kỳ nước mắt lưng tròng, “Em béo thế này chẳng phải là vì anh sao!” Trong bụng âm thầm làu bàu: Chị Châu trước kia cũng đâu có gầy, sao không thấy anh chê người ta!

Tôn Kỳ âm thầm chấp nhận sự thật “người yêu trong mắt hóa Tây Thi”, lăn đi thu dọn hành lý.

Giản Minh dắt trợ lý mập chào hỏi các đồng nghiệp trong đoàn làm phim suốt một đường, mãi đến khi vào phòng mới kéo người lại ôm, mãi nửa ngày cũng chẳng muốn buông.

***

Lúc đến đây trợ lý mập đã nói rõ, có vết xe đổ “yêu đồng nghiệp là không được” lúc trước, lần này phải lập ra nguyên tắc đàng hoàng, dài thượt, ví như không được đối xử đặc biệt, không được làm các hành động thân thiết ở bên ngoài vân vân vũ vũ, nói tóm lại chính là một câu: Trong các hoàn cảnh công việc phải giả vờ chúng ta không thân! Không thân!

Lúc đó Giản Minh còn hỏi ngược một câu, “Em cảm thấy… ở bên canh mất mặt lắm à?” Thật ra anh hoàn toàn không để ý việc công khai tình cảm.

Trợ lý mập lại hoàn toàn không do dự, “Ai cũng biết em thích các ông chú có tài diễn xuất, cuối cùng lại kiếm một cái bình hoa về làm bạn trai, thế chẳng phải là nói một đằng làm một nẻo à?” Người hâm mộ mà phát hiện sẽ bị đánh chết ấy chứ.

“Thế sao lúc đó em lại nhận lời anh?” Giản Minh lần đầu tiên vì đẹp trai mà bị người khác coi thường, cảm thấy tủi thân lắm lắm.

Châu Hiểu Ngữ kiểm điểm nguyên do lúc đó không từ chối, cực kỳ ngượng ngùng, “Anh Minh, anh thật quá đáng, còn chơi chiêu mỹ nhân kế nữa, thừa biết em là người chẳng có định lực gì rồi lại còn. Khi ấy anh mà không dùng cái loại ánh mắt đó thì em sao lại choáng váng đến độ đồng ý được?”

Trong trái tim phái nữ luôn tồn tại một công chúa nhỏ, khi trước Châu Hiểu Ngữ không phát hiện ra, nhưng từ lúc Giản Minh dùng ánh mắt nhìn nữ chính chăm chú nhìn vào cô thì cô mới phát hiện mình cũng không ngoại lệ.

Giản Minh bị trợ lý mập cắn ngược một cái, sững người, “… Không phải em đã để ý mỹ mạo của anh từ lâu rồi đấy chứ?” Anh cười lạnh một tiếng, bộ dáng chuẩn bị xông lên cù cô, dọa Châu Hiểu Ngữ sợ đến đọ co thành một cục, phất cờ trắng đầu hàng.

“Anh Minh, em sai rồi! Lần sau anh dùng mỹ nhân kế em sẽ nhắm mắt vào, xem như mình mù!” Cô nhắm thịt mắt vào, xong lại len lén mở một mắt lên, “Có điều thế có phải lãng phí vẻ đẹp của anh quá không?”

Giản Minh chỉ hận không thể hôn nồng cháy một trận, lại lo cô sợ.

#Luận một trăm phương pháp làm cái miệng không tha ai của bạn gái ngậm lại#

***

Châu Hiểu Ngữ lần nữa gia nhập đoàn làm phim, Tiết Khởi nhiệt liệt hoan nghênh, đợi trợ lý mập sắp xếp đồ đoàn xong, cô nàng còn chạy tới tìm gặp riêng, thấy bạn mình gầy đi nhiều quá thì kinh ngạc cực kỳ, “Em xem tốc độ giảm cân của em thế này làm gì còn việc cho tên lừa đảo họ Thi kia nữa?!”

“Anh Thi vẫn ở trong đoàn ạ?” Thời tiết lạnh lẽo thế này còn chạy tới chịu tôi, Thi Khải nghĩ quẩn thật rồi.

Vẻ mặt Tiết Khởi có vẻ mất tự nhiên, “Anh ta tự mình chạy tới chịu khổ, không liên quan đến chị.” Ông chủ đã chạy mất dạng cả tuẩn rồi, huấn luận viên thể hình vẫn chạy theo đoàn làm phim tới tận Tây Bắc đón gió hứng tuyết, chẳng phải đầu óc có vấn đề à?

Châu Hiểu Ngữ nhất thời vui hớn hở, “Chị Tiết à, chị đừng có lừa em nha, nhất định là Thi Khải nói với chị, Tết anh ta ở lại đây không về nhà là để được ở bên chị chứ gì!” Khổ nhực kế làm đến thế rồi, không tin người đẹp không rung động!

Tiết Khởi cười lạnh, “Anh ta là vì kiếm tiền thì đúng hơn, chị có mà quan trọng thế!

Châu Hiểu Ngữ quyết định đợi gặp Thi Khải xong mới suy nghĩ có nên hóng hớt không.

***

Ngày bọn họ về đoàn, thời tiết ấm áp, Châu Hiểu Ngữ ở trong phòng nghỉ ngơi, Giản Minh lên phim trường, tối quay xong tất cả cùng đi ăn thịt dê, gặm xương. Người Tây Bắc vẫn có thói quen ăn của dân du mục, đây lại còn là vùng mới nhập về Trung Quốc, một đĩa thịt dê to đùng đưa lên, mấy miếng xương nhỏ nhất cũng to bằng nắm tay của Châu Hiểu Ngữ, một chén canh thịt dê thêm rau thơm tỏi tươi vào bụng, toàn thân đều nóng rực ấm áp vô cùng.

Châu Hiểu Ngữ gặm xương dê, một miếng thịt, một miếng canh, ăn đến độ nước mắt rưng rưng, lại lần nữa trải nghiệm chỗ tốt của việc được sống bên cạnh Giản Minh.

Giản Minh chia nửa miếng bánh của mình đưa cô, buồn cười, “Đói thế thật hả?”

Trợ lý mập ăn đến độ miệng đỏ rực, trán vã mồ hôi, gật đầu như bổ củi, “Cực kỳ ngon! Em chưa từng ăn món thịt dê nào ngon thế này đâu!”

“Dê nướng nguyên con ở thảo nguyên Thông Hồ thì sao?” Anh cũng nhớ lúc ăn dê nướng nguyên con khi đó trợ lý mập cũng có nói câu này.

Châu Hiểu Ngữ ngẩn ra một lúc mới lên án anh, “Anh Minh, đi dò hỏi người khác lúc ăn cơm là hành vi rất vô đạo đức! Hơn nữa thịt nướng với thịt hầm sao mà giống nhau được?”

Giản Minh cười lớn, cũng thuận theo cô, “Em nói được là được, mau ăn đi không nguội mất.” Còn thuạn tay gắp mấy miếng rau trộn cho cô.

Hai người đi từ quán thịt dê ra, trời bắt đầu có tuyết, Châu Hiểu Ngữ giơ tay ra đón, những bông tuyết thi thoảng rơi vào lòng bàn tay cô nhanh chóng tan chảy. Người qua đường vội vội vàng vàng, lúc này số đoàn còn ở lại phim trường Tây Bộ quay phim cũng không còn mấy, hơn nửa phim trường đều vắng vẻ.

Giản Minh rất muốn nắm tay trợ lý mập đi trở về, nhưng lại bị bạn gái từ chối phũ phàng, “Lỡ bị người ta chụp được thì sao?”

“Lẽ nào em còn sợ giảm người theo dỏi?” Anh đùa, nhưng trợ lý mập lại đáp lời vô cùng u sầu, “Em sợ bị người hâm mộ của anh tấn công tập thể, đồ béo không biết lượng sức mình, còn dám quấn lấy anh Minh.”

Đây là một thế giới trọng ngoại hình, đặc biệt là đám người hâm mộ của Giản Minh phần lớn đều chỉ hận không được gả cho anh thôi, rất ít người biết anh và nam chính trong phim thần tượng khác nhau nhiều thế nào.

Sau khi cô trở lại, ôm máy tính đăng bài trên Weibo: Đến nói cho tôi biết, có bạn trai đẹp trai là loại cảm giác như thế nào?

Tu Tu: Rốt cuộc cũng hiểu cảm giác của đàn ông lúc đưa bạn gái xinh đẹp ra ngoài chơi rồi!

Tình Yêu Chân Chính Của Anh Minh: Có phải cô thèm thuồng anh Minh nhà tôi không đó? Cứ ngoan ngoãn làm trợ lý đi!

Châu Hiểu Ngữ rất muốn đáp lại một câu: Nếu anh Minh nhà cô thèm thuồng tôi thì nàm thao? Có điều nghĩ lỡ may lại kéo đến một trận mưa to gió lớn, cuối cùng cũng bỏ qua.

Trên Weibo của cô vẫn còn một bài chia sẻ lại thông tin Ngụy Mẫn Chi đăng lúc rời đi, người theo dõi bên dưới cũng xếp hàng chia sẻ đi, lại không biết chính Châu Hiểu Ngữ đã đích thân tham gia rồi. Mà trong những bình luận bên dưới, trừ những người chia sẻ tiếp, chỉ biết lên mạng làm anh hùng bàn phím, có bản lĩnh thì tự mình đi làm từ thiện đi.

Châu Hiểu Ngữ lười chẳng đáp lại, đặc biệt là về sau điều kiện sinh hoạt kham khổ lại càng chẳng muốn kể ra làm gì. Có lúc cô rất phục Ngụy Mẫn Chi, đích thân đi làm khó hơn những bài phát biểu to mồm huênh hoang trên mạng nhiều, bởi thế đối với việc tham gia tình nguyện cô đều âm thầm dành chút thời gian đi, chưa từng rêu rao khoe khoang.

Cô đọc từng bình luận xuất hiện không ngừng, còn có người nói: Có bạn trai đẹp là loại cảm giác thế nào ấy à, chắc cô chẳng có cơ hội đâu, hay giảm cân trước đi đã?

Từ lúc trên mạng đăng hình cô mặt mộc người béo, có lúc trên Weibo sẽ có người lấy đó làm cớ công kích, thế giới này chẳng khoan dung với người béo như những người gầy gò, Châu Hiểu Ngữ cũng xem như có hiểu biết sâu sắc.

Nhưng cũng có không ít đáp án rất buồn cười. Giữa đám thông báo bình luận mới ấy tự nhiên xuất hiện tin nhắn của Diệp Lan, làm Châu Hiểu Ngữ giật mình chút nữa thì xóa lun bài viết mới đăng.

Diệp Lan: He he, không phải em đang trải nghiệm cảm giác có bạn trai đẹp trai, nhịn không được nên mới chạy lên đăng bài đó chứ?

Châu Hiểu Ngữ ngẩng phắt đầu lên nhìn Giản Minh, đối phương đang ôm kịch bản học thuộc lời thoại, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt phẫn nộ của cô.

Cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Anh Minh là cái đồ miệng rộng!

Chị Diệp Lan cách cô mười vạn tám nghìn dặm, hơn nữa cô cũng chưa từng kể gì với chị ấy cả, thế mà đối phương lại nói ra được mấy lời mang tính ám chỉ rõ ràng thế này, trừ Giản Minh ra thì cô quả thật không nghĩ đc đầu mối thứ hai.

Chắc do cô nhìn anh chăm chú quá lâu, cuối cùng Giản Minh cũng cảm nhận được, anh ngẩng đầu đối mắt với cô, lại còn vui vẻ cười tít mắt, “Ánh mắt tình cảm dạt dào này của em là định ăn anh luôn đó hả?”

Châu Hiểu Ngữ nghiếng răng: Mắt ngài chắc hỏng rồi!

***

Giản Minh hiểu lầm ánh mắt của trợ lý mập, chẳng thèm học lời thoại nữa mà chạy thẳng vào bắt đầu ăn vạ đòi ôm, bị trợ lý mập chặn ngay tay lên mặt đẹp, “Nói, có phải anh kể với chị em không?”

“Kể với chị em chuyện gì cơ?”

Châu Hiểu Ngữ cười lạnh, “Giả vờ! Còn dám giả vờ!” Rõ ràng đã nói phải giữ bí mật cơ mà.

Cô cho Giản Minh xem tin nhắn Diệp Lan gửi đến, “Anh Minh, anh còn gì để nói không?”

Giản Minh định trả lời hàm hồ cho qua, nhận lấy đọc Weibo của cô, vừa hay đọc được bài đăng mới của cô, đột nhiên vui hơn hớn, “Em chuẩn bị sẵn để công khai rồi à? Hay chúng ta công khai luôn nhé!”

Châu Hiểu Ngữ, “Anh đã nói với chị em rồi thì có khác gì công khai đâu?”

Giản Minh đáp rất hùng hồn, “Yêu đương tất nhiên phải báo với quản lý chứ, nếu không để chị em biết được anh chôm mất em gái chị ấy thì chẳng phải sẽ lột da anh à, tốt nhất là đầu thú để được hưởng lượng khoan hồng.”

Châu Hiểu Ngữ đóng máy tính xách tay, chuẩn bị về phòng đi ngủ, “Chẳng trách chị Tiết suốt ngày mắng Thi Khải là đồ lừa đảo, đàn ông quả nhiên chẳng nói được câu nào thật lòng cả, hừ.”

Cô đẩy cửa bước ra ngoài còn nghe tiếng Giản Minh làu bàu u oán, “Em thật sự bỏ anh một mình học lời thoại đấy à? Có bạn gái còn thảm hơn chưa có bạn gái, lúc trước em vẫn học cùng anh cơ mà.”

Châu Hiểu Ngữ quay đầu cười với anh, “Làm bạn gái đến cả quyền đi ngủ sớm cũng không có, em không nên làm nữa thì hơn!”

“Được, được, em đi ngủ trước đi.” Anh lầm bầm, “Đi ngủ thật bỏ anh một mình à? Ngay đến nụ hôn chúc ngủ ngon cũng không có sao? Đáng thương quá né…”

Từ lúc Giản Minh tỏ tình đến giờ,  Châu Hiểu Ngữ chưa từng thấy anh bám người thế này bao giờ, chỉ mong lúc nào cũng trông thấy mình, không rời ra. Lúc đầu cô cũng thấy lo lắng, ngày xưa Phương Lược quá áp đặt, khiến cô đến giờ vẫn thấy khiếp sợ.

Nhưng tiếp xúc vài ngày là có thể nhận ra sự khác biệt giữa hai người. Với Phương Lược, mọi chuyện đều phải nằm trong bàn tay hắn, từ công việc của Châu Hiểu Ngữ cho đến cuộc sống, thậm chí đến cả tình cảm cảm xúc của cô cũng phải ngheo theo, bắt buộc phải nhường nhịn hắn hết.

Nhưng Giản Minh lại hoàn toàn khác hẳn, trông qua thì lúc nào anh cũng muốn nhìn thấy cô nhưng chuyện gì cũng để cô quyết, chỉ mong trông thấy nụ cười rực rỡ trên mặt cô, tâm tình vui vẻ là chỉ thích được sờ sờ ôm ôm. Chí ít cho đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện tình huống ép buộc gì cô, chuyện này cũng giúp cô dần dần thả lỏng, hai người bên nhau càng lúc càng hòa hợp.

Châu Hiểu Ngữ trước nay chưa từng cảm thấy bản thân là người tính tình thú vị gì, chắc có lẽ do sống một mình quen rồi, cô thậm chí cảm thấy bản thân rất vô vị, nhưng trong mắt Giản Minh, cô lại giống như rất rất thú vị vậy.

Có lúc cô nghi ngờ khả năng nhận thức của bản thân có vấn đề, có lẽ những đứa trẻ có gia đình đầy đủ sẽ không suy nghĩ những chuyện này, nhưng cô lại mẫn cảm đa nghi, rất sợ bản thân xử lý tình huống không đúng sẽ khiến người xung quanh mất vui.

Tối hôm đó, cô ngủ rất say, không biết là bởi dạ dày được thỏa mãn hay bởi biết bản thân được người khác yêu thương, cả người tựa như rơi vào một giấc mộng ngọt ngào đẹp đẽ, lúc tỉnh lại đã quên mất bản thân mơ thấy gì, chỉ nhớ cảm giác tốt đẹp lưu lại mà thôi.

Mở rèm cửa sổ dày cộp của phòng khách sạn, Châu Hiểu Ngữ ngẩn ra.

Ngoài cửa sổ tuyết phủ vạn vật, trong không gian vẫn còn vô số những bông tuyết đang thả mình xuống, cả trời đất đều mờ ảo. Mở cửa bước ra ngoài, không khí lạnh luồn qua hành lang thổi thẳng vào người khiến cô chỉ mong được lùi vào phòng rúc trong chăn luôn.

Nếu cô nhớ không nhầm thì trong bộ phim “Cái bóng của nhà vua” có một cảnh quay tại vùng sa mạc hoang vu phủ đầy tuyết rơi, đó là lúc thái tử bị phái đến Tây Bắc tra án, là cảnh quan trọng để tạo dựng sự nghiệp, cũng là thời khắc hiếm hoi hai huynh đệ đồng tâm hiệp lực, khi ấy cả thái tử lẫn thế thân đều tưởng đối phương chính là anh em sống chết có nhau của mình.

Trong cảnh này Giản Minh không những phải chiến đấu giữa tuyết rơi băng đóng, còn phải cưỡi ngựa giương kiếm một mình cô đọc tiến về phía trước. Đó là cơ hội hiếm hoi thế thân để lộ mặt, thật sự để lộ khả năng, sự u ám thường xuyên bao năm rốt cuộc cũng được sự kiên định vững vàng thay thế.

Châu Hiểu Ngữ quay lại mở va li ra, cầm hết mấy miếng dán giữ nhiệt lúc đi làm từ thiện còn sót lại đưa sang gõ cửa phòng Giản Minh.

Tối qua chắc học lời thoại hơi muộn, gõ cửa nửa ngày mới thấy anh mặc áo ba lỗ chạy ra mở cửa, gió vừa thôi tới đã hắt hơi ngay, “Lạnh chết mất, vào mau lên!” Châu Hiểu Ngữ bị kéo vèo vào trong, cửa phòng nặng nề đóng sập lại sau lưng.

Mùa đông phương bắc được cấp lò sưởi, nhiệt độ bên ngoài và trong phòng chênh nhau rất lớn. Giản Minh kéo được người vào liền ôm ngay, đặt đầu lên vai người yêu, như chú cún to xác vậy, nhất quyết không chịu buông tay.

Mấy lần hiếm hoi hai người ôm nhau đều trong tình trạng bị quần áo dày cộp quấn quanh người, quả thật chưa lần nào thử nghiệm cảm giác cánh tay trần trụi của anh ôm giống thế này. Hơi thở nóng rực của anh phả vào cổ khiến lông tơ trên người cô dựng đứng, “Mau đi thay đồ đi, cảm lạnh bây giờ.”

“Lạnh quá, ôm ôm!”

Giản Minh thà chết không buông, Châu Hiểu Ngữ đành phải uy hiếp, “Anh muốn bị cảm, ảnh hưởng đến tiến độ quay phim của đạo diễn Ngô à?”

Mực độ chuyên nghiệp của đạo diễn Ngô Đại Long thế nào Giản Minh đương nhiên đã lĩnh giáo vô cùng đầy đủ, bèn bỏ ngay bạn gái lại chạy vào phòng mặc quần áo. Châu Hiểu Ngữ nhân cơ hội này dúi miếng dán vào tay anh, “Lát nữa nhớ dán vào quần trong, không là lạnh cứng người đó.”

Giản Minh thuận thế hôn lên trán Châu Hiểu Ngữ một cái, “Ngoan, vẫn là Mập Mập thương anh.” Sau đó chuồn thẳng vào phòng trong ánh mắt giết người của Châu Hiểu Ngữ¸ đóng cửa xong còn cười như điên.

Châu Hiểu Ngữ vốn sát khí đằng đằng trừng mắt nhìn anh, nhưng đến khi cửa phòng ngủ đóng lại thì đến cô cũng không nhịn được, khóe miệng âm thầm nhếch lên.

Cô chẳng biết phải nhận xét thế nào về Giản Minh, có lúc nghịch ngợm, anh lại giống như cậu nhóc chưa lớn,mấy việc đánh úp bất ngờ như thế cũng chỉ có anh mới làm được thôi.

Đến lúc tới trường quay, lớp áo lông vũ dày bên ngoài bị cở ra, thay trang phục diễn, để không ảnh hưởng đến chất lượng phim, bên trong cũng không được mặc quá dày. Tới lúc nhân viên hóa trang làm xong việc, còn chưa bắt đầu quay người đã lạnh sắp chết.

Châu Hiểu Ngữ ôm áo khoác và bình giữ nhiệt của Giản Minh đứng đợi bên ngoài, nhìn thấy Giản Minh mặc một thân quần áo đen lăn lộn trên tuyết, rất nhanh đã có chỗ bị ướt.Rõ ràng anh lạnh vô cùng, cảnh chiến đấu này phải chia làm mấy phân cảnh, khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi ở giữa, cô khoác áo lên người anh, đưa nước cho anh uống, anh còn có sức đùa giỡn, “May nhờ miếng dán giữ nhiệt của em, nếu không hôm nay chắc đông cứng ngoài kia rồi.”

Những bộ phim trước của anh chủ yếu là khoa dáng, cho dù là trong nhà hay ngoại cảnh, tất cả đều chỉ quan trọng vẻ ngoài, mà tạo hình hay từng hành động giơ chân nhấc tay của nam chính hầu hết đều chỉ hận không thể đặc tả bằng hết, cho người hâm mộ cơ hội chụp màn hình, nhỏ dãi tong tong, làm gì đã quay cảnh nào lăn lộn trong tuyết, cả người ướt đẫm như thế này.

Hai người chia cách đã lâu, về phim trường rồi mới đột nhiên phát hiện thái độ làm việc của Giản Minh chuyên nghiệp lên không ít, lăn lộn trong tuyết, ánh mắt căm hận khi liều mạng với kẻ khác khiến người nhìn thấy đều nghi ngờ anh có phải bị nhân vật trong phim nhập luôn rồi không.

Nửa ngày sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình, “Anh Minh, anh… hình như có gì khác khác!”

Giản Minh nhìn trái ngó phải, những nhân viên khác đều cách đây khoảng hơn mười bước, lập tức cười tươi hơn hớn, “Là khác thật đó, anh Minh lột xác rồi, từ sau em không mắng anh là chó độc thân được nữa rồi!”

Châu Hiểu Ngữ, “…” Lúc bị mắng thì mẫn cảm thế, lúc uyển chuyển khen một câu sao anh chẳng hiểu gì cả vậy trời?

Thật ra lòng Giản Minh đang vui như mở hội, anh nhịn lâu lắm rồi, muốn khiến trợ lý mập kinh ngạc choáng váng trước diễn xuất của bản thân. Tuy chưa đạt đến hiệu quả mong muốn nhưng nhìn thấy cô nàng mắt trợn tròn, mồm há hốc như này, có lạnh có khổ hơn nữa anh cũng thấy xứng đáng.

Lần sau, anh hy vọng không trông thấy một bài viết mới trên Weibo bạn gái chê bai chỉ trích diễn xuất của mình nữa đâu, thế thì mất mặt quá.

Còn chưa ấm người, đạo diễn Ngô đã gọi lại tiếp tục quay, Giản Minh cởi áo khoác nhét vào lòng trợ lý mập, vội vàng chạy đi quay tiếp phân cảnh sau.

Tiết Khởi quấn áo khoác dày cộp sát lại gần, mắt nhìn chăm chăm Giản Minh đang lăn lộn trên tuyết cách đó không xa, cảm thán vô cùng, “Choáng chưa? Cũng chẳng biết tại sao, bộ phim này anh Minh cứ như đột nhiên nghĩ thông suốt vậy, không ngại khổ cực, không ngại mệt mỏi. Em đi rồi, ngay đến thầy Trần Gia Vận còn phải khen anh ấy mấy lần. Nhìn khác hẳn mấy nhân vật lúc trước hay diễn đúng không?”

Châu Hiểu Ngữ âm thầm nhìn Giản Minh đang đánh với mấy thích khách ở đằng xa, đột nhiên cảm thấy hơi xa lạ. Lúc cô không biết, hóa ra Giản Minh cũng đang nỗ lực. Trên đường đến phim trường Tây Bộ anh còn đùa, “… Về sau anh phải đóng cho tốt, nếu không đến tiền cưới vọ cũng không có mất.”

Lúc đó còn vẫn còn đang mơ màng chưa hoàn toàn thích ứng với thân phận bạn gái, chưa từng liên hệ cụm “tiền cưới vợ” với bản thân, chỉ đơn thuần cho là anh đang đùa mà thôi, còn trả lời anh, “Cưới vợ cần rất nhiều tiền à? Anh Minh, anh nghĩ xa quá rồi đấy.”

Giản Minh vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, sau lại lập tức thả ra, khóe miệng vẫn là nụ cười đầy ẩn ý.

Tiết Khở còn đang cảm thán diễn xuất của Giản Minh, quay sang thấy bộ dạng của Châu Hiểu Ngữ thì kỳ quái lắm, “Tiểu Ngữ, sao mặt em đỏ thế?”

“Trên đường qua đây bị giớ thổi mạnh quá nên đỏ rồi.”

Tiết Khởi tốt bụng rút từ trong túi áo ra một chiếc khẩu trang màu hồng, “Sao em không đeo khẩu trang vào rồi hẵng ra ngoài, cái này chị mới mua, chưa dùng đâu, em cầm lấy đi.”

Châu Hiểu Ngữ mở khẩu trang, trên khẩu trang màu hồng nổi lên mấy túm lông xù xù tạo thành hình chú cún kiểu hoạt hình, mắt mũi với miệng còn đủ các loại biểu cảm khác nhau, hai tai còn có thể động dậy, đáng yêu cực kỳ.

“Chị Tiết, thẩm mỹ của chị… trẻ con thật đấy!”

Tiết Khởi xoa đầu cô nàng, “Được rồi, đừng có cả ngày ra vẻ trầm mặc thế, có mệt không? Lúc vui thì cười lên, ai để ý em có ấu trĩ không, bản thân vui vẻ là được rồi.”

Châu Hiểu Ngữ ghét sát tai cô, nhỏ giọng nói một câu, “Thế chị… ở cùng với anh Thi, có vui không?”

Tiết Khởi trở mặt ngay, “Trả khẩu trang cún con lại cho chị!” Hai người chỉ vì một cái khẩu trang mà không thèm nhận nhau, Thi Khải chẳng biết từ đâu chui ra, nhảy vào giữa định khuyên bảo, “Đừng giành nữa đừng giành nữa, tôi đi mua một tá về là được chứ gì?”

Anh ta sải bước chạy đi mua khẩu trang, Tiết Khởi và Châu Hiểu Ngữ nhìn nhau, cười đến độ không đừng thẳng nổi.

“Thật đúng là chưa thấy ai ngốc như thế!” Tiết Khởi mắng một câu, nhưng thái độ lại dịu dàng hơn nhiều.

***

Trận tuyết lớn này giúp đạo diễn Ngô tiết kiệm được tiền thuê nhân công tạo tuyết, kết quả quay cũng rất được, trong lúc vui sướng ông quyết định mời toàn bộ đoàn làm phim đi ăn lẩu cổ sườn dê.

Giản Minh cởi y phục đóng phim, về phòng tắm nước nóng một trận, rốt cuộc cũng cảm thấy tứ chi đông cứng đã được hồi sinh.

Chẳng còn mấy ngày nữa là đến Tết, Giản Thu Nhạn gọi điện thoại giục anh mấy lần, muốn anh về nhà ăn Tết đều bị Giản Minh dùng lý do công việc bận từ chối hết.

Giản Thu Nhạn lửa giận bừng bừng, gọi điện thoại mắng con út xa xả, “Đứa nào đứa nấy đều không biết nghĩ gì cả, anh con qua Tết còn xếp lịch đi ra nước ngoài công tác, bỏ hai ông bà già này ăn Tết lạnh lẽo một mình, con thì hay rồi, quyết tâm rúc ở đoàn phim không trở về. Hay mẹ trả tiền lương, con về đây ăn Tết với mẹ đi?”

Giản Minh vừa tắm xong, tóc vẫn còn đang nhỏ nước đã bị điện thoại của mẹ mình đánh bom.

“Mẹ, con đang làm việc! Việc của anh con là việc, chẳng lẽ của con thì không phải là việc à? Mẹ phân biệt nghề nghiệp!”

Châu Hiểu Ngữ đẩy anh ngồi xuống xô pha, cầm lấy máy sấy sấy tóc hộ, nghe rất rõ ràng, “… hay con để Tiểu Ngữ đến ăn Tết với hai ông bà già này đi?”

Giản Minh vốn để chế độ rảnh tay, điện thoại vứt trên bàn, nghe được đề nghị này lập tức từ chối ngay, “Không được!” sau đó cầm điện thoại lên, giơ thẳng trước đầu mình… và cả trợ lý mập đang đứng sau sấy tóc cho mình.

Châu Hiểu Ngữ giật nảy mình suýt nữa đánh rơi cả máy sấy… Hóa ra mẹ con hai người đang gọi video call.

Giản Thu Nhạn cũng chẳng khá hơn cô, kêu một tiếng thảng thốt xong mới hoài nghi hỏi Giản Minh, “Con tìm đâu ra bạn gái gầy như cây trúc thế kia? Con vứt Tiểu Ngữ đi đâu rồi?!”

Bộ dạng hết như Giản Minh là tên buôn người lừa bán mất con gái rượu nhà bà vậy, chỉ hận không thể chui thẳng từ màn hình bên đó sang đây thôi!
Bình Luận (0)
Comment