Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 115

Hoàng Xạ đến bên cạnh Lưu Tông, nói nhỏ với y vài câu, ánh mắt của Lưu Tông sáng lên, nhìn nam tử mặc thanh y ở đại sảnh, ánh mắt lại hướng về phía Lưu Cảnh.

Lúc này Đào Trạm đã đã trở lại, đang cùng đám người Lưu Cảnh, Từ Thứ nói gì đó.

Lưu Tông lạnh hừ một tiếng, - Có giai nhân bên cạnh, hắn không nể mặt mũi nào cự tuyệt, ta đi nói với phụ thân bên kia.

Lưu Tông đứng dậy đi về phía đường chính, Hoàng Xạ và Thái Dật trao đổi ánh mắt, cùng nhau đến chỗ Lưu Cảnh.

Hoàng Nguyệt Anh phải đi xem bát tự, bị phụ thân cho người đến gọi, Đào Trạm chỉ đành phải trở về chỗ cũ, lúc này, nàng và Lưu Cảnh đang khuyên Từ Thứ đi Sài Tang.

Lưu Cảnh mời Từ Thứ cùng đi Sài Tang, Từ Thứ đồng ý đi cùng chỉ là xã giao mà thôi, dù sao Lưu Cảnh không phải con rể Đào gia, lời mời của hắn cũng không có ý nghĩa gì, không được Đào gia mời, Từ Thứ làm sao có thể tùy tiện tới đó.

- Nguyên Trực đại ca, ta thay mặt Đào gia chính thức mời ngươi đến làm khách, ngày mốt ta cùng thúc phụ trở về Sài Tang, đi thuyền hai nghìn thạch, có mười khoang thuyền trống, điều kiện mọi mặt đều tốt, hoàn toàn có thể đồng hành, ngày mốt cùng đi đi!

Từ Thứ hơi ngượng ngùng cười nói:

- Nếu Đào cô nương thịnh tình mời, ta đây liền tới cửa quấy rầy, chẳng qua ta vẫn muốn đi cùng Cảnh công tử, trên đường cũng tiện nói chuyện.

- Vậy thì thật là tiếc nuối, ta vốn còn muốn thỉnh giáo chút học vấn với Nguyên Trực đại ca.

Đào Trạm lại cười nói, - Thế chúng ta một lời đã định rồi nhé, hy vọng ở Sài Tang có thể được gặp Nguyên Trực đại ca.

- Ha hả! Nếu đáp ứng rồi, thì nhất định đến.

Đào Trạm lại ngồi lại vị trí cùng Lưu Cảnh. Lưu Cảnh thấp giọng cười nói: - Rõ ràng có lâu thuyền, điều kiện tốt như vậy, vì sao không mời ta?

Đào Trạm lườm hắn một cái, gắt giọng: - Không phải ngươi muốn học bắn cung sao, muộn vài ngày mới có thể đi? Đây là tự ngươi nói đấy.

- Ngươi không thể đợi ta thêm hai ba ngày nữa sao?

- Nghĩ hay nhỉ!

Đào Trạm khinh thường bĩu môi, - Thương nhân luôn luôn giữ chữ tín, nói ba ngày sau đi thì nhất định sẽ đúng hạn xuất phát, ngươi cũng không có mặt mũi lớn để ta phải đợi ngươi thêm ba ngày nữa.

Nói đến đây, Đào Trạm lại nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn hơi mất tự nhiên, cũng tự biết mình đùa quá rồi, nhỏ tiếng hỏi: - Tức giận?

- Không có việc gì! Lòng dạ của ta rất rộng rãi, việc nhỏ ấy sẽ không để ở trong lòng.

Đào Trạm che miệng cười, sóng mắt lưu chuyển, lườm hắn một cái nói: - Ngươi nha! Đúng là đầu gỗ, ngươi có ân lớn với Đào gia như vậy, chẳng lẽ chờ ngươi hai ba ngày cũng không được sao? Cho dù ta không muốn, nhưng Nhị thúc ta khẳng định cũng sẽ đáp ứng, chỉ có điều có phong tục gia hương, trước bảy ngày mừng thọ của lão nhân thì nhất định phải cả nhà tề tụ, thay lão nhân gác đêm cầu phúc, cái này gọi là mừng thọ trước bảy ngày, cho nên chậm nhất ba ngày sau phải đi, chậm thêm nữa là không kịp rồi, ngươi nghĩ rằng ta thật không muốn chờ ngươi sao?

Lưu Cảnh nghe nàng giải thích rõ ràng, trong lòng thoải mái, vừa cười nói: - Không phải ta đã nói rồi sao? Lòng dạ của ta rất rộng lượng, việc nhỏ ấy sẽ không để ở trong lòng.

- Xì! Nếu lòng dạ ngươi rộng lượng, hôm nay cũng sẽ không chọc ta tức giận.

Hai người đang thì thầm nói cười, lúc này, Hoàng Xạ và Thái Dật mỉm cười đi tới. Lưu Cảnh từ xa thấy, hắn mặt trầm xuống, đứng lên, - Hai vị tìm ta có việc sao?

Thái Dật cười tủm tỉm nói: - Ta giới thiệu với Cảnh công tử một chút, vị này chính là Hoàng Văn Độ Giang Hạ, trưởng công tử của Hoàng Thái Thú, thật ra Đào cô nương rất thân quen Hoàng công tử.

Đào Trạm thản nhiên nói: - Chưa nói là thân quen, chỉ biết mà thôi, Hoàng công tử, chẳng lẽ không đúng sao?

- Vâng! Đúng vậy!

Vẻ mặt Hoàng Xạ cũng tươi cười nói: - Trung thu năm ngoái, ta cùng đệ đệ đi quý phủ làm khách, may mắn quen biết Cửu nương, đệ đệ của ta đến nay vẫn nhớ mãi không quên cô nương đến mức gầy yếu rồi.

Lưu Cảnh thấy hai người nói chuyện đều ngấm ngầm hại người, hơn nữa khi Hoàng Xạ thấy Đào Trạm, dù đã tận lực che giấu nhưng trong ánh mắt vẫn có một loại nóng bỏng vẫn không giấu được, điều này chỉ có người nam nhân mới có thể đọc được ánh mắt ấy.

- Hai vị còn có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì, xin mời đi cho! Lưu Cảnh không che dấu chút chán ghét nào đối với họ, trực tiếp ra lệnh đuổi khách.

Hoàng Xạ vẫy tay về hướng Vệ Phác. Vệ Phác Ngọc chậm rãi đi tới, Hoàng Xạ lúc này mới dùng một loại giọng điệu cực kỳ cung kính nói: - Đây là thủ hạ của ta, kiếm thuật rất cao, từng nghe Cảnh công tử kiếm thuật tuyệt diệu, đánh bại Thái Tiến, cho nên đặc biệt đến thỉnh giáo công tử.

Vệ Phác Ngọc khom người thi lễ, - Mời Cảnh công tử chỉ giáo!

Lưu Cảnh nhìn Vệ Phác liếc mắt một cái, cười nói: - Không khí tốt như vậy, mà so kiếm, có phải quá phù hợp với phong cảnh này hay không.

- Cảnh công tử có điều không biết.

Thái Dật bên cạnh lại bổ sung: - Lúc đại tiệc rất có cảm hứng so kiếm, việc này vẫn luôn là chuyện tao nhã, năm ngoái đại yến Đán Nhật, Châu Mục vẫn còn tự mình xung trận đọ sức với cha ta, hoặc là thi thơ ca, hoặc làm văn chương, hoặc là kim bình quăng tiễn, hàng năm đều như thế, tại sao công tử lại cho rằng so kiếm ở đây là không hợp lý? Đương nhiên, công tử cảm thấy tài nghệ không bằng người, nói rõ là được, chúng ta sẽ không miễn cưỡng.

Đào Trạm biến sắc, lạnh lùng nói: - Công tử không cần để ý làm gì, đừng bị trúng phương pháp kích tướng của bọn họ.

Kỳ thật lúc giữa trưa Lưu Cảnh thấy Lưu Tông và Thái Dật, hắn đã suy nghĩ làm thế nào để được Lưu Biểu tín nhiệm.

Không ngờ lại có cơ hội từ trên trời giáng xuống, như thế, hắn có thể nào không đáp ứng. Hắn ra vẻ khó xử một lúc, cuối cùng tỏ vẻ bất đắc dĩ nói: - Hoàng công tử đã chân thành như thế, nếu ta cự tuyệt, chẳng phải là Lưu Cảnh ta đã nhát gan vô dụng, ở trước mặt giai nhân còn mặt mũi nào mà tồn tại, được! Ta tiếp nhận.

Hoàng Xạ mừng rỡ,

- Được! Chúng ta chuẩn bị một chút, rồi sẽ so kiếm ở ngay bãi đất trống trên chính đường.

Y xoay người trở về chỗ của mình, Thái Dật nhìn hắn, cười đắc ý, cũng quay người đi. Đào Trạm lập tức nóng nảy, - Sao ngươi có thể đáp ứng? Họ rõ ràng có chuẩn bị, người áo xanh này còn không biết là cao thủ nơi nào mà ngươi đã đáp ứng như vậy, ngươi không sợ trúng kế của họ sao? Nếu bị đánh bại trước mặt nhiều người như vậy, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của ngươi.

Lưu Cảnh khẽ mỉm cười, - Yên tâm đi! Tâm lý ta nắm chắc.

Từ Thứ bên cạnh cũng cười ha hả nói:

- Đào cô nương không cần lo lắng, hẳn Lưu Cảnh đã có tuyệt chiêu, chắc chắn nắm chắc.

Dù là Đào Trạm thông minh vô cùng, nhưng lúc này trong lòng nàng nóng như lửa đốt, nên nhất thời cũng không hiểu dụng ý của Lưu Cảnh, nàng nhíu đôi mi thanh tú lại, hỏi: - Ngươi là có ý gì?

Lưu Cảnh nhanh chóng liếc qua Từ Thứ, cũng cười hì hì nói, - Thiên cơ bất khả lộ, lập tức ngươi sẽ biết.

.......

Lưu Biểu ngồi ở vị trí chính giữa bàn tiệc của chủ nhà, đối mặt với mọi người hai bên, bên cạnh là thê tử Thái phu nhân, bên còn lại là chủ nhân Hoàng Thừa Ngạn, cùng với vợ của y Thái Thị, còn có chính là Lưu Bị.

Hoàng Thừa Ngạn đã ở trước mặt mọi người tuyên bố chuyện Gia Cát Lượng và nữ nhân Hoàng Nguyệt Anh đính hôn, khiến trong nội đường vô cùng náo nhiệt. Hoàng Nguyệt Anh có thể gả ra ngoài vốn chính là một tin tức chấn động, mà lại gả cho giai Gia Cát Khổng Minh tài văn chương kiệt xuất, tướng mạo anh tuấn, vừa lúc ứng với đoạn thời gian trước đồn đại, khiến khách khứa vô cùng hưng phấn, luôn luôn bàn luận việc này.

Yến hội đã bắt đầu được gần một canh giờ rồi, sắc trời đã mờ tối, yến hội cũng dần dần kết thúc rồi, lúc này, Lưu Tông đi đến bên phụ thân, thì thầm vài câu với ông. Lưu Biểu ngẩn ra, thuộc hạ của Hoàng Xạ cùng với Cảnh nhi so kiếm, trong lòng của ông hơi hơi có chút không vui.

Thái phu nhân bên cạnh hỏi: - Tông nhi, chuyện gì?

Lưu Tông vội vàng tiến lên thi lễ: - Hồi bẩm mẫu thân, một gã thủ hạ của Hoàng Xạ kính trọng và ngưỡng mộ Cảnh đệ kiếm thuật cao minh, nguyện so kiếm cùng hắn giúp vui.

Đối với Thái phu nhân mà nói, hết thảy những chuyện này có bất lợi với Lưu Cảnh thì ả đều ủng hộ, ả lập tức cười nói: - Tướng quân, một chuyện thú vị như thế, nếu người trẻ tuổi có loại nhã hứng này, không nên phản đối họ! Thiếp cảm thấy nếu tướng quân cự tuyệt, ngược lại có vẻ Cảnh nhi vô năng, hẳn là để tự hắn quyết định.

Lưu Biểu cười lạnh trong lòng, ông đương nhiên biết lúc này Hoàng Tổ muốn đề xuất cùng Lưu Cảnh so kiếm là dụng ý gì, bèn che giấu biểu cảm, hỏi: - Cảnh đệ con có thái độ như nào?

- Con nghe nói hắn đã vui vẻ đáp ứng rồi.

Lưu Biểu trầm tư một lát, ông thật ra cũng muốn xem Lưu Cảnh ứng đối việc này như thế nào.

Lưu Biểu gật gật đầu, - Được rồi! Ta đáp ứng rồi, gọi họ đến chủ đường, so kiếm ngay tại trong nội đường.

Ngay khi Lưu Tông xin chỉ thị với Lưu Biểu thì đồng thời ở một bên, quản gia vội vàng đi đến trước mặt Hoàng Thừa Ngạn, nói nhỏ với lão vài câu. Hoàng Thừa Ngạn ngẩn ra, - Hắn muốn làm gì?

- Cụ thể Cảnh công tử chưa nói, chỉ mời lão gia chủ giúp một việc.

Hoàng Thừa Ngạn trầm tư một lát, mặc dù không biết ý đồ của Lưu Cảnh, nhưng lão vẫn là đáp ứng rồi, - Ta nhớ là trong phòng kho có vật không tồi, ngươi dẫn hắn đi nhà kho, tự mình chọn lựa.

- Tuân mệnh! Quản gia vội vàng đi.

Hoàng Thừa Ngạn suy nghĩ trăm lần vẫn không giải đáp được, Lưu Cảnh muốn cái này làm gì?

.......

Tin tức Lưu Cảnh cùng với thủ hạ Hoàng Xạ tỷ võ lập tức lan truyền rất nhanh khắp ba căn nhà trong Hoàng phủ, khách các nhà xung quanh đều chạy đến nhà chính, hai bên nhà chính chật ních khách khứa, tất cả mọi người vẻ mặt chờ đợi được xem cảnh tượng phấn khích này.

Hán triều hăng hái thượng võ, mấy trăm năm qua, yến hội luận võ cho tới bây giờ đều là vở tuồng hấp dẫn người ta nhất, cái đó và ước chiến luận võ lại bất đồng, đây là một loại ngẫu hứng luận võ, cao hứng mà đến, bạn bè rút kiếm mà đấu, tân khách đứng xem vỗ tay ủng hộ, tình cảnh này chỗ nào cũng có.

Không bao lâu, Lưu Cảnh bước nhanh đi tới, hắn không cần kiếm, mà dùng là hoàn thủ hoành đao, trong ánh mắt chăm chú của rất nhiều người, Lưu Cảnh bình tĩnh đứng đó đợi đại chiến, hắn cũng không hề hoảng hốt, khi ở Vũ Xương giết chết Hoàng Dật, hắn đã đặc biệt điều tra về gốc gác gia tộc Hoàng Tổ, nên đã hiểu rõ tình huống của họ như lòng bàn tay.

Vương Uy từng nói, Hoàng Tổ có con thứ là Hoàng Dũng, đó là một nhân vật lợi hại, tuy nhiên đầu óc ngu si, tính tình cực kỳ tàn bạo, có thể so sánh tính tình nóng nảy giống phụ thân, nhưng lại không có được sự giảo hoạt của phụ thân.

Về phần Hoàng Xạ, được xưng văn võ song toàn, nhưng võ nghệ so với đệ đệ Hoàng Dũng của y thì lại kém xa.

Khi người áo xanh Vệ Phác xuất hiện ở chính đường, lập tức vang lên những tiếng bàn luận xôn xao, người Kinh Châu nhắc tới phụ thân của y là Vệ Trọng gần như mỗi người đều biết, đó là kiếm khách nổi danh Kinh Châu.

Chính bởi vì Vệ Trọng ở Kinh Châu danh khí rất vang, cho nên khi Vệ Phác mười sáu tuổi xuất đạo, vẫn luôn luôn hoạt động tại Giang Đông, rất có danh tiếng ở Giang Đông. Nhắc tới kiếm công tử Vệ Phác, gần như sáu quận Giang Đông ai cũng biết.

Kỳ thật Kinh Châu rất nhiều người cũng đã được nghe nói đến cái tên Vệ Phác, chỉ có điều chưa từng gặp gã bao giờ, cho nên khi gã xuất hiện tại chính đường, gần như không ai biết đây là Kiếm công tử Vệ Phác tiếng tăm lừng lẫy. Hoàng Xạ đương nhiên cũng sẽ không vạch trần thân phận chân thật của gã, chỉ nói với mọi người, đây là thủ hạ của y.

Đào Trạm tìm được Hoàng Nguyệt Anh rồi, ngồi xuống cùng nàng. Trong nội tâm nàng khẩn trương dị thường, mà thật ra trong lòng nàng hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai khác, chính là Hoàng Xạ muốn đối phó Lưu Cảnh, nguyên nhân căn bản là vì nàng.

Đệ đệ của Hoàng Xạ là Hoàng Dũng thô lỗ vô trí, ở đầu thành Sài Tang thề muốn kết hôn với nàng, đã làm quận Giang Hạ xôn xao, nhưng nàng lại biết, Hoàng Xạ cũng đang có ý đồ với nàng, chỉ có điều y âm hiểm hơn nhiều.

Ngay hai tháng trước, Hoàng Xạ mua chuộc được thị nữ của nàng, chuẩn bị khi nàng đi chùa thắp hương tạ thần thì sẽ bắt cóc nàng, không ngờ thị nữ tiết lộ ra, khai ý đồ của Hoàng Xạ, nàng mới biết tâm tư của Hoàng Xạ.

Trong thâm tâm nàng cực kỳ lo lắng, nếu chẳng may Lưu Cảnh bất hạnh bị thua, nàng ăn nói việc này như thế nào?

Hoàng Nguyệt Anh cảm nhận được sự khẩn trương của Đào Trạm, thân thể nàng hơi hơi run rẩy, Hoàng Nguyệt Anh cầm tay nàng, cười an ủi: - Yên tâm đi! Cha ta rất khen Cảnh công tử, nói hắn hữu dũng hữu mưu, bình tĩnh lý trí, nếu hắn đáp ứng, tất nhiên có duyên cớ của hắn.

Đào Trạm nghĩ đến lời nói của Từ Thứ, không khỏi cúi đầu thở dài, chỉ mong là như vậy.

Lúc này, người áo xanh đứng ở ngoài mười bước, đối diện với Lưu Cảnh, cầm kiếm ôm quyền, - Cảnh công tử xin mời.

Lúc này, chỉ nghe thanh âm lạnh lùng của Lưu Cảnh ở trên đại sảnh vang vọng.

- Hoàng Xạ công tử, ta và ngươi hẹn so kiếm rồi, ngươi không muốn so cũng thôi vậy, vì sao phái một gia nô đến so kiếm cùng Lưu Cảnh ta. Ta đường đường là cháu Châu Mục, chẳng lẽ còn chưa có tư cách so kiếm cùng con trai một Thái Thú như ngươi sao? Ngươi chớ khinh người quá đáng!

..

( Hán triều có rất nhiều bậc thầy kiếm pháp, như Trương Trọng, Khúc Thành Hầu, Vương Quân, Thôi Diễm vân vân, đều lấy kiếm pháp danh chấn thiên hạ, các châu các quận còn lại đều có người kiếm pháp cao minh, trong quyển truyện này Vệ Trọng cũng là một kiếm thủ trứ danh phía Nam)
Bình Luận (0)
Comment