Bình Hoa Số Một Giới Giải Trí

Chương 189

Edit: Leia

 

*Một trong mười ngàn lối rẽ – Tuyến thời gian giả tưởng nếu năm Kha Dữ mười bốn tuổi chạy trốn khỏi Ma Cao gặp được Thương Lục chín tuổi.

 

.

 

Khi người ta ở trong trạng thái khủng hoảng cực độ cùng vận động kịch liệt, toàn bộ âm thanh trên thế giới sẽ biến mất, chỉ còn lại tiếng th* d*c của chính mình truyền lên bộ não đang sung huyết, cứ như giây tiếp theo sẽ lập tức nổ tung.

 

Những con hẻm nhỏ ở ma Cao rất tối tăm và u ám, ánh mặt trời chỉ còn là những khe hở rò rỉ qua hàng hiên những ngôi nhà ổ chuột nối tiếp nhau. Đám côn đồ ngủ khò khò trên xe đẩy, mấy cô gái m** d*m dựa cửa cuốn thuốc lá, bọn trẻ con chạy chân trần lướt qua làm tung tóe vũng nước bẩn. Ầm —— Một chiếc lồng gà bị hất tung lên, kéo theo một trận mắng chửi rất khoa trương.

 

Nhanh lên, lối ra khỏi con hẻm đã ở ngay phía trước!

 

Hơi thở thấm đẫm mùi máu, ánh sáng phía trước quá mãnh liệt và dường như đang nhảy múa trước mắt. Chỉ cần chạy ra khỏi con hẻm này, ra được đường cái, anh sẽ có cơ hội tìm đến cửa hải quan ——

 

"Mau bắt nó lại!"

 

"Cậu chủ!"

 

Một vụ va chạm kịch liệt và hỗn loạn diễn ra, hình như có ai đó mới bị anh va phải, thậm chí chính Kha Dữ cũng ngã lăn quay xuống đất. Mặt đường bê tông thô ráp cọ lên cánh tay thành một vết thương rỉ máu. Anh thở hổn hển nuốt nước bọt, "Xin lỗi!" Nói rồi cuống quýt ngồi lên, anh không kịp xem thử mình vừa đụng trúng người nào, có bị thương không, chỉ nhanh chóng quay đầu nhìn vào trong hẻm, sau đó vừa lăn vừa bò lảo đảo đứng dậy, dự định lao qua dòng xe cộ dày đặc ——

 

Cánh tay chợt bị túm chặt lại.

 

Cái nhìn của anh vào ngày hôm đó, cả đời Trịnh Thời Minh có lẽ sẽ không quên.

 

Anh nhìn Trịnh Thời Minh một cách đáng thương, kinh hoảng và tuyệt vọng, như thể đang cầu xin chú ta mau buông tay. Thân hình Kha Dữ quá gầy, gầy đến kỳ quặc nên đôi mắt đen càng thêm to tròn, trong suốt như pha lê, khiến Trịnh Thời Minh nhất thời không biết nói gì.

 

"Buông cháu ra ——" Tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng mắng chửi đã ở rất gần. Kha Dữ giãy giụa càng dữ dội như một con cá vừa bị ném vào sọt.

 

"Đang là đèn đỏ, cháu sẽ bị tông chết đấy." Trịnh Thời Minh vững vàng giữ lấy anh.

 

Kha Dữ thở hổn hển không nói nổi nên lời, cũng không cảm nhận được cơn đau đớn xuyên tim từ dưới bàn chân truyền lên. Nước mắt treo trên khuôn mặt đỏ bừng vì vừa vận động mạnh, chảy qua đôi má lấm bẩn và chiếc cằm gầy guộc.

 

Không kịp nữa rồi.

 

Anh tuyệt vọng nhắm mắt, mấy trăm mét trốn chạy tuyệt mệnh đã tan thành mây khói. Kha Dữ không đủ nhanh nhẹn, vận may cũng không tốt, đã bị định sẵn không thể tránh khỏi tai họa này.

 

"Anh đừng sợ."

 

Một giọng nói vang lên bên tai nghe non nớt hơn hẳn người trưởng thành. Kha Dữ mở mắt ra, trông thấy một cậu bé con xuất hiện, nhưng ngữ khí lại bình tĩnh chắc chắn không hề hợp với độ tuổi mình.

 

"Ê ông già, tôi khuyên ông đừng xen vào việc người khác, mau đưa nó đây." Tên du côn cầm đầu xoay xoay dao găm trong tay, vừa nói vừa khạc nhổ.

 

Đúng là đám choai choai không biết trời cao đất dày, Trịnh Thời Minh cùng lắm chỉ hơn ba mươi, thế mà qua miệng bọn chúng đã trở thành ông già. Chú ta khẽ mỉm cười: "Đứa bé này là gì của các cậu?"

 

"Liên quan đéo gì ông? Mẹ nói ông mau trả nó lại đây! ——" Vừa nói gã vừa duỗi tay muốn bắt Kha Dữ.

 

Hai vệ sĩ nãy giờ luôn theo sau lập tức tiến lên một bước. Bọn họ mặc âu phục giày da, cao lớn sừng sững như núi, tai nhét tai nghe bộ đàm lúc nào cũng có thể gọi thêm nhiều người tới viện trợ hơn nữa. Bên kia đường là tòa Grand Lisboa mới xây thường xuyên có các đại gia chức sắc lui tới, lại xem bọn họ đang bảo vệ cho một thằng nhóc ăn mặc trang trọng, khí chất cao quý. Tuy vừa rồi nó mới bị va chạm ngã xuống đất nhưng cũng không quấy khóc, chỉ bình tĩnh mà bực bội quan sát hết thảy.

 

Làm ăn trong giang hồ, biết nhìn người chính là bùa hộ thân quan trọng nhất. Đám du côn biết mình vừa đụng vào nhân vật không thể trêu, cho dù là dân ma cô hành nghề lâu năm cũng sẽ không dám tùy tiện ra mặt đối chọi. Bọn chúng len lén trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó ném ra vài câu chửi mắng tục tĩu rồi hùng hổ rút lui.

 

Tiếng động xung quanh vẫn ồn ào như cũ, lại là một lượt đèn xanh đèn đỏ mới.

 

"Anh chảy máu kìa."

 

Tất cả mọi người nghe thấy đồng loạt cúi đầu nhìn, móng chân Kha Dữ không biết bị lật từ lúc nào, máu chảy dọc kẽ ngón, phần đầu máu thịt lẫn lộn rất ghê người.

 

Người đang chìm đắm trong kinh sợ đâu còn biết đến đau đớn? Hiện giờ nguy hiểm đã qua, mỗi một mạch máu trong người Kha Dữ bắt đầu run lên, cơn đau như dao nhọn chọc thẳng vào tim làm anh co rúm người lại, chân mềm nhũn ngã xuống bên cạnh chân Trịnh Thời Minh.

 

"Chú Minh, mau đưa anh ấy về."

 

Trịnh Thời Minh thở dài, ngồi xổm xuống bế ngang thiếu niên áo quần rách rưới, gầy như que củi kia lên.

 

"Em tên Thương Lục, anh tên gì?"

 

"Kha Dữ, Kha trong 'giấc mộng Nam Kha', Dữ trong 'hòn đảo'."

 

"Giấc mộng Nam Kha" là một từ khó, Thương Lục nhíu mày suy tư, khóe môi giật giật kéo góc áo chú Minh: "Giấc mộng Nam Kha là gì vậy?"

 

Dù hỏi khẽ đến mấy vẫn bị Kha Dữ nghe thấy, chú Minh đành đáp: "Nghĩa là một giấc mơ lớn quá chân thực, làm người ta cho rằng nó đã thực sự xảy ra, tỉnh dậy mới biết mình vừa mơ."

 

Thương Lục chần chừ hỏi: "... Kha trong Corgi*?"

 

*Em Lục phổi bò xài từ Kha cơ 柯基 là âm hán của chó Corgi á =))))

 

Kha Dữ đang đau đớn vẫn không khỏi bật cười: "Ừ, là Kha trong Corgi."

 

Chú Minh giễu cợt: "Ông nội dặn cậu phải học tiếng Trung cho tốt, hôm nào cậu cũng đòi trốn tiết, bây giờ biết mất mặt chưa?"

 

Thương Lục rất không vui: "Cháu có học đàng hoàng mà..."

 

Đoạn hắn nâng mắt liếc trộm Kha Dữ.

 

·

 

Ôn Hữu Nghi đang chạy khắp nơi tìm hắn, hôm nay cả nhà được mời đi tham gia tiệc rượu, chuẩn bị trở về Hồng Kông. Máy bay tư nhân đã chờ sẵn, nhưng Thương Lục thấy tiệc tùng nhàm chán quá nên lén chạy ra ngoài. Những năm đầu thế kỷ chính là khoảng thời gian Hồng Kông hỗn loạn nhất, đầu đường cướp bóc đấu súng diễn ra như cơm bữa, các vụ bắt cóc con cái nhà giàu nhìn mãi thành quen, nếu không Ôn Hữu Nghi cũng không đến mức đứng ngồi không yên như vậy.

 

Một lát sau cửa phòng bị gõ vang, Ôn Hữu Nghi đứng dậy mở cửa trông thấy Thương Lục nguyên vẹn đứng đó, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã liếc thấy trong ngực chú Minh ôm theo một đứa bé khác.

 

"Chuyện gì thế?"

 

Chú Minh đặt Kha Dữ xuống, trả lời: "Chúng tôi gặp phải trên đường, để bác sĩ kiểm tra thử xem."

 

Loại chuyện này không cần Ôn Hữu Nghi lên tiếng cũng có người tự giác đi làm. Bà hơi cong lưng, lúc nhìn vào hai mắt Kha Dữ thì không kìm được sửng sốt, bởi vì đứa bé này cực kỳ xinh đẹp. Ôn Hữu Nghi hạ giọng dịu dàng hỏi: "Cháu tên gì?"

 

Kha Dữ đáp lại một lần nữa, biến thành "Kha trong Corgi, Dữ trong đảo nhỏ". Âm lượng rất nhẹ nhàng không dám nói lớn.

 

Nơi này giống hệt một tòa lâu đài, không khí tràn ngập mùi hương dễ chịu, vừa bước vào là làn da lập tức thoải mái đến nỗi mỗi một lỗ chân lông đều muốn ca hát. Giữa ban ngày ban mặt mà khắp nơi bật đèn sáng sủa, thảm trải sàn tính ra còn dày hơn nệm trải trên giường bà, diện tích phòng khách lớn hơn nhà bà, trên tường treo những bức tranh đẹp đẽ, bàn trà bày khay trái cây tươi ngon hoàn hảo như đồ giả. Còn người phụ nữ trước mắt anh giơ tay nhấc chân đều mang theo làn gió thơm, váy áo trên người lấp lánh tỏa sáng, mu bàn tay chạm vào người Kha Dữ cũng mịn màng bóng loáng như miếng xà phòng thơm.

 

Ôn Hữu Nghi mỉm cười cúi đầu nhìn xuống chân anh, trái tim nhanh chóng thắt lại.

 

Chân quá bẩn, giày đã bị văng đi từ lâu, hiện giờ bàn chân Kha Dữ trông còn đen đúa hơn các công nhân khuân vác, ngón chân bám đầy bùn đất hòa lẫn máu me. Kha Dữ bị nhìn, không khỏi mất tự nhiên lúng túng chà chà bàn chân ra sau.

 

Ôn Hữu Nghi gọi người hầu dẫn anh đi rửa sạch vết thương.

 

Mặt khăn lông thấm nước ấm chà lau rất mềm mại, giữa tiếng nước chảy, Kha Dữ chỉ biết Ôn Hữu Nghi và chú Minh đang nói chuyện với nhau, lại không biết bọn họ trao đổi những gì.

 

"Vậy sao..." Ôn Hữu Nghi lẳng lặng thở dài, "Nghe nói chỗ đó toàn dân ma cô với rắn cầm đầu, bây giờ cảnh sát cũng không quản lý nổi... Đứa nhỏ đáng thương quá."

 

Thương Lục ngồi bên chiếc ghế nho nhỏ gần đó: "Rắn cầm đầu là gì ạ?"

 

Ôn Hữu Nghi ngồi xổm xuống, nắm tay hắn phát một cái: "Còn hỏi nữa! Lén chạy ra ngoài thì thôi, tại sao còn bắt chú Minh dẫn con đến nơi như vậy?"

 

Thương Lục không thấy đau đớn gì, dù sao Ôn Hữu Nghi luôn mạnh miệng mềm lòng với hắn, thế nên hắn nói rất thuyết phục: "Nhưng nếu con không đi tới đó, chẳng phải đã không cứu được Kha Dữ rồi sao?"

 

"Phải gọi là anh." Ôn Hữu Nghi giáo dục hắn.

 

Thương Lục chạy qua xem người làm giúp Kha Dữ vệ sinh vết thương, kêu anh một tiếng "anh Kha Dữ" rồi hỏi: "Anh đau lắm đúng không?"

 

Những câu hỏi của trẻ con nhà giàu luôn ngây thơ và mang theo ý tốt rất tàn nhẫn. Nội tâm Kha Dữ đã sớm trưởng thành hơn tuổi thật, nghe vậy chỉ cụp mắt mím môi: "Cũng không đau lắm."

 

Thương Lục không quá tin, nhưng cảm giác đau đớn kiểu này ở cách hắn quá xa, bản thân chưa bao giờ trải qua nên không thể tưởng tượng nổi, chỉ lo nói phần mình: "Anh có biết bắn tên không? Hồi em mới tập, hai ngón cái bị ma sát nổi đầy mụn nước luôn, đau lắm. Còn nữa, nếu em mà trốn tiết tiếng Trung, ông nội luôn bắt thầy giáo khẽ tay, cũng đau không kém."

 

Bởi vì tiếng phổ thông của hắn không quá tốt nên mỗi một chữ đều nhấn rất mạnh, rất khó khăn và nghiêm túc. Kha Dữ nghĩ hắn có ý an ủi mình nên đáp lại: "Cậu nói đúng, đau giống như vậy đấy." Nhớ đến lúc này mình va phải hắn rất mạnh, anh bổ sung một lời xin lỗi: "Xin lỗi nhé, vừa tôi tôi đã va phải cậu."

 

"Không sao đâu."

 

Kha Dữ mím môi mỉm cười, bởi vì Thương Lục chỉ là một đứa trẻ nhưng mỗi một lời nói cử chỉ đều khiến người ta bất giác tin phục, không có vẻ trẻ con nhõng nhẽo nhưng rất đáng yêu. Có điều ngay từ nhỏ đã có bao nhiêu người vây quanh hắn, nghe lệnh hắn, hắn có được phong phạm lãnh đạo bề trên cũng đương nhiên thôi.

 

Bác sĩ gia đình cẩn thận sát trùng băng bó vết thương cho Kha Dữ, Ôn Hữu Nghi ở một bên hỏi: "Năm nay cháu mấy tuổi rồi?"

 

"Mười bốn ạ."

 

"Lớn hơn Lục Lục năm tuổi." Ôn Hữu Nghi suy tư, "Cháu... có gia đình không? Dì có thể đưa cháu về nhà."

 

"Có ạ, nhà cháu ở Sán Thị, trên đảo Nam Sơn."

 

Biết anh không phải người Ma Cao, Ôn Hữu Nghi cũng giật mình: "Nhà cháu không ở Ma Cao, tại sao lại ở đây? Còn bị loại người đó đuổi bắt nữa? Giấy thông hành của cháu đâu? Có mang theo bên người không?"

 

Cho dù đám du côn kia đúng là dân buôn người bất hợp pháp, thì hành động hôm nay vẫn quá kiên nhẫn và mạo hiểm.

 

Không ai có thể dễ dàng kể ra miệng rằng mình bị ông nuôi bán vào nhà thổ để b*n d*m, Kha Dữ im lặng một lát mới nói: "Cháu bị lạc khỏi người nhà, dì không cần đưa cháu trở về, chỉ cần dẫn đến hải quan, giao cho cảnh sát đại lục là được rồi ạ."

 

Đây đúng là phương án khả thi nhất. Ôn Hữu Nghi đưa cho anh một tờ giấy: "Đây là địa chỉ nhà dì ở Hồng Kông cùng số điện thoại. Cháu về đến nhà rồi, viết thư hay gọi điện thoại cho dì đều được, chỉ cần báo một tiếng bình an."

 

Thương Lục kéo bà xuống, Ôn Hữu Nghi "Ừ" một tiếng rồi kề tai lại gần hắn. Nghe xong mấy câu, mặt bà chợt hiện lên ý cười.

 

"Cháu cũng để lại địa chỉ đi, nếu có một ngày nhà dì sang đại lục có thể đi thăm cháu." Ôn Hữu Nghi dịu dàng nói.

 

Kha Dữ cúi đầu viết một hàng địa chỉ thật dài, chữ nghĩa nắn nót rất đẹp, trong lòng lại không ôm chờ mong. Anh biết đây chỉ là lời lá mặt lá trái khách sáo của người trưởng thành, giống như đôi vợ chồng giáo viên kia, nói đi là đi, tạm biệt xong không còn gặp lại, cũng không có "Nếu". Câu "Nếu có một ngày" vĩnh viễn không bao giờ xảy ra.

 

Thương Lục tiễn anh đi kèm câu hẹn nhất định gặp lại, nhân tiện kéo ngón út ngoắc tay: "Không được lừa em đấy."

 

Kha Dữ mỉm cười, anh lướt qua khoảng cách giai cấp cao như núi, nhẹ nhàng ôm hắn: "Cảm ơn cậu."

 

·

 

Hình như chuyện người lớn tuổi lừa gạt người nhỏ tuổi hơn đã là luật bất thành văn. Người ngoài ba mươi lừa mấy nhóc tuổi teen, đám tuổi teen lừa các em tiểu học, không ai cảm thấy chúng có ảnh hưởng gì, chỉ là mấy câu lừa gạt vui đùa mà thôi. Nếu có ai xem là thật, vậy chứng mình người đó đúng là tuổi còn nhỏ, chưa phải trải qua nhiều đau khổ cuộc đời.

 

Thương Lục chờ mãi chờ mãi, chờ rất lâu mà không nhận được một dòng thư hay cuộc điện thoại nào của Kha Dữ.

 

Ôn Hữu Nghi nói: "Lục Lục rất muốn là bạn với Kha Dữ à?"

 

Thương Lục gật đầu.

 

"Tại sao?"

 

"Nhất kiến chung tình."

 

Ôn Hữu Nghi đánh mông hắn: "Đã kêu con học tiếng Trung cho đàng hoàng!"

 

Thương Lục mờ mịt chớp mắt trong khi cả nhà ôm nhau cười ngặt nghẽo. Hắn viết chuyện này vào thư, mỗi một chữ đều rất gắng sức, sau đó thận trọng dán kín phong bì gửi đi.

 

Đá chìm đáy biển, Kha Dữ không hồi âm.

 

Không ai biết rằng bức thư này hắn đã viết mất hai tiếng đồng hồ, cổ tay đau nhức không chịu nổi.

 

Thương Lục dần dần hiểu ra rằng Kha Dữ không có ý định giao du kết bạn với mình. Trong khi hắn nghĩ đây là một cuộc gặp gỡ phi thường, một kỷ niệm đẹp đẽ hiếm có, thì đối với Kha Dữ, đó cùng lắm chỉ là một sự kiện nho nhỏ ngoài ý muốn. Tựa như một đóa hoa rơi trên mặt nước tạo gợn sóng lăn tăn, sau đó lặng thinh như cũ, cũng sẽ không vì vậy mà làm dòng nước tỏa hương thơm.

 

Nhưng chuyện mà hắn không nghĩ tới chính là, Kha Dữ không hồi âm, càng không có lời nói hay sự kiện gì để chia sẻ. Đó không chỉ là cách biệt giữa chín tuổi và mười bốn tuổi, mà là khoảng cách một trời một vực giữa ngôi nhà bốn bức tường nghèo túng và gia tộc trâm anh thế phiệt giàu nứt đố đổ vách. Sau khi hoàn thành hết công việc trong ngày, anh chỉ có thể đứng dựa vào bệ bếp đầy mùi khói dầu của tiệm chú Trung len lén đọc thư, xem hắn kể những chuyện thú vị lạ lẫm như học vẽ luyện đàn, cùng lời than thở tiếng Trung quá khó quá phức tạp. Thế giới của trẻ con cực kỳ đơn giản, nhờ có những bức thư của Thương Lục mà Kha Dữ biết được một tuổi thơ tốt đẹp được định nghĩa như thế nào.

 

·

 

Thương Lục kiên trì viết hết ba mươi lá thư, mỗi tháng ba bốn lá, vừa vặn đúng một năm.

 

Kha Dữ cất kỹ mấy lá thư lên kệ sách của mình.

 

Bà cười tủm tỉm hỏi anh: "Thao Thao có bạn mới sao?"

 

Khóe môi hơi nhếch lên một chút, ý cười cùng tiếc nuối hiện đầy trong đáy mắt, anh nhẹ nhàng đáp, "Là một cậu bạn nhỏ ạ."

 

Ngẫm lại cũng thật kỳ lạ, Kha Dữ mười lăm tuổi nghiêm túc đọc thư của một thằng nhóc mười tuổi, mỗi tuần đều chờ đợi như chờ pháo hoa mừng năm mới.

 

Bà nói: "Vậy nên mời bạn về nhà chơi một chuyến chứ."

 

Kha Dữ gật đầu.

 

Anh đạp xe từ thị trấn tới chân núi rồi một mình leo lên vách đá khổng lồ. Mặt trời từ từ rơi xuống lòng biển, gió thổi phần phật chiếc áo thun bạc phếch biến dạng vì đã giặt tẩy quá nhiều.

 

Từ ngày đó trở đi, Thương Lục không gửi thư nữa.

 

Thật ra Kha Dữ có thể hiểu được, hơn nữa còn rất kinh ngạc vì hắn kiên trì viết tận ba mươi lá thư mới dừng. Anh biết trước sau gì cũng có ngày này, duyên phận giữa người và người mỏng manh như tơ nhện, thổi một hơi là đứt phựt, huống chi còn là một đứa trẻ con nhất thời hứng khởi? Thay vì im lặng bấy lâu, có lẽ anh nên chăm chỉ viết trả lời hắn đủ ba mươi lá thư, kể cho hắn nghe về cuộc sống tầm thường nghèo khó không có gì đáng khoe khoang của mình để từ từ bào mòn hứng thú của hắn, cuối cùng ăn ý cắt đứt liên lạc sau một khoảng thời gian lặng thinh nhàm chán —— Như vậy sẽ càng khiến Kha Dữ khó chịu hơn.

 

Nếp sống trở về quỹ đạo ban đầu, cho đến một ngày Thương Lục xuất hiện trước mắt anh.

 

Thời cơ xuất hiện rất không khéo, đúng vào lúc Mai Trung Lương đang đánh chửi. Nhưng Kha Dữ càng ngày càng né tránh đủ nhanh, Mai Trung Lương thì hành động ngày càng chậm chạp, thường xuyên phải đứng chửi đổng cha mẹ và tổ tông tám đời mà anh chưa bao giờ gặp mặt.

 

Hôm nay Mai Trung Lương cũng bị đẩy ra rất dễ dàng, cứ thế va vào bàn mạt chược bên ngoài tiệm bán quà vặt. Mấy quân bài đông tây nam bắc trắng bệch lăn đầy đất, lão ta ôm eo đứng chửi thề bằng phương ngữ Triều Sán, người xung quanh túm tụm nhìn bằng ánh mắt vừa sợ sệt vừa thương hại. Trong trấn nhỏ không giữ nổi bí mật gì, tất cả mọi người đều biết hoàn cảnh nhà anh, cho nên tiếng xì xầm bàn tán cũng bao phủ hết thảy. Kha Dữ lạnh lùng mà quật cường đứng đó, chợt nghe thấy một câu không quá xác định: "Kha Dữ?"

 

Kha Dữ quay đầu lại, trông thấy Thương Lục đứng cách mình vài mét, chú Minh đứng bên cạnh cầm ô che nắng, phía sau vẫn là hai vệ sĩ cao to lực lưỡng.

 

---

 

Lục Lục hồi nhỏ dễ thương xỉu XD

 

Helu các bạn lại là editỏ Leia đây~~ Bởi vì chính sách của wattpad không cho đăng quá 200ch / truyện nên mình quyết định lập luôn post mới để đăng ngoại truyện luôn, mong mọi người thông cảm cho sự bất tiện này và save cuốn mới vô thư viện để nhận noti chương mới mỗi ngày nhó, iu các bạn 

Bình Luận (0)
Comment