Lúc này, tiếng trống trận của quân Giang Đông bỗng nhiên trở nên cao vút, đây là mệnh lệnh tiến công, đại tướng chỉ huy Lăng Thao giơ chiến đao chỉ lên đầu thành, lớn tiếng hét:
- Tấn công!
Tám nghìn quân Giang Đông giống như thủy triều vọt về hướng đầu thành, ở giữa xen lẫn mười cỗ sào xa giống như quái thú và mười cái thang công thành, mỗi cỗ xe do ba mươi con trâu keo, đang xuất phát về hướng tường thành phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Khoảng đất trống phía bắc thành Sài Tang diện tích cũng không rộng lớn, chiều rộng chỉ có hai dặm, rất nhanh, quân Giang Đông như thủy triều tiến vào bên trong được bốn trăm bước, con mắt Lưu Cảnh chăm chú nhìn thẳng quân địch, hắn dứt khoát ra lệnh:
- Bắn!
Hai mươi lăm cỗ máy ném đá chợt bắn ra, máy ném đá đã được cải tiến, sử dụng bàn tời phát lực, như vậy, bốn mươi người liền có thể điều khiển một cỗ máy bắn đá, một loạt tiếng vang thình thịch thình thịch, hai mươi lăm máy ném đá ném ra cự thạch hơn trăm cân lên bầu trời, những tảng cự thạch bay trên không trung quay cuồng, rơi xuống đất tạo thành một đường cong, mang theo tiếng xé gió chói tai, mãnh liệt rơi vào chỗ quân địch.
Binh sỹ Giang Đông nhìn thấy cự thạch trên đỉnh đầu quay cuồng bay đến, phát ra một tiếng "Ầm" thật lớn, hai tên binh sỹ bị nện cho tan xương nát thịt, những tảng cự thạch dính đầy máu thịt tiếp tục quay cuồng, liên tiếp lăn vào mười mấy người.
Hai mươi lăm khối cự thạch liên tiếp bay tới, tiếng kêu thảm thiết, tiếng rên vang vọng khắp chiến trường, ngay sau đó, máy ném đá lại phóng ra đợt thứ hai, cánh tay đòn thật dài vung lên, khối cự thạch trên dưới một trăm cân bay đến.
Hơn mười khối cự thạch xoay tròn trên không trung, gào thét đánh tới hướng đám đông, "Ầm", cự thạch nện xuống, quay cuồng trong đám người, bụi đất bị nhuộm đỏ tung bay, mười mấy người bị nện máu thịt mơ hồ, vô cùng thê thảm, cự thạch liên tiếp nện vào đám người, liên tiếp vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
Trên bầu trời, từng khối cự thạch đang quay cuồng, gào thét đánh tới hướng mặt đất, trong khoảng thời gian ngắn, máy ném đá đã phát động ra bốn lượt, hơn một trăm khối cự thạch bay tới hướng địch, khiến hơn một nghìn người thương vong, nhưng quân Giang Đông cũng chưa dừng bước, bọn họ đã lọt vào trong tầm bắn trăm bước của cung tiễn.
Một nghìn thủ quân ở đầu thành đồng thời bắn tên, tên bay như mưa, bắn về phía quân Giang Đông đang tiến đến như thủy triều, quân Giang Đông nâng thuẫn nghênh đón, ba nghìn cung nỏ thủ đồng thời bắn tên về hướng đầu thành, trên thành dưới thành nhanh chóng kết thành một tấm lưới tên.
Rất nhanh, thủ quân trên đầu thành đã bị khống chế, tên bắn như gió bão khiến thủ quân trên đầu thành căn bản không thể tới gần lỗ châu mai, không ngừng có binh sỹ trúng tên, kêu thảm thiết từ trên đầu thành rơi xuống.
Quân Giang Đông nhanh chóng trải tấm ván gỗ lên trên sông hộ thành, loại ván gỗ này dày đến hai tấc, dài hai trượng, chiều rộng năm thước, hai đầu có đinh sắt thật lớn, dùng mộc chùy nện xuống, là đã được đóng chặt trên mặt đất, đây là vì thang công thành và sào xa mà chuẩn bị.
Lăng Thao nhìn chăm chú vào đầu thành, quân của y tử thương thảm trọng, nhưng y vẫn bình chân như vại, lúc này, một gã Nha tướng tiến lên thấp giọng nói:
- Giáo úy, tuy đầu thành phía đông địa thế hiểm yếu không thể công thành, nhưng tường thành phía nam và phía tây lại có thể tiến công, hơn nữa trên đầu thành gần như đều không có thủ quân, vì sao chúng ta chỉ tấn công đầu thành phía bắc?
Lăng Thao lắc lắc đầu:
- Ngươi không hiểu ý đồ của Ngô hầu, Ngô hầu cũng không phải chiếm thành đơn giản như vậy, ngài là muốn chiến thắng Lưu Cảnh, đánh tan Lưu Cảnh, dùng huyết chiến thắng lợi để cổ vũ sỹ khí.
Lăng Thao hô lớn:
- Thang và sào xa đẩy lên, bắt đầu công thành!
Mười cái thang và mười chiếc sào xa bắt đầu chậm rãi đi tới gần đầu thành, lúc này, trên đầu thành máy ném đá vẫn phóng ra như cũ, chỉ có điều mục tiêu của bọn chúng đã chuyển hướng sang thang và sào xa.
Từng cánh tay đòn thật dài vươn ra, hơn mười khối cự thạch bay tới hướng tới những cỗ sào xa và thang.
"Rắc!" Một chiếc thang bị đập trúng, thang gãy làm đôi, mười mấy người trên thang đang trèo lên đều rơi xuống.
"Ầm!" Một tiếng vang thật lớn, một cỗ sào xa cũng bị cự thạch đập trúng, vụn gỗ văng khắp nơi, gỗ lớn sụp xuống, tổ trên xe mấy chục tên binh sỹ kêu thảm ngã xuống.
Sào xa cao lớn là vũ khí công thành lợi hại, sào xa dài rộng đều hai trượng, cao ba trượng, dùng gỗ lớn ghép thành, toàn thân bao trùm bằng da trâu, kết cấu vô cùng đơn giản, ở giữa của sào xa, có thang nối thẳng đỉnh, đỉnh là một tòa mộc đài, đứng đầy cũng phải bốn mươi năm mươi tên binh sỹ Giang Đông, ngay phía trước được bao trùm một tấm da trâu dầy gỗ, có thể chống đỡ được cung tiễn.
Phía dưới trang bị bốn cái bánh xe gỗ, do ba mươi con trâu kéo, hai bên và phía sau đều có trăm binh sỹ đẩy.
Loại sào xa này cao hơn tường thành, binh sỹ có thể đứng ở trên sào xa bắn tên xuống đầu thành, đồng thời khi chống đỡ dựa vào tường thành, nó còn có thể đưa binh sĩ đưa lên đầu thành, so với thang còn sắc bén hơn nhiều.
"Ầm!" lại là một chiếc sào xa bị đập trúng, một cái bánh xe gỗ văng ra, sào xa lập tức nghiêng ngả, bắt đầu lung lay, dần dần mất đi trọng tâm, binh sỹ hai bên hô to chạy trốn, trong tiếng la hét, sào xa ầm ầm sập xuống.
Đại quân Giang Đông tấn công như nước lũ, những tảng cự thạch thay nhau ném ra giống như trong hòn đá ném xuống biển tạo thành từng đợt sóng, nháy mắt liền bị đám đông che mất, theo thang công thành và sào xa tới gần tường thành, quân địch giống hệt như cuồng triều rốt cục bắt đầu công thành.
....
Trên Văn Đức đường thuộc Châu nha Tương Dương, mấy mươi vị quan văn võ của Kinh Châu ngồi thành hai bên, mỗi người đều mang vẻ mặt nghiêm túc, toàn bộ đại sảnh tràn ngập một loại khẩn trương, không khí trở nên đầy áp lực.
Giang Đông xua quân tấn công mang đến cho Kinh Châu sự biến động trước giờ chưa từng có, cùng lúc đó, quân Tào cũng gia tăng quân đóng ở Nam Dương, binh lực lại tăng đến ba vạn người, như hổ rình mồi áp chế Tân Dã và Nam Dương.
Trên Đại sảnh, Thái Mạo đang lớn tiếng đọc thư cầu cứu Hoàng Tổ:
-..... Giang Hạ binh ít tướng thiếu, lương thảo không đủ, Tổ tuy có thể sống chết chống lại Giang Đông, nhưng thực lực cách xa, lại còn Cảnh công tử đã vứt bỏ Sài Tang chạy trốn, cửa ngõ Giang Hạ đã mở rộng, Giang Hạ nguy trong sớm tối, khẩn cầu Tương Dương hoả tốc tăng thêm viện binh, cứu Giang Hạ trong tình hình nước sôi lửa bỏng...
Trên đại sảnh lặng ngắt như tờ, Lưu Biểu mặt trầm như nước, trong ánh mắt làm người ta không ngừng phán đoán, nhưng mỗi người đều có thể cảm nhận được nội tâm của ông khó có thể che dấu sầu lo.
Đây là, Khoái Việt đứng lên nói:
- Trong việc này cần sửa lại một chút, Cảnh công tử không có vứt bỏ Sài Tang mà trốn, công tử chỉ là đem dân thường và lương thực vật tư dời đi khỏi Sài Tang, không muốn để lại cho quân Giang Đông, còn bản thân công tử ở lại dẫn hai nghìn tướng sỹ tử thủ Sài Tang.
Thái Mạo cười lạnh một tiếng:
- Đại quân Giang Đông tiếp cận, Sài Tang thế như trứng chọi đá, Cảnh công tử bỏ thành mà đi cũng là hợp tình hợp lý, Khoái Việt lại nói công tử suất quân tử chiến Sài Tang, chẳng lẽ tìm cái chết?
Khoái Việt phản bác, hỏi:
- Năm ngoái Cảnh công tử dẫn đội quân già yếu chống lại hai vạn quân Giang Đông hổ lang, còn chưa bỏ thành, lần này Cảnh công tử viết thư tỏ ro y chi, tuyệt nhiên không để quân Giang Đông dễ dàng chiếm lĩnh Sài Tang, nguyện dẫn hai nghìn quân thủ vững Sài Tang, đả kích nghiêm trọng đến sự kiêu ngạo của quân Giang Đông, tin rằng phong thư này Thái quân sư cũng đã xem rồi, vì sao còn muốn hoài nghi như thế?
- Đây là lời nói Hoàng Tổ!
- Hừ! Hoàng Tổ hận Cảnh công tử, người trong thiên hạ đều biết, lời của lão sao có thể tin?
Hai người giương thương múa kiếm tranh luận, lúc này, Lưu Biểu cực kỳ không kiên nhẫn được nữa quát:
- Được rồi! Không cần tranh cãi nữa.
Thái Mạo và Khoái Việt đều không tranh cãi nữa, thi lễ ngồi xuống, Lưu Biểu mới chậm rãi nói:
- Lưu Cảnh rốt cuộc có chống cự hay không, về sau tự nhiên sẽ biết, không phải ở chỗ này tranh luận, vấn đề hiện tại là chúng ta viện trợ Giang Hạ như thế nào, cho ra bao nhiêu quân là thích hợp? Tất cả thảo luận vấn đề này đi!
Sau một lúc lâu, Biệt Giá Lưu Tiên đứng lên nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, quân Tào ở Tân Dã vừa mới bại không lâu, tuy rằng tăng binh Nam Dương, chưa chắc sẽ lại xâm chiếm phía nam, cho nên chúng ta chỉ cần ở Phàn Thành duy trì một đội quân số lượng vừa phải từ hai đến ba vạn là được, có thể Giang Hạ đang rất nguy hiểm, ty chức đề nghị xuất binh hai đường trợ giúp Giang Hạ.
Đề nghị của Lưu Tiên rất thuyết phục, Lưu Biểu lập tức hỏi:
- Xin hỏi Biệt giá, chia hai đường xuất binh thế nào?
Lưu Tiên cười cười, hướng mọi người nói:
- Một đường là chủ lực, xuất binh hai vạn, đi theo Hán Thủy cứu viện Hạ Khẩu, một đường khác lam phụ binh, cũng chính là quân Hoàng Trung ở quận Trường Sa, bắc thượng cứu viện Sài Tang, hai vạn sáu nghìn viện quân, thêm vào Giang Hạ và Sài Tang đều có binh sỹ, chỉ cần chỉ huy thích hợp, ty chức nghĩ có thể đánh bại quân Giang Đông, bảo vệ Giang Hạ.
Đề nghị của Lưu Tiên kích khởi trên đại sảnh một tràng nghị luận, Lưu Biểu đứng lên dứt khoát nói:
- Việc này sẽ quyết định, Giang Hạ nhất định phải cứu viện, không biết vị tướng quân nào nguyện mang binh cứu viện Giang Hạ?
Văn Sính lập tức đứng ra nói:
- Ty chức nguyện vì Châu Mục gánh vác!
Thái Mạo cũng đứng lên nói:
- Châu Mục, hãy để cho ta đi thôi!
Lưu Biểu nhìn nhìn Văn Sính, lại nhìn Thái Mạo một chút, cuối cùng đứng trước Thái Mạo gật gật đầu:
- Thái quân sư, lần này kính nhờ quân sư rồi.
......