Đoàn người được nghênh đón tới trong dịch quán huyện Vũ Xương, nơi này là nơi huyện Vũ Xương thậm chí chỗ quận Giang Hạ chiêu đãi quan lớn lui tới, điều kiện rất tốt, có chuyên gia hầu hạ, trên đại sảnh, mọi người hàn huyên vài câu, đều ngồi xuống, Từ Thứ cười nói với Lưu Bị và Lưu Kỳ:
- Thật sự là xin lỗi, Thái Thú nhà ta vừa lúc đi Hạ Khẩu, phỏng chừng hôm nay sẽ trở về gấp.
Lưu Bị gật gật đầu cười nói:
- Nghe nói Hạ Khẩu đang xây công sự, quy mô không nhỏ, khi trở về chúng ta cũng tiện đường đi xem, Kỳ công tử cũng có thể đi xem một chút.
Lưu Kỳ vội vàng khom người nói:
- Nếu thế thúc nói như vậy, cháu nhất định đi xem.
Lưu Kỳ lại hỏi Lưu Bàn:
- Hôn lễ chuẩn bị thế nào rồi?
Lưu Bàn là Quận Thừa Trường Sa, lần này là đặc biệt cùng Hoàng Trung tới tham gia hôn lễ của Lưu Cảnh, hơn nữa y nhận được thư bá phụ Lưu Biểu tự tay viết, mệnh y phụ trách chuẩn bị đáp lễ lần này. Lưu Bàn mấy ngày này bận rộn tối mắt tối mũi, gần như tất cả mọi chuyện đều là y đích thân đi làm, cũng may nhân sự đông, một ít chuyện trọng yếu do Khoái Lương làm chủ, cho nên tuy rằng gấp gáp, nhưng vẫn rất thuận lợi.
- Chuẩn bị cũng gần xong rồi, ta thật sự là khâm phục Đào gia dùng một khoản kinh phí lớn, hồi môn kia quả thực làm cho người ta mở rộng tầm mắt, lương thực còn có hai trăm ngàn thạch, nghe nói của hồi môn còn có một ngàn con chiến mã.
Lưu Bàn không cố ý nói, nhưng nghe người đã có ý, Từ Thứ và Lưu Bị gần như đồng thời thay đổi sắc mặt. Từ Thứ thủy chung không hề nói việc chiến mã, tuy rằng chuyện này sớm hay muộn giấu diếm không được, nhưng y không muốn để Lưu Bị ở Vũ Xương nhìn được nhóm chiến mã này, cho dù biết, cũng chính là biết như vậy.
Nhưng Lưu Bị lại cực kỳ mẫn cảm, không ngờ của hồi môn là một ngàn con chiến mã, khiến ánh mắt y cũng không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ, nếu y có một đoàn kỵ binh hùng mạnh, mấy năm nay cũng sẽ không bị bại thảm như vậy. Năm đó của hồi môn của Mi gia cũng chỉ có mấy vạn thạch lương thực và ba mươi triệu tiền mà thôi, lần này không ngờ của hồi môn Đào gia là một ngàn con chiến mã.
Tuy nhiên lòng dạ Lưu Bị rất sâu, y không nói gì, nhưng thật ra Lưu Kỳ nhướn mày nói:
- Của hồi môn một ngàn con chiến mã, đây chẳng phải là đi quá giới hạn?
Từ Thứ ha hả cười nói:
- Cũng không coi là đi quá giới hạn! Những chuyện tốt này chúng ta thích nó nói thành của hồi môn, nhưng của hồi môn bình thường đều là nhạn bích, huyền lụa, bạch lụa linh tinh, không hề nghe nói dùng chiến mã làm của hồi môn, trên thực tế nó chỉ là ủng hộ của Đào gia với quân đội Giang Hạ, thực sự không phải là cấp cho riêng Thái Thú.
Lúc này, Lưu Bị mở miệng hỏi:
- Không biết chiến mã này hiện tại ở đâu? Có để để ta đánh giá một chút không?
Không đợi Lưu Bàn mở miệng, Từ Thứ tiếp lời cười nói:
- Chiến mã còn ở tại Hạ Khẩu! Thái Thú đã đi đón rồi, cũng không biết có nhận được không.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến những tiếng tiếng bước chân, lập tức nghe thấy tiếng cười sang sảng của Lưu Cảnh truyền đến:
- Lưu Cảnh không biết thế thúc và đại ca đã đến, chậm trễ tiếp đón rồi!
Mọi người cùng nhau đi ra ngoài đón, Lưu Bị chắp tay cười nói:
- Nghe thấy hiền chất song hỷ lâm môn, vi thúc đặc biệt từ Tân Dã đến chúc mừng!
Lưu Cảnh có ấn tượng không tệ với Lưu Bị, đại chiến Sài Tang lần trước, Lưu Bị chủ động để Triệu Vân đến trợ chiến, điều này làm cho Lưu Cảnh thiếu Lưu Bị một ân tình, tới một mức độ nào đó, hắn cũng không thể không bội phục cách làm người của Lưu Bị, luôn có thể làm một vài cử chỉ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, làm cho người ta không thể không lĩnh ân tình của y.
Lưu Cảnh thi lễ sâu:
- Thế thúc đặc biệt từ Tân Dã tới Vũ Xương, Lưu Cảnh vô cùng cảm kích.
Lúc này, Lưu Kỳ cũng tiến lên cười nói:
- Chúc mừng đại hỷ của Cảnh đệ!
- Cảm tạ đại ca!
Mọi người đều vào nhà an vị, Lưu Cảnh bỗng nhiên nhìn thấy Triệu Vân, y đứng ở phía sau Lưu Bị, tuy rằng từ đầu đến cuối y không nói một lời, nhưng khi Lưu Cảnh nhìn y, y khẽ gật đầu một cái, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, mặc dù không nói gì, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy ý chúc phúc chân thành.
Lưu Cảnh liếc mắt nhìn Triệu Vân một cái thật sâu, tầm mắt lập tức dời đi, cười nói với mọi người:
- Đào gia rất lo lắng gia tộc Lưu thị không có người tới tham gia hôn lễ, hiện tại gia tộc Lưu thị tụ tập dưới một mái nhà, rất cảm tạ mọi người cho ta mặt mũi này.
Mọi người đều khiêm tốn, lại khen Lưu Cảnh có phúc, được Đào gia ủng hộ. Nói đến Đào gia ủng hộ, Lưu Bị nhanh chóng liếc mắt ra hiệu cho Lưu Kỳ. Lưu Kỳ hiểu ý, cười nói với Lưu Cảnh:
- Nghe nói Đào gia cấp hiền đệ của hồi môn một ngàn con chiến mã, không biết chiến mã đã đến hay chưa?
Trong lòng Lưu Cảnh ngẩn ra, việc này sao lại bị truyền ra ngoài, hắn không biểu lộ vẻ mặt, cười nói:
- Chiến mã còn trên đường đến Vũ Xương, qua mấy ngày nữa mới tới! Nhưng đệ mang đến vài chiến mã rất tốt, mời mọi người đánh giá.
Nói xong, hắn mang mọi người đi ra ngoài, đi đến trong viện, quân sĩ dắt tới năm sáu con ngựa, đây là được lựa chọn ra tư một ngàn con chiến mã, đều là chiến mã cực kỳ khoẻ mạnh.
Lưu Bị là biết người cưỡi ngựa, y nhìn chiến mã một vòng, không kìm nổi chậc chậc khen ngợi:
- Đây mới thực sự là ngựa tốt, hiền chất, chiến mã này từ đâu mà có?
Lưu Cảnh khẽ mỉm cười:
- Thế thúc nếu thích, có thể chọn một con.
- Hiền chất thật sự đồng ý tặng ta sao?
Lưu Cảnh gật gật đầu:
- Từ lúc hai năm trước, cháu đã muốn tặng thế thúc một con ngựa rồi, chỉ có điều vẫn không có cơ hội, hôm nay mượn cơ hội này hoàn thành tâm nguyện, mời thế thúc cứ việc chọn lựa.
Lưu Bị biết rằng hắn nói tới chuyện ngựa Lư ở huyện Dương Tân, y ha hả cười:
- Nếu hiền chất có thành ý, ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh rồi.
Y sớm nhìn trúng một chiến mã màu đỏ, dài một trượng, cả người đỏ thẫm, như lửa, tuy rằng so ra kém Xích Thố của Quan Vũ, nhưng cũng là một ngựa quý hiếm thấy, y dắt ngựa ra, cười nói:
- Con ngựa này không tồi!
- Thế thúc ánh mắt tốt, ngựa này tên là Xích Hà, mới có ba tuổi.
Lưu Bị yêu thích vô cùng, liên tục cảm ơn. Lưu Cảnh lại mời Lưu Kỳ và Lưu Bàn chọn một ngựa, hai người đều chọn lấy ngựa vừa ý.
Lúc này, Lưu Cảnh xa xa nhìn Triệu Vân một cái, cười nói:
- Đệ cũng chuẩn bị chọn cho Tử Long tướng quân một con chiến mã, cảm Tạ Tử Long tướng quân cứu viện Sài Tang.
Hắn vung tay lên, một tên binh lính dắt một chiến mã cả người tuyết trắng đi tới, đối với mấy con chiến mã khác, con chiến mã này càng thêm khoẻ mạnh, bước đi mạnh mẽ hữu lực, ai nấy đều thấy được, đây là một bảo mã ngàn dặm.
Lưu Cảnh dắt chiến mã đi đến trước mặt Triệu Vân, đem dây cương đưa cho y:
- Ngựa này tên là Phi Ảnh, xin Tử Long tướng quân nhận lấy!
Trong lòng Triệu Vân rõ ràng như gương sáng, Lưu Cảnh hiến ngựa cho chủ công và huynh đệ Lưu thị, chẳng qua là chăn đệm, nhọc lòng, mục đích thực sự của hắn, là tặng con ngựa này cho mình.
Triệu Vân cảm nhận được tình cảm thân thiết như huynh đệ, trong lòng của y vô cùng cảm động, trên mặt lại thản nhiên cười cười:
- Đa tạ Cảnh công tử, Triệu Vân xin nhận!