Hoàng Tổ cáo từ, đêm nay lão cũng muốn đi suốt đêm về Giang Hạ, Thái Mạo cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù đại cục Giang Hạ đã định, nhưng còn có một chút vấn đề chi tiết chưa chấm dứt, chính là xử lý việc Hoàng Dũng đả thương Lưu Tông.
Phải nói, đây là một tai hoạ ngầm, nếu không xử lý tốt, mâu thuẫn của Lưu Biểu và Hoàng Tổ sớm hay muộn vẫn bùng nổ, nhưng rốt cuộc nên xử lý như thế nào, trong lòng Thái Mạo cũng không biết, Lưu Biểu căn bản chưa nghĩ tới việc này.
Nhưng chuyện này cũng quan hệ đến ích lợi thiết thân của Thái gia, hôm nay Lưu Biểu đã ám chỉ, nguyện ý tiếp tục đàm luận chuyện hôn sự hai nhà Lưu Thái.
Đúng là Lưu Biểu ám chỉ việc này, khiến nhiệt tình của Thái Mạo với Hoàng Tổ thoáng biến mất hai phần, với việc đàm phán Hoàng Tổ ở Giang Hạ chưa từng có kiên trì, dù sao ích lợi của Hoàng Tổ và lợi ích của Thái gia vẫn có chỗ bất đồng.
- Phụ thân, người tìm con sao?
Nữ nhi Thái Thiếu Dư xuất hiện ở cửa, sắc mặt hơi tái nhợt, hôm nay nàng đi thăm Lưu Tông, nhưng chưa gặp y, khiến trong nội tâm nàng hơi có chút không vui, nàng không biết Lưu Tông vì sao không gặp mình, chẳng lẽ lời đồn ở ngoài đều là sự thật, y bị đánh tổn thương, trở thành phế nhân.
Thái Thiếu Dư năm nay mười lăm tuổi, đối với chuyện nam nữ cái hiểu cái không, nàng không thể hiểu Lưu Tông thành phế nhân là có ý gì?
Thái Mạo cười nói:
- Vào đây phụ thân có chuyện muốn nói với con.
Thái Thiếu Dư đi đến, có chút rụt rè nhìn phụ thân, nàng nghe nói phụ thân tâm tình không tốt, trong lòng có chút sợ hãi.
Thái Mạo ngồi xuống, cười nói với nữ nhi:
- Hôm nay ta và và Châu Mục nói tới hôn sự của con, ta đã suy nghĩ, nếu hai nhà đều đồng ý, hay là sớm một chút lập gia đình thì tốt hơn, cha muốn hỏi thử suy nghĩ của con.
Thái Thiếu Dư cúi đầu, sau một lúc lâu, nàng nhỏ giọng nói:
- Hôn sự mà phụ thân nói, là chỉ ai?
Thái Mạo ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới còn có một Lưu Cảnh, vẫn chưa có chính thức nói ra, Thái Mạo liền ôn hòa mà cười nói:
- Đương nhiên sẽ không để con gả cho Lưu Cảnh, nhất định là gả cho Tông công tử, các con từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiện giờ tâm nguyện sắp đạt thành, chẳng lẽ con không cảm thấy cao hứng sao?
Thái Thiếu Dư như trước không có ngẩng đầu, tuy rằng trong lòng nàng vẫn là nguyện ý gả cho Lưu Tông, nhưng mấy tháng này nàng phát hiện nhiệt tình của mình đối với Lưu Tông có chút phai nhạt, mà cái tên Lưu Cảnh kia dường như cũng không giống lúc trước khiến nàng chán ghét, sau khi biết rõ, mới phát hiện hắn rất có một sức hút nam tính khác, mà trên người Lưu Tông không có loại sức hút này.
Tuy nhiên nàng còn ưa thích Lưu Tông nhiều một chút, dù sao cũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, giữa bọn họ có một thân tình mà người thường không thể thay thế được, chỉ có điều, lời đồn đó, trong lòng nàng có chút lo lắng.
- Hôn sự của nữ nhi... đương nhiên là do phụ thân làm chủ.
Thái Mạo vô cùng khôn khéo, nữ nhi thoáng do dự, lão liền đoán được tâm tư của nữ nhi, cười giải thích:
- Con không cần nghĩ nhiều quá, lời đồn đại bên ngoài không thể tin, mười câu có chín câu là nói quá lên, Tông công tử bị thương không giả, nhưng Trương Cẩn cũng nói, nó chỉ bị chịu chút tổn thương nhỏ, tịnh dưỡng nửa năm là bình phục, không ảnh hưởng hôn sự của con.
- Vậy phụ thân vì sao phải vội vã để nữ nhi xuất giá?
Thái Mạo thở dài, tình sâu ý nặng nói:
- Ta cũng không giấu diếm con, mấy tháng gần đây, Lưu Biểu bắt đầu chèn ép thế gia Kinh Châu, hiện tại y chủ yếu chèn ép Hoàng Tổ, cho nên vì trấn an Thái gia, mới nhắc tới chuyện hôn sự, ta cũng lo lắng tương lai Lưu Biểu sẽ quay đầu chèn ép Thái gia, mà Lưu Kỳ đã và Khoái gia có hôn sự, vì lợi ích của Thái gia, ta cảm thấy vẫn là sớm một chút quyết định mối hôn sự này, đối với gia tộc cực kỳ có lợi, cô cô của con cũng có ý này, thừa dịp hiện tại Lưu Biểu đang buôn lỏng, trước định ra hôn sự, sợ về sau y lại đổi ý, hôn sự không thành được.
Vì trấn an nữ nhi, Thái Mạo lại hứa hẹn với nó, Thái gia đem toàn lực ủng hộ Lưu Tông giành vị thế tử, kế thừa nghiệp lớn Kinh Châu, trải qua khuyên nhủ, Thái Thiếu Dư rốt cục gật đầu đáp ứng rồi.
- Nếu như là vì lợi ích của gia tộc, nữ nhi nguyện ý chấp nhận mối hôn sự này.
Thái Thiếu Dư thi lễ, cáo từ, Thái Mạo nhìn bóng dáng của nữ nhi, nụ cười trên mặt không khỏi có chút chua xót, y khe khẽ thở dài, vì lợi ích của gia tộc, y chỉ có thể để nữ nhi chịu ủy khuất.
Lưu Biểu hôm nay công việc bề bộn, mĩa đến lúc trời tối đen, ông mới trở về phủ, ông đi vào thư phòng mình, thê tử Thái phu nhân bưng một chén trà sâm tiến vào, bà quan tâm hỏi han:
- Tướng quân còn chưa có ăn cơm thiếp bảo nhà bếp chuẩn bị.
Lưu Biểu lắc đầu.
- Không cần, ở Châu nha đã dùng cơm chiều, chỉ muốn sớm một chút nghỉ ngơi.
Thái phu nhân liền vội vàng tiến lên giúp y bỏ đi ngoại bào, vừa cười hỏi:
- Nghe nói Cảnh nhi đã trở lại, tướng quân sao không mang theo y trở về tụ họp?
Lưu Biểu quay đầu lại, kỳ quái nhìn nàng một cái, nàng luôn luôn chán ghét đối với Cảnh nhi, hôm nay như thế nào lại nhớ tới việc để hắn về dùng cơm, trong lòng vừa nghĩ, Lưu Biểu bỗng nhiên hiểu được, nhất định là nàng biết rằng mình và Thái Mạo đạt thành đạt thành ý kiến chung về việc hôn sự, bà mới có thể khoái trá như vậy.
Lưu Biểu đoán không sai, buổi chiều Lưu Biểu và Thái Mạo đã đạt thành ý kiến chung về việc hôn sự, Thái Mạo lập tức phái người thông báo Thái phu nhân, Thái phu nhân mừng rỡ, một tảng đá lớn trong lòng rốt cục đã rơi xuống đất.
Tuy nhiên, Thiếu Dư đem gả cho Lưu Tông, cũng không khiến Thái phu nhân và Lưu Cảnh một nụ cười xóa đi thù hận, mối hận của bà với Lưu Cảnh không chỉ đơn giản là hôn sự hai nhà Lưu Thái như vậy.
Bà khiến Lưu Tông tiến đến, là có dụng ý sâu, bà phải trước mặt trượng phu, vạch trần tình cảm quyến luyến của Lưu Cảnh và con gái của Đào gia, khiến trượng phu giận dữ với cháu trai mình, tốt nhất là đồng thời tính tình bướng bỉnh của Lưu Cảnh phát tác, chống đối với bá phụ hắn, cảnh tượng như vậy nhất định rất thú vị.
Chỉ tiếc Lưu Cảnh chưa có tới, khiến trong nội tâm bà thoáng thất vọng.
Lưu Biểu không cách nào hiểu biết hết tâm tư thê tử, ong vẫn cho là thê tử và cháu trai quan hệ ác liệt, cũng là bởi vì hôn sự hai nhà Lưu Thái, hiện tại cái chướng ngại này được tiêu trừ, như vậy thím cháu hai người bọn họ tự nhiên cũng liền quan hệ giải hòa, cho nên thê tử mới có thể hỏi cháu trai vì sao không đến đoàn tụ?
Trong lòng Lưu Biểu cảm thấy an ủi, hai tay nắm tay thê tử mềm mại, cười tủm tỉm nói:
- Chúng ta vẫn là quan tâm mình nhiều hơn, đừng nói đến chuyện của vãn bối nữa.
Thái phu nhân hiểu được ý trượng phu, thẹn thùng địa cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Tướng quân, thiếp lai muôn có một đứa con nữa.
Lưu Biểu và thê tử xa cách từ lâu giống như mới cưới, đêm đó hai người tình tứ ân ái liên tục, nhưng Lưu Biểu dù sao lớn tuổi, đã không phải người trẻ tuổi có tràn đầy sự cường tráng và tinh lực, không đến thời gian uống một chung trà, y liền thở hồng hộc từ trên người thê tử trở mình xuống, miệng thở hổn hển.
Thái phu nhân sâu kín thở dài một tiếng, sột sột soạt soạt sờ y phục mặc lên, thổi tắt ngọn nến, nghiêng người đi, không nói được một lời, trong lòng Lưu Biểu áy náy vạn phần, y từ phía sau ôm thê tử, cười nói:
- Giận rồi sao?
- Tướng quân dọc đường vất vả, hôm nay không nên phóng túng mình như vậy, không có gì, nghỉ ngơi sớm một chút.
Thái phu nhân u oán nói.
Lưu Biểu biết rõ tật xấu của mình, lớn tuổi, đã không còn sự dũng mãnh năm đó nữa, trong lòng vừa áy náy, vừa tự não, nằm ở trên giường nửa ngày không nói, hai người đều không nói gì, sau một lúc lâu, Lưu Biểu chuyển sang chuyện khác cười nói:
- Ta lại nghĩ tới nàng không ngờ quan tâm Cảnh nhi rồi, thật sự làm cho ta rất vui mừng.
- Ở trong lòng chàng, chỉ sợ thiếp là một người mẹ kế tội ác tày trời, đối với cháu trai là một người thím rất ác độc.
Thái phu nhân dỗi nói.
Lưu Biểu vội vàng ôm thê tử, ngàn vạn lời dụ dỗ, thề thốt mình không có ý tưởng này, Thái phu nhân lúc này mới chuyển buồn thành vui, làm nũng nói:
- Chàng bây giờ mới biết lòng thiếp kỳ thật không xấu.
- Lòng của nàng đương nhiên không xấu, mặc dù có khi có chút tính tình nóng nảy, dù sao cũng phải nói, còn là phi thường không tồi.
Lưu Biểu khẽ mỉm cười:
- Khó có khi được nàng quan tâm Cảnh nhi như vậy, vốn ta cũng vậy muốn cho nó đến, chỉ có điều lo lắng hai người ở chung không tốt, cho nên cuối cùng không có gọi nó, sớm biết thế hẳn là gọi nó đến là được rồi.
Thái phu nhân xoay người, rúc vào trong lòng ngực trượng phu nói:
- Điều này phải trách tướng quân, lòng dạ của thiếp hẹp hòi như vậy sao? Cảnh nhi dù sao cũng là vãn bối, thiếp chỉ hy vọng nó biết lễ biết điều, cưới con gái một danh môn làm vợ.
- Nói đến hôn sự, Cảnh nhi cũng mười bảy tuổi, tướng quân nên quan tâm nhiều đến hôn sự của nó hơn, phụ thân không có, dĩ nhiên là tướng quân làm chủ, để tránh người thiếu niên ý nghĩ kích động, đến lúc đó cưới con gái của một thương nhân về, thế thì ảnh hướng đến thanh danh tướng của quân cũng không hay lắm, thiếp kỳ thật là lo lắng đến thanh danh của tướng quân.
Một câu của Thái phu nhân đá nói trúng tâm sự của Lưu Biểu, ông vốn tính toán hôm nay hỏi cháu của mình một câu, về việc Đào gia, nhưng nó đến Giang Đông phúng viếng, ông nhất thời quên, Lưu Biểu trầm ngâm một chút nói:
- Ta nghĩ nó sẽ không hồ đồ như vậy, không có sự đồng ý của ta, tự tiện cưới con gái của Đào gia.
Thái phu nhân thở dài.
- Tướng quân, thiếp không muốn làm tướng quân mất hứng, nhưng tướng quân cũng đã trải qua thời tuổi trẻ, người trẻ tuổi vì nữ nhân mình ngưỡng mộ trong lòng, thường sẽ nóng đầu, liều lĩnh, chẳng lẽ tướng quân còn không rõ ràng sao?
- Thiếp nghe nói con gái của Đào gia dáng vẻ xinh đẹp như tiên trên trời, không thua gì nhị Kiều ở Đông Ngô, đến Tông nhi và Hoàng Dũng đều bị mê hoặc, mà Cảnh nhi lại là một người không giữ gìn được lễ pháp, nó rất có thể sẽ lấy Đào nữ làm vợ, tướng quân, đây là lời nói thật của thiếp.
Lưu Biểu nghĩ đến đứa cháu chính là một người không giữ gìn được lễ pháp, nếu chẳng may nó thật sự cưới con gái của thương nhân, điều này làm cho mình quá mất mặt rồi, Lưu Biểu trầm ngâm một chút, hỏi thê tử nói:
- Vậy theo ý kiến của nàng, ta nên làm cái gì bây giờ?
Điều Thái phu nhân muốn chính là những lời này, bà nheo lại mắt cười nói:
- Tướng quân đừng ngại dùng kế rút củi dưới đáy nồi, để nó cưới không được con gái của Đào gia.
- Kế rút củi dưới đáy nồi là gì?
Lưu Biểu không hiểu hỏi.
- Tướng quân, ý của thiếp giống như ngày hôm qua, hãy để cho Tông nhi cưới con gái của Đào gia làm thiếp, như vậy, liền có thể chắn miệng người ngoài, đồng thời cũng có thể khiến Tông nhi hồi tâm đọc sách, mấu chốt nhất là, đã không có con gái của Đào gia, Cảnh nhi tự nhiên cũng chưa có ý tưởng, sẽ không lại làm chuyện điên rồ, cưới con gái thương nhân làm vợ.
Lúc này, Lưu Biểu đã có một tâm tư khác, ông sớm không suy xét nhân tố cảm tình gì, trong mắt y, hôn nhân tuy chỉ là một kiểu kết hợp ích lợi, hôn sự giữa cháu trai và Đào gia, có thể đạt được sự ủng hộ về tiền lương của Đào gia, điều này ảnh hưởng không tốt đến sự khống chế của mình với đứa cháu, chỉ có khiến tiền lương cháu trai ỷ lại vào mình, nó mới có thể thành thành thật thật thay mình thủ Sài Tang.
Thê tử nói đúng, đem Đào nữ gả cho con của mình làm thiếp, cùng lúc có thể chặt đứt ý tưởng hỗn trướng của cháu trai, về phương diện khác, cũng có thể chặt đứt lòng tự lập của hắn.
Nghĩ vậy, Lưu Biểu lẩm bẩm:
- Nhưng nên thuyết phục Đào gia như thế nào?
Thái phu nhân mày liễu dựng lên, giọng điệu bất mãn nói:
- Hừ, đem nữ nhân gả cho con trai của Châu Mục làm thiếp, đây là phúc khí Đào gia, bọn họ có gì không đồng ý, lại nói, Tông nhi bị thương, Đào gia bọn họ cũng có trách nhiệm rất lớn, bọn họ còn có cò kè mặc cả đường sống sao?
Lưu Biểu chậm rãi gật đầu, gia tài của Đào gia hùng hậu, làm thông gia với Đào gia cũng có lợi cho mình đạt được đủ tiền lương quân tư, có thể nói là một công đôi việc, ông đem thê tử ôm vào trong ngực nhanh một chút.
- Chuyện này ta biết rồi, ta sẽ viết một phong thư cho Đào Thắng, để y đem nữ nhân đưa đến Tương Dương, làm thiếp cho Tông nhi cùng cưới.
- Nếu Đào gia không đáp ứng thì sao?
Thái phu nhân truy vấn.
- Nếu Đào gia dám can đảm không đáp ứng, thiếp liền truy cứu bọn họ tội chăm sóc không tốt.
Lưu Biểu lạnh lùng nói.