Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 157

Từ xưa đến nay, Trung Quốc là một quốc gia lấy tình cảm huyết thống làm sự ràng buộc, giống như khuôn mẫu của một Kim Tự Tháp, tầng cao nhất là gia tộc hoàng thất, ở dưới là các gia tộc đại quyền quý nắm giữ quyền to, lại là danh vọng, quận vọng, huyện vọng trong thiên hạ, từng tầng từng tầng càng xuống phía dưới càng giảm dần.

Ở tầng thấp nhất của Kim Tự Tháp huyết thống này, cũng là một đám thị tộc cùng họ tạo thành mấy trăm vạn gia tộc.

Mà ở các quận huyện, cũng đồng dạng là hệ thống quyền vị Kim Tự Tháp, toàn bộ thiên hạ đều là do nhiều Kim Tự Tháp từ lớn đến nhỏ hợp lại mà thành, liên kết thành một khối khổng lồ, hệ thống cấp bậc xã hội nghiêm mật mà ổn định.

Sài Tang và các quận huyện khác của Kinh Châu đều giống nhau, cũng là do tất cả gia tộc lớn nhỏ hợp thành một cấp bậc xã hội độc lập, ở đỉnh cao nhất, ba đại gia tộc chiếm giữ Sài Tang, Đào thị, Chu thị và Châu thị.

Trong đó Đào thị là gia tộc thương nhân, của cải nhiều nhất Giang Nam, không chỉ là Sài Tang, cũng là thương nhân lớn nhất ở hai nơi Kinh Châu và Giang Đông; mà Chu thị là địa chủ lớn nhất Sài Tang, gần như từng nông dân Sài Tang tham gia trồng trọt đều là tá điền Chu gia.

Gia tộc Châu thị lại không giống, Châu gia cũng là đại hộ nhiều đất đai, nhưng đất đai của Châu gia cũng không ở Sài Tang, chủ yếu tập trung ở vùng Vũ Xương.

Trong ba đại gia tộc, tuy rằng Đào gia của cải nhiều nhất Giang Nam, nhưng quyền lực địa vị lại thấp nhất, mà Châu gia của cải không nhiều, nhưng ở Giang Hạ quyền lợi lại phát triển nhanh chóng.

Quận thừa Giang Hạ Châu Bính cũng là đệ đệ của gia chủ Châu gia Châu Cốc, thê tử của đại tướng Tô Phi dưới trướng của Hoàng Tổ, cũng là người Châu gia, thậm chí tiểu thiếp của Hoàng Tổ cũng xuất thân từ Châu gia, trước khi Lưu Cảnh chưa nắm giữ Sài Tang, ngay cả Nha tướng kiêm Huyện lệnh Sài Tang Châu Lăng(1), cũng là cháu Châu Cốc.

(1)Ở chương 135 có nhân vật Chu Lăng (周凌) là Huyện lệnh kiêm Nha tướng của thành Sài Tang chính là Châu Lăng được đề cập trong chương này, do họ Châu (周) đôi lúc đọc là Chu cũng không sai. Nhưng bởi vì trong chương này có để cập đến Chu (朱) gia, nên để phân biệt, họ周mình để là họ Châu.

Ngược lại với thế lực lớn mạnh về mặt quyền lợi ở Giang Hạ của Châu gia, hai nhà Đào, Chu lại nằm vào thế yếu, mà Sài Tang lại có cách nói quyền Châu, thuyền Đào và ngưu Chu, ngày bình thường, ba nhà đều tự lập, không ảnh hưởng lẫn nhau, coi như là hòa thuận.

Châu gia là một nhà độc đoán, cao cao tại thượng, mà hai nhà Đào, Chu thì quan hệ chặt chẽ, là thông gia với nhau.

Cuộc chiến bảo vệ Sài Tang lần này bởi vì Lưu Cảnh mạnh mẽ, cứng rắn nhập chủ Sài Tang, ảnh hưởng cực kỳ lớn đến phân bố thể lực của Sài Tang, đặc biệt là Lưu Cảnh đoạt quyền, giết chết Nha tướng Châu Lăng, khiến sự tranh đoạt thế lực gia tộc ở Sài Tang lại nổi sóng, bề ngoài thế cục yên ổn nhưng phía dưới thì ngầm tranh đấu mãnh liệt.

Sau khi Châu Lăng bị Lưu Cảnh giết chết, Châu gia vẫn cứ một mực trầm mặc, bất kể quyên tiền thủ thành và hậu trợ cuộc chiến đều không thấy thân ảnh của Châu gia, nhưng sau khi Lưu Cảnh đi Tương Dương báo cáo công tác, Châu gia lại dần dần khôi phục.

Gia chủ Châu gia tên là Châu Cốc, chừng năm mươi tuổi, mặt trắng gầy, học thức cũng không tệ, có vài phần phong độ của danh sỹ, thời trẻ Châu Cốc đã ở quận Thường Sơn Hà Bắc đảm nhiệm chức Huyện lệnh của một huyện, Khăn Vàng tạo phản quét qua Hà Bắc, Châu Cốc ở trong loạn thế nhặt được cái mạng về, liền vứt bỏ chức quan về phía nam, chuyên tâm kinh doanh gia tộc.

Mười mấy năm, khiến Châu gia dần dần trở thành gia tộc danh vọng ở Giang Hạ, địa vị còn trên cả Đào gia.

Nhưng nửa tháng nay, Lưu Cảnh dần dần khống chế Sài Tang, khiến Châu gia lâm vào nguy cơ trước nay chưa từng có, Châu Cốc canh cánh trong lòng, suy nghĩ đối sách.

Trong phòng, Châu Cốc đang cúi đầu viết, lão ở đây viết thư cho huynh đệ mình Châu Bính, Châu Bính cũng là Quận Thừa Giang Hạ, cũng là một trong các tâm phúc của Hoàng Tổ, Hoàng Tổ tuy là Thái thú Giang Hạ, nhưng tinh lực của y chủ yếu đặt lên quân đội, chính vụ Giang Hạ trên cơ bản chính là do Châu Bính toàn quyền phụ trách xử lý, quyền thế rất lớn.

Lần này Lưu Cảnh giết chết Châu Lăng đó là cháu trai Châu Cốc và Châu Bính, làm bọn họ mất đi đứa con huynh trưởng lưu lại, Châu Lăng bị giết, Châu Cốc đương nhiên nuốt không trôi, chỉ có điều Lưu Cảnh thế lớn, nắm giữ quân đội Sài Tang, Châu gia không dám mạnh mẽ, cứng rắn đối kháng, chỉ có thể ẩn nhẫn đến bây giờ.

Nhưng Châu Cốc cũng nhạy bén nhận cảm thấy, Lưu Cảnh làm chủ Sài Tang, tất nhiên là sắp xếp của Lưu Biểu, mục đích rõ ràng, đoạt lại quyền khống chế Giang Hạ từ trong tay Hoàng Tổ, như vậy với tư cách là Châu gia, sinh hoạt tại bên trong thành Sài Tang, tất nhiên sẽ bị xung đột Hoàng Lưu ảnh hưởng đến, như vậy Châu gia lại làm cách nào có thể sinh tồn được trong tình thế trên đe dưới búa thế này.

Đây mới là nguyên nhân thực sự Châu Cốc lo lắng, lão nhất định phải hỏi người huynh đệ Châu Bính rõ ràng, Châu gia nên làm cái gì bây giờ? Nếu thật sự không ổn, Châu gia liền tạm thời dời đến huyện Vũ Xương.

Lúc này, ở ngoài vang lên tiếng đập cửa, quản gia ở ngoài cửa nói:

- Lão gia, thư tín khẩn cấp của Nhị lão gia ở Vũ Xương.

Châu Cốc lập tức đặt bút xuống.

- Mang vào đây.

Lão đang viết thư cho huynh đệ mình, không nghĩ tới huynh đệ mình lại đem thư tới trước.

Quản gia tiến vào, đem một phong thư đưa cho lão, lại từ từ lui xuống, Châu Cốc mở thư ra, mày lại hơi nhíu, lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, tộc đệ Châu Cốc là Châu Hâm xuất hiện ở cửa.

- Gia chủ, nghe nói Nhị ca gửi thư đến à?

Châu Hâm cũng là nhân vật trọng yếu của Châu gia, Châu Cốc lấy cớ thân thể không tốt, không ra ngoài lộ diện, bình thường đều là để tộc đệ Châu Hâm đi ứng phó, Châu Cốc gật gật đầu.

- Vào đây nói chuyện.

Châu Hâm đi vào gian phòng, nhìn chăm chú vào thư trên tay Châu Cốc, hỏi:

- Nhị ca trên thư nói cái gì?

- Còn có thể nói cái gì?

Châu Cốc thở dài, đem thư đưa cho y.

- Để cho chúng ta khiêm tốn ẩn nhẫn, giả bộ niềm nở với Lưu Cảnh, không để cho chúng ta dời đi Vũ Xương, nói đây là ý tứ của Hoàng Tổ.

Châu Hâm vội vàng nhìn thư một lần, nhướng mày nói:

- Gia chủ, huynh nói có phải là Hoàng Tổ muốn lợi dụng chúng ta hay không?

- Ta cũng cho rằng như thế, nhưng chúng ta có khả năng lựa chọn sao?

Châu Cốc lo lắng nói.

Châu Hâm đã trầm mặc, bọn họ quả thật không có chỗ để chọn lựa, một lát sau, Châu Cốc chuyển sang đề tài khác hỏi:

- Ngày hôm qua ta cho đệ đi tìm Đào Quần, y nói như thế nào?

Châu Hâm vội vàng nói:

- Nghe nói một đoàn bốn trăm thuyền chở đầy hàng hóa của Đào gia đang bị Hoàng Xạ giam ở Hạ Khẩu, Hoàng Xạ bức Đào gia giao ra Hoàng Dũng và Đào Trạm, nếu không đoàn thuyền Đào gia liền đừng mơ qua được Giang Hạ, hiện tại Đào gia hơi hỗn loạn, Đào Quần và Đào Mạc kêu gọi gia chủ, yêu cầu Đào Thắng giao phó với gia tộc, Đào lão gia tử lại đi Giang Đông, không ai có thể trấn trụ được sự hỗn loạn của Đào gia.

Châu Cốc cười lạnh một tiếng, lại hỏi:

- Vậy Lưu Cảnh có can thiệp hay không?

- Lưu Cảnh can thiệp thế nào, đây là chuyện trong gia tộc, lại nói Hoàng Tổ còn ước gì Lưu Cảnh đi cướp đoạt lại thuyền của Đào gia, cho một lý do để Hoàng Tổ xuất binh đến Sài Tang.

Châu Cốc chắp tay sau lưng đi vài bước, Đào gia đối với Lưu Cảnh rất quan trọng, thương lộ của Đào gia bị cắt đứt, là đả kích trí mạng đối với Đào gia, tuy còn tạm thời nhìn không thấy hậu quả của hỗn loạn trong Đào gia, nhưng một loại trực giác nói cho Châu Cốc biết, Đào gia suy bại tất nhiên có lợi cho Châu gia, có lợi cho Hoàng Tổ khi thu hồi Sài Tang.

Châu Cốc suy nghĩ một chút nói:

- Đào Quần và Đào Mạc có thể lợi dụng, đệ tận lực cùng bọn họ liên hệ tốt, có tin tức, tùy thời mà nói cho ta biết.

Từ khi Lưu Cảnh được bổ nhiệm làm Biệt Bộ Tư Mã Sài Tang, Lưu Biểu và Hoàng Tổ đã đạt thành thỏa hiệp, đại cục Giang Hạ liền được xác định, nhưng cũng không có nghĩa là Giang Hạ gió êm sóng lặng như vậy.

Trái lại, cuộc đấu tranh xoay quanh Sài Tang của Hoàng Tổ với Lưu Cảnh vẫn ngấm ngầm mãnh liệt như cũ, Hoàng Tổ không dám công khai xuất binh tấn công Sài Tang, lại dùng một loại phương thức khác đối phó Lưu Cảnh.

Hoàng Tổ biết rằng tiền lương Đào gia đối với Lưu Cảnh trọng yếu, vì thực thi kế sách giải quyết tận gốc đối với Lưu Cảnh, Hoàng Tổ liền đem mục tiêu chuyển đến Đào gia, do con của lão là Hoàng Xạ ra mặt, vào ba ngày trước, Hoàng Xạ giam bốn trăm thuyền vận chuyển vải vóc của Đào gia ở Hạ Khẩu, bắt giữ mấy mươi tên làm thuê của Đào gia.

Đồng thời, Hoàng Xạ đưa tối hậu thư đến cho Đào gia, buộc Đào gia nhất định phải lập tức giao ra Hoàng Dũng và Đào Trạm, nếu không, đoàn thuyền Đào gia đừng mơ tưởng có thể từ Giang Hạ đi qua nữa.

Giang Hạ là đường thủy mấu chốt của cả Kinh Châu, không cho đoàn thuyền Đào gia đi qua Giang Hạ, không thể nghi ngờ là cắt đứt thương lộ của Đào gia ở Kinh Châu, với Đào gia đã tạo thành đả kích cực kỳ trầm trọng, chính là việc này đã dẫn đến mâu thuẫn bên trong Đào gia, Đào Quần và Đào Mạc hai gã nhân vật trọng yếu trong gia tộc liên kết làm khó dễ với Đào Thắng, yêu cầu Đào Thắng cho gia tộc một câu trả lời hợp lý.

Nhà dột lại bị mưa suốt đêm, vào đêm qua, Đào Thắng lại nhận được thư tay của Lưu Biểu, cầu hôn nữ nhi Đào Trạm làm thiếp của thứ tử Lưu Tông, bình thê chỉ là cách nói dễ nghe một chút, trên thực tế chính là thiếp, cũng bảo y mau đem nữ nhân đưa đi Tương Dương, đả kích liên tục, khiến Đào Thắng rốt cục không thể tiếp nhận được áp lực cực lớn này.

Ông một đêm không ngủ, trời vừa sáng, ông liền đi tới quân doanh, nhờ Lưu Cảnh giúp đỡ.

Quân doanh Sài Tang vốn dĩ ở thành bắc, chiếm hơn hai mươi mẫu, bốn phía có xây dựng tường vây quanh, nhưng Lưu Cảnh ngại tòa lão quân doanh này không có sân huấn luyện, liền đem quân doanh dọn đến giáo trường ở nam thành, quân doanh bắc thành đổi thành kho lương thực.

Trước mắt quân đội của Sài Tang sở hữu hơn hai nghìn năm trăm người, bao gồm năm trăm huynh đệ do Lưu Cảnh từ Phàn Thành mang đến, ngoài ra, còn có Cam Ninh và mấy trăm thủ hạ của y, nhưng bọn họ cũng không trú đóng ở Sài Tang, mà trú đóng tại thành Long Loan ở phía Tây Sài Tang ước chừng bảy dặm.

Thành Long Loan là thành con của Sài Tang, chu vi không quá ba dặm, trên thực tế chính là một tòa quân thành, dựa vào Trường Giang, đứng ở trên thành có thể trực tiếp bắn tên vào thuyền bè trên Trường Giang, như vậy, liền khiến Cam Ninh và Lưu Cảnh xó nhà có nhau.

Lưu Cảnh trở về Sài Tang đã năm ngày rồi, trong thời gian năm ngày này, hắn gần như đem tất cả tinh lực đều đặt vào việc chỉnh đốn quân đội, đội quân hai nghìn năm trăm người đã trở thành vốn liếng để khởi binh của Lưu Cảnh, là quân đội chân chính thuộc về hắn, làm sao đem quân đội này tạo ra thành quân tinh nhuệ, Lưu Cảnh mấy ngày này vẫn hết sức lo lắng.

Trong phòng, Lưu Cảnh đang cùng Từ Thứ thảo luận quân vụ, Từ Thứ được Lưu Cảnh ra sức đề cử, được bổ nhiệm làm huyện úy Sài Tang, cũng tham gia nói chuyện quân vụ.

Đây là chức quan đầu tiên Từ Thứ đạt được ở Kinh Châu, tuy rằng chức quan không lớn, chỉ là một Huyện úy, nhưng trên thực tế, y là quân sư của Lưu Cảnh, thay Lưu Cảnh chưởng quản đại quyền quân vụ, sự vụ của Huyện úy thì y giao cho trợ thủ xử lý, hầu như chưa hỏi đến bao giờ.

Hai người đang thảo luận điều lệ thưởng phạt trong quân đội, lúc này, một tên binh sỹ ở cửa bẩm báo:

- Khởi bẩm Tư mã, gia chủ Đào thị có chuyện quan trọng cầu kiến.

Đào Thắng là cha Đào Trạm, tương lai sẽ có mối quan hệ cha vợ và con rể, quan trọng là, tiền lương Đào gia phát ra quan trọng với Lưu Cảnh như thế nào, không thể chậm trễ, Lưu Cảnh liền mệnh nói:

- Mời y vào.

Một lát, một tên binh sỹ mang theo Đào Thắng đi vào gian phòng, vẻ mặt Đào Thắng u sầu, vào cửa liền thi lễ nói:

- Cảnh công tử, Đào gia gặp được đại phiền toái rồi, ta đã vô kế khả thi, đặc biệt hướng công tử xin giúp đỡ.

Lưu Cảnh và Từ Thứ nhìn nhau, Lưu Cảnh an ủi:

- Gia chủ không cần lo lắng, ngồi xuống từ từ nói, sự tình chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết.

Đào Thắng thở dài, liền nói qua một lần việc Hoàng Xạ chặn thuyền, cũng không cho thương thuyền Đào gia qua Giang Hạ, trong lòng ông lo lắng nói:

- Ngược lại với sự chén ép của Hoàng gia, sự đe dọa của Châu Mục mới là việc chết người, Châu Mục lại muốn nạp cửu nương làm thiếp cho Lưu Tông, nếu không đáp ứng, y sẽ truy cứu trách nhiệm Đào gia không chăm sóc tốt, hiện tại toàn bộ gia tộc đã lộn xộn, công tử, ta nên làm cái gì bây giờ?

Nói xong, Đào Thắng đem thư của Lưu Biểu đưa cho Lưu Cảnh.
Bình Luận (0)
Comment