Từ Thứ lại bảo:
- Kỳ thật hiện tại quyền chủ động đã ở trong tay chúng ta, ta đoán không sai thì Lưu Biểu rất nhanh sẽ phái người đến Giang Hạ đàm phán. Khi đó chính là lúc Tư mã bay cao.
Lưu Cảnh khoanh tay, đứng trước cửa sổ, dừng bên dòng sông lớn tối mịt. Điều Từ Thứ nói không sai, Lưu Biểu nhất định sẽ phái người đến đàm phán, thời khắc này hắn cực kỳ mong chờ.
……….
Ở nơi khác trong khoang thuyền, Đào Trạm đang cùng Tiểu Bao Tử, a Kiều sửa soạn mớ hành lý lộn xộn. Các nàng phải gấp gáp rời khỏi phủ Gia Cát, tất cả quần áo đều trực tiếp nhét vào trong bao. Điều này khiến người luôn gọn gàng sạch sẽ như Đào Trạm cảm thấy không quen. Trở lại khoang thuyền việc đầu tiên nàng làm chính là lấy tất cả mọi thứ ra, sắp xếp lại từng thứ một.
- Tiểu Bao Tử, em không đi hầu hạ công tử của em sao. Cả ngày cứ cùng ta ở một chỗ thế?
Đào Trạm nhìn Tiểu Bao Tử, hé miệng cười hỏi.
- Em không muốn ở cùng chỗ với công tử!
Tiểu Bao Tử cong môi nói:
- Cả ngày cái mặt trầm xuống, khiến người ta sợ hãi. Hôm nay tâm tình của công tử khẳng định không tốt, em càng không dám đi. Chẳng bằng ở lại đây cùng mọi người vui vẻ hơn.
- Nhưng quần áo của công tử ai sẽ gấp, trà ai sẽ pha. Nếu em là tiểu nha hoàn bên cạnh chàng, việc này hẳn không cần ta nhắc nhở mới đúng.
Tiểu Bao Tử giảo hoạt cười:
- Em mới hiểu rõ công tử đó! Mọi người có tin không, công tử lập tức sẽ đến chỗ này.
Vừa dứt lời, ngoài buồng đã vang lên giọng nói của Lưu Cảnh:
- Cửu Nương, ta có thể vào không?
Cả ba cô gái cùng cười ra tiếng, Đào Trạm cố nín cười, đáp:
- Chàng vào đi!
Lưu Cảnh vào trong, thấy khắp nơi là quần áo, cũng không nhịn được bật cười:
- Đây là muốn mở cửa hàng quần áo cũ hay sao?
Đào Trạm vội vàng đem vài món áo lót thu lại. Bấy giờ mới cười bảo:
- Nếu chàng nguyện ý làm tiểu nhị, thiếp mở một cửa hàng quần áo cũ cũng không sao.
Lưu Cảnh ngồi xếp bằng xuống, nhìn thoáng qua hai nha hoàn vẫn cười không ngừng, Tiểu Bao Tử kịp phản ứng, kéo nhẹ a Kiều, hai nha hoàn biết điều vội vàng rời khỏi căn buồng.
Rất nhanh đã nghe thấy tiếng kêu vui sướng của hai tiểu nha hoàn “AA.A.A..! Tuyết rơi rồi!
Đào Trạm khoác thêm một chiếc áo dày, bước nhanh về phía cửa sổ, mở tấm gỗ chắn cửa, gió lạnh thổi vào cuốn theo từng bông tuyết trắng.
Nàng vội vàng đóng cánh cửa sổ lại, cười nói:
- Tuyết thật lớn, phỏng chừng ngày mai có thể thấy tuyết đọng rồi.
- Ta cũng thích tuyết đọng, đặc biệt là hồi nhỏ.
- Đúng vậy! Khi còn nhỏ thiếp mong nhất là tuyết rơi, vừa đến mùa đông mỗi ngày đều ghé ra cửa sổ hi vọng nhìn thấy tuyết rơi. Đáng tiếc tuyết ở Giang Hạ thường không lớn, thiếp liền mong khi nào lớn có thể đi phương bắc, nhìn một mảng tuyết lớn mênh mông thật sự.
Lưu Cảnh đến phía sau nàng, đặt tay lên hai vai nàng, dịu dàng nói:
- Tương lai ta sẽ cùng nàng đi phương bắc ngắm tuyết, đi Liêu Đông xem băng tuyết. Nơi đó ngọc thụ quỳnh chi, khắp nơi đều là băng tuyết.
- Đây là thật lòng sao?
- Đương nhiên, nàng cảm thấy… không thể sao?
Đào Trạm cúi thấp, đầu khẽ lắc:
- Thiếp không biết. Chẳng qua thiếp cảm thấy… Thiếp nhìn không tới ngày đó.
- Sao nàng lại có ý nghĩ như vậy?
Lưu Cảnh chăm chú nhìn Đào Trạm mà hỏi.
- Thiếp không biết, có lẽ đêm nay thiếp có chút thương cảm.
Lưu Cảnh kéo Đào Trạm quay lại, để nàng đối mặt với mình, thấp giọng hỏi:
- Nói cho ta biết, nàng hôm nay thế nào?
Đào Trạm lắc đầu:
- Thiếp không sao, chỉ là đêm nay thiếp có chút lo lắng cho chàng. Tuy nhiên… thiếp tin tưởng chàng tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì không may.
- Vì sao tin tưởng như vậy?
- Thiếp cũng không biết, chính là cứ tin tưởng vậy thôi!
Đào Trạm cười cười, cắn môi dưới giải thích:
- Có lẽ con người của thiếp khá ích kỷ, chung quy trước tiên luôn nghĩ về mình. Nếu như chàng xảy ra chuyện gì, thiếp về sau sẽ làm sao đây?
Lưu Cảnh thân mình chấn động. Lời nói của Đào Trạm tuy sơ sài nhưng cất giấu trong đó tình yêu sâu đậm dành cho hắn, hắn không khỏi cúi đầu nhìn lại nàng.
Vừa lúc Đào Trạm cũng đang nhìn hắn, mắt không chuyển nhìn thẳng vào mắt hắn. Tận sâu trong đôi mắt xinh đẹp nổi lên từng đợt nhu tình. Trong nháy mắt, Lưu Cảnh chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chảy xuyên qua toàn thân, trái tim dường như ngừng đập.
Hắn nhẹ nhàng nắm cổ tay nàng, cẩn thận kéo nàng vào ngực. Đào Trạm như muốn đẩy hắn ra, nhưng trên tay không có chút khí lực, dần dần, nàng không khước từ nữa, rúc thật sâu vào lồng ngực hắn, đem mặt dán trên cổ hắn, khuôn mặt nóng bừng trong lòng lại kích động khẩn trương, ngực khẽ phập phồng.
Lưu Cảnh ôm eo nàng, cúi đầu nhìn nàng, tâm Đào Trạm dần bị lửa trong mắt hắn hòa tan, nàng cũng si ngốc nhìn ái lang của mình.
Hắn cúi đầu, tiến gần đến môi nàng. Lúc này Đào Trạm không cự tuyệt, nàng thẹn thùng vô hạn, đôi môi đã chạm vào nhau. Lưu Cảnh ôm lấy nàng, chậm rãi ngã ra sàn phòng.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng ho khan trầm thấp. Đối với Đào Trạm mà nói, tiếng ho này tựa như sấm sét nổ trên đỉnh đầu. Nàng lập tức bừng tỉnh, sợ hãi lập tức ngồi dậy, vỗ ngực, thở gấp, lại vội vàng sửa sang đầu tóc rối bời. Không kìm lòng được đưa mắt lườm Lưu Cảnh một cái, dường như nàng oán giận sự lỗ mãng của hắn khiến người khác biết được.
Nhưng ở bên ngoài lặng ngắt như tờ, cũng không có người nhìn trộm. Lúc này Đào Trạm mới yên tâm, lại vụng trộm liếc mắt nhìn hắn, hé miệng cười nói:
- Được rồi! Chúng ta nói việc chính. Hôm nay thiếp đã thay chàng hỏi Nguyệt Anh xem Khổng Minh tiên sinh có đồng ý không rồi.
Lưu Cảnh thu lại trái tim vui đùa, hỏi:
- Nàng ấy nói thế nào?
- Đầu tiên, Khổng Minh tiên sinh cũng không muốn sống quãng đời còn lại trong núi rừng. Y tới đất Thục kỳ thật chính là muốn tìm cơ hội ở đất Thục. Nhưng ngày hôm qua Nguyệt Anh nhận được hồi âm của y, dường như đối với Lưu Chương rất thất vọng.
Lưu Cảnh gật đầu. Hắn tin tưởng Gia Cát Lượng từng lựa chọn qua, không chọn Lưu Chương đã nằm trong dự liệu của hắn:
- Sau đó rồi sao?
Hắn lại hỏi.
- Sau đó Lục Tích đến thăm, nhưng Nguyệt Anh không để gã vào nhà. Gã để lại cho Khổng Minh một phong thư do huynh trưởng viết liền rời đi.
Lưu Cảnh biết, huynh trưởng ở Giang Đông của Gia Cát Lượng chính là Gia Cát Cần. Ông ấy tất nhiên cũng đề cử tiểu đệ mình với Tôn Quyền. Tuy nhiên Lục Tích hiện tại đã không cách nào khuyên Gia Cát Lượng nữa rồi. Nghĩ một chút, cũng là Thái Mạo trời đất đưa đẩy làm sao, thay mình làm một việc tốt.
- Còn nói gì nữa không?
Đào Trạm ngẫm nghĩ một chút lại cười nói:
- Thiếp mời Nguyệt Anh đến Giang Hạ. Nàng ấy nói đợi đứa nhỏ lớn hơn một chút thì sẽ tới, hơn nữa sẽ mang theo vị hôn phu tới. Mặt khác, Nguyệt Anh cũng đáp ứng, sẽ khuyên bảo hôn phu đến thăm Giang Hạ, du lịch một lần.
Kỳ thật Hoàng Nguyệt Anh ban đầu nói chuyện, bảo đợi Đào Trạm lập gia đình thì nàng sẽ cùng vị hôn phu tới Giang Hạ chúc mừng. Lời này Đào Trạm ngại ngùng nên không nói ra.
Lưu Cảnh cũng biết, Gia Cát Lượng không phải dễ mời như vậy, cần phải bàn bạc kỹ hơn, ngược lại không thể gấp gáp, bởi vậy hắn cũng không muốn hỏi nhiều.
Đúng lúc này, bên ngoài căn phòng truyền đến tiếng người chèo thuyền hô lớn:
- Gió nổi lên, giương buồm!
Đây là thuyền muốn tăng tốc, Lưu Cảnh cười vỗ tay Đào Trạm:
- Ta đi xem một chút!
Trong lòng Đào Trạm mặc dù không đành, nhưng hai người ở cùng phòng lâu sẽ khiến người khác cười chê, liền gật đầu, choàng cho hắn một chiếc áo khoác, khẽ nói:
- Bên ngoài gió lớn, phải tự mình chú ý đấy.
Lưu Cảnh hôn lên trán nàng, liền đứng dậy bước nhanh ra ngoài khoang thuyền.
Đào Trạm nhìn bóng dáng ái lang rời đi, trong lòng nàng cũng mong mỏi thời khắc của đêm động phòng hoa chúc.